Ánh mắt của chàng như hổ dữ lâu ngày chưa được ăn thịt, làm nàng lạnh cả sống lưng.
Tôn Ngạn đã hai mươi bảy tuổi, thời niên thiếu vội vàng bái sư học nghề, một lòng chỉ có sự nghiệp, sau đó phụ mẫu lo lắng cho tương lai của nhi tử, bắt ép dùng cái chết để tìm cho người nương tử nhưng do hai người không có nhiều tình cảm nên chưa từng có tâm tư gì liên quan tới tình ái, dường như hai người chưa từng chung phòng, chàng vào buổi tối đều chải chăn xuống gạch ngủ, nương tử thì trên giường.
Mọi sinh hoạt vợ chồng vẫn lãnh đạm cho đến ngày phụ mẫu chàng mong muốn có cháu bồng giống như nhà người ta, nhưng thấy nhi tử và tức phụ của mình lạnh nhạt với nhau, còn không ngủ chung giường thì biết chừng nào hai người mới có cháu ẫm bồng, thế nên mẫu thân của chàng đã bỏ thuốc nhi tử, không lâu sau tức phụ của nhi tử đã có mang.
Dù vậy nhưng chàng cũng chỉ làm tròn bổn phận phụ thân, tướng công của mình chứ không có ý nghĩ gì sâu xa hết.
Riêng nàng thì khác, từ lúc gặp nàng, chàng giống như bị bỏ bùa mê cứ thầm muốn mang về nhà, làm của riêng......
Ngày thành thân, chàng vừa tắm rửa trở ra, khung cảnh nương tử đã ngủ trước khiến cho tâm tình chàng trùng xuống một cách phong phanh, khác với tưởng tượng nương tử với làn da trắng hồng kết hợp với chiếc yếm đỏ ngồi trên giường chờ chàng.(Anh tưởng tượng thật là phong phú đó mà ????????)
Chàng thật muốn biết nương tử mình có phải ngây thơ quá mức hay không??????
"A" Nàng hoảng hốt muốn đẩy người đang ôm mình ra"Buông tay ra mau.....!Buông ra" giọng nói của nàng đứt quãng ra lệnh.
Tôn Ngạn một mực giữ chặt nàng, tay thuận theo đó sờ soạn trên người nàng rồi cười nhạt:"Sợ ta như vậy làm gì, chẳng phải nàng nên làm tròn bổn phận người vợ mới sao".
Chàng cúi đầu cướp lấy đôi môi mỏng của nàng liền hôn lên.
Nàng mở to mắt, hai tay dùng sức chống cự, đẩy thân thể mạnh mẽ của chàng ra xa nhưng không được.
Môi mỏng bị ép ra đường vòng cung, hàm răng cũng bị đẩy ra, chàng vô sự tự thông vươn đầu lưỡi vào, môi lưỡi giao nhau, khám phá mỗi một chỗ bí ẩn trong miệng, đến khi thấy nàng sắp hết hơi mới luyến tiếc buông tha.
Nàng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hai tròng mắt phủ sương mù.
Tôn Ngạn nhẹ nhàng gặm vành tai của nàng, hôn cái cổ xinh đẹp, chàng cởi xuống y phục trên người nàng, nháy mắt toàn thân bạch ngọc hiện ra.
Chàng nhìn chằm chằm thân thể nõn nà trước mắt, nửa dưới nhanh chóng nổi lên phản ứng.
Chàng tự động cởi bỏ y phục, lộ ra dáng người cường tráng trụi, cũng để cho nàng tinh tường thấy dục nam tính điên cuồng thống khổ vì nàng.
Nàng đỏ mặt cúi đầu, thẹn thùng.
chàng thấy vẻ mặt đỏ bừng của nương tử mà âm thầm cười.
"Đừng sợ, ta sẽ không làm nàng đau mà ngược lại còn mang tới cảm chưa từng có cho nàng, nương tử" chàng nhếch mép lên ôn nhu đem nàng ôm nằm trên giường, đặt mình lên trên thân thể mềm mại.
Nàng nghi ngờ rằng bản mình mình nghe nhầm, nàng trợn mắt, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, môi run run hỏi lại:"Cái...!cái gì?".
Tôn Ngạn chờ không kịp nữa rồi, phía dưới của chàng đã cứng đến phát đau, chàng bắt lấy bàn tay đang che trước ngực của nàng, đôi hoa trắng nõn nà kia rơi vào tầm mắt.
Nhẹ nhàng ve bộ nàng.
Bộ vừa trắng vừa to, mơ hồ có thể thấy được hai viên anh đào phấn nộn.
Yết hầu chàng lên xuống lên tục, muốn muốn cắn chúng, thiệt là nóng ran cả người, chàng thường ngày không phát hiện ra, bên trong lớp quần áo của nàng khi cởi ra lại có bộ dạng câu dẫn người như vậy.
"Huynh..." nàng sợ hãi dường như muốn khóc thành tiếng:"Huynh...!Muốn làm gì..."
Nàng run lẩy bẩy, hai bầu hoa kia cũng run rẩy theo nhịp.
"Nàng gọi ta là gì?" Tôn Ngạn nhìn chằm chằm mặt nàng hỏi, giọng nói nguy hiểm, bất mãn với cách xưng hô của nương tử mình, dù gì nàng cũng đã thành nương tử của chàng nhưng vẫn không gọi chàng là tướng công lại....
Bất gặp ánh mắt nguy hiểm đó, giọng nói nàng khẽ run rẩy:"Không...không phải...!ta..." Nàng còn đang muốn giải thích thì Tôn Ngạn đã cúi người tới gần, một tay bắt lấy cánh tay nàng, tay còn lại trực tiếp phủ lên bầu nàng, nhanh chóng cúi đầu ngậm lấy.
Đầu lưỡi thô ráp lướt qua đầu hoa, dùng đôi môi nóng bỏng mà bao lấy cả thịt hoa, miệng rộng vừa hút vừa cắn, luồng nhiệt nóng hổi mà phun ở bên gáy nàng, hàm răng ngậm đầu hoa hết kéo vào rồi nhả ra, sau đó hút cả vào trong miệng thật mạnh, tạo nên âm thanh ám muội.
Nàng cảm giác như có một luồng điện chạy dọc người mình, cả người không kìm được mà run lên, đầu hoa bị người nam nhân thô ráp này vừa cắn vừa , cơ thể bắt đầu nóng lên với cảm kì lạ, bởi vì khó chịu mà nàng bắt đầu giãy dụa, dùng hay tay đẩy đầu chàng ra, miệng kêu lung tung:"Không phải...!Huynh...!Ưm...!Đừng..
Đừng cắn mà..."
"Thật mềm...." Tôn Ngạn ăn xong một bên, thở hổn hển ăn tiếp bên còn lại, toàn bộ người chàng lấn tới, đè nặng nàng, nàng cố đẩy ra nhưng chẳng ăn thua gì, cứ thế bị nam nhân chèn ép đem hai đầu hoa sạch.
"Tướng...!Tướng công..
Huhu...!Ta sai rồi...!Aaa...!Đừng cắn nữa...!Đau quá...!Huhu..."nàng vừa khóc vừa đánh vào vai chàng, sức lực như trứng với chọi đá.
Tôn Ngạn nghe tiếng kêu mềm mại, đúng với ý tứ của mình thì hành động nhẹ nhàng lại:" Kêu rất êm tai, kêu thêm tiếng nữa cho tướng công nghe".
"Tướng công nhẹ thôi "nàng ấm ức kêu lên.
Tôn Ngạn nghe đến sướng tai, duỗi tay sờ vào phía dưới của nàng, ngón tay vừa lướt nhẹ qua đã dính đầy nước xuân, nàng trong ngực không ngừng giãy dụa, nức nở đẩy tay chàng ra:"Đừng...!Dừng lại...!Cầu xin chàng..."
Bầu hoa trắng nõn tì vào cơ ngực cứng cáp cứ cọ tới cọ lui, Tôn Ngạn bị cọ chịu không nổi, ngón tay chàng mài trước cửa nguyệt vài lần rồi đi vào trong huyệt non ra vào vài lần, câu được nhiều dm thủy, tiếp sau đó lại nâng một chân của nàng lên, ý định đi vào.
"Đừng mà..." nàng cúi đầu thấy đồ vật màu tím đen kia, sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệch, khóc lóc cầu xin:"Cầu xin chàng...!Nhẹ thôi....."
Tôn Ngạn đỡ của mình ở non trượt qua lại vài lần, men theo lối vào mà trượt vào trong, mới đi vào một nửa, bị nàng kẹp chặt đến tê dại:" Nương tử nàng thả lỏng chút, chịu đau một chút sẽ không còn đau nữa, ngoan ngoan ta thương....".
Chờ nàng thả lỏng hơn một chút, chàng liền đỡ mông nàng, hạ thấp eo xuống, nguyên cây hàng chầm chầm hướng vào bên trong, trên đường đi vào chàng nhận thấy có một tầng trở ngại......