Cuộc Sống Của Cô Nàng Mù Đường

chương 13: tên chương chính là không có tên chương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

___n.jpg

Sau khi nhận được tin Giám đốc Dương bên Vĩnh Long đã đột ngột đồng ý hợp tác với Tổng công ty An Lạc trong dự án lần này, tôi không nghĩ mọi chuyện diễn ra với mình suôn sẻ như vậy. Thật đúng là không có niềm vui nào vui hơn thành quả đạt được lần này. Tiền ơi, chào mừng em sắp về đội của chị. Đặc biệt sếp Lạc Minh còn rất hài lòng, gần cuối buổi anh gọi tôi vào phòng thông báo và truyền đạt lời khen của đối tác:

“An Khuê, cô làm tốt lắm. Giám đốc Dương nói rất hài lòng với biểu hiện của cô.”

Tôi im lặng lắng nghe, trong lòng cực kì vui mừng. Lại thấy thần sắc của Lạc Minh hình như không được tốt cho lắm, ánh mắt lạnh nhạt của anh là sao đây? Kí được hợp đồng chẳng phải là niềm vui lớn của anh và An Lạc ư? Lại nói, có ai khen người khác mà vẻ mặt khó chịu như đưa đám vậy không? Tôi còn chưa biết phải tiếp nhận niềm vui này thế nào đã bị Lạc Minh làm cho chấn động thêm một lần nữa:

“Dương Hoàng còn đặc biệt nhờ tôi chuyển lời tới cô, có thời gian rảnh nhất định tìm cô tán gẫu.”

Tôi: “…”

Nghe xong tôi thấy mây đen trên đầu mình kéo đến ầm ầm. Giám đốc Dương này đúng là…

Niềm vui nhân đôi niềm vui, tôi buộc tóc lên cao, xúng xính trong bộ quần áo trẻ trung năng động đợi Thái Dương đến đón đi xem phim. Bố mẹ tôi đang ngồi theo dõi chương trình dự báo thời tiết trong ngày, nhìn thấy tôi vui vẻ từ trên nhà đi xuống, hai mắt mẹ sáng ngời.

“An Khuê của mẹ thật là xinh đẹp!”

Tôi đắc ý trước lời khen khoa trương của mẹ, lại nhìn đến bố đang ngồi bên cạnh liền đi nhanh đến xoay một vòng trước mặt họ. Mong nhận được thêm cả lời khen của bố để niềm vui trọn vẹn hơn. Khác với mong đợi của tôi, bố chỉ liếc nhìn một cái, nghiêm khắc hỏi:

“Con sắp ra ngoài chơi hả? Nhớ đừng về muộn quá.”

“Ông này, An Khuê tuổi đầu rồi, còn nhỏ nữa đâu mà dặn dò như con nít vậy. Con không cần nghe bố con nói linh tinh, cứ đi chơi thoải mái đi, nhớ lời dặn của mẹ là được rồi.”

Mẹ đại nhân xuất chiêu, bố đành im lặng, chỉ có ánh mắt vẫn nghiêm khắc hướng đến tôi đồng thời giơ ngón trỏ lên chỉ vào đầu hàm ý rõ ràng: “Phải âm thầm nghe lời bố đấy nhé!”. Tôi mỉm cười gật đầu một cái rụp cho phụ mẫu yên tâm. Mẹ hài lòng lắm, ngắm nghía tôi một hồi rồi lại nói tiếp:

“Nhớ chưa con, lần này phải hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ nhé!”

“Nhiệm vụ… À, con biết mà. Mẹ yên tâm đi ạ!”

Tôi hiểu rõ vấn đề mẹ muốn đề cập ở đây. Từ ngày tôi ra ngoài vào buổi tối và dẫn được anh chàng hàng xóm đẹp trai về nhà khiến mẹ càng tin chắc rằng: “Buổi tối đi ra ngoài dễ tìm chồng hơn.”

“AN KHUÊ… CHỊ LÀM GÌ VỚI CÁI ÁO CỦA EM THẾ NÀY?”

Nghe tiếng rống của An Huy vọng lại từ trên nhà khiến tôi giật mình. Tiếp đó thằng bé cầm theo chiếc áo sơ mi trắng hồng tự nhiên hầm hầm đi xuống tiến thẳng đến mục tiêu. Tôi chột dạ giả bộ tỉnh bơ như không xảy ra chuyện gì, định nghênh ngang rời đi.

An Huy tiến tới ngăn tôi lại, nổi giận đùng đùng chỉ trích:

“Chiếc áo sơ mi trắng của em thành ra thế này là do chị làm đúng không?”

Tôi kịch liệt phản bác:

“Em đừng nói lung tung, không phải chị.”

Nó vẫn một mực cho là tôi làm:

“Em nhìn thấy hết rồi, hôm qua rõ ràng chị là người cho quần áo vào máy giặt, chính là chị!”

Tôi đâu có chịu thua nó, tiếp tục cãi lại:

“Thật không phải chị.”

An Huy: “Là chị!”

Tôi: “Không phải chị.”

An Huy: “Là chị!”

Tôi: “Là chị!”

An Huy: “Không phải chị.”

Nói hớ, An Huy liền ngơ ngác đứng như trời trồng nhìn chị gái nó trâng tráo.

Tôi cười đắc ý:

“Này này, là do em tự nói đó nha!”

An Huy trừng mắt nhìn tôi vẻ bất lực: “Chị!...”

Tôi thấy thằng bé tức giận đến nói không ra lời, nên có lòng tốt khuyên giải:

“An Huy, thật ra chị em ta đâu cần phải vì chuyện này mà cãi vã đến đỏ mặt tía tai. Chị thừa nhận hay không thì kết quả cũng giống nhau thôi mà.”

“…”

An Huy vẫn ỉu xìu, coi vẻ còn giận dỗi lắm. Tôi lại lên tiếng an ủi nó:

“Xem này, chiếc áo này có thêm màu hồng có vẻ đẹp hơn đấy. Nhìn rất tự nhiên nha, còn rất hợp với em trai của chị nữa.”

“…”

“Thôi được rồi, chị gái của em hào phóng mua đền cho em một chiếc khác xịn hơn, ô kê chưa?”

“Không cần. Chị cứ đưa tiền mặt cho em đi.”

“…”

Lúc này, tôi miễn cưỡng gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. Dỗ đứa trẻ này đúng là không hề đơn giản, động đến tiền là không hề đơn giản rồi!

Tôi nhìn đồng hồ, ngó thấy sắp đến giờ hẹn với Thái Dương nên chào bố mẹ ra ngoài cổng đợi. Tranh thủ hít khí trời cho nó thông não, nhẹ đầu.

Đêm cuối tháng tám yên bình, mát mẻ hơn hẳn. Tôi ngồi một góc bên cạnh cánh cổng sắt nghịch điện thoại. Lôi trò con rắn ra chơi vài ván trong khi đợi Dương đến đón.

“Cô ngồi ở đây làm gì vậy?”

Giọng nói trầm ấm của sếp Lạc Minh vang lên, anh đã đứng bên cạnh tôi từ lúc nào không hay. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với quần kaki ống côn cùng đôi giày da bóng loáng khiến tôi ngỡ ngàng. Gương mặt điển trai của anh càng thêm sáng ngời dưới ánh đèn đường, trông quyến rũ chết người. Tôi như đơ ở phương xa nào, nhanh chóng lấy lại tinh thần, đứng bật dậy cùng anh nói vài lời xã giao qua loa:

“Vâng, tôi đang đợi bạn đến đón đi xem phim.”

Trái ngược với vẻ mặt tươi rói của tôi, sếp Lạc Minh có vẻ không hài lòng cho lắm. Sắc mặt càng thêm khó coi khiến tôi có chút bất an. Ngẫm nghĩ một chút lại lên tiếng:

“À, thật ra… Phải cảm ơn anh nhiều lắm. Cảm ơn đã tặng tôi hai vé xem phim đó.”

“Ừ.”

Lần này Lạc Minh chỉ hờ hững trả lời. Tôi thấy anh có vẻ không có hứng thú với câu cảm ơn của mình bèn đánh mắt sang chỗ khác, hai tấm vé xem phim lấp lánh trên tay anh thu hút sự chú ý của tôi ngay lập tức. Không kiềm chế được, lời nói liền tuôn ra khỏi miệng:

“Ôi, sếp… À, anh cũng đang định đi xem phim đó sao?”

“Ừ.”

Lạc Minh vẫn giữ thái độ hờ hững trả lời, nhưng bàn tay cầm hai tấm vé như đang muốn để ra sau giấu đi. Tôi nhanh chóng, tự nhiên cầm tay anh lên, tò mò muốn xem kĩ tên phim. Dòng chữ “JESSABELLE ” đập vào mắt khiến tôi ngỡ ngàng tập hai. Làm thế nào hai tấm vé nằm yên trong túi tôi bỗng dưng bay vào tay sếp Lạc Minh vậy? Anh ta biết ảo thuật ư? Hay là…?

Tôi dùng một tay lục lại túi mình, thấy hai “tấm vé vàng” vẫn nằm im lìm trong đó mới yên tâm thở phào. Ngước lên đã thấy sắc mặt lạnh như quỷ sa-tăng của Lạc Minh, nhất là tay kia của tôi vẫn nắm chặt bàn tay cầm vé của anh. Tôi lập tức nhận ra hành động thất thố của mình, vội vàng buông tay ấp úng:

“Tôi… tôi xin lỗi. Tại không ngờ anh cũng đang định đi xem phim này.”

“Chứ sao?” Lạc Minh miễn cưỡng nhìn xuống cánh tay đang bơ vơ trong không trung của mình. Giọng nói nghe ẩn nhẫn sự tức giận không hề nhẹ.

Đầu óc chậm chạp của tôi lúc này mới hồi tưởng lại câu chuyện ban sáng, vẻ mặt của Lạc Minh khi đưa hai tấm vé cho tôi một lần nữa tái hiện sắc nét trong tâm trí. Tôi mơ hồ nhận ra lỗi lầm của mình, dè dặt dò hỏi:

“Anh cũng thích xem phim này ư?”

“Tất nhiên.”

Nhận được câu khẳng định ngay lập tức của Lạc Minh, tôi chỉ tiếc nuối lắc lắc đầu:

“Vậy mà hồi sáng anh không nói. Nếu biết sếp cũng thích xem phim này, chúng ta có thể đi chung đỡ phải mất công tốn tiền mua thêm vé khác. Hài…”

“Thì ra là vậy!”

Lạc Minh đơ một lúc rồi khẳng định trong miệng, ánh mắt sáng ngời. Phản ứng của anh lúc này giống như các nhà khoa học vừa khám phá ra một chân lý nào đó.

“…”

Không để tôi đợi lâu, Thái Dương xuất hiện ngay sau đó. Cậu ta vẫn quần bò, áo phông kết hợp với chiếc sơ mi kẻ ca rô khoác bên ngoài. Trông lúc nào cũng phong trần, bụi bặm, hệt như tính cách phóng khoáng của cậu. Tuy có vẻ ngoài như vậy, nhưng thực ra Thái Dương là một người bạn rất rất tốt, biết cách quan tâm đến mọi người xung quanh. Tôi luôn cho rằng sau này ai làm bạn gái cậu ấy nhất định sẽ rất may mắn.

Thái Dương dừng xe máy trước mặt tôi, nụ cười trên môi sáng lạn.

“Mẹ kế, cậu đến rồi. Bắt tôi đợi hơi lâu đấy nhé!”

“Ờ… Tại tôi có chút việc cần làm gấp. Mà, ai kia?”

Thái Dương nhìn về phía Lạc Minh đang đứng bên cạnh tôi cất tiếng hỏi hờ hững. Lúc này tôi mới nhận ra còn sự hiện diện của một người nữa ở đây, đang định hắng giọng giới thiệu thì Lạc Minh đã tự mình làm điều đó. Giọng nói của anh vẫn trầm ấm, rất dễ nghe:

“Xin chào, tôi là hàng xóm của An Khuê. Cậu là…?”

“Tôi là bạn thân của An Khuê, xin chào!”

Tôi: “Còn tôi là An Khuê, xin chào hai người!”

“…”

Bỗng dừng thành người thừa trong màn xã giao tẻ nhạt lại xa cách của hai mỹ nam khiến tôi có chút buồn cười. Nhất là khi tôi nghe thấy cái tên mỹ miều, dễ thương của mình được xướng lên những hai lần lại không nhịn nổi “ham muốn” được làm quen với hai người họ từ đầu.

Nghe xong lời chào của tôi, cả hai mỹ nam dường như thoáng chút ngượng ngùng. Nhanh chóng chuyển dời ánh mắt “nóng rực” ra khỏi người đối phương hướng về phía nhân vật chính là tôi.

Cùng lúc nhận được ánh nhìn từ hai người đàn ông đẹp trai, tôi thấy mặt mình bỗng dưng nóng dần đều. May mà lúc này hơn nửa khuôn mặt tôi chìm trong bóng tối nhờ tán cây sấu già ngăn cản một phần ánh sáng của đèn đường chiếu xuống. Tôi dễ dàng “mai phục” bộ dạng xấu hổ của mình. Nhưng cái cảm giác như đang được làm một nhân vật chính trong bộ phim tình cảm lâm li bi đát nào đó khiến tôi có chút hưởng thụ. Đáng tiếc đời không như mơ, nên đời thường giết chết mộng mơ. An Khuê à, cô tuổi vẫn ế đó! Giờ có hai mỹ nam đứng bên cạnh nên có chút ngượng ngùng của thiếu nữ cũng là điều dễ hiểu thôi. Đừng mộng tưởng…!

“Thôi đi An Khuê, mặt đần quá! Có đi không, muộn giờ chiếu phim bây giờ.”

“Á… Đau. Đi chứ!”

Thái Dương tự nhiên vươn tay ra cốc một cái lên trán tôi đau điếng. Đây chính là hành động phũ phàng nhất để kéo tôi từ mặt trăng trở về với trái đất. Tôi nghĩ mình ổn!

Quay về thực tại, tôi tạm biệt Lạc Minh một tiếng mới trèo lên xe rời đi. Bỏ lại sếp lớn một mình bơ vơ trước cánh cổng cao vời vợi. Đầu óc chậm chạp của tôi giờ chỉ nghĩ đến hai tấm vé xem phim lấp lánh trên tay anh hồi nãy. Đúng rồi, là hai vé chứ không phải một, vậy có nghĩa là anh hàng xóm của tôi sẽ đi xem phim với một ai đó! Có thể là ai được nhỉ? Bạn gái? Bạn trai? Hay người yêu?... Tôi nghĩ mình bị loạn não rồi!

Bóng tối bao trùm cả rạp chiếu phim, không khí u ám cùng với những hình ảnh rùng rợn ngay phần mở màn khiến tôi bắt đầu căng thẳng. Một tay bấu chặt vạt áo của Thái Dương bên cạnh, tay kia đưa lên che gần hết đôi mắt, tự đánh lừa cảm giác của bản thân cho bớt sợ.

Bỗng có ai đó đặt một bàn tay lạnh ngắt lên vai tôi, cách lớp áo mỏng truyền vào từng thớ da thịt khiến cả người tôi cứng ngắc, không dám động đậy. Trong đầu bỗng hiện lên vô vàn hình ảnh kinh dị xẹt qua khi tôi quay mặt sang đối diện với thứ gì đó đáng sợ bên cạnh mình…

Hai phút trôi qua, phản ứng của tôi vẫn chậm chạp như vậy. Cố duy trì tư thế cũ và tập trung vào những cảnh phim mới có vẻ không đáng sợ chút nào. Nhưng cảm giác lạnh lẽo truyền từ bàn tay ai đó đặt trên vai mình vẫn rất đỗi chân thực khiến tôi suýt nữa không thể trụ nổi. Tiếp đến, một hơi thở mát rượi vờn bên tai tôi, cùng lúc truyền đến tiếng nói: “An Khuê”.

Âm thanh trầm ấm nhưng lạnh lẽo vọng vào màng nhĩ của tôi như một cú đánh cuối cùng giáng xuống tâm lý sợ hãi trong tôi. Bàn tay kia vẫn bấu chặt vạt áo của Thái Dương ngồi ở ghế bên trái, lấy hết can đảm quay đầu về bên phải quyết tâm đối diện với “thứ gì đó” xem nó đáng sợ như thế nào? Nói cứng vậy thôi, chứ bàn tay che mắt lúc này vẫn còn chưa dám hạ xuống để đối đầu trực diện.

Chỉ là ngay sau đó, bàn tay lạnh ngắt trên vai tôi đã tự động rời khỏi vị trí, lại bị một lực khác mạnh mẽ kéo cánh tay đang che mắt của tôi xuống. Khoảnh khắc nhìn thấy vẻ mặt điển trai quen thuộc của sếp Lạc Minh ở khoảng cách gần, tôi vẫn còn hết sức bàng hoàng. Cú sốc tâm lý chưa thuyên giảm thì cú sốc khác đã dội thẳng vào trái tim mỏng manh, yếu ớt của tôi.

Ở khoảng cách vỏn vẹn mười centimet, nụ cười của người kia lại từ từ sáng lạn như ánh mặt trời giữa đêm vắng. (Cơm Khê hỏi ngu: Ủa, ban đêm có mặt trời mọc hả An Khuê? Cô ví von giỏi thế? Tôi biết rồi nhé, cô bị sắc đẹp của ai kia mê hoặc rồi, loạn não… Hô hô!).

“Sao thế, ngắm đủ chưa?”

Cuối cùng tôi cũng nghe thấy giọng nói của con người nhỏ nhẹ cất lên. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bóng tối lại một lần nữa giúp tôi che đi đôi má nóng rực. Nhưng chí ít, khoảnh khắc nhận ra thứ đáng sợ gì đó lại là Lạc Minh khiến tôi vui vẻ hơn rất nhiều. Tuy nhiên vẫn không khỏi thắc mắc, cố gắng hạ âm lượng xuống mức thấp nhất để đảm bảo không ảnh hưởng đến những người xung quanh, trực tiếp hỏi:

“Sếp, sao anh cũng ngồi ở đây? Có sự trùng hợp đến vậy ư?”

“Không phải. Tôi cố tình đặt vé ngồi chung.”

Cố tình? Vì sao? Muốn ngồi xem phim cùng tôi ư? Không phải trùng hợp? Anh có ý gì? Vậy anh đi với ai tới đây?...

Trực tiếp nghe được lời nói thẳng thắn của Lạc Minh, tim tôi càng đập mạnh hơn, não bắt đầu soạn sẵn các câu hỏi tò mò nhưng tuyệt nhiên không một câu nào được thốt ra khỏi miệng. Nhát gan vẫn hoàn nhát gan mà thôi!

“Bà chị già, em đây. Nhìn vẻ mặt ngu ngốc của chị kìa!”

Gương mặt cười nhăn nhở của em trai An Huy từ phía bên kia thò ra chế nhạo tôi. Dù có chút ngạc nhiên, nhưng tôi mơ hồ nhận ra lòng mình như vừa quẳng được một gánh nặng khi thấy sự xuất hiện của nó ở đây. Tôi vui vẻ quắc mắt nhìn An Huy kèm theo một lời cảnh cáo:

“Đến rồi thì xem đi. Đừng có ồn ào làm ảnh hưởng tới những người khác. Sắp đến đoạn hay rồi đấy!”

Nói với An Huy nhưng cũng là tự nhắc nhở cả chính bản thân mình. Tôi liếc qua vẻ mặt vui vẻ của Lạc Minh lần nữa, rồi mới quay sang ngay ngắn ngồi xem. Bỗng nhiên một lần nữa giật mình với ánh mắt sáng trưng như hai cái đèn pha ô tô đang quan sát tôi từ nãy đến giờ của Thái Dương. Chết mất thôi, bộ phim ma “Jessabelle ”mới bắt đầu chưa được bao lâu mà tôi đã suýt bị mấy người bên cạnh này “tế xác” rồi! (Cơm Khê thắc mắc: Jessabelle nghĩa là tế xác mà. An Khuê, cô thật may mắn, vừa được xem phim D vừa được trải nghiệm sống động như phim D thế này! Nhưng cô quả thực nhát gan quá đấy! Thần hồn nát thần tính... Ừm, điểm này giống tôi.)

Thấy vẻ mặt lơ tơ mơ của Thái Dương đang nhìn mình, tôi huých vai cậu ta một cái, nhẹ nhàng nhắc nhở:

“Còn cậu nữa, xem phim đi, nhìn tôi làm gì?”

Thái Dương hờ hững trả lời: “Ờ.”

Lại nói về tôi, lần này đã dùng hẳn cả hai tay để che hai nửa con mắt. Đúng rồi, lần nào đi xem phim ma tôi cũng chỉ xem bằng hai nửa con mắt. (Cơm Khê lại trầm ngâm suy nghĩ một hồi vẫn không thông não, bèn hỏi: “An Khuê, tôi vẫn chưa tưởng tượng ra cách xem phim bằng hai nửa con mắt của cô là như thế nào? Cô chỉ cho tôi với!”)

Sau khi bộ phim ma kinh điển kết thúc, tôi có hơi thất vọng. Nội dung của nó thật sự không hay bằng phần một. Bốn người chúng tôi cùng nhau đi ra khỏi rạp, mỗi người mỗi vẻ: người thì sợ đến khóc, người thì cười, người lại không có bất cứ cảm xúc gì… Tóm lại, “tàn tiệc” rồi, đã đến lúc phải đi về.

“An Khuê sẽ về cùng xe với tôi vì chúng tôi là hàng xóm, không nên phiền cậu lần nữa!”

“…”

Bất thình lình, Lạc Minh quay sang nắm lấy tay tôi hướng đến Thái Dương để lại một lời thông báo thẳng thắn rồi mạnh mẽ kéo tôi đi về bãi đậu xe ngay gần đó. An Huy đã vỗ về xong trái tim bé bỏng của nó, vội vàng đuổi theo phía sau:

“Ối, hai người chờ em với. Đừng bỏ mặc em mà, em sợ ma lắm!”

Lần này, người tôi bỏ lại phía sau chính là “mẹ kế” của mình, Thái Dương…

Tôi như một con ngốc để mặc Lạc Minh dắt tay đi đến nhét vào trong xe. Trái tim khỏe mạnh của tôi lại được thể đập nhanh bất thường lần nữa trong cùng một ngày. Tôi đảm bảo bộ phận tim của mình có vấn đề rồi!

(Cơm Khê đồng cảm với nữ chính: “Tôi cũng từng bị rơi vào khủng hoảng. Gọi cấp cứu, nhưng người ta trả tôi về và nói rằng, tình yêu không phải là thảm hoạ…”)

Nằm trên giường, tôi trằn trọc suy nghĩ đủ thứ chuyện. Chẳng lẽ sếp Lạc Minh thật sự có ý với tôi? Nhưng mà tại sao anh ta lại để ý đến tôi chứ? Từ khi nào anh ta để ý đến tôi? Mà một người có điều kiện tốt như vậy sao lại để ý đến tôi được? Rốt cuộc anh có ý là có ý gì với tôi?

Một bụng rối rắm…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio