Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

chương 453: lời mời ngoài ý muốn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Cả một mùa hè này nàng đều tránh ở chỗ này, Tiểu Dực tìm nàng không được, Đại Giang đưa Tăng phu nhân trở về thành, Tiểu Dực muốn theo tới, Đại Giang nói Tăng Tử Tình này hình như đang bận chuyện quan trọng gì đó, không cho Tiểu Dực đi quấy rầy, ta lúc này mới để tâm, tìm người lén lút đi theo nàng, nàng rất cẩn thận, ngay từ đầu, chỉ là nhi tử nàng đi theo, sau lại, nhi tử nàng đi thư viện, mới tìm nha hoàn nàng mang từ An Châu đến đi theo, việc này cũng không làm cho ta không sinh nghi rồi. Chẳng qua là, các ngươi đoán nàng nghiên cứu cái này làm gì?" Lí Hãn hỏi.

La Trì lắc đầu, Văn Tam nghĩ nghĩ nói: "Có phải nhà nàng kết thù với ai hay không? Muốn đi trả thù lại? Nhưng là không có nghe nói nàng kết thù với ai mà?"

La Trì nghe xong nhìn nhìn Lí Hãn, hỏi: "Không phải là ta chứ? Ta không có đòi đồ nhà nàng mà?"

Lí Hãn trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Hai người các ngươi đi tìm hiểu rõ ràng."

Tử Tình tất nhiên không biết hết thảy những việc này, nàng đang bận vô cùng, sau khi về nhà, mới biết được sắp đến tết Trung thu rồi, Thư Duệ về nhà, Tử Tình vội lôi kéo Thư Duệ xem thành quả nghiên cứu của nàng, giảng quá trình chế tạo cho hắn.

Thư Duệ cũng không có bất ngờ lẫn vui mừng như trong dự liệu, chỉ là nhìn Tử Tình, mím môi tức giận, Tử Tình thấy vậy kỳ quái hỏi: "Duệ nhi, sao ngươi không vui?"

Thư Duệ hướng Tử Tình hô: "Nương, sao ngươi có thể làm như vậy? Ngươi có biết đây là việc có bao nhiêu nguy hiểm, ngươi còn một mình đi làm. Nếu lỡ như ngươi có cái gì ngoài ý muốn, ngươi bảo chúng ta và cha làm sao bây giờ? Trước khi cha đi, thế nhưng hết lần này tới lần khác dặn dò ta, không cho ngươi ra ngoài một mình, không cho một mình ngươi đi đụng vào những thứ nguy hiểm kia, ngươi đã quên cả sao? Nương, ngươi cứ như vậy, bảo ta ở thư viện làm sao an tâm đọc sách?"

Thư Duệ nói xong vành mắt còn đỏ hoe, một đứa trẻ như hắn, mới mười hai tuổi, vốn cũng là tuổi thích náo nhiệt, nhưng mà phụ thân không ở nhà, mẫu thân còn thường thường làm ra chút tình huống, trời sanh tính tản mạn tùy ý, hắn là trưởng tử trong nhà, tuổi nho nhỏ đã phải quản giáo đệ muội. Che chở mẫu thân, Tử Tình như vậy, hắn thật lòng cảm thấy ấm ức.

Tử Tình vội một phát ôm chầm lấy Thư Duệ, nói: "Duệ nhi ngoan. Đừng giận, nương về sau cam đoan không đi nữa, nhé? Sau này, nương không có ngươi ở cạnh, không đi thật, nương thề, đi nữa. Nương sẽ biến thành một con chó nhỏ, được không? Ngươi ở thư viện an tâm đọc sách, không tin, ngươi để tiểu muội nhìn nương, được không?"

Thư Duệ vừa nghe nín khóc mỉm cười, nói: "Nương, ngươi từng thấy ai thề sẽ biến thành con chó nhỏ?"

Tử Tình sửng sốt, hồi còn nhỏ đời trước. Anh cả mỗi lần chọc Tử Tình tức giận, nói nhiều nhất một câu, đó là."Em gái, thật sự không lừa ngươi, lừa ngươi nữa, anh trai sẽ biến thành một con chó." Không nghĩ tới lúc này Tử Tình lại thốt ra .

Thư Duệ thấy Tử Tình lại sững sờ, liền thở dài, lôi kéo Tử Tình ra khỏi phòng, đi chơi cùng Thư Ngạn bọn họ.

Vừa vặn, Lưu thị lúc này tìm đến, nói: "Muội muội, ngày mai Trung thu vẫn đi nhà ta. Đại ca ngươi nói, Trung thu năm nay không thể đoàn viên, nhưng là, vì không để cho cha mẹ cảm thấy vắng lạnh, hắn nói, để cho bọn nhỏ mỗi người biểu diễn một tiết mục. Trong nhà nhiều trẻ con như vậy, biết xướng biết nhảy biết đánh đàn, đều được, cũng là Vĩnh Liên các nàng ra ngoài trở về học, thì ra, tiểu thư nhà giàu trong thành, thứ học thật đúng là không ít, Đại ca ngươi nói, đứa nhỏ của chúng ta chuẩn bị trước, ở nhà luyện tập trước một chút, về sau đi ra ngoài sẽ không luống cuống."

Tử Tình nghe xong nói: "Đại tẩu cũng không đi nói sớm, trong lúc vội vã này, mấy đứa nhỏ nhà ta nhưng là dạy cái gì mới được?"

"Ôi, người một nhà mình chơi với nhau, sợ cái gì? Đúng rồi, nói sớm, nói sớm cũng không thấy được bóng dáng của ngươi, ngươi không nói ta còn quên mất, một mình ngươi tránh ở nông thôn làm cái gì? Hỏi nha hoàn nhà ngươi, nàng cũng nói không biết."

Tử Tình vừa nghe, vội đẩy Lưu thị ra ngoài, nói: "Đại tẩu, ta khó khăn lắm mới trở về, ngươi để ta nghỉ một lát, sáng sớm ngày mai nhất định đi nhà ngươi, đêm nay, ta dạy mấy đứa chúng nó chơi trò chơi."

"Có thể chọc người cười mới được, bằng không, ta là không chịu đâu." Lưu thị vừa nói vừa đi.

Tử Tình bỗng nhiên thầm nghĩ, mình không ở nhà, cũng không biết mấy nhà kia có người đến đưa lễ tết quấy rối hay không, vừa định tìm Tiểu Phấn hỏi một chút, Tiểu Dực đã đi vào.

"Cô cô, ngươi cuối cùng đã trở lại, ta thế nhưng phái người đến hỏi vài lần, còn tưởng rằng cô cô là vì không nhận lễ tết của ta mà trốn đến nông thôn đó." Tiểu Dực hỏi.

"Sao có thể chứ? Cô cô chẳng phải đã trở lại rồi." Tử Tình nói.

"Thế cô cô có thể nói cho Tiểu Dực, cô cô là đi làm cái gì hay không." Tiểu Dực hỏi.

Tử Tình đang nghĩ nên giải thích cho hắn như thế nào, bên ngoài lại truyền đến tiếng của La Hạo Viêm và Văn Tinh Vực, còn chưa vào cửa, đã nghe thấy hai người bọn họ gọi: "Cô cô, cô cô, ngươi đã trở lại chưa? Chúng ta đưa lễ tết đến."

Tử Tình còn chưa có đi ra ngoài, hai người này đã đi vào, nói: "Tiểu Dực, sao ngươi lại nhanh hơn chúng ta một bước?"

Tiểu Dực nói: "Bởi vì ta thành tâm, ta nhớ cô cô."

La Hạo Viêm làm một cái biểu cảm khinh thường, Văn Tinh Vực lại đưa cho Tử Tình một tờ bái thiếp, thì ra là Văn gia hai mươi tám tháng tám muốn tổ chức một cuộc tụ hội ngắm cúc, mời Tử Tình mang theo nữ nhi tham gia.

Văn Tinh Vực thấy Tử Tình nhìn mình, bèn nói: "Cô cô, là ý của tằng tổ mẫu ta, chắc là nương ta cùng mấy người Đại nương thương lượng, đúng rồi, đây còn có hai tờ, là cho hai vị cữu nương."

Tử Tình nhận lấy nhìn qua, là cho Lưu thị và Phó thị, cũng là mang theo nữ nhi tham gia, Tử Tình phân phó Tiểu Bạch đi mời Lưu thị và Phó thị đến.

Hoa ma ma tiếp nhận danh mục quà tặng của hai nhà, đi trước chuẩn bị đáp lễ, Lưu thị và Phó thị tới đây, Tiểu Dực bọn họ biết Tử Tình có việc thương lượng, tự đi tìm mấy người Thư Duệ bọn họ chơi.

Lưu thị và Phó thị nhìn thiệp mời, hỏi: "Làm sao có thể mời chúng ta đến? Cấp bậc của chúng ta cũng không đủ mà? Huống hồ thường ngày lại không có qua lại."

"Đúng là lời này, ta cũng không biết là ý tốt hay là ý xấu, ngưỡng cửa Văn gia này, thật sự là có chút cao, ngươi nói, bọn nhỏ nhà chúng ta đi, cũng không có mấy sở trường đúng đắn, chẳng phải là chỉ làm cho người ta chế giễu? Hay là người ta vốn chính là muốn xem trò cười của chúng ta?" Tử Tình băn khoăn nói.

Không phải Tử Tình lòng dạ hẹp hòi, mà là mấy phụ nhân Tử Tình từng tiếp xúc qua ở Văn gia kia, thật đúng là không có một người dễ nói chuyện, thê tử của Văn Tam Manh Thanh Phỉ coi như tốt, nhìn còn tương đối hòa khí hơn, chỉ là có chút suy nghĩ không ra.

Thực ra Tử Tình vẫn là không biết những nữ nhân trong đại trạch môn này, lần này mời mấy người Tử Tình, thật đúng là chủ ý của Mạnh Thanh Phỉ, chủ yếu là Mạnh Thanh Phỉ thấy La gia đã mời một nhà Tử Tình, thân phận của La gia không thấp, La gia là xuất thân võ tướng, Văn gia là văn thần, một văn một võ này đều là lương đống của Đại Phong Quốc, Hoàng thượng đối với nhà ai cũng không thiên vị. Bây giờ La gia đã lấy lòng Tử Tình rồi, Văn gia tất nhiên phải suy nghĩ đến mặt mũi của La gia, cho nên, Mạnh Thanh Phỉ này bèn đề nghị với lão phu nhân.

Huống hồ, Mạnh Thanh Phỉ tiếp xúc với Tử Tình hai lần, đối với sự thẳng thắn vô tư và tùy tính của Tử Tình thật là có mấy phần thưởng thức, bằng hữu bên người nàng thật đúng là không có ai như Tử Tình, không bởi vì thân thế của mình mà tự ti mặc cảm, tự coi nhẹ mình, cho dù là thân ở chỗ thấp, chỗ thấp cũng có thể nở ra được đóa hoa trong veo thơm ngát.

Văn lão phu nhân còn nhớ Tử Tình đó, khẩu khí này của Triệu di nương còn chưa có ra, Văn đại nãi nãi lại tố cáo một trận, đang nghĩ tới làm sao tìm về mặt mũi, há có lý không thuận theo? Đến lúc đó chỉ chờ chế giễu rồi.

Tử Tình nghĩ nghĩ, nói: "Vừa vặn, ngày mai chúng ta không phải là muốn làm một hoạt động sao? Không bằng, chúng ta dạy bọn nhỏ xướng mấy bài hát, để cho Thư Duệ đánh đàn, đáng tiếc không có người biết thổi tiêu."

Tử Tình vừa dứt lời, Tiểu Dực tiến vào, nói: "Cô cô, ta biết."

Văn Tinh Vực cũng nói: "Cô cô, ta cũng biết."

La Hạo Viêm nói: "Hình như ai không biết, ta cũng đi."

"Cô cô, chúng ta xướng bài gì?" Tiểu Dực hỏi.

Yên Nhiên nói: "Nương, ta biết rồi, ta biết xướng, ngoài trường đình, bên đường cổ. . ."

Tử Tình vừa nghe sửng sốt, bởi vì Lâm Khang Bình đi xa, Tử Tình không có việc gì liền ngâm nga bài hát này, không nghĩ tới này Yên Nhiên ở một bên lại có thể học được, hơn nữa, nghe qua thanh âm của đứa nhỏ này, trong veo như âm thanh của tự nhiên.

Phó thị nghe Yên Nhiên xướng xong, ấy thế mà lau nước mắt một phen, nói: "Tỷ tỷ tên bài ca gọi là gì, thật đúng là dễ nghe."

"Bài này tên là đưa tiễn, là Lâm Khang Bình từ nơi khác nghe được, ta cũng học được theo."

Đã muốn xướng, Tử Tình bảo mấy người các nàng học tử tế, Lưu thị gọi mấy người Vĩnh Liên đến, học cùng, Thư Duệ đánh đàn, Tiểu Dực thổi tiêu. Vĩnh Tùng, Vĩnh Bách Thư Ngạn … còn có La Hạo Viêm và Văn Tinh Vực cũng cùng đứng vào đội ngũ hợp xướng, nói là cũng muốn tham gia tụ hội buổi tối ngày mai của Tăng gia.

Tử Tình nhìn thoáng qua Lưu thị, dù sao, mấy người Vĩnh Liên đã không nhỏ nữa, mà La Hạo Viêm và Văn Tinh Vực cũng có mười hai tuổi rồi, Lưu thị cười cùng mấy đứa Vĩnh Liên nói chuyện, xem ra, nàng cũng không có để ý. Tử Tình nghĩ, tất cả đều là mấy đứa nhỏ thôi, thường ngày lại qua lại gần với mấy đứa Thư Duệ, liền không đẩy bọn họ đi ra ngoài.

Tử Tình căn bản không thạo nhạc phổ ở thời đại này, là mấy đứa Thư Duệ nghe xong ca khúc dịch lại.

Ngày hôm sau, Tử Tình đi đến chỗ Tử Phúc, đi ngang qua hậu hoa viên, gặp mấy đứa Vĩnh Liên đang luyện xướng, còn có Yên Nhiên cũng ở đó, bèn cười nói: "Có dụng tâm như vậy, năm đó học cái gì không học giỏi đây?"

Vĩnh Liên nói: "Cô cô, chúng ta năm đó cũng không có tiên sinh tốt dạy, chúng ta cũng chỉ biết học may vá, đâu có thể nghĩ được đến hôm nay, nghĩ đến có thể đi đến Kinh Thành?"

Lời này cũng là nói thật, khi Tử Phúc làm tri huyện, Vĩnh Liên năm sáu tuổi, lúc đó tình huống trong nhà còn không phải là tốt lắm, Tử Phúc cũng nhất thời không nghĩ tới xa như vậy, chỉ bận rộn công việc. Lưu thị cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày an cư ở Kinh Thành, nghĩ bọn nhỏ ở thị trấn hoặc phủ thành, cũng coi như khá lắm rồi.

Tử Tình nhìn đến mấy đứa nhỏ Vĩnh Lăng, Vĩnh Huyên, Vĩnh Cầm cũng ở đây, theo mấy đứa lớn học nhạc thiếu nhi, bèn cười nói: "Người thật đúng là đầy đủ hết."

"Nương, ta đang học xướng ca cùng các tỷ tỷ đó." Yên Nhiên nhào tới.

Tử Tình vừa nghe vui vẻ, cười nói: "Phải không? Nương nghe một chút, các ngươi học cái gì?"

"Nhưng là, ta còn chưa có học xong." Yên Nhiên nghiêng cổ, thần sắc có chút ảo não, làm cho Tử Tình nhịn không được ôm nàng hôn mấy cái.

Chiều hôm đó, Tăng gia vừa ăn xong cơm chiều, ba đứa Tiểu Dực bọn họ đã vào cửa rồi, năm nay không có đốt tháp, nhưng là ở trên bãi đất trống bên hồ nước đốt một đống lửa trại, tổng cộng có hơn mười một đứa trẻ, vây quanh lửa trại, một đám người lớn Tăng Thụy Tường và Thẩm thị thì ngồi ở trên bồ đoàn, chờ xem bọn nhỏ biểu diễn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio