Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

chương 437: tiểu văn gởi thư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Dực liền dẫn người tới Lâm trạch, Tử Tình nào muốn những người này, mặc dù nói người trong nhà là không quá đầy đủ, nhất là đại nha hoàn thiếu hụt. Nhưng là, Tử Tình không nghĩ cũng biết, những người này từ nhà Tiểu Dực đi ra, đó là gia đình nào? Bọn họ có thể an tâm ở nhà mình làm việc? Chỉ sợ bản thân đến lúc đó không sai sử được, còn uổng phí tâm ý của Tiểu Dực.

Tiểu Dực dù sao cũng là một đứa trẻ, đại khái là không nghĩ tới những cái đó, chỉ là khẩn thiết nói với Tử Tình: "Cô cô, ta thấy nhà ngươi ít người không đủ dùng, còn có, mấy người bọn họ tương đối quen thuộc Kinh Thành, hai gã sai vặt này, còn có chút công phu, về sau bất kể ra ngoài hay là việc khác, ngươi đều mang theo, bằng không, ta không yên lòng, ngộ nhỡ cô cô lại xảy ra chuyện gì, Tiểu Dực cũng sẽ khổ sở. Cô cô, ngay cả tâm ý của Tiểu Dực ngươi cũng muốn cự tuyệt sao?"

Phương quản gia hôm nay cùng theo tới, hắn nhìn ra băn khoăn của Tử Tình, nói: "Nãi nãi yên tâm, ta mang cả văn tự bán mình đến. Những người này, đều đã dạy dỗ tốt lắm, nếu bọn họ dám cả gan có hai lòng, bất kính với một nhà nãi nãi, ta bảo đảm bọn họ chết không có chỗ chôn."

Năm người kia nghe xong, đồng loạt quỳ xuống dập đầu với Tử Tình, nói: "Về sau, nãi nãi chính là chủ tử của chúng ta, đối với chủ tử, tuyệt không dám có hai lòng."

Tử Tình chỉ đành phải nhận lấy văn tự bán mình, hỏi nguyên danh của bọn họ, một người tên là Đại Giang một người tên là Đại Hà, hai nha hoàn, một người tên là Thải Vân, một người tên là Truy Nguyệt, Hoa ma ma kia, Tử Tình vừa thấy, tựa hồ có chút thân phận, vội nâng nàng dậy trước.

"Cô cô, Hoa ma ma này, là người nhìn ta lớn lên, là bồi gả của mẫu thân ta, tinh thông tất cả tục vụ trong nhà, cô cô cứ yên tâm để nàng giúp đỡ quản lý, còn có, ta muốn cho nàng làm ma ma của Yên Nhiên muội muội, được không?" Tiểu Dực hỏi.

Tử Tình vừa nghĩ, mình vừa vặn không quen thuộc quy củ của gia đình lớn, tương lai của Yên Nhiên, còn là không biết, làm chút chuẩn bị sớm, cũng không có gì không tốt. Bèn vui vẻ cười nói: "Việc này có cái gì không được? Ta vừa vặn thiếu một người như vậy. Còn có thể giúp ta dạy dỗ đứa nhỏ, thật sự là đa tạ rồi."

Tiểu Dực nghe xong vui mừng đứng lên, nhào tới trên người Tử Tình, cười nói: "Cô cô thật tốt."

Tử Tình nghe xong dùng ngón trỏ chọt trán Tiểu Dực một cái, cười nói: "Cô cô nhận tình của ngươi, để cho ngươi tốn kém rồi. Chính là cô cô tốt, nếu không, cô cô sẽ không phải là cô cô tốt à?"

Hoa ma ma thấy lại rút khăn ra, xoa xoa khóe mắt. Nói: "Nãi nãi vừa thấy chính là thật lòng thương tiểu chủ của chúng ta, lão bà tử thay tiểu thư cảm tạ nãi nãi."

Tử Tình chuyển một vòng, mới hiểu được tiểu thư trong miệng Hoa ma ma, chính là thân nương của Tiểu Dực, không khỏi cũng có vài phần chua xót, ánh mắt nhìn Tiểu Dực càng dịu dàng thêm vài phần.

Mấy người Hoa ma ma bọn họ là giữ lại như vậy, hai người Thải Vân Truy Nguyệt. Một người theo Tử Tình, một người theo Yên Nhiên, Hoa ma ma kia cũng vậy, cơ hồ thành bảo mẫu toàn chức của Yên Nhiên, vì thế, đặc biệt tiến vào nội viện, Tử Tình phân riêng cho nàng một tòa viện tử, ý tứ của Hoa ma ma là mang theo Yên Nhiên và Truy Nguyệt vào ở cùng nhau, lại từ trong đám tiểu nha đầu chọn hai đứa ra làm việc nặng. Chẳng qua Tử Tình cảm thấy Yên Nhiên còn nhỏ, không nỡ để nàng cách mình quá xa, liền không đồng ý.

Tử Tình cũng là không nghĩ tới, mấy người này thật đúng là rất tận chức tận trách, khó được nhất là Thải Vân kia, mỗi lần ra ngoài, cơ hồ một tấc cũng không rời theo sát mình, cũng không nói nhiều, hoặc ra vẻ khinh cuồng.

Tử Hỉ mua lại mảnh đất trống bên cạnh. Tìm Đồng tiên sinh bắt đầu thiết kế xây phòng. Trung tuần tháng bảy, Lâm Khang Bình còn chưa có trở về nhà. Nhưng là ba người Tử Lộc bọn họ xuất phát đi Xương Châu đi thi rồi.

Ba người Tử Lộc bọn họ mới vừa đi không đến hai ngày, Tử Tình bọn họ nhận được thư từ quê nhà gửi tới, thế mới biết Hạ Ngọc bệnh nặng, thư là Tiểu Văn viết đến, nghe nói là trước ngày Tiểu Văn thành thân một ngày, cả nhà Xuân Ngọc qua, Tăng Thụy Khánh bọn họ mang theo Điền thị cũng đi qua, Chu thị và Xuân Ngọc thấy Hạ Ngọc lại có thể có hạ nhân, còn có, thuốc uống và đồ ăn thức uống của Hạ Ngọc, đều có Thạch bà tử tận tâm quản lý, liền có vài phần khó chịu. Nhất là biết được Hạ Ngọc lại là do nhân sâm dưỡng mệnh, hơn nữa lại là từ chỗ Tăng Thụy Tường định kỳ phái người đưa thuốc, một đám liền ghen tị.

Ý tứ của Xuân Ngọc, Hạ Ngọc đã có Tăng Thụy Tường bên này nuôi rồi, ngay cả nhân sâm cũng có thể được ăn, nào còn không thể rò ra một chút cho mấy đứa nhỏ nhà nàng? Ý tứ của Chu thị là nhà Hạ Ngọc đã có bà tử rồi, hẳn là để cho Hạ Ngọc cũng hầu hạ Điền thị một ít ngày, Điền thị này suy cho cùng cũng là thân nương của Hạ Ngọc.

Mà lại vào ngày hôm đó, nhà Thu Ngọc có việc, định ngày chính thứ hai mới đi, nào biết nhà Hạ Ngọc xảy ra những chuyện não lòng này, Hạ Ngọc vốn thân thể chính là toàn dựa vào nhân sâm níu giữ, cộng thêm mới bị những chuyện này đè nén, bỗng chốc liền lại ngã bệnh.

Một việc vui đang êm đẹp, lại để cho bọn họ làm cho gà bay chó sủa, vẫn là ngày hôm sau, Thu Ngọc đi, ở dưới sự ra sức ngăn cản của hai người Thu Ngọc và vợ Tiểu Văn, cuối cùng làm cho một nhà Xuân Ngọc rời đi, chỉ là Điền thị này, nhưng mà vẫn là giữ lại. Thứ nhất là Hạ Ngọc không đành lòng nhìn thân nương mình chịu tội, thứ hai cũng là muốn tẫn hiếu vài ngày, đại khái cũng là biết thời gian của mình không còn nhiều lắm đi.

Nhưng là, Điền thị không phải là một người an phận, nàng ở nhà Hạ Ngọc tự mình thấy Lâm An đưa thuốc tặng đồ cho Hạ Ngọc, Thạch bà tử lấy tiền mình ra xử lý đồ ăn cho Hạ Ngọc, bèn nghĩ tới là Tăng Thụy Tường hoặc Tử Tình dặn.

Vì thế, Điền thị thương lượng với Hạ Ngọc, muốn cho Hạ Ngọc chiếu cố Xuân Ngọc vài phần, dù sao, cuộc sống bây giờ của Hạ Ngọc là không lo, ăn mặc có bảo đảm, ngay cả tiền thuốc có người bao tất.

Hạ Ngọc tất nhiên không chịu, Điền thị liền không vui trong lòng, suốt ngày nhắc mãi Hạ Ngọc cũng là kẻ lòng dạ sắt đá, lại có thể nhìn một nhà tỷ ruột mình ăn trấu nuốt rau, mà mình lại mỗi ngày nhân sâm canh thịt không ngừng, Hạ Ngọc nghe xong chỉ đành phải lấy nước mắt rửa mặt.

Vẫn là nàng dâu mới Thủy Hoa khuyên Tiểu Văn tiễn bước Điền thị, bằng không, Hạ Ngọc nhất định tâm tình không tốt, bệnh này còn dưỡng thế nào? Cho nên, Tiểu Văn và cha hắn làm chủ, đưa Điền thị về chỗ Chu thị, vì thế, còn cùng Chu thị tranh cãi ầm ĩ một trận, phỏng chừng về sau, huynh muội cũng không làm được rồi.

Tăng Thụy Tường xem xong thư, tức giận đến vỗ bàn mắng to, mắng Xuân Ngọc không có tính người, mắng Hạ Ngọc yếu đuối, chẳng qua, đối với Điền thị, hắn thật không có nói cái gì, mặc dù đó không phải là thân nương của hắn, cũng là dưỡng mẫu của hắn, tất nhiên là muốn mắng, nhưng mắng không ra miệng, chỉ là thở dài một tiếng.

Buổi tối thỉnh an, mọi người chủ yếu đều là vào cùng một thời gian tụ tập ở nhà ở Tử Vũ, bởi vì hiện tại Tăng Thụy Tường và Thẩm thị ở tại nhà Tử Vũ, Dương thị nhát gan, dọn đến ở cùng Trần thị.

Tử Phúc xem xong thư của Tiểu Văn, thở dài: "Đáng tiếc, ta không được rảnh rỗi, bằng không, ta cũng là thật muốn trở về thăm Nhị cô ta một chút, cũng không biết còn có thể gặp mặt một lần nữa không?"

Tử Phúc vừa dứt lời, Thẩm thị trừng hắn một cái, nói: "Ăn giòi à? Có người nói chuyện như ngươi?"

Thẩm thị nói xong nhìn Tăng Thụy Tường một cái, Tăng Thụy Tường khoát tay, cũng là thở dài: "Không cần kiêng dè ta, thực ra, trong lòng ta cũng là nghĩ như vậy, chỉ sợ, gặp mặt một lần nữa, thật đúng là không gặp được. Cũng không biết lúc này Khang Bình ở nơi đó, có thể đi nhìn một cái hay không?"

Tử Tình nhìn vẻ mặt Tăng Thụy Tường, chỉ sợ cũng là muốn tự mình đi nhìn một cái, mà ý tứ trong thư Tiểu Văn viết, nói vậy cũng là Hạ Ngọc muốn gặp người bên này một chút, bèn nói: "Cha, ngươi nếu muốn đi, không bằng ta tìm người đưa ngươi trở về một chuyến."

Tăng Thụy Tường nhìn nhìn Thẩm thị, Thẩm thị nói: "Ta không ngăn cản ngươi, ngươi nếu như muốn đi, thì đi đi, ta biết, trong lòng ngươi cũng là không bỏ xuống được nàng. Không gặp mặt một lần này, ngươi cũng khó an lòng, còn có Hạ Ngọc, chỉ sợ cũng chờ ngươi gặp mặt một lần."

Tử Hỉ ngẫm nghĩ nói: "Ngày mai ta xem có thể xin nghỉ vài ngày cùng cha trở về một chuyến hay không, vừa vặn, ta còn có chút việc muốn xử lý."

Một chuyến này của Tử Hỉ, muốn đi xem thử mỏ Tử Tình mua, nghe ý tứ của Thánh thượng, là muốn khai thác mỏ, việc này do Hộ bộ quản lý, Tử Hỉ cũng là có thể mượn cơ hội trở về xem trước một chút, công tác chuẩn bị dù sao cũng phải phải làm.

Ai ngờ ngày hôm sau khi Tử Hỉ đương triều, cấp trên không có cho phép nghỉ, nói là Tử Hỉ phải chuẩn bị cục chế tạo Đại Phong kia, công việc chọn địa điểm, xây phòng ..v..v. đều giao cho Tử Hỉ và công bộ cùng phụ trách làm, Tử Hỉ cũng là vội chân không chạm đất, nào còn có thể dành ra thời gian cùng Tăng Thụy Tường về An Châu?

Không có cách nào khác, Tử Tình chỉ đành phải để cho Đại Giang đi cùng Tăng Thụy Tường một chuyến này, Đại Giang thấy không có cách nào cự tuyệt, chỉ đành phải dặn dò Đại Hà, không thể để cho Tử Tình ra ngoài một mình, cũng dặn dò Tử Tình, không có việc gì cố gắng hết sức không cần ra khỏi nhà.

Tử Tình vội nói: "Cha ta kia, phiền toái ngươi lo lắng rồi, cố gắng đừng để cho hắn thương tâm quá độ, còn có, nhà ta nếu có mấy người muốn gây chuyện, phiền toái ngươi đuổi đi. Không cần kiêng dè thể diện."

Đại Giang tất nhiên luôn miệng đáp ứng, Tử Tình bọn họ nhìn Tăng Thụy Tường bọn họ càng đi càng xa, Thẩm thị thở dài: "Lúc này mới đi ra ngoài được vài ngày, giày vò cái gì chứ?"

"Đúng vậy, a bà ta cũng là, mọi khi không phải là rất thương yêu Nhị cô sao? Làm sao lúc này còn muốn ép chết nàng? Nếu thật là Nhị cô có mệnh hệ gì xảy ra, a bà ta không hối hận sao? Nhị cô cuối cùng là thân sinh của nàng chứ?" Tử Tình hỏi.

"Đây là tất nhiên, chẳng qua là, tính tình a bà ngươi quá gàn bướng rồi, nàng không phải là muốn bức Nhị cô ngươi, là muốn thông qua nàng đến bức chúng ta, biết chúng ta mềm lòng đối với Nhị cô ngươi, không thể thấy chết không cứu, liền muốn thông qua Nhị cô ngươi tới bắt chẹt chúng ta, đạt tới mục đích của nàng. Một nhà Đại cô ngươi, là không cứu được rồi, cũng không biết bây giờ Tứ Mao ở nơi nào? Một nhà này, chỉ có thể dựa vào hắn thôi." Thẩm thị thở dài.

Nhưng là, muốn nuôi cả một gia đình này, Tứ Mao chỉ sợ là có chút cố sức, bằng không, Tứ Mao cũng sẽ không thể đem ngân lượng bản thân vất vả vài năm kiếm được, tất cả đều dán vào, gia đình này một chút thay đổi cũng không có. Mấu chốt là nhóm người này là sói mắt trắng không biết cảm ơn, đã đánh mất năng lực lao động kiếm tiền, chính là một đám há mồm chờ người khác cho ăn, bằng không, Tứ Mao cũng sẽ không lại lần nữa xa xứ tha hương, một chút tin tức cũng không có.

Tăng Thụy Tường đi rồi, Tử Phúc cũng là chừng mấy ngày khó được có một khuôn mặt tươi cười, tình cảm của hắn và Hạ Ngọc tương đối thâm hậu, Hạ Ngọc không lớn hơn Tử Phúc bao nhiêu tuổi, hồi còn nhỏ, từng ở cùng nhau chơi đùa cùng nhau, hơn nữa, Tử Phúc còn từng đặc biệt nhắc tới, lúc Hạ Ngọc sức khỏe tốt, sẽ giúp đỡ hắn trông nom Tử Lộc và Tử Tình bọn họ một chút, bởi vì Thẩm thị khi đó phải làm rất nhiều việc nhà, mấy đứa nhỏ căn bản không lo nổi.

"Nếu không là thật sự không đi được, ta thật sự rất muốn trở về gặp mặt nàng một lần, cả đời này, nàng cũng quá đáng thương, nào có qua được mấy ngày thư thái, lúc này mới bao nhiêu tuổi? Mới ba mươi mấy tuổi thôi mà?" Tử Phúc thở dài.

Tử Tình vừa muốn nói chuyện, Tiểu Hòa tới đây đưa một cái bái thiếp cho Tử Tình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio