Tử Tình cùng Lâm Khang Bình tự nhiên không biết kinh thành xảy ra chuyện gì, ngựa không dừng vó, chạy mãi, buổi tối thì cố gắng tìm một nhà trọ trong thành, ba người ở tiến vào Lư châu thì trời bắt đầu mưa phùn liên miên, Lâm Khang Bình thấy Tử Tình một đường tàu xe mệt nhọc, muốn ở lại một hai ngày để nghỉ ngơi, nhưng Tử Tình biết hắn một ngày không về đến nhà thì lòng vẫn lo sợ. Huống hồ mắt thấy đã đến cửa nhà, Tử Tình cũng nghĩ vậy, mà mùa xuân phía nam mưa phùn không dứt, cho nên không nghỉ lại, cũng hợp với ý của Khang Bình.
Nguyên bản con đường không đến hai ngày, ba người lại chạy dưới con đường lầy lội vì trời mưa mất bốn ngày mới trở lại Tình viên, thể xác và tinh thần của Tử Tình mỏi mệt không chịu nổi, vừa vào cửa đã đổ bệnh, sốt cao triền miên, hôn mê bất tỉnh.
Lâm Khang Bình vừa sai người đi mời đại phu, một sai người mời Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đến, hai người đều phát hoảng, vội vội vàng vàng chạy tới Tình viên, Thẩm thị thấy Tử Tình hôn mê bất tỉnh, ghé vào trên người Tử Tình, nước mắt sẽ không ngừng được, trong lòng không khỏi có chút oán niệm đối với Lâm Khang Bình, một đứa nhỏ vui vẻ ra cửa, hơn một tháng vào cửa lại bị bệnh không tỉnh là sao.
Lâm Khang Bình mời Tăng Thụy Tường vào thư phòng, đem nguyên do nói ra. Tăng Thụy Tường nghe xong rất là khiếp sợ, vẻ mặt không thể tin, chuyện này quá trùng hợp, trùng hợp đến nỗi không thể tin, dặn dò: "Đối phương là người chúng ta không biết, nhưng có điều khẳng định là chúng ta không thể đụng vào đối phương. May là các ngươi thuận lợi trở lại, nhớ lấy, việc này đừng nói với ai cả, một hai năm tiếp đừng để Tử Tình đi đâu, ngươi làm việc cũng phải cẩn thận một chút, kinh thành thì ngươi cũng đừng đi tỏng vòng ba bốn năm nữa." Hai người lại thương lượng chuyện đục tường để hai nhà thong nhau, tiện cho việc Tử Tình qua lại.
Chu đại phu đến bắt mạch, chỉ nói là mệt nhọc quá độ, hơn nữa lại bị cảm lạnh, uống mấy thang dược, hết sốt rồi thì tĩnh dưỡng là được, Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường mới nhẹ nhàng thở ra. Lâm Khang Bình cũng thoải mái hơn, đi rửa mặt đã.
Tử Tình sốt mơ mơ màng màng, khi ngủ khi tỉnh, luôn nói lời vô nghĩa, Lâm Khang Bình ôm nàng, dỗ nàng, Tử Tình chỉ có nằm ở trong lòng hắn mới ngủ an ổn. Cho nên mấy ngày liên tiếp, Lâm Khang Bình ngay cả cơm cũng không ăn, người đã gầy đi rất nhiều.
Thẩm thị mỗi ngày đều đến, thấy Lâm Khang Bình tận tâm tận lực chiếu cố Tử Tình như thế, trong lòng không còn oán hận. Ngược lại khuyên Lâm Khang Bình chú ý nghỉ ngơi, đừng mệt mõi quá.
Chờ Tử Tình hoàn toàn khở mạnh, có thể xuống đất thì đã là chuyện của nửa tháng sau. Thời gian này Lưu thị cùng Trần thị cũng đi lại thăm nàng, Tử Tình mới biết Lưu thị mang thai nên lần này không đến kinh thành, hai ngày sau khi Tử Tình đi bạc thì Trần thị sinh nam hài vào mười sáu tháng chạp, trong nhà rất nhiệu việc. Nên Thẩm thị tự mua cho các nàng mỗi người mỗi nha hoàn tầm mười hai tuổi để hầu hạ. Cứ như vậy, Thẩm thị thoải mái hơn, giặt giũ nấu nướng không cần tự mình làm.
Ngày này, Tử Tình muốn về nhà mẹ đẻ. Đem lễ vật ở kinh thành mang đến chia cho mọi người, nhưng thấy bên ngoài vẫn mưa phùn triền miên, Lâm Khang Bình sợ nàng mắc mưa lại cảm lạnh nên Tử Tình đành phải thôi. Lâm Khang Bình nói mưa triền mien đã hơn nửa tháng rồi .
Thấy sức khỏe của Tử Tình tốt, Lâm Khang Bình mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng có tâm tình giỡn với Tử Tình, mấy ngày nay hắn một tấc cũng không rời Tử Tình, đút cơm, đút dược, tắm rửa, ngay cả nguyệt sự trên người cũng đều một tay hắn thay. "Bây giờ ngươi đã khỏe, nên thưởng cho vi phu đi. Vừa vặn trời đổ mưa, rãnh rỗi quá, không bằng chúng ta làm ít việc có ý nghĩa để đỡ buồn đi."
Tử Tình bị sốt nên không biết gì. Bây giờ nghe thấy chuyện hắn giúp đỡ thay thứ kia, đã sớm đỏ bừng mặt, Tử Tình không ngờ Lâm Khang Bình lại vì nàng mà làm những điều này, vừa cảm động lại vừa xấu hổ, Lâm Khang Bình đã làm hòa thượng hơn một tháng, giờ phút này thấy Tử Tình thẹn thùng quyến rũ, làm gì mà nhìn nỗi, vợ chồng tận tình dây dưa, cho đến tình trạng kiệt sức.
Ngày thứ hai, Lâm Khang Bình vào thành thu tiền thuê cửa hàng, trở về, đem ngân phiếu giao cho Tử Tình, Tử Tình ôm hộp nhỏ, nằm ườn trên người Lâm Khang Bình đếm ngân phiếu, đột nhiên hỏi Lâm Khang Bình về tiền lời ở cửa hàng kinh thành.
Lâm Khang Bình nói: "Một năm nay tiền thu được vào khoảng năm trăm lượng, Vương Tài cùng Vương Hỉ mỗi người được lượng, còn có hai tiểu nhị nữa, một tháng văn."
Tử Tình nghĩ nghĩ, nói: "Không bằng ngươi đem cổ phần của cửa hàng cho bọn họ một nửa, làm tốt, tiền lời nhiều, bọn họ cũng sẽ được nhiều, làm việc càng tích cực hơn. Ngươi cứ thưởng tiền như vậy, làm tốt hay xấu cũng được nhiêu đó, bọn họ sẽ không nhiệt tình lắm đâu."
Lâm Khang Bình nghe xong, không khỏi ôm lấy Tử Tình cắn mấy cái: "Nàng dâu của ta thật thông minh, cứ như vậy, bọn họ sẽ muốn kiếm nhiều bạc, nên sẽ nghĩ cách làm buôn bán tốt hơn, ta cũng không cần sầu não việc này. Về sau cuối năm của hàng năm thì để bọn họ đến báo cáo sổ sách một lần, thuận tiện thu tiền thuê cửa hàng kia, mười năm này, ta không muốn đến kinh thành."
"Gọi nàng dâu cái gì, không bằng kêu lão bà đi, lỡ tương lai ta có đứa nhỏ, ngươi sửa miệng cũng khó, người khác nghe thấy ngươi kêu như vậy sẽ có phiền toái. Cái này gọi là nhập gia tùy tục." Tử Tình nói.
"Được, lão bà thì lão bà, đều do lão bà định đoạt." Nói xong liền ôm Tử Tình.
Tử Tình lay hắn một chút, nói: "Đừng quậy nữa, ta còn có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng ngươi, không tính số lẻ, bây giờ chúng ta có sáu ngàn năm trăm lượng bạc, không tính chanh viên, mùa màng bình thường, hàng năm sẽ được chín trăm lượng tiền cho thuê, tính cả cửa hàng cùng chanh viên thì một năm chưa được lượng tiền lời, ngươi còn làm buôn bán ở Việt thành không?"
"Làm chứ, làm nhiều năm nên quen rồi, hàng năm chỉ cần đi hai lần, ta đã hẹn Đại Vệ rồi, ngươi yên tâm, ta sẽ cẩn thận mà. Nếu như thế thì mỗi lần ta mang ba ngàn lượng bạc ra ngoài, tầm tháng, trừ chi phí tiêu dùng, cũng được gần lượng tiền lời. Thừa lại mấy ngàn lượng để ngươi cất mà dùng, ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn mua khối hoang ở đối diện đường đi lên trấn, thật ra lần trước mua chanh viên thì ta đã suy nghĩ rồi, bất quá lúc đó sợ cách trấn gần, rất dễ bị chú ý, không thích hợp làm vườn trái cây, không phải để người ta cả ngày nhớ thương à. Bây giờ ta muốn mua để trồng khoai lang cùng dương khoai, đương nhiên, đất này phải chăm sóc vài năm mới trồng được lúa. Ta có thể trồng trước đậu và ngô. Thật ra mua ruộng nước đỡ bớt việc hơn, nhưng ruộng nước quá ít, lại đắt đỏ, còn không dễ mua, đất hoang giá rẻ, mình lại mướn vài người quản lý, chắc chắn không mệt gì." Tử Tình nghĩ, có nhiều tiền như vậy mà mỗi ngày nằm ở trong nhà làm sâu gạo cũng không phải chuyện tốt gì, không thể xuyên không vì mục tiêu này mãi được.
"Ta không muốn cả ngày ở nhà, sẽ mốc meo mất, ngươi để ta làm những chuyện ta thích đi." Tử Tình thấy Lâm Khang Bình nhướng mày, vội thêm một câu.
"Được, mặc kệ ngươi muốn làm gì, thì cứ làm, nhưng ngươi đừng ra ngoài, có việc gì cần lắm thì để ta làm, ngươi chỉ cần ở phía sau bày mưu tính kế. Nếu không có ta ở nhà, thì còn có Lâm An Lâm Phúc, ta rất sợ, sợ một ngày rời xa ngươi, chỉ ôm ngươi ta mới có cảm giác không mất ngươi." Lâm Khang Bình ôm Tử Tình, đầu để lên vai nàng.
"Ta biết, ngươi yên tâm, nếu không có chuyện gì thì ta không ra ngoài, cho dù có chuyện gì quan trọng lắm thì ta sẽ mặc đồ kiểu thôn cô, cam đoan không ai biết ta là ai, còn phải hỏi một câu, nha đầu nông thôn này từ đâu đến?" Tử Tình một bên vuốt mặt Lâm Khang Bình, một bên cười nói.
"Ngươi biết không, Tình nhi, một đường này, trong lòng ta có bao nhiêu khủng hoảng, nhưng ta lại không dám cho ngươi biết, sợ ngươi nóng lòng giống ta. Ngày ấy ở Lư châu, ngươi nói muốn chạy mưa về nhà, thật ra thì ta cũng muốn như vậy, ai ngờ ngươi về nhà lại bị bệnh, bệnh đến hôn mê bất tỉnh, trong lòng ta cực kỳ khó chịu, hận bản thân không làm được việc gì, ngay cả ngươi cũng không bảo vệ cho tốt, còn hận vì sao bản thân muốn dẫn ngươi ra ngoài, vì sao không ở Lư châu tĩnh dưỡng mấy ngày, hận không thể bị bệnh thay ngươi." Lâm Khang Bình nhớ tới những ngày kia, trong lòng vẫn khủng hoảng.
"Không có việc gì, Khang Bình, ngươi đừng nghĩ như vậy, ngươi phải biết rằng, mặc dù là Văn gia tam thiếu gia, cũng có rất nhiều chuyện không làm nỗi, huống chi là ngươi và ta? Trên đời này, có mấy ai có thể sống như ý muốn đâu? Ta nghĩ, mặc dù là hoàng đế, hắn cũng có rất nhiều chuyện phiền não, chỉ sợ không thể muốn làm cái gì thì làm cái đó, ngươi ở Văn gia nhiều năm, còn chưa nghĩ thông suốt đạo lý nào sao? Ta hi vọng chúng ta có thể vui vui vẻ vẻ mà sống, quý trọng cơ hội ông trời cho chúng ta ở cùng nhau." Tử Tình khuyên nhủ, nàng cũng không hi vọng Lâm Khang Bình hối hận điều gì.
"Cũng đúng, đạo lý dễ hiểu như vậy mà ta lại không nghĩ thông suốt, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ta cũng vì quá để ý đến ngươi, cho nên, Tình nhi à, ngươi có thể đáp ứng ta, một hai năm nay đừng ra ngoài nhiều, cũng đừng vào thành, ngươi muốn mua gì thì ta đều có thể mua cho ngươi. Ta sẽ mua thêm vài người. Đúng rồi, chúng ta đục tường thong với nhà mẹ đẻ của ngươi, ngươi về nhà mẹ đẻ thì đi bằng cổng đấy, muốn đi khi nào thì đi. Ta làm việc xong sẽ lập tức trở lại cùng ngươi."
Tử Tình nghe xong, nước mắt chậm rãi chảy ra, Lâm Khang Bình thống khổ, nàng biết chứ, Tử Tình ôm Lâm Khang Bình, chủ động dâng đôi môi, giờ phút này, ngôn ngữ là điều xa xỉ, dùng hành động mới chính xác.