Cuộc Sống Có Thể Vớ Vẩn Hơn Nữa Không!?

chương 12: bonus: kịch truyền thanh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: miakatama

Đoàn kịch: Thiên Ngoại Lai Khách

Staff:

Nguyên tác: Chu Tiểu Man (Phi Thiên Tiểu Phong Trư)

Lên kế hoạch: Hấp Huyết Miêu [Thiên Ngoại Lai Khách]

Biên kịch: Nam Ti [Nam Đấu Xã]

Giám chế: Tự Giác [Thiên Ngoại Lai Khách]

Đạo diễn: Mặc Mặc [Thiên Ngoại Lai Khách]

Hậu kỳ: Yo Yo [Tự Do Nhân] / Hoa Túy [Thiên Thiên Hướng Thượng]

Đồ họa: Bản Lam Căn [Tất Gia Tư Thục] / Quân Mặc Minh Hề Chủ [Tự Do Nhân]

Minh họa: Bất Hội [Lưu Quang Phường]

Manhua: Bất Hội [Lưu Quang Phường]

Tuyên truyền: Tự Giác [Thiên Ngoại Lai Khách]

Cast:

Mã Tiểu Thiên: Hách La [KA.U]

La Húc Đông: Bắc Đô Tàng Kiếm [ Công Tác Thất]

Tiểu Quý Tử: Họa Đại Tiên

Người tình cũ: Thu Cúc [Xuân Sác Kinh Hồng]

Mẹ La: Yuna [Thiên Ngoại Lai Khách]

Dẫn chuyện: Thiên Chân [Thiên Ngoại Lai Khách]

Diễn viên chính:

La Húc Đông – Nhân viên với trình độ học vấn và kinh nghiệm làm việc cao tại doanh nghiệp X, thành đạt ổn dịnh công.

Mã Tiểu Thiên – Sinh viên đại học Y, nóng tính hay nổi khùng hấp tấp thụ.

Diễn viên phụ:

Tiểu Quý Tử – Bạn thân nhất của Mã Tiểu Thiên, một tiểu thụ có xu hướng nữ hóa bản thân, nhưng rất trọng tình nghĩa.

Người tình cũ – Người tình cũ của La Húc Đông, du học về nước kiêu căng ngạo mạn, công thụ không rõ. (Đứa nhỏ tội nghiệp, ngay cả tên thật cũng không có)

Diễn viên phụ của phụ:

Người phụ nữ – Mẹ của Thiết Đản, phụ nữ trung niên.

Nhạc trong kịch:

Phiên bản tiếng trung của bài ‘Marry U – Super Junior’

Viết lời trung: Yuna [Thiên Ngoại Lai Khách]

Ca sĩ: Thất Hỉ [Thiên Ngoại Lai Khách] / Đa Lạc [Manh Nhĩ Công Tác Thất]

Ý nghĩa của các dấu ngoặc:

[Miêu tả quang cảnh, tình cảnh hiện tại]

(Miêu tả ngữ điệu, tâm tư)

{Độc thoại trong lòng}

Cảnh :

[Nhà của La Húc Đông]

[Mã Tiểu Thiên và La Húc Đông mỗi người kéo hai cái ghế ngồi xuống, tiếng kéo ghế, âm thanh sột soạt của quần áo lúc ngồi xuống]

Mã Tiểu Thiên (Giọng điệu tra hỏi): Anh tên gì?

La Húc Đông: La Húc Đông.

Mã Tiểu Thiên (Khó chịu không thích): {Thật là một cái tên mang đậm đặc trưng của vùng địa phương!}

Mã Tiểu Thiên: Giới tính?

La Húc Đông: Phụ nữ có thể ‘làm’ cậu không?

Mã Tiểu Thiên: Cũng đúng! (Tố cáo) Anh là tên QJF (kẻ cưỡng hiếp)!

Mã Tiểu Thiên: Mấy tuổi rồi?

La Húc Đông: Cái gì mà mấy tuổi?

Mã Tiểu Thiên: Vậy bao nhiêu tuổi?

La Húc Đông: Đi chết đi, là tuổi tác! Hai mươi chín rồi.

Mã Tiểu Thiên: Chiều cao cân nặng?

La Húc Đông: Một mét tám, hơn bảy mươi kí.

Mã Tiểu Thiên (Chảy nước miếng): (Thân hình tốt quá!)

Mã Tiểu Thiên: Nghề nghiệp?

La Húc Đông: Phó giám đốc bộ phận kế toán của doanh nghiệp XX trong top xí nghiệp phát triển mạnh trên thế giới.

Mã Tiểu Thiên (Trong lòng phấn khởi): {Ôi chà, có thể nuôi tôi được!}

Mã Tiểu Thiên: Bây giờ có bạn trai không?

La Húc Đông: Không có.

Mã Tiểu Thiên (Cười khả ố): {Muahaha…}

Mã Tiểu Thiên: Đã cặp với bao nhiêu người rồi?

La Húc Đông: Một người.

Mã Tiểu Thiên: Gia đình có bao nhiêu anh chị em?

La Húc Đông: Có một anh trai.

Mã Tiểu Thiên: {Em trai vẫn tốt hơn anh trai, miễn được rất nhiều chuyện.}

La Húc Đông (Không vui): Tại sao toàn là cậu hỏi tôi không vậy? Bây giờ đến lượt tôi hỏi cậu! Tên gì?

Mã Tiểu Thiên: Mã Tiểu Thiên.

La Húc Đông: Chiều cao cân nặng?

Mã Tiểu Thiên: Cao một mét bảy, cân nặng bí mật!

La Húc Đông: Nghề nghiệp?

Mã Tiểu Thiên (Nổi khùng): Tôi già lắm sao? Tôi là sinh viên!! Sinh viên!! Đang là nghiên cứu sinh~

La Húc Đông: Có… (Bị ngắt đoạn)

Mã Tiểu Thiên (Không vui): Hỏi nhiều làm gì, tra hộ khẩu của tôi à? Hừ! Tôi nói cho anh biết, anh chưa xong với tôi đâu! Anh nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi!

La Húc Đông: Cậu QJ tôi, tại sao lại bắt tôi phải chịu trách nhiệm?

Mã Tiểu Thiên (Xấu hổ): Rõ ràng là anh QJ tôi, là anh là anh, chính là anh!!

La Húc Đông: Cậu thật là vô lý! Rõ ràng là do cậu tự ngồi lên!

Mã Tiểu Thiên (Đau khổ gào thét): Trời cao ơi! Đất dày ơi! Còn có thiên lý trên đời nữa không? Tên QIF nói người bị hại vô lý kìa!!! (Giả khóc) Bắp cải còn không đáng thương bằng tôi đâu… (Vừa khóc vừa hát) Bắp cải đó… Lá vàng úa đó… Hai mươi ba tuổi đó… Không có mẹ đó…

[Di động của Mã Tiểu Thiên reo lên, tiếng lấy di động để trên bàn]

[Tiếng Mã Tiểu Thiên đá cái ghế]

Mã Tiểu Thiên: Này! Bây giờ là mấy giờ rồi?

La Húc Đông: Hơn mười giờ tối rồi.

[Di động ngừng reo]

Mã Tiểu Thiên: {Kháo! Mười bảy cuộc gọi nhỡ! Trong lòng thầy không phải cũng muốn nghỉ dạy vài tiết sao, gọi nhiều cuộc như vậy làm gì chứ?}

[Tiếng di động bị quăng lại lên bàn, đụng trúng chùm chìa khóa]

Mã Tiểu Thiên: {Ôi Lady Gaga của tôi! Hình như? Dường như? Đại khái? Có lẽ? Maybe? Chìa khóa phòng nghiên cứu mình đang giữ trong người?}

Mã Tiểu Thiên: A – Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi…

[Âm thanh Mã Tiểu Thiên vội vã thu dọn đồ của mình, mặc quần áo, lấy điện thoại, lấy chìa khóa…]

Mã Tiểu Thiên (Cảnh cáo): Tôi nói cho anh biết La Húc Đông, chúng ta chưa xong đâu!

[Tiếng Mã Tiểu Thiên ra mở cửa, chạy ào đi]

[Nhạc nền nhè nhẹ]

La Húc Đông (Thở dài): {Tôi tên là La Húc Đông, làm việc tại doanh nghiệp XX trong top doanh nghiệp nổi tiếng phát triển mạnh trên thế giới, người vừa nãy tông cửa đi là… Theo như cậu ta nói thì cậu ta tên là Mã Tiểu Thiên, là một nghiên cứu sinh, vừa nãy là đoạn đối thoại vớ vẩn của chúng tôi, bắt đầu nói từ buổi trưa…}

[Nhạc nền nhè nhẹ]

Cảnh :

[Trong KFC]

[Bản nhạc mà KFC hay phát]

Mã Tiểu Thiên (Say xỉn): Đừng đỡ tui…

[Tiếng La Húc Đông đẩy cửa tiến vào KFC, tiếng bước chân]

[Âm thanh hai người đụng nhau, tiếng quần áo sột soạt]

Mã Tiểu Thiên: Chóng mặt… (Nôn mửa) Ọe…

La Húc Đông (Cố gắng nhẫn nhịn): Này…

Mã Tiểu Thiên: Đàn ông các người chẳng có gì tốt đẹp…

[Tiếng Mã Tiểu Thiên ngã xuống]

Cảnh :

[Nhà La Húc Đông, trong phòng tắm]

[Âm thanh La Húc Đông mở vòi sen, giúp hai người cời quần áo, tiếng nước chảy, tiếng quần áo ma sát]

Mã Tiểu Thiên (Đột nhiên tỉnh dậy, say xỉn gầm lên như sư tử): A~~~~ Anh muốn làm gì?

La Húc Đông (Ngây người): Tôi chẳng muốn làm gì cả!

Mã Tiểu Thiên: Vậy anh lột sạch đồ tôi ra làm gì?

La Húc Đông: Giúp cậu tắm rửa chứ gì nữa.

Mã Tiểu Thiên: Không có chuyện gì tự dưng lại đi giúp tôi tắm rửa? Giúp tôi tắm rửa thì anh cần gì phải lột sạch quần áo mình như vậy?

La Húc Đông (Nghiến răng chịu đựng): Vì cậu ói hết lên người tôi!

Mã Tiểu Thiên (Nói một cách vô lý): Tôi ói lên người anh, anh tắm giùm tôi làm gì? (Đảo mắt một vòng, gian xảo) Ồ~~~ Tôi biết rồi, anh là đồng tính đúng không? Nhìn trúng vẻ đẹp của tôi rồi chứ gì? Anh muốn QJ tôi!

La Húc Đông (Nhanh chóng giải thích): Không có không có, tuyệt đối không có, cậu xinh đẹp thật, nhưng tôi không có ý định quá lố.

Mã Tiểu Thiên (Nổi giận): “Ai tin anh được? Anh muốn QJ tôi! Từ động tác, vẻ mặt, lời nói vân vân của anh tôi đều có thể nhìn ra được anh muốn QJ tôi rồi! Tôi nói nếu anh thật sự muốn QJ tôi thì cứ trực tiếp nói ra, tại sao lại không chịu thừa nhận? Thật ra QJ cũng chẳng phải chuyện gì bậy bạ, đặc biệt là đối với loại người xinh đẹp như tôi, không muốn QJ thì chức năng tình dục hẳn là có vấn đề, anh nói xem tôi nói có đúng không?

[Tiếng Mã Tiểu Thiên tấn công La Húc Đông, đụng chạm da thịt]

Mã Tiểu Thiên (Quyến rũ): Đến đi! Đến QJ tôi đi!

[Tiếng La Húc Đông bị ép hôn, lại tiếp tục hôn]

Cảnh :

[Nhà La Húc Đông, nối đuôi cảnh ]

[Nhạc nền nổi lên]

La Húc Đông: {Ngay thời khắc tôi cứ tưởng mình bị QJ thì Mã Tiểu Thiên tự động ngồi lên, nhưng cái cậu đáng ghét đó sau khi mở mắt tỉnh dậy rồi, lại bóp lấy cổ tôi kêu loạn…}

Mã Tiểu Thiên [Âm kép]: Anh QJ tôi!

[Nhạc nền nhè nhẹ]

Cảnh :

[Nhà La Húc Đông]

[La Húc Đông tan sở về nhà, phát hiện cửa chính mở lớn, nghĩ là có trộm, tiếng bước chân ngừng lại, rồi tiếp tục tiến vào nhà]

[Mã Tiểu Thiên đang xem tivi, âm thanh từ tivi]

La Húc Đông: Chìa khóa là do cậu trộm lấy?

Mã Tiểu Thiên (Làm ra vẻ đương nhiên): Đừng nói khó nghe vậy chứ, là tôi cầm đi được không?

La Húc Đông: Tại sao cậu lại cầm chìa khóa của tôi đi? Tôi cứ tưởng là nhà có trộm nữa chứ!

Mã Tiểu Thiên: Là bởi vì anh QJ tôi.

La Húc Đông (Bất lực): Được rồi! Cứ tính là tôi QJ cậu đi, cậu muốn thế nào?

Mã Tiểu Thiên: Còn thế nào nữa, hẹn hò đi.

[Tiếng hai người bàn luận với nhau]

[Tiếng đồ nặng được đặt xuống]

Mã Tiểu Thiên (Thở ra một hơi): Phù – {Cuối cùng cũng chuyển đồ xong rồi!}

Mã Tiểu Thiên: Này! Anh nói xem người tình cũ của anh và em ai được hơn?

La Húc Đông: Anh vẫn chưa hiểu rõ về em, không thể so sánh được.

Mã Tiểu Thiên (Nổi khùng): Anh cũng QJ em rồi mà còn nói không hiểu rõ gì nữa?

La Húc Đông (Khóc cười không xong): Chúng ta đừng nói về chuyện QJ nữa có được không? Anh cảm thấy choáng…

Mã Tiểu Thiên: Được, vậy nói về người tình cũ của anh ấy! Tại sao lại chia tay? Ai nói trước?

La Húc Đông: Là anh ta nói trước, lúc đó anh mới lên đại học, anh ta là sinh viên năm cuối muốn xuất ngoại, trước khi xuất ngoại thì chia tay với anh.

Mã Tiểu Thiên: Xuất ngoại với chia tay thì có dính gì đến nhau đâu?

La Húc Đông: Đừng nói nữa, dù sao anh cũng không xứng với anh ta, gia thế anh ta rất tốt, anh lại là con nhà nông, aizz… qua thì cũng qua rồi.

Mã Tiểu Thiên: Vậy nếu anh ta muốn qua về nước tìm anh làm lành, anh có đồng ý không?

[La Húc Đông im lặng vài giây, nhạc nền nổi lên]

Mã Tiểu Thiên (Tức giận): {TNND! anh đã có bồ rồi, mà vẫn còn nhung nhớ về cái người phụ tình kia là thế nào? Hừ! La Húc Đông! Hận thù giữa chúng ta được kết từ đây!}

[Nhạc nền nhè nhẹ]

Cảnh :

[Nhà La Húc Đông]

[La Húc Đông và Mã Tiểu Thiên đang ăn cơm, tiếng nhai nuốt, tiếng bát đĩa leng keng]

La Húc Đông: Tiểu Thiên ơi…

[Di động của La Húc Đông vang lên, La Húc Đông đứng dậy đi tiếp]

La Húc Đông: A lô, ai vậy?… (Nói lắp vì cảm thấy tội lỗi) À… Ồ… Ồ… Ừ…

Mã Tiểu Thiên: Ai vậy?

La Húc Đông: Nhầm số ấy mà.

Mã Tiểu Thiên (Hoài nghi): Thật không?

La Húc Đông (Tội lỗi): Nhìn, nhìn nhìn gì vậy? Ăn cơm đi! Cơm nguội rồi không ngon đâu!

[Nhạc nền chuyển cảnh]

Cảnh :

[Buổi tối, trong phòng ngủ]

[La Húc Đông và Mã Tiểu Thiên ngồi sát nhau trên giường xem tivi, âm thanh từ tivi]

[Di động của La Húc Đông vang lên]

[La Húc Đông ra phòng khách tiếp điện thoại, âm thanh ma sát của vải khi rời khỏi giường, tiếng bước chân càng lúc càng xa]

La Húc Đông [Xa xa truyền đến mơ hồ không rõ] (Ngắt đoạn): ……

[La Húc Đông quay lại, tiếng bước chân càng ngày càng gần, âm thanh ma sát với ra giường lúc lên giường]

[Âm thanh từ tivi, hai người im lặng một lúc]

Mã Tiểu Thiên: Buồn ngủ quá!

La Húc Đông: Ừ.

[Tiếng tắt đèn, âm thanh từ tivi ngừng phát ra]

[Di động của La Húc Đông reo lên]

La Húc Đông: Em ngủ đi, anh ra ngoài tiếp điện thoại không quấy rầy giấc ngủ của em.

Mã Tiểu Thiên: Ừ.

[La Húc Đông ra khỏi phòng ngủ, tiếng đóng cửa]

Cảnh :

[Buổi sáng, phòng ngủ, một loạt âm thanh thể hiện buổi sáng]

[Mã Tiểu Thiên tóm lấy di động]

Mã Tiểu Thiên (Nóng giận, có chút buồn ngủ): Tìm ai?

Người phụ nữ: Tôi… (Ngừng một chút) Tôi tìm Thiết Đản.

Mã Tiểu Thiên (Chán nản): Nhầm số rồi!

[Cúp điện thoại, tiếng điện thoại bị ném lên bàn]

Mã Tiểu Thiên (Hét một hơi dài): La… Húc… Đông…

[Tiếng cửa phòng mở ra]

La Húc Đông: Tỉnh rồi à?

Mã Tiểu Thiên gật (Chán nản): Bị tiếng điện thoại làm cho tỉnh, chán gớm, lại còn là gọi nhầm nữa, tìm ai tên Thiết Đản ấy!

La Húc Đông (Khóc không ra nước mắt): Không nhầm đâu…

Mã Tiểu Thiên: Hả?

La Húc Đông: Đó là mẹ anh..

Mã Tiểu Thiên: Vậy Thiết Đản là ai?

La Húc Đông: Là anh!

[Tiếng quạ bay trên đầu]

[Nhạc nền chuyển cảnh]

Cảnh :

[Nhà hàng Tiếu Giang Nam]

[Mã Tiểu Thiên và Tiểu Quý Tử ăn cơm]

Mã Tiểu Thiên: Ông nói mình vớ được một người có tiền à? Anh ta đâu?

Tiểu Quý Tử: Làm ngoài giờ rồi.

Mã Tiểu Thiên: Thật trùng hợp, bồ của tui cũng phải làm ngoài giờ.

Tiểu Quý Tử: Từ lúc nào mà ông có bồ rồi?

Mã Tiểu Thiểu: Mới kiếm được đó không cho à? Bọn tui hiện đang sống cùng nhau~ing. (Nhỏ giọng nói) Chính là cái người mà ngày kia ông thất tình, tui ở KFC uống say rồi đụng trúng đó!

Tiểu Quý tử: Chính là cái người đẹp trai bị ông nôn hết lên người ấy à?

Mã Tiểu Thiên (Đắc ý khoe khang): Tui nói cho ông biết! La Húc Đông nhà tui là một tiểu công hiếm có, tuyệt đối là loại đi làm tham gia hội trường lớn, về nhà chui vào gian bếp bé đó, vào rồi thì… [Âm thanh chèn vào thay cho vài trăm từ tâng bốc của Mã Tiểu Thiên]

Tiểu Quý Tử (Đố kị): Ê! Ông thật là sướng.

Mã Tiểu Thiên (Đắc ý cười): Đợi chút, tôi lấy di động ra cho ông xem… (Bỗng dưng im bặt)

Tiểu Quý Tử (Nghi ngờ): Sao thế?

Mã Tiểu Thiên (Cười lạnh): {La Húc Đông! Tối nay về nhà chúng ta cứ chờ mà xem!}

[Nhạc nền chuyển cảnh]

Cảnh :

[Nhà La Húc Đông]

[La Húc Đông quay về, tiếng mở cửa, tiếng thay giày]

La Húc Đông: Anh về rồi.

Mã Tiểu Thiên (Cười tươi như hoa đào, ngọt ngào tựa như nước): Aiya! Anh về rồi à, chồng yêu anh vất vả rồi~~~~

La Húc Đông (Cảm thấy không rõ ràng): Hì hì, không vất vả.

Mã Tiểu Thiên: Anh ăn cơm chưa?

La Húc Đông: Vẫn chưa nữa!

Mã Tiểu Thiên (Mặt sa sầm, giọng lạnh đi): Ồ? Tối nay Tiểu Quý Tử mời em ăn cơm rồi, ăn cũng được lắm!

La Húc Đông (Nịnh nọt): Vợ yêu hôm nay đi ăn ở đâu thế?

Mã Tiểu Thiên (Mập mờ): Cũng chẳng phải nơi to tát gì, anh cũng có đi qua rồi.

La Húc Đông: Nơi nào thế, em nói đi!

Mã Tiểu Thiên (Không ngừng hừ lạnh): Hừ! Hừ hừ hừ~~~

La Húc Đông (Chịu không nổi): Em hừ cái gì?

Mã Tiểu Thiên (Ai oán): Hừ thì đã là gì, em có thể biến hóa nữa cơ!

La Húc Đông: Biến thành Sailor Moon à?

Mã Tiểu Thiên: Biến thành Chung Quỳ!

La Húc Đông: Nói bậy, Chung Quỳ bắt quỷ mà.

Mã Tiểu Thiên: Đúng rồi! Em bắt quỷ mà! Chuyên bắt những con hồ li tinh đi cướp chồng em.”

La Húc Đông (Nịnh nọt): Vợ yêu vất vả rồi, Chung Quỳ cứu khổ cứu nạn, chồng em đưa em đi Spa nhé?

[Mã Tiểu Thiên nhảy khỏi ghế gỗ, tiếng ghế gỗ bị kéo đi]

Mã Tiểu Thiên (Hét lên): Spa cái rắm! Lạc Thiết Đản! Có thú tội hay không thì bảo?

La Húc Đông (bất lực): Thú tội gì?

[Mã Tiểu Thiên đi vòng quanh La Húc Đông, tiếng bước chân]

Mã Tiểu Thiên: Quy tắc của em anh biết rồi đó, nghiêm khắc thú tội! Nhưng chống cự thì càng nghiêm khắc hơn!!

La Húc Đông (Không vui): Rốt cuộc em muốn nói gì vậy!

Mã Tiểu Thiên (Bày ra một tư thế): Hôm nay Tiểu Quý Tử vớ được một người lắm tiền nên mời em đi Tiếu Giang Nam, anh đoán xem thử xem thế nào? Em thấy cái người nói là đi làm ngoài giờ cùng với một con hồ li tinh nói nói cười cười ở Tiếu Giang Nam ăn cơm!

Mã Tiểu Thiên: Em thổi phồng anh như Khuất Nguyên trước mặt Tiểu Quý Tử, áo trắng phiêu phiêu, cầm kì thi họa, tuổi trẻ hứa hẹn, rất yêu cuộc sống!

La Húc Đông: Em ví anh như Khuất Nguyên nhảy sông tự tử, bị oan uổng mà chết có phải không?

Mã Tiểu Thiên (Không để ý tới anh tiếp tục nói): Kết quả ư? Ừ! Em phi! Quay đầu lại, thì đã nhìn thấy hồ li tinh mặt dày ngay tức khắc câu dẫn người đàn ông của em.

La Húc Đông: Đừng nói khó nghe vậy chứ! Hồ li tinh nào? Chỉ ăn cơm thôi cũng la hồ li tinh à?

Mã Tiểu Thiên: Em thấy là anh nhanh thừa nhận đi! Cái tên mặt dày kia là ai? Có phải là cái tên tình nhân hay phải nói là tên phụ tình kia không?

La Húc Đông (Nhỏ tiếng nói): Người tình trước của anh…

[Mã Tiểu bổ nhào đến cắn La Húc Đông một cái]

La Húc Đông (Đau): A! Nhả ra, nhả ra đi!

Mã Tiểu Thiên (Không ngừng la lối): Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Hả? QJ em xong lại muốn phụ tình, anh làm em chịu sao thấu? Hả? Em tốt với anh như vậy… [Âm thanh thay cho vài trăm chữ kể công của Mã Tiểu Thiên] Anh lại giống như vậy… [Âm thanh thay cho vài trăm chữ than vãn của Mã Tiểu Thiên]

[La Húc Đông bỏ đi, mở vi tính lên làm việc, tiếng bước chân, tiếng mở máy, tiếng gõ bàn phím]

[Mã Tiểu Thiên chạy vào phòng ngủ ném gối ra, tiếng vải ma sát và tiếng đồ vật rơi]

Mã Tiểu Thiên: La Húc Đông! Lạc Thiết Đản! Anh không phải là người! Em với anh chưa xong đâu!!

[Tiếng đóng cửa của Mã Tiểu Thiên]

[La Húc Đông nhảy khỏi ghế chạy đến trước phòng ngủ, tiếng đập cửa]

La Húc Đông: Đây ra nhà anh, em ra đây cho anh!

[Tiếng đập cửa tiếp tục]

Mã Tiểu Thiên (Cười gian): Ai bảo dám ngoại tình, cho anh tê chân chết luôn, đáng đời!

[Nhạc nền chuyển cảnh]

Cảnh :

[Nhà La Húc Đông]

[La Húc Đông tan sở về, tiếng mở cửa, tiếng thay giày]

Mã Tiểu Thiên (Cười hi hi): Anh về rồi à, nhanh rửa tay đi rồi ăn cơm~

[Âm thanh của cái nồi được đặt trên bàn]

Mã Tiểu Thiên: Anh vất vả rồi, thử miếng thịt kho Tô Đông Pha này xem thế nào?

La Húc Đông (Vừa nhai vừa nói): Rất tuyệt!

Ma Tiểu Thiên: {Kháo! Thức ăn ở nhà hàng bốn sao không tuyệt chắc?}

Mã Tiểu Thiên: Chồng yêu, ngon thật à? Anh đó, thú thật với em chuyện hôm qua, thì ngày nào em cũng sẽ làm cho anh ăn.

La Húc Đông (Nuốt miếng thịt xuống): Có gì đáng nói đâu, quan hệ trong sạch mà.

Mã Tiểu Thiên (Phồng má): Rốt cuộc anh có nói không, cái tên kia là ai?

[La Húc Đông im lặng vài giây]

Mã Tiểu Thiên (Cười lạnh): Được, không nói, chúng ta ăn cơm, anh ăn trước đi, em dọn cơm lên.

[Tiếng La Húc Đông ngồi xuống]

[Tiếng đặt chén đũa xuống bàn]

La Húc Đông (Phun cơm): Phụt – Khụ khụ, anh nói, chén cơm này em làm sao mặn thế?

Mã Tiểu Thiên: Mặn à? Ai ya, lỡ cho nhiều muối quá!

La Húc Đông: Em nấu cơm mà cho… muối vào?

Mã Tiểu Thiên (Ngây thơ): Không lẽ không nên cho?

[Tiếng quạ bay trên đầu]

[Nhạc nền chuyển cảnh]

Cảnh :

[Nhà La Húc Đông]

[Chuông cửa reo lên]

Mã Tiểu Thiên: Đến đây—

[Mã Tiểu Thiên chạy ra mở cửa, tiếng bước chân, tiếng mở cửa]

Người tình cũ: La Húc Đông đâu?

Mã Tiểu Thiên: Đi đóng tiền hóa đơn rồi.

Người tình cũ (Lên giọng): Tôi nói cho cậu, tôi là người tình cũ của cậu ấy, cậu ấy cặp với cậu là chỉ vì tôi xuất ngoại thôi, bây giờ tôi về rồi, không còn chuyện của cậu ở đây nữa, cậu nhanh gom đồ đi khỏi đây!

Mã Tiểu Thiên (Nhíu mày): Anh là cái thá gì mà đuổi tôi đi, nhà này cũng đâu phải của anh!

Người tình cũ: Không phải của tôi không lẽ của cậu? Phòng này là tôi tặng cậu ấy trước khi xuất ngoại, không phải là cho cậu, tôi có quyền đuổi cậu đi.

[Mã Tiểu Thiên đẩy mạnh người đàn ông kia ra khỏi cửa nhà, đóng cửa lại]

Mã Tiểu Thiên (La): Đuổi người đi cũng không phải là anh, muốn tôi đi cũng không tới lượt anh đuổi tôi đi!

Người tình cũ (Thong thả nói): Không sao, cái gì đã là của tôi thì tôi tất phải lấy lại!

[La Húc Đông về nhà, tiếng mở cửa]

La Húc Đông: Sao thế? Tự dưng lại đứng ngây ra trước cửa vậy?

Mã Tiểu Thiên (Thảm thương, nhỏ giọng từ từ nói): Vừa nãy người tình cũ của anh đến đó… (Càng khóc to hơn) Có chuyện gì thì anh phải nói với em, anh ta cũng đến tận cửa rồi, anh còn muốn giấu gì nữa?

[La Húc Đông ôm Mã Tiểu Thiên vào lòng, tiếng quần áo sột soạt]

La Húc Đông: Nhà anh ấy có tiền, phòng này là lúc trước bọn anh cùng sống, sau đó anh ấy xuất ngoại muốn chia tay, anh vốn muốn chuyển ra ngoài, nhưng anh ấy nói đây là lễ vật tặng cho anh, sống lâu rồi cũng có cảm tình nên một mực không chuyển nữa. Gần đây anh ấy về nước, muốn tìm anh làm lành.

Mã Tiểu Thiên (Buồn bã nói): Nhưng anh ta không phải đang cặp với Tiểu Quý Tử sao?

La Húc Đông: Anh ấy nói tiếp cận Tiểu Quý Tử là vì anh ấy sớm biết Tiểu Quý Tử có quan hệ tốt với em.

Mã Tiểu Thư (Ủ rũ): Em là sinh viên… cái gì cũng không thể làm… so với người tình cũ của thì không thể bằng được…

[Mã Tiểu Thiên rút khỏi lòng La Húc Đông]

Mã Tiểu Thiên (Thành khẩn nói): La Húc Đông, anh dạy em cách làm đồ ăn đi! Món lần trước là đồ mua ngoài tiệm đó.

La Húc Đông (Cười): Thảo nào món thịt lần trước ngon như vậy, mà cơm thì lại quá mặn.

Mã Tiểu Thiên (Cười ranh mãnh): Ha!

[Nhạc nền chuyển cảnh]

Cảnh :

[Nhà La Húc Đông]

[Tiếng chuông cửa vang lên]

[La Húc Đông đi mở cửa, tiếng bước chân, tiếng mở cửa]

[Tiếng xào đồ ăn]

Mã Tiểu Thiên (Nói to): Ai vậy? Anh nhanh đến giúp em đi, Tiếp theo nên thêm muối hay đợi lát nữa mới thêm?”

[Người tình cũ tiến vào gian bếp, tiếng bước chân]

Người tình cũ: Bây giờ thêm.

[Mã Tiểu Thiên giật mình, tiếng xẻng rơi vào trong chảo]

[Người tình cũ cầm lấy chảo, tiếng xào nấu]

Người tình cũ: Cậu đi ra đi! Tôi làm.

La Húc Đông: Vậy Tiểu Thiên em ra ngoài đi! Anh ta lợi hại lắm đó!

Mã Tiểu Thiên: Ồ…

[La Húc Đông và Mã Tiểu Thiên ra phòng khách, tiếng bước chân]

Mã Tiểu Thiên: Anh ta đến đây làm gì?

La Húc Đông: Lâu rồi chưa gặp nhau, đại khái là dừng chân ghé thăm ấy mà!

[Mã Tiểu Thiên cầm điều khiển tivi chuyển kênh, âm thanh từ tivi chuyển đổi liên tục]

La Húc Đông: Sao thế?

Mã Tiểu Thiên (Đờ đẫn): Hả? À, tivi không có gì xem…

[Mã Tiểu Thiên nhớ lại]

Người tình cũ (Thong thả nói): Không sao, cái gì đã là của tôi thì tôi tất phải lấy lại!

[Nhạc nền chuyển cảnh]

Cảnh :

[Kí túc xá của Mã Tiểu Thiên]

[Mã Tiểu Thiên kéo hành lý về kí túc xá, tiếng kéo hành lý, tiếng mở cửa, tiếng đặt đồ xuống]

Tiểu Quý Tử: Sao ông lại về rồi?

Mã Tiểu Thiên (Hét khóc thảm thương): Huhu…

Tiểu Quý Tử (Giật mình): Em gái sao vậy? Xảy ra chuyện gì?

Mã Tiểu Thiên (Khóc toáng): Tui và La Húc Đông kết thúc rồi…

Tiểu Quý Tử hỏi: Xảy ra chuyện gì vậy? Đừng khóc đừng khóc, chuyện gì vậy? Ông đừng có khóc rồi không nói gì hết nhá!

Mã Tiểu Thiên: Người tình cũ của La Húc Đông quay về rồi… [Âm thanh thay thế cho vài trăm từ kể lể của Mã Tiểu Thiên] (Thút thít) Vì vậy hắn ta tiếp cận ông tất cả cũng vì tui…

Tiểu Quý Tử (Đại nghĩa lẫm liệt): Kháo! Em gái à, chị dẫn em đi đòi lại công bằng! Cho hắn một lỗ trên mặt, cho hắn biết hoa vì cái gì mà lại nở, bắt nặt người của chị? Lại còn muốn cướp luôn người đàn ông của em gái chị nữa chứ?”

[Nhạc nền chuyển cảnh]

Cảnh :

[Nơi đã hẹn trước với người tình cũ]

[Mã Tiểu Thiên và Tiểu Quý Tử đi đến trước mặt người tình cũ, tiếng bước chân]

Người tình cũ (Bất ngờ): Thì ra là cậu à! Nghe nói cậu chuyển ra khỏi nhà La Húc Đông rồi phải không?

Mã Tiểu Thiên (Nhỏ nhẹ): Ừ…

Người tình cũ (Ngạo mạn): Cũng đúng, cậu nên rời khỏi La Húc Đông sớm hơn mới phải, hai người không thích hợp, tôi về rồi thì cậu ấy nhất định sẽ chia tay cậu, cậu nhìn lại bản thân mình đi, có chỗ nào bằng tôi chứ?

[Đột nhiên Tiểu Quý Tử đập bàn một cái]

Tiểu Quý Tử (Tức giận): Vị nữ sĩ này, tôi nhịn cô lâu rồi!

Người tình cũ (Ngây ra): Xin lỗi, tôi là đàn ông.

Tiểu Quý Tử (Giả vờ ngạc nhiên): Thì ra cô là đàn ông ư? Đàn ông thích đàn ông, anh là đồng tính chết tiệt, biến thái bệnh hoạn!

Người tình cũ (Đanh mặt): Cậu đừng.. [Bị ngắt đoạn]

Tiểu Quý Tử (Tức tối): Cảnh cáo anh đồ đồng tính chết tiệt, đừng có mà cướp chồng người ta, đừng có tưởng đi du học về rồi thì có thể giả vờ đoan trang, nhìn đây này, người ngồi trước mặt anh là sinh viên hàng đầu của đại học Y khoa Z, đó, người ta cũng không kém anh đâu.”

La Húc Đông [Từ xa chạy đến]: Mã Tiểu Thiên, cuối cùng em cũng chịu xuất hiện!

[La Húc Đông, tiếng bước chân ngày càng gần]

Tiểu Quý Tử (Tức giận chửi): Anh đến đúng lúc lắm, hai người chính là một cặp đồng tính chết tiệt, mau lôi cái người trước mặt tôi đi ngay! Xém chút nữa là ô uế mất hai đôi mắt của chị em tôi, lỡ như đôi mắt của em tôi có bị làm sao thì anh có bồi thường nổi không?

La Húc Đông (Mụ mị): Chuyện gì vậy?

Tiểu Quý Tử (Cười nhạt): Còn dám hỏi tôi? Hai người kết hợp lại khi dễ chị em tôi chứ gì? Đừng nghĩ rằng chị em tôi ngốc, thích anh, rồi để cho anh khi dễ!

La Húc đông (Vô tội): Tôi không có!

Mã Tiểu Thiên (Nhỏ giọng nói): Tiểu Quý Tử… Đừng nói nữa…

Tiểu Quý Tử: Ông còn bảo vệ cho thằng đàn ông chết tiệt đó làm gì, người ta đã như vậy rồi!

La Húc Đông: Tôi thế nào?

Mã Tiểu Thiên (Gom hết dũng khí): Anh muốn chia tay, được, tôi chấp nhận. (Gần muốn khóc rồi) Hai người vừa lòng chưa? Vui vẻ chưa? Hai người ôm nhau ăn mừng đi, chúng tôi tự động rút lui!

La Húc Đông: Chia tay cái gì, nói rõ ràng xem.

Mã Tiểu Thiên: Còn thế nào nữa? Anh ta quay về rồi, hai người làm lành, tôi còn ở đây làm gì nữa,? P hả? Xin lỗi, tôi không có hứng thú!

La Húc Đông (hét): Ai muốn chia tay chứ?

Mã Tiểu Thiên (Chất vấn): Vậy vài ngày trước anh ta đến nhà ăn cơm, tại sao anh lại để anh ta nấu ăn chứ?

La Húc Đông: Em nấu ăn lúc nào cũng bị bỏng, anh ta có thể làm được, như vậy thì em sẽ bớt đi vài vết thương mới!

Mã Tiểu Thiên: Vậy anh ta muốn làm lành với anh tại sao anh lại không từ chối?

La Húc Đông: Anh từ chối rồi mà.

Mã Tiểu Thiên: Hả? Anh không nói với em.

La Húc Đông: Anh chưa nói à? Chuyện nhỏ nhặt quá anh quên mất.

Mã Tiểu Thiên: Hả?

La Húc Đông: Chuyển về chỗ anh đi, một mình anh yên ắng quá không quen.

Mã Tiểu Thiên: Hả?

La Húc Đông: Áo quần đồ đạc gì đều ở kí túc xá phải không? Có cần anh giúp em đem về không?

Mã Tiểu Thiên: Hả?

La Húc Đông: Hả gì mà hả, miệng mở to thế không sợ gió lùa vào à? Đi thôi, về kí túc xá lấy đồ của em nào!

[Tiếng bước chân của hai người]

[Nhạc nền phát ra ]

Tiểu Quý Tử (Làm một bộ dáng): Người tình cũ, hai người họ viên mãn rồi, chúng ta có nên giải quyết một chút chuyện không?

Cảnh cuối:

La Húc Đông (Hét lớn): Mã Tiểu Thiên! Em cứ ba ngày phạm lỗi nhỏ, năm ngày phạm lỗi lớn! Em không thể sống yên bình hơn chút cho anh nhờ à? Rốt cuộc em là vợ của anh, hay là con của anh vậy?!

Mã Tiểu Thiên (Hai mắt phóng điện): Em là bà vợ trẻ của anh~

Mã Tiểu Thiên hỏi: Chồng yêu ơi, anh muốn ăn socola Dove không? Vị sữa thơm lừng, tan ra cảm thấy mềm mượt như tơ. Hay là Alpenliebe? (Tình trạng ngọt ngào đến muốn ói) Minh chứng cho phút giây ngọt ngào của bạn…

-Hết-

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio