Edit: Cúc Cúc Tửu
Giữa trưa, nữ đầu bếp gϊếŧ thịt một con gà nhưng ta lại không có khẩu vị ăn uống gì nên sau đó con gà được để vào chậu rồi cho vào giếng nước.
Nhiệt độ trong giếng nước tương đối thấp, thức ăn hàng ngày thường bị ôi thiu thì vô cùng phí của, vì thế ở nông thôn mọi người thường làm như vậy để giữ lạnh, thức ăn sẽ không bốc mùi.
Giang Tầm cũng không giống loại nhà giàu chỉ ăn sơn hào hải vị mà lớn lên, vì thế hắn vừa thấy sợi dây được kéo từ giếng nước lên thì lập tức biết được trong đó có gì.
Hắn băm gà thành từng miếng nhỏ sau đó ướp thêm xì dầu, vài tép tỏi và hoa tiêu, rồi lại cho thêm một thìa tương ớt, đợi cho thời gian trôi qua khoảng một khắc đồng hồ thì phủ thêm một lớp bột rồi đem chiên.
Ta đã từng nghe loại phương pháp nấu ăn như thế này từ một thuật sĩ giang hồ được mẫu hậu mời đến nói, nghe nói rằng ở một nước phiên bang, nơi gió cát hoành hành ngang dọc mỗi ngày nên không có cách nào để có thể ăn uống đàng hoàng thoải mái, vì thế họ liền nướng hoặc chiên rán thịt gà bò dê lên, phủ thêm lá sau đó bao lại, mang theo vào đại mạc làm lương khô ăn dọc đường.
Món ăn này có điểm tương đồng với món gà ăn mày ở Trung Nguyên, chỉ khác nhau ở chỗ một cái thì ném vào lửa nướng còn một cái thì chiên với dầu, cách nào nghe cũng khủng khϊếp.
Đáng thương cho miếng thịt màu mỡ tươi ngon này, mỗi ngày đều lớn lên mập lên thêm một chút, đồng thời cũng đẹp hơn khỏe mạnh hơn nhưng cuối cùng cũng đều phải chạy vào trong miệng ta.
Nàng đang suy nghĩ gì vậy? Giang Tầm ngừng tay không tiếp tục đảo thịt nữa mà hỏi ta.
Ta đang đau lòng cho con gà này.
Mèo giả từ bi khóc chuột, thẳng ra mà nói thì người muốn ăn là nàng, hiện giờ người đau lòng cũng là nàng.
Trái phải gì ta cũng trở thành kẻ xấu dù cho có để nàng ăn hay ngăn không cho nàng ăn nữa.
Giang Tầm nói xong còn thở dài một tiếng, làm như mọi chuyện hắn nói đều là sự thật vậy, hù dọa ta sửng sốt mất một lúc.
Mà thôi, con người còn có số mệnh chứ nói chi đến gà.
Giang Tầm nghe được liền cảm thấy có chút thú vị liền nở nụ cười: A? Xin được chỉ giáo?
Gà được con người cho ăn no nê mà nuôi lớn, chờ đến lúc nó lớn lên chính là số mệnh chờ người ta làm thịt, ta cũng giống vậy.
Nhớ năm đó ở trong cung, ta được mẫu hậu dùng cẩm y ngọc thực mà nuôi lớn, đến khi ta lớn lên liền bị sói tha đi mất.
Đầu năm nay, làm nữ tử cũng không dễ dàng gì, coi trượng phu như trời, một chút năng lực phản kháng cũng không có, giống như cá thịt nằm trên thớt mặc cho người ta xâu xé.
Ngụ ý của phu nhân là so sánh vi phu với mấy con sói đơn độc thích hành hạ người khác sao?
Đầu lưỡi ta níu lại lắp bắp nói với hắn: Ta cũng không phải có ý như vậy, phu quân chớ suy nghĩ nhiều.
Chàng coi, thịt gà này chiên đến mức ngoài giòn trong mềm, chắc chắn vô cùng ngon miệng.
A, ta thấy da thịt của phu nhân có vẻ cũng vô cùng tốt, rất mịn màng, nếu nấu lên hẳn cũng vô cùng ngon miệng.
...!Ta nghe hắn nói mấy lời sai trái như vậy thì lập tức câm họng.
Không ngờ người bên gối của ta lại là một kẻ bụng dạ hẹp hỏi như vậy, trong lúc nhất thời có chút ngượng ngùng, tính ta lại không biết nhìn người nên mới gặp phải kẻ xấu.
Thịt gà đã được chiên chín, Giang Tầm lại đặc biệt lấy một trái dưa chuột xắt sợi, sau đó trộn với giấm và hạt mè cho ta ăn kèm đỡ ngán.
Ta uống một ngụm rượu hoa quế lại ăn kèm với một miếng thịt gà, cộng thêm dung mạo độc nhất vô nhị của Giang Tầm khiến ta ăn uống vô cùng thoải mái.
Ta dừng đũa lại nói với hắn: Hôm nay ăn thịt gà như vậy liền khiến ta nhớ đến một chuyện.
Ồ? Giang Tầm nhấp một ngụm rượu sau đó ghé mắt lười biếng nhìn ta một cái.
Nhiều năm trước, trong lúc ta và mẫu hậu cải trang vi hành trong dân gian đã từng có một tên cường đạo thấy dung mạo ta xinh đẹp vì thế liền bắt cóc ta, sau đó ta được một hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa cứu giúp trong miếu Thành Hoàng, còn cho ta cả một cái cánh chim sẻ để ăn.
Giang Tầm cau mày: Người đâu lại keo kiệt như vậy, nguyên cả con chim nhưng lại chỉ cho nàng một cái cánh nhỏ?
Trọng điểm không phải cái đó.
Chứ sao?
Ta nhìn thấy ngọc bội bên hông của hắn có khắc chữ Lan Đỗ.
Giang Tầm sửng sốt trong chớp mắt sau đó không nói chuyện nữa.
Ta tiếp tục nói: Nếu ta nhớ không lầm thì phu quân tên là Tầm nhưng tên tự là Lan Đỗ, đúng không?
Thật ra ta không nhớ rõ cho lắm.
Một con chim lớn như bàn tay được nướng chín vô cùng ngon miệng, phu quân lại chỉ cho ta một cái cánh gà khiến ta chỉ biết trơ mắt nhìn chàng ăn.
Có lẽ phu nhân đã nhớ nhầm rồi, làm gì có lúc nào mà vi phu lại có lòng tốt cứu người như vậy, người cứu nàng nhất định không phải ta.
Vậy sao, ta còn đang muốn nói nếu đó chính là chàng thì ta đang định lấy thân báo đáp.
Đúng là ta cứu nàng đó.
...
Bầu không khí lúc này thực sự có chút xấu hổ nên Giang Tầm chỉ có thể vội ho một tiếng, gắp cho ta một miếng thịt gà sau đó giải thích với ta: Lúc trẻ vẫn chưa hiểu sự đời, ai cũng có lúc phạm phải sai lầm, nàng cũng không thể vì ta lúc đó ăn nhiều thịt hơn mà ghi hận ta.
Nếu như phu nhân vẫn chưa nguôi giận vậy thì đêm nay phạt vi phu lấy thịt bồi thường để trả lại cho phu nhân những khoảng nợ ngày đó.
Thôi khỏi, ta và chàng là phu thê thì khách sáo như vậy làm gì? Ta cười khan một tiếng, Giang Tầm cũng cười nhạo một tiếng.
Giang Tầm là sói thì cũng thôi đi, hắn lại bá đạo không cho ta lôi chuyện cũ như vậy khiến ta cũng chỉ có thể bó tay không còn cách nào khác.
Sau khi ăn uống no đủ rồi Giang Tầm liền nắm lấy tay ta đi ngắm trăng.
Ánh trăng hắt lên tóc hắn khiến sợi dây lụa buộc tóc sáng lên rực rỡ, giống như một dải bạc lúc nào cũng có thể bay đi theo gió.
Ánh trăng dưới tuyết và sương giá ướt lạnh, cùng với hắn chính là ba thứ tuyệt sắc trên thế gian này.
Ta nhìn hắn đến mức có chút thất thần, sau đó đưa tay đụng vào gò má của Giang Tầm và nói: Phu quân tuấn tú như thế này, mặc dù có kém ta một chút nhưng thật sự cũng là quốc sắc thiên hương.
Phu nhân dùng từ hay thật.
Ồ? Hay như thế nào vậy?
Trời cao bất công, trước giờ không dám sờ sánh với nàng.
...!Vậy ta phải cảm ơn chàng rồi.
Giang Tầm cười cười sau đó đột nhiên nắm lấy cổ tay ta rồi áp ta vào ngay bức tường lạnh băng.
Môi mỏng lành lạnh của hắn hôn lên ngay trán ta sau đó cúi đầu khàn giọng nói: Vốn nghĩ rằng đến khi về phòng mới hôn phu nhân nhưng nàng nhìn ta như vậy khiến ta không có cách nào nhịn được nữa.
Mạo phạm phu nhân rồi.
Vừa dứt lời, hắn liền dùng môi hôn nhẹ lên má ta, sau đó nhẹ nhàng di chuyển, dùng đầu lưỡi ấm nóng ẩm ướt phác họa môi ta rồi không ngại cùng ta dây dưa nhiệt tình.
Không ngờ Giang Tầm lại làm khó làm dễ như vậy, đúng là khó chơi.
Ta phải lui về phía sau một bước nhưng chân ta đứng không ổn định vì thế liền trượt một cái nhào vào ngực hắn.
Vừa hay nằm ngay trước ngực hắn, dù nhìn thế nào thì cũng giống như ta đang yêu thương nhung nhớ chủ động lao vào hắn.
Giang Tầm thấy thế liền cúi đầu cười ra tiếng.
Tiếng cười kia nhẹ nhàng trong vắt vô cùng êm tai, từng âm tiết vụn vặt rời rạc từ xung quanh chui vào vành tai ta, lòng ta giống như đang có một cọng lông chim làm cho tê dại, tiếng cười của hắn khiến người khác mê hoặc lúc nào không hay mà tự bản thân hắn vẫn không hề nhận ra.
Ta đỏ mặt đến tận mang tai, trong lòng không khỏi thầm mắng, chỉ sợ lần này mặt mũi cũng vứt đi tận đẩu tận đâu rồi, dù có miệng cũng khó mà nói nổi.
Dù sao cũng không phải như hắn nghĩ, ta không có, ta không muốn, ta không làm..