Trong phòng không khí như đóng băng vậy!
Thương song Cẩn gắt gao nhìn chằm chằm ta, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt vô cùng tức giận nha.
Ta vừa sợ lại vừa giận, sợ vì ta chỉ như con kiến dưới bàn chân voi, lại giận vì hắn dựa vào cái gì mà can thiệp vào chuyện của ta chứ?
Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm hồi lâu, thì Thương Song Cẩn bớt chợt nở nụ cười lạnh lẽo, hắn buông tay ra, rồi nói: “Trời vừa sáng lập tức cùng ta trở về rừng Thanh Phong.” Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng chẳng khác gì sấm sét bên tai ta, thật là sợ điều gì thì sẽ gặp ngay điều đó mà.
Làm sao bây giờ? Nếu hắn đã quyết tâm, thì ta từ chối cũng không được,Tam thúc căn bản không ngăn được hắn. Lấy cứng đối cứng ta bất lợi là cái chắc, lập tức tính toán, chỉ có thể chịu thua trước đã. Nghĩ như thế, ta liền thu hồi ánh mắt đang nhìn hắn hằm hằm, hai mắt rũ xuống, buông lỏng giọng điệu: “Ta không muốn đi Lợi châu.”
Chỉ nghe Thương Song Cẩn đáp: “Không phải do ngươi quyết định!”
Ta nâng mắt nhìn hắn, trong lòng vô cùng oán hận, lại chỉ có thể cố giữ bình tĩnh, lấy cớ nói: “Thôn trang công việc bộn bề, Trí Uyển lại......”
Thương Song Cẩn không đợi ta nói xong, đứng lên cứ thế nói: “Ta đi gặp Thiệu Đường (tên của Tam thúc đó nha), ngươi thu thập một chút, giờ mẹo liền khởi hành.”
Ta đầu”Oanh” một tiếng, trống rỗng.
Trong điện quang hỏa thạch (nhanh như chớp), ta liền bắt hắn lấy ống tay áo của hắn, ánh mắt khẩn cầu.
Thương Song Cẩn dừng lại, quay đầu nhìn ta, vẻ mặt có chút nguôi giận: “Thế nào? Muốn giữ ta lại sao?”
Ta thật muốn đập đầu vào đậu hũ.
Thương Song Cẩn lại ngồi xuống.
Ta bây giờ mới nhìn rõ mặt hắn, ánh mắt rõ ràng là mệt mỏi, tóc tai có chút hỗn độn, râu ria lởm chởm; lại nhìn đến trang phục, bả vai và vạt áo trước có mấy chỗ bị rách, lập tức cảm thấy có chút không đành lòng, hắn nhất định là biết Trưởng Tôn Liệt hôm nay muốn tới, cho nên chạy gấp không kể ngày đêm ư?
Ta nhìn hắn, nhỏ giọng: “Mệt muốn chết rồi chứ?”
Thương Song Cẩn liền giật mình, hẳn là không nghĩ tới vừa rồi ta còn là con nhím xù lông mà đảo mắt đã thành Tiểu Bạch Thỏ đầy quan tâm, hắn gật đầu một cái, giọng nói có chút mệt mỏi: “Ừ, ba đêm rồi chưa ngủ.”
Ta không nói nữa, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Thương Song Cẩn thở dài, cầm tay ta, nhẹ nhàng xoa lấy, khẽ gọi: “Niếp nhi......”
Được rồi, ta thừa nhận sự xưng hô như thế này trên giấy nhìn có vẻ thân thiết, nhưng khi nghe thấy thì thật sự là không...... Lọt tai!
Thấy ta không đáp lại, Thương Song Cẩn liền nghiêng người về phía trước, duỗi cánh tay dài ôm ta vào trong ngực, râu ria đầy mặt nhẹ nhàng cọ cọ má ta, có chút đau, hơi thở ấm áp lướt qua cần cổ, cảm giác có chút ngứa ngáy như sợi lông vậy, hắn ở bên tai nhẹ nhàng hỏi: “Nhớ ta không?”
Ta nhắm mắt, lòng nói nhớ ngươi đi.
Thương Song Cẩn thì thào nói nhỏ: “Ta nhớ ngươi rất nhiều, rất muốn rất muốn......”
Ta làm ổ trong ngực hắn, không dám gây ra một cử động nhỏ nào, lẳng lặng nghe hắn kể những chuyện từ sau khi ly biệt. Hắn nói hắn không thể ở chỗ này ở lâu, trời vừa sáng liền phải đi đến quận phủ gặp mặt Liêm vương, sau đó lập tức phi ngựa trở về kinh thành; hắn nói hắn không yên lòng để ta một mình lưu lại nơi đây, muốn dẫn ta đi Thanh Phong lâm, để ta ở nơi đó chờ hắn; hắn nói ngày mà ta cập kê, cũng chính là ngày hắn cưới ta làm vợ......
“Niếp nhi, nàng nói như vậy có tốt không?” Đôi môi nóng bỏng của Thương Song Cẩn như có như không lướt qua vành tai ta, bàn tay lúc cố ý lúc vô tình vỗ về gáy ta, những chỗ bị chạm vào dấy lên từng đợt lửa nóng mãnh liệt, ta nhịn không được mà run rẩy.
Thương Song Cẩn vô cùng nhạy bén cảm nhận được, hô hấp của hắn trong nháy mắt trở nên dồn dập, đôi môi nóng bỏng không hề thỏa mãn khi chỉ như có như không lướt qua rồi ngừng lại nữa, há miệng ngậm lấy vành tai ta mà điên cuồng ngậm mút, âm thanh khàn khàn tràn đầy Hormone nam tính mà mê loạn: “Niếp nhi, Niếp nhi của ta......”
Ta vừa thấy muốn làm chuyện xấu, liền ra sức đẩy hắn ra, vội la lên: “Đừng nhúc nhích......”
Thương Song Cẩn thở hổn hển lắc đầu, bàn tay bắt đầu xé cổ áo ta, “ Niếp nhi, ta rất nhớ nàng, nhớ đến đau lòng......”
Nước mắt của ta đã cứu vớt ta, chính nó đã làm Thương Song Cẩn ý loạn tình mê cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Thấy trong mắt ta tĩnh lặng mà lại tràn đầy hận ý, môi hắn giật giật, lại không nói ra lời, yên lặng giúp ta sửa sang lại trang phục xốc xếch, dịu dàng hôn khô những giọt nước mắt trên mặt ta, lần nữa ôm ta vào lòng, nói nhỏ bên tai ta: “Thật xin lỗi......”
Ta không để ý tới hắn, bị hắn náo loạn như vậy, ta cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Thương Song Cẩn cọ xát ta một hồi, vùi đầu vào trên cổ ta, rầu rĩ nói: “Ta đói rồi.”
Mắt ta chớp liên tục, đáng đời!
Thấy ta không để ý tới hắn, Thương Song Cẩn ngẩng đầu, cắn nhẹ chóp mũi của ta, nói: “Ta muốn ăn thức ăn nàng tự tay làm.”
Biết ngay là không gạt được hắn chuyện gì mà.
Ta lười biếng chui ra từ trong ngực hắn, bảo hắn rót cho ta ly nước.
Bưng nước tới, ta lại chỉ chỉ chỗ treo trang phục, ý bảo hắn lấy đồ cho ta.
Không ngờ hai hành động của ta lại khiến cho Thương Song Cẩn vui vẻ, hắn liên tục nở nụ cười đi tới bên cạnh giá treo quần áo treo, hỏi ta muốn mặc bộ nào?
Ta nói là nam trang.
Hắn lại hỏi ta khi gặp Trưởng Tôn Liệt là mặc nam trang hay nữ trang?
Mắt ta giật liên hồi, không để ý tới hắn nữa. ngay cả chuyện ta nhìn Trưởng Tôn Liệt mấy lần Phương Tiếu cũng bẩm báo rõ ràng, chẳng lẽ lại không nói ta mặc y phục gì sao?
Quả nhiên, ánh mắt Thương Song Cẩn khẽ dừng lại ở kiện y phục màu vàng nhiễm chút sắc đỏ kia, ra vẻ tùy tiện nói về sau ít mặc màu vàng đi, không thích hợp với ta. Ta đang uống nước mà suýt sặc, bản cô nương da dẻ trắng nõn, mặc màu vàng hạnh đẹp mắt nhất nha, ta khinh bỉ nhìn hắn, lòng thầm nói ghen cũng không cần phải dùng phương thức như vậy nha.
Thương Song Cẩn giúp ta mặc y phục chỉn chu ta hỏi hắn muốn ăn cái gì? Đáp lại là tùy ta, chỉ cần là ta làm hắn đều thích.
Ta lại lo tiếng động sẽ làm A Mỗ và Trí Uyển ngủ sát vách thức giấc.
Thương Song Cẩn nói không sao cả, lúc hắn tới cho các nàng dùng mê hương rồi.
Ta hít một ngụm khí lạnh.
Thương Song Cẩn bật cười, nói không cần lo lắng, chỉ là để an thần, thường ngày hắn nhớ ta không ngủ được đều dùng hương này để an giấc.
Lúc này ta mới yên lòng.
Lan Uyển là biệt thự khép kín, bên trong phòng dĩ nhiên có một phòng bếp nhỏ. Tất cả thiết bị mặc dù không so được với thời hiện đại, nhưng thiết kế là mô phỏng theo nhà bếp hiện đại ở trong mắt Thương Song Cẩn vẫn là mới lạ nha. Hắn hỏi là ai nghĩ ra? Ta chỉ chỉ mình.
Thương Song Cẩn khen nói thật là ý tưởng tuyêt diệu.
Ta không khiêm tốn nói dĩ nhiên.
Thương song Cẩn nghe xong liền cười, ôm ta vào trong ngực, mãnh liệt hôn trên mặt ta.
Ta tự dưng bị hắn hôn, không khỏi hờn giận, nói không được hôn nữa, kẻo hôn lại làm mất má lúm đồng tiền của ta.
Thương Song Cẩn lập tức cười rộ.
Ta nhìn hắn gương mặt hắn tràn đầy tươi cười, mà trong lòng phức tạp.
Nhớ tới lời của Phương Tiếu, hắn nói Thương Song Cẩn có ngoại hiệu là vương gia mặt lạnh, ở trong Vương phủ chưa bao giờ cất tiếng cười......
Trong phòng bếp nguyên liệu nấu ăn hiện có thực không nhiều lắm, Thương Song Cẩn thích ăn thịt, không có thì phải làm sao bây giờ? Đáp lời là không sao, ăn chút gì đó đơn giản là được. Ta nhớ tới lần trước mình làm rượu nếp cũng còn nữa, lại lấy bột gạo mà A Mỗ xát ra để làm bánh trôi, nhóm to lửa, không lâu sau, một bát bánh trôi rượu nếp đã sẵn sàng đặt trên bàn.
Thương Song Cẩn vội vã cầm thìa lên múc, uống một ngụm, phẩm thưởng thức (kiểu như bình luận ý), gật đầu với ta, vui vẻ ăn.
Hai ba miếng liền ăn xong, hắn trong bộ dáng đáng thương nhìn ta, nói vẫn còn đói a.
Ta đáp đã hết cách, nguyên liệu nấu ăn đã hết rồi