Chương
Edit: Malbec
Trên thực tế, ta cũng đã suy nghĩ lại. Bởi vì trước khi thực hiện kế hoạch, ta gặp phải một chuyện khác.
Có kẻ trộm xông vào phủ, tên trộm này không phải ai khác mà chính là ám vệ năm đó ta thất thời nhẹ dạ bỏ qua cho. Tình hữu nghị giữa người và người thật sự rất mong manh, ta cứ cho rằng mình và hắn đã trở thành bằng hữu thân thiết, ai ngờ được hắn lại một lòng muốn hại ta.
Không, phải nói là cho dù mạo hiểm đến mức mất cả tính mạng cũng nhất định phải quay lại hãm hại ta. Xem ra khát vọng muốn giết chết ta còn mãnh liệt hơn khát vọng muốn kết bạn, bản thân hắn là người tương đối khó khăn trong việc xã giao, là do ta gặp phải người xấu.
Cứ như vậy, hắn bắt ta đi.
Ta nhìn chuôi chủy thủ phát sáng bóng loáng, cố ý kìm nén sự sợ hãi, nghiến răng không ngất.
Thừa dịp ám vệ la hét với Giang Tầm đang chạy đến phía đối diện, ta lén dùng tay dò xét mặt đao, cảm thán: “Là đao thật.”
Ngay sau đó, chân ta mềm nhũn.
Ta nước mắt lưng tròng nhìn về phía Giang Tầm, hắn ở phía đối diện, khoác trường bào màu đen, vạt áo đón gió tuyết bay phấp phới, vô cùng tuấn mỹ.
Giang Tầm mím môi, đôi mắt vừa đen vừa sâu, còn lạnh hơn ba phần so với bầu trời sương tuyết. Hắn thấp giọng nói: “Mong rằng các hạ tha cho phu nhân nhà ta, nàng ấy nhát gan, chưa bao giờ phải trải qua sợ hãi. Nếu như chủ thượng nhà ngươi có gì phân phó, tại hạ nhất định xông pha khói lửa, không chối từ.”
Ta cạn lời, vào lúc giương cung bạt kiếm này, không cần phải vạch trần gốc gác của ta được không? Ta đã sắp són ra rồi…
Ám vệ cười nói: “Giang đại nhân đừng lo lắng, chủ thượng nhà ta chẳng qua là muốn nhờ phu nhân để được gặp mặt đại nhân. Bọn ta sẽ không tổn thương nàng, tối nay tại chùa lớn trong núi Hoàng Thạch, thức ăn rượu ngon đã chuẩn bị sẵn, yên tĩnh chờ đại nhân.
Không biết Giang Tầm nghĩ tới điều gì, nheo ánh mắt hẹp dài, nói: “Phật môn là chốn thanh tịnh, ăn uống rượu thịt ở đó sợ rằng không tốt lắm?”
Ám vệ không cho là đúng, nói: “Chủ thượng nhà ta là người có thể nghịch thiên cải mệnh, chẳng qua chỉ là mấy cái quy tắc thanh tịnh của Phật môn mà thôi, phá thì phá, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, Giang đại nhân chắc phải biết đạo lý này?”
Ý cả trong và ngoài lời nói của hắn ta ngay cả ta cũng nghe hiểu. Đây là ám chỉ với Giang Tầm, lần này nói chuyện, nhất định là liên quan đến chuyện phản nghịch.
Xem ra Giang Tầm quả thật là một chiếc bánh ngọt, ai cũng muốn cắn một cái. Trong đầu ta mơ tưởng viển vông, đáng tiếc đáng tiếc, cái bánh ngọt này bị ta cắn không ít lần cả ngày lẫn đêm, đã sớm ăn đến ngán rồi.
Ám vệ vừa dứt lời liền muốn bắt ta đi.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, từ bên ngoài viện đột nhiên có mũi tên trên đầu có độc bay đến, thoáng cái bắn trúng chính xác vào vai ám vệ, máu tươi phụt lên mặt ta.
Ta hoảng hốt, không kịp hoàn hồn đã bị Giang Tầm chạy tới ôm vào trong ngực.
Tim hắn đập rất nhanh, hơi thở nam tính mạnh mẽ bao phủ lấy ta. Ta ngửi thấy trên người hắn có mùi hương cây cỏ thanh mát, chợt cảm thấy an tâm, trong lòng rung động.
Nam nhân của ta, dáng vẻ võ công cao cường rất đẹp trai.
Ám vệ bị thương, khuỵu xuống mặt đất.
Giang Tầm rút kiếm chỉa vào trán của hắn, nói: “Nếu như ta đoán không sai, chủ thượng của ngươi là người của Vũ lâu Vương thị? Cút về nói cho chủ thượng ngươi biết, nếu vào phủ ta lần nữa, không chỉ không thể thành bằng hữu mà sẽ thành kẻ địch.”
Đối phương im lặng không lên tiếng, nghe xong liền phi đi.
Ta có chút ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Phu quân thật lợi hại.”
Giang Tầm liếc mắt nhìn ta, ghé sát vào tai ta, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mấy tên mọi rợ khác đừng hòng đem nàng đi từ trong tay ta.”
Xong đời, trong khoảnh khắc này, xuân tâm đã chết vài chục năm của ta đã bị một câu nói hời hợt của Giang Tầm làm cho lay động rồi.