Về nhà sau, Tử Tình phát hiện trong nhà có nhiều vài vị trưởng bối hơn. Thì ra là hai cô nghe người khác nói Lâm Khang Bình dẫn tân nàng dâu về nhà, đi lại nhìn xem.
Tử Tình có chút kỳ quái, sau khi Lâm Khang Bình bị bán, luôn luôn không có tin tức người này đến tìm hiểu hắn, sao lần này vừa mới vào cửa hai ngày, cô đã biết hắn về nhà? Do hôm qua Lâm Khang Bình mua đồ nhiều, lúc vào thôn rất đáng chú ý, tự nhiên sẽ có người đặt câu hỏi, lại nhìn đến hai người thăm mồ mả, trong thôn này, có thể có bí mật gì đáng nói? Hôm nay chợ phiên, thì một truyền mười thôi, còn về phần có thật tâm nghĩ đến thăm cháu hay có ý đồ khác, Tử Tình cũng không biết.
Hai vị lão thái thái một người lôi kéo Tử Tình, một người lôi kéo Lâm Khang Bình, không ngừng lau nước mắt, nói: "Không ngờ còn có thể nhìn thấy ngày này. Hơn mười năm, không biết đứa nhỏ sống được thế nào? Lúc đó trong nhà nghèo túng, nên đứa nhỏ bị bán, nhưng nếu không bán, thì làm gì có bạc để ngươi chữa bệnh? Cho nên, Bình nhi à, đừng oán hận đại nương ngươi, tất cả là định mệnh, đại nương ngươi mà không bán ngươi thì ngươi không thể có ngày hôm nay, thuận lợi vui vẻ cưới nàng dâu được."
Lâm Khang Bình nghe xong lời cô nói, thật ra từ lúc đính hôn, Lâm Khang Bình đã nghĩ đến mình và Tử Tình có duyên phận, trong lòng thoải mái hơn, nội tâm tất nhiên là tràn ngập cảm kích, nói: "Cô đừng nói vậy, trong lòng ta hiểu rõ, thật sự không oán hận gì nữa, bằng không hôm nay ta sẽ không dẫn nàng dâu về thăm nhà. Ta cùng Tình nhi mới từ chợ về, mua vài thứ, đang muốn đi gặp các ngươi, vừa khéo các ngươi lại qua đây."
"Được, được, không oán hận là tốt rồi, phụ thân ngươi mà biết ngươi có tiền đồ thế này, chắc chắn sẽ cao hứng." Đại cô nói.
Đang nói, đại nữ nhi của Dư thị - Lâm Hồng Anh dẫn người nhà vào cửa. Tử Tình nhìn, tuy đại tỷ cũng mặc quần áo vải bông, nhưng vẫn còn mới, hơn nữa, trên đầu có tram bạc, lỗ tai mang vòng bạc lớn, hai hài tử tuy rằng cũng hớt tóc trái đào, ăn mặc sạch sẽ. So với hai cô cô của Lâm Khang Bình thì tốt hơn nhiều, hai vị lão thái thái này, quần áo cũ nhìn không ra màu sắc gì, còn có một vài mụn vá, đầu cũng không có trang sức. Bàn tay cầm Tử Tình đầy vết chai.
Lúc này người đánh xe tới, Lâm Khang Bình mới nhớ, nên chuyển đồ vào, đầu tiên là chia cho ba nhà, vải vóc điểm tâm, một chân heo, và hai con cá. Hai lão thái thái lại không ngừng liếc mắt nhìn đồ trong tay Lâm Khang Bình. Trên mặt ý cười càng ngày càng đậm.
Đại cô Lâm thị luôn luôn lôi kéo Lâm Khang Bình, lải nhải liên miên, đơn giản là muốn Lâm Khang Bình nhớ tình cũ, thường xuyên về thăm nhà. Lâm Khang Bình và Tử Tình đành phải lại cùng nói ít chuyện, chủ yếu là hai vị cô cô hỏi hơn mười năm nay Lâm Khang Bình trải qua thế nào, thành thân khi nào, nhà Tử Tình làm gì, cùng với nghề nghiệp hiện thời, tương lai có tính về đây ở không.
Lúc này, Lâm Diệu Tổ nói: "Lâu lâu cả nhà mới đoàn tụ, đại tỷ cùng nhị tỷ cũng ít khi gặp Khang Bình, nương đứa nhỏ, mau dẫn các con dâu thu xếp đồ ăn. Đúng rồi, ta thấy Khang Bình có mua mấy con cá, hầm canh uống đi.”
Dư thị trừng mắt nhìn Lâm Diệu Tổ một cái, sau này nghĩ tới việc Lâm Khang Bình mua một con heo, tuy rằng đã cho ba cái chân, nhưng dù sao cũng còn đầu và thân.
Cơm chiều vẫn là cơm gạo, một nồi cải củ hầm thịt mặn, một nồi cải trắng đậu phộng, một nồi thịt ba chỉ kho dưa chua, một nồi ngư, Tử Tình xem như kiến thức được chân chính đồ ăn của phương bắc, bởi vì hầm trong thời gian dài, đồ ăn thật ngon miệng, Tử Tình ăn được, nhất là nồi dưa chua, thật đúng là rất thơm, lại không ngấy. Mùa đông lớn thế này, phương bắc trừ dưa chua cũng chính là cải trắng.
Tử Tình thấy các vị cô cô ăn rất hăng hái, sau khi ăn xong, lau mồm mép, dặn dò Lâm Khang Bình vài câu, rồi nói: "Tối rồi, phải nhanh về nhà thôi. Bọn nhỏ còn chờ ở nhà mà."
Nói xong hai vị cô cô cầm vải dệt điểm tâm, hai vị dượng một người khiêng một cái chân heo, cầm cá, cười hì hì đi rồi, nói năm nay có thể ăn tết ngon lành.
Tử Tình còn tưởng rằng bọn họ sẽ bảo mình cùng Lâm Khang Bình đến nhà chơi, ăn bữa cơm. Nhìn Lâm Khang Bình, tựa hồ cũng có chút thất vọng, Tử Tình vội nắm tay hắn, Lâm Khang Bình vỗ vỗ Tử Tình, ý bảo mình không có việc gì.
Tử Tình đem vải dệt mua cho bọn nhỏ ra, bảo Lâm Vân Hồng tự cắt một miếng để làm một bộ đồ mới, Tử Tình tự mình đo kích cỡ năm đứa nhỏ lượ, dù sao cũng không có chuyện gì làm, Tử Tình định tự mình may, bọn nhỏ mặc ra ngoài, hàng xóm có hỏi, biết tự tay thím của nó làm, thím không bạc đãi đứa nhỏ. Tử Tình nghĩ đến tâm tư nhỏ này, trong lòng vui vẻ, thành thân xong thì khác hẳn, hiểu biết nhiều hơn.
Mấy ngày kế tiếp, mọi người vội vàng quét dọn vệ sinh, dán cửa sổ mới, Tử Tình trừ lúc ăn cơm, thì ngồi trên phản làm đồ mới cho đứa nhỏ, Hồ thị cùng Mã thị biết nàng tự làm đồ mới cho bọn nhỏ, cũng không bảo nàng làm việc, rảnh rỗi thì đến ngồi chơi, Gừng thị cùng Lâm Vân Hồng cũng thường xuyên đến, nhưng Gừng thị ít nói, còn có một ít ngại ngùng. Nàng thấy Tử Tình làm quần áo, rất kinh hỉ, quần áo nam hài tử thì Tử Tình dùng vải bông làm hình con vịt, nữ hài tử thì Tử Tình khâu ít nơ bướm, rất khác biệt mà lại đẹp.
Tử Tình thấy nàng luôn cầm khung thêu, tay nghề cũng được, liền chỉ điểm nàng một chút, cũng vẽ cho nàng một bức họa mới mẻ. Gừng thị cảm kích, nên biết gì đều nói cho Tử Tình, Tử Tình cũng bởi vậy mới biết đến Dư thị làm chủ gia đình, không đồng ý ở riêng, nguyên nhân là bởi vì không muốn trao quyền sở hữu tài sản, nói là chờ Lâm Vân Hồng xuất giá xong hẵng ở riêng.
Lâm gia hiện nay có mười mẫu, tự khai hoang hơn mười mẫu nữa, hàng năm còn nuôi mấy chục con gà, ba con lớn béo, nhưng Dư thị cũng không ăn, đều bán lấy tiền, tiền tài trong nhà đều do nàng quản lí, cũng bởi vậy cả nhà đều phải xem sắc mặt của nàng mà sống. Nhưng mấy ngày nay, Tử Tình cảm thấy Dư thị xử sự cũng công bằng, ít nhất Lâm Vân Hồng không được nuông chiều quá, việc nhà đều biết làm, các con dâu thoạt nhìn cũng hài hòa.
Gừng thị nói tiền mỗi người bán đồ thêu thùa có thể tự cất làm vốn riêng, điểm này còn đúng hơn nhiều so với bà nội của Tử Tình, Tử Tình cũng hiểu vì sao rãnh rỗi nàng lại thêu thùa, mùa đông ở phương bắc rất dài, bên ngoài lạnh lẽo, cũng không ra ngoài được, suốt ngày trừ bỏ làm hai bữa cơm, cơ bản đều ngồi đầu giường, gần lò sưởi, phụ nữ chịu khó thì mùa đông làm đồ thêu, tích góp từng tí một cũng có một ít tiền.
Tử Tình đoán rằng: lúc đầu, tiền bán mình và tiền tiêu vặt hàng tháng của Lâm Khang Bình, để trợ giúp Lâm gia vượt qua một đoạn thời gian gian nan, sau này cuộc sống tốt hơn, Lâm gia mới chậm rãi làm nên một phần gia nghiệp, cho nên Hồ thị cùng Mã thị mới có thể lo lắng bọn họ sẽ ở lại chia gia sản. Tử Tình thấy trong số nữ nhân của nhà này, chỉ có Gừng thị cùng cô em chồng có tâm tư đơn giản.
Ngày , Tử Tình cuối cùng cũng tặng quần áo cho bọn nhỏ, vài đứa nhỏ vuốt quần áo mới trong tay, đều yêu thích không buông, nên trên mặt ba chị em dâu cũng hớn hở. Huynh đệ Lâm gia càng nhiệt tình với Tử Tình cùng Lâm Khang Bình, ít nhất buổi tối phản rất ấm, Tử Tình chui vào bên trong thì không muốn đi ra.
Ăn qua điểm tâm, Lâm Khang Dũng cùng Lâm Khang Bình ở ngoài dán câu đối, Lâm Vân Hồng cùng nàng dâu Lão Tứ dán cửa sổ, giấy dán cửa sổ là do Dư thị tự cắt, cái gì mà được mùa ngũ cốc, may mắn có thừa, cá chép qua cửa rồng, trông rất sống động, đúng là cao thủ dân gian, Tử Tình lấy ra mấy cái mình mua cho Dư thị xem, Dư thị cười nói: "Đứa nhỏ này, ai biết ngươi lại thích mấy thứ này, uổng tiền gì đâu không, đại nương cắt còn hơn mấy cái này nhiều."
"Ta cũng cảm thấy như vậy, không bằng đại nương cắt nhiều một ít, ta cất về nhà rồi dùng, chỗ ta không có người biết thứ này, chỉ biết cắt hai chữ song hỉ."
Dư thị thống khoái đáp ứng, cắt cho Tử Tình một bộ, thấy Tử Tình làm như bảo vật, gói lại, trong lòng Dư thị rất có cảm giác thành tựu, càng nhiệt tình.
Cơm tất niên là Dư thị chỉ đạo Hồ thị cùng Mã thị chuẩn bị, Tử Tình giúp việc, nhóm lửa. Cơm tất niên ăn vào lúc giữa trưa, đồ ăn rất đơn giản, một chậu thịt, một chậu nấm hầm gà, còn có một chậu thịt thỏ hoang, một chậu cá, nam nhân một bàn, nữ nhân cùng đứa nhỏ một bàn, nam nhân luôn luôn uống rượu, nữ nhân ăn xong rồi sẽ xuống bàn làm sủi cảo, Tử Tình thấy gói rất nhiều bánh, gói xong còn bỏ ra ngoài tuyết, đông lạnh xong sẽ nhặt bỏ vào mâm, để ở góc tường, muốn ăn lúc nào thì nấu, đúng là tủ lạnh thiên nhiên.
Mùa đông, trời tối sớm, bên ngoài truyền đến tiếng pháo nhà ai đốt, lúc này Tử Tình cực kì nhớ người nhà của mình, nhớ căn nhà vẫn chưa quen thuộc, Tình viên. Dư thị đã sai Hồ thị nấu một nồi sủi cảo khi trời tối, các nam nhân vẫn còn uống rượu, một đám đỏ mặt tía tai, nói nam nhân nhà ai chịu khó, nhà ai sướng hơn, đứa nhỏ nhà ai nghe lời, nhà ai…. Sủi cảo bưng lên bàn, rượu còn chưa uống đủ. Dư thị cũng không quản việc này, để bọn họ tận hứng.
Buổi tối, người một nhà cùng đón giao thừa, nam nhân thì uống rượu, đổ xúc sắc kiếm ít tiền lời. Các nữ nhân ngồi cắn hạt dưa, nói ít chuyện phiếm, Tử Tình nấu nước tắm rửa ở bếp, Lâm Khang Bình lấy nước giúp nàng, Tử Tình sợ hắn say rồi, vội đẩy hắn vào phòng, trong phòng, hai đường ca chê cười nàng, "Nàng dâu là cưới đến để hầu hạ chồng, chứ không cưới đến làm nương."
Lâm Khang Bình nghe xong cũng không sinh khí, chỉ cười cười.