Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

chương 114: hai năm sau

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian nhoáng một cái, hai năm sắp đi qua, trong năm này, Tử Tình cao lớn không ít, đã bắt đầu hiển lộ những đặc thù của thiếu nữ. Bởi vì uống sữa dê lâu dài, thậm chí có khi còn vụng trộm đổ ít sữa dê vào nước tắm, làn da trắng nõn, hơn nữa ngũ quan thanh tú, quần áo, khí chất tuyệt đối không giống nữ hài nông thôn, Thẩm thị bị chuyện Tử Bình làm chấn động, nên không để nữ nhi ra ngoài nhiều, cho dù ra ngoài cũng có người theo cùng.

Nói đến Tử Bình, cha nàng đến nay vẫn chưa tha thứ cho nàng, cũng luôn luôn cự tuyệt không thấy nàng, lúc Tử Bình sinh đứa nhỏ, Thẩm thị dẫn Tử Tình đi thăm, cho nàng chút trứng gà, gà mái, và ít vải mịn dùng cho em bé, lúc đó vợ chồng Tử Bình mua một căn nhà ở một góc xó phía tây An Châu thành, bên trong chỉ có một phòng mà hai gian phòng ở, trượng phu của Tử Bình ra ngoài làm công, Tử Bình cuốc mảnh đất gần bên tường thành trồng rau, dựa vào bán đồ ăn, nuôi gà vịt mới miễn cưỡng duy trì cuộc sống, rất là vất vả.

Tử Tình thấy trượng phu Tử Bình thổ lộ với Thẩm thị, hắn không để thê tử chịu khổ, "Thím, ngươi xem, vì nàng sinh đứa nhỏ cần bổ dưỡng thân thể, con ba ba ta cũng mua, ta nói ta sẽ không bạc đãi nàng. Thím, ngươi giúp ta khuyên nhủ nhạc phụ đi, đứa nhỏ sinh ra, ta ôm nó đi gặp ông ngoại của nó."

Thẩm thị nghe xong, từ chối cho ý kiến, chỉ bảo Tử Bình chiếu cố tốt bản thân, thấy Tử Bình nước mắt rưng rưng, Thẩm thị rất xót xa, không đành lòng lập tức bước đi, nên ở lại an ủi một hồi lâu. Sau này, Tử Bình sinh một nam hài, truyền tin cho Tăng Thụy Khánh, Tăng Thụy Khánh không chỉ không đáp ứng gặp mặt, còn bắt Chu thị không được đi thăm hỏi. Đến nay đứa nhỏ đã một tuổi rưỡi, còn chưa được gặp mặt ông ngoại bà ngoại.

Bạn tốt của Tử Tình - Tiêu Tú Thủy đã gả đi vào mùa thu năm ngoái, hai người khóc rống một hồi, Tử Bình đem cái gương thủy tinh nhỏ mà Văn gia tặng và một đôi hoa tai mua ở kinh thành đưa cho nàng, Tú Thủy thích, coi nó như bảo bối, ném bức bình phong mà Tử Tình cực khổ thêu sang một bên, Tử Tình bất mãn kháng nghị: "Cô cô tốt của ta. Ngươi có biết bình phong này ta thêu có thể bán được bao nhiêu bạc không? Ít nhất là lượng đó. Thế mà ngươi không cười lấy một cái."

"Xùy, muốn ăn đòn à. Ai bảo ta không cười, trong lòng ta cười đây này. Ta chỉ biết ngươi đối tốt với ta nhất, không uổng công bạch thương ngươi. Chờ ngày nào đó cô cô không có bạc thì sẽ bán nó." Tú Thủy vẫn tính tình tùy tiện.

"Phi, đại cát đại lợi, nào có tân nương nào nói mình như thế? Nhưng mà ngươi phải học quản lý nhà cửa cho tốt, trong lòng phải có tính toán." Tử Tình thấy Tú Thủy không chú ý đến tương lai lắm. Nếu nhà trai giàu có, thì cuộc sống có lẽ tốt một ít, cá tính của Tú Thủy là hôm nay có ăn là được, không cần biết ngày mai ra sao, hơn nữa lại không biết thêu thùa.

Tử Tình cứ nghĩ đến nàng, nội tâm thật ấm áp, cũng không biết nàng hiện tại sống thế nào, chỉ biết là nàng mang thai đã nửa năm .

Đang miên man suy nghĩ, Tử Tình nghe được bên ngoài có giọng nói của lão gia tử cùng Điền thị, cuối năm, Tăng Thụy Tường và Tử Phúc mời hai người đến ăn cơm. Vốn muốn để bọn họ trọ xuống tại đây, bất đắc dĩ bọn họ nói lão phòng còn nuôi gà vịt, một nhà Tăng Thụy Khánh chuyển đi mãi mà không trở về, nhà không có người thì không tốt. Cuối năm cũng nhiều kẻ trộm, mà ăn trộm gà vịt càng nhiều, có thể bán giá tốt. Dù sao bọn họ cũng đi tới được, mỗi ngày đến ăn cơm chiều rồi mới đi.

Trong nhà không có cam, Thẩm thị bảo Tử Tình cùng Tử Thọ đến sau núi lấy ít cam về ăn, Tử Tình mang rổ đi đến phía sau núi, cây ăn quả cơ bản đã kết quả hết, mấy cây ăn quả được Tử Tình chiết thành công, đương nhiên không phải chiết một lần là thành công , thất bại mấy lần, cuối cùng cũng ra chồi mới.

Trong nhà ngày càng giàu có, năm trước cây ăn quả thu vào cũng được bảy tám trăm lượng bạc, đương nhiên dẫn đầu vẫn là cam, một quả cam bán được văn, Văn gia yêu cầu một sọt quả, đưa đi kinh thành, trong nhà để lại một ít để chưng tết. Hai năm nay, trong nhà lại mua năm cửa hàng, một trăm năm mươi mẫu ruộng nước, Thẩm thị cười nói chuẩn bị cho mỗi con hai cửa hiệu, một trăm mẫu ruộng nước.

"Tỷ, ngươi nghĩ cái gì thế? Gọi ngươi vài lần ngươi cũng không nghe thấy." Tử Thọ lay Tử Tình.

"A, không nghĩ cái gì, nghĩ ngươi ở huyện học nửa năm có quen không ấy mà?" Tử Thọ vào huyện học lúc tháng bảy, bởi vì năm sau Tử Lộc định thi tú tài, không có cách nào chiếu cố hắn, cho nên nửa năm nay để mình Tử Thọ đi, giống Tử Lộc năm đó.

Hai người về nhà, tiểu cô Thu Ngọc đã có mặt, hai năm trước sanh non, đến nay nàng vừa mới mang thai ba tháng, rất là cẩn thận, trước mắt trừ chuyện về nhà chồng ngủ, còn phần lớn thời gian thì ở nhà mẹ đẻ, thường xuyên đến Thẩm thị ăn cơm, nói ăn ở chỗ khác cũng ăn không được đồ ngon, sợ đứa nhỏ mệt.

Tuy rằng Thẩm thị không thích, nhưng không thể cự tuyệt, dù sao nàng là phụ nữ có thai, hơn nữa lại vất vả lắm mới có được, cũng may nàng chỉ đi người, thời gian dài quá Thẩm thị cũng sẽ không thể làm món ăn nào nàng thích, trong nhà có cái gì thì ăn cái nấy. Tử Tình không tin nàng nhìn không ra, chỉ là da mặt tương đối dày mà thôi.

Điền thị thấy Thu Ngọc lại đi đến ăn cơm, nói: "Mẹ chồng của ngươi không hầu hạ ngươi tốt à, vì chút cơm canh mà cả ngày chạy ở ngoài, lỡ ngã thì sao hả? Ngươi nói ngươi thật vất vả mới có đứa nhỏ, muốn ăn nhiều thứ tốt thì bảo con rể mua đi, đến khi ngươi bụng lớn, ta xem ngươi chạy lại đây thế nào?"

"Ngươi cũng không phải không biết, bạc hắn làm ra phải giao cho lão nương hắn, sao có thể mua cho ta? Trong nhà còn chưa ở riêng mà? Một đại gia đình thì có thứ tốt gì có thể đến miệng ta? Lão nhân nói chờ sang năm lão tam thành thân xong sẽ ở riêng, để cho muội muội hắn một phần làm đồ cưới là được. bây giờ ta rất ngóng trông ngày đó." Thu Ngọc nói.

"Ngươi để hắn làm vậy? Ngươi không biết cất lại làm vốn riêng?" Điền thị ở một bên dạy nữ nhi, hoàn toàn đã quên ngày đó bà đối đãi con dâu như thế nào, cũng may Thẩm thị không so đo.

"Một năm có hai lượng bạc, đủ làm gì? Nương nói chuyện phải chú ý chút, lỡ nhị tẩu nghe được thì không tốt." Thu Ngọc nói xong, liền ra ngoài xem xét một cái, hô: "Tử Tình đã trở lại, lấy cam chưa? Mau bóc mấy quả cho tiểu cô ăn. Rồi cất ít quả lát nữa ta mang về, cả đống người trong một gia đình, ăn còn phải lén lút, phiền chết ."

Tử Tình vừa vào cổng đã nghe thấy Điền thị đang dạy nữ nhi, ngay từ đầu nghe bà nói Thu Ngọc không nên tới ăn cơm, còn tưởng rằng là bà tỉnh ngộ cảm thấy Thu Ngọc làm như vậy không đúng, đang muốn nhìn xem mặt trời hôm nay mọc từ bên nào, lại nghe thấy câu kế tiếp, thì ra vẫn lo lắng Thu Ngọc, xem ra bà ta mà suy nghĩ cho nhà mình, thì trời cũng sập. Vốn định chờ một lát lại tiến vào, không ngờ Thu Ngọc mắt sắc, liếc một cái đã thấy nàng, đành phải đưa cam đến.

"Năm nay cả nhà đại ca còn không trở về à?" Thu Ngọc hỏi Điền thị.

Điền thị thở dài, nói ai có thể quản hắn. Thu Ngọc thấy vậy, vội nói sang chuyện khác. Lão gia tử ở thư phòng nhìn Tử Phúc, Tử Lộc viết câu đối, hai năm nay ông đã lớn tuổi hơn, bị Tăng Thụy Khánh thương tâm, hơn nữa mấy đứa con nhà Xuân Ngọc cũng không chịu thua kém, lão gia tử không đồng ý quản mấy chuyện thối nát này nữa, quay đầu nhìn lại, cảm thấy mấy tôn tử của mình tốt, nhất là Tử Phúc, lúc bọn Tử Phúc được nghỉ, có thời gian rãnh liền qua bên này nhìn các tôn tử, lại uống chút rượu, ăn chút đồ ăn ngon, uống ngụm trà ngọt. Tâm tình tốt lắm, thân thể tự nhiên cũng là tốt hơn, nhìn trẻ ra không ít.

Tử Tình bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, hỏi Thu Ngọc: "Tiểu cô, ngươi còn làm tú sống (thêu thùa, làm ít đồ như túi, khăn tay…) không?"

"Làm ít hơn, chỉ làm chút hầu bao, tại không có thời gian nhiều." Thu Ngọc nói.

"Hầu bao ngươi bán được mấy văn một cái?"

" văn."

"Vậy ta cho ngươi văn một cái, ngươi đem hết cho ta. Ta nhờ ngươi bán giúp ngươi ra ngoài, về phần người ta bán giá bao nhiêu, ta muốn nhúng tay vào cũng không được, ngươi thấy được không?"

Thu Ngọc nghe xong thật cao hứng, một cái hầu bao liền hơn một văn, vội vàng đáp ứng.

Tử Tình nhớ tới Lâm Khang Bình hai năm này vẫn chạy đi Việt thành, mỗi lần về đều đưa ít thứ cho mình. Lá trà, bức tranh thêu, dễ mang dễ vận chuyển, lợi nhuận cũng tương đối khả quan, Tử Tình tổng cộng cho mười ba lượng bạc, và một bức tranh thêu lớn, trước Trung thu, Lâm Khang Bình đi lại, nói bức tranh thêu kia bán cho người nước ngoài được ba mươi lượng bạc, số bạc Tử Tình đặt ở hắn bây giờ đã biến thành một trăm lượng .

Một năm nay, Tử Tình lại thêu một bức bình phong lớn, mỗi khi rảnh rỗi cũng làm vài cái hầu bao, nhưng Tử Tình tính bán xong cái này, sẽ chuẩn bị thêu cái gì đó cho đại ca thành thân, vui mừng một ít. Thực ra Lâm Khang Bình cũng không đồng ý để Tử Tình bán bức tranh thêu, nói lưu trữ làm kỷ niệm, nếu đến ngày nay mà Tử Tình còn không nhìn ra tâm tư của Lâm Khang Bình, thì sống hai kiếp uổng công mà.

Tâm tư của Văn Tam cùng Lâm Khang Bình đối với nàng, nàng đều sáng tỏ, đối với Văn Tam, Tử Tình chưa từng động tâm, một phương diện là loại gia đình này, Tử Tình trèo cao không nỗi, cũng không muốn trèo cao, Tử Tình không định ủy khuất bản thân cùng mấy phụ nữ khác chia xẻ một nam nhân, mà bản thân còn không phải là người lớn nhất, cho nên ngay từ đầu Tử Tình liền không có động tâm. Mà Lâm Khang Bình, Tử Tình có chút không rõ, cũng không có cảm giác yêu, chỉ cảm thấy ở chung cũng vui vẻ, hắn là một người tương đối có thể chịu khổ, có tính dẻo dai, Tử Tình cảm thấy tương lai của hắn tuyệt đối không kém.

Quên đi, dù sao bản thân còn thời gian vài năm nữa, có lẽ, vận mệnh sẽ có an bày khác. Tử Tình tự an ủi mình.

Thẩm thị chuẩn bị bữa tối tương đối sớm, bởi vì lão gia tử bọn họ ăn xong sẽ về nhà. Hôm nay trời âm u, giống như sắp có tuyết, Thẩm thị nói không bằng thịt dê nấu lẩu, liền kêu Tử Tình đi bóc đậu phộng, Tử Tình đang ngồi trên thảm lông dê thật dày, làm quần áo mà mình chuẩn bị mặc tết, muốn làm cho xong nên không đứng dậy ngay.

Điền thị vào được, hỏi: "Nương ngươi đâu? Lại làm quần áo mới à, ngươi một năm mặc mấy bộ quần áo mới? Làm bằng lụa hả?"

Sau này thấy bức tranh trên khung thêu, hỏi: "Đây là ngươi thêu? Ngươi học thứ này khi nào, sao ta không biết?" Nói xong kêu Thu Ngọc tiến vào, hỏi bức tranh này có thể bán bao nhiêu bạc. Tử Tình vạn vạn không nghĩ tới, bởi vì chính mình đứng dậy trễ vài phút, cư nhiên rước lấy phiền toái lớn như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio