Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

chương 512: pn14, thư duệ đón dâu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Dực thấy Tử Tình cùng Lâm Khang Bình đều ở đây, cũng quy củ mà gọi "Tam ca", ai bảo Yên Nhiên hắn muốn cưới còn nhỏ như vậy?

Thư Vĩ nghe Lý Dực gọi "Tam ca" , ở một bên vội reo lên: "Còn có ta, còn có ta, cũng gọi câu Tứ ca tới nghe một chút."

Lâm Khang Bình lo lắng làm quá Lý Dực không vui, dù sao, thân phận hoàng tử của người ta rành rành ra đấy, lỡ như ngày nào đó mất hứng, tới một câu, "Các ngươi hành quốc lễ cho ta." Cả nhà này còn không đều phải quỳ gối trước mặt người ta, cho nên mắng Thư Vĩ một câu"ồn ào cái gì?"

"Dực Nhi, tới ngồi xuống ăn một chút gì, vừa lúc có hai món ngươi thích ăn." Tử Tình còn có thể không biết dụng ý của Lâm Khang Bình? Vội lôi kéo Lý Dực ngồi xuống, vừa vặn ngồi cạnh Yên Nhiên.

Tử Tình hỏi Lí Dực tình hình cụ thể và tỉ mỉ mấy câu, khen hắn mấy câu, Thư Vĩ ở một bên hỏi: "Nương, ta cũng đi cùng Tam ca nhé? Cái Tú tài rách nát này không thi cũng được."

Tử Tình còn chưa nói, Lý Dực cười hỏi: "Không thi tú tài, ngươi chỉ là một bình dân, chức quan của phụ thân cũng không thể thế tập (cha truyền con nối), chẳng lẽ ngươi muốn tương lai con cái của ngươi cũng giống như ngươi, là một xuất thân bình dân sao?"

Thông lệ của Đại Phong triều, trúng tú tài, chính là xuất thân người đọc sách, người đọc sách tất nhiên sẽ có một chút ưu đãi so với bình dân, chẳng hạn như thuế thu, chẳng hạn như gặp quan không quỳ vân vân. Dĩ nhiên, nếu như có thể trúng cử tử, có lẽ là có thể mua được xuất thân sĩ tịch rồi.

Thư Vĩ tất nhiên hiểu ý Lý Dực, cũng cười cười, nói: "Ta có ngươi làm muội phu, chẳng lẽ còn không có một tước vị nào thích hợp sao?"

"Câm miệng, lời này cũng là ngươi có thể hỏi, sau này, nghe lại thấy ngươi mở miệng loạn, không đánh ngươi một trận không được." Lâm Khang Bình lại quát lên.

Thấy Tử Tình cũng không hiểu mà nhìn mình, Lâm Khang Bình giải thích: "Tước vị này, là Hoàng đế phong thưởng cho quý tộc và công thần, một tiểu nhi non nớt như hắn, không nghĩ tới tự mình cố gắng, đã nghĩ tới không làm mà hưởng."

Thực ra, ý trong lời Thư Vĩ nói, là chờ đến lúc Lý Dực làm Hoàng đế. Cho hắn một tước vị thích hợp, lời này, dĩ nhiên không thể nói rõ ràng ra . Lý Dực cũng hiểu ý của Thư Vĩ, đang ngồi sợ rằng trừ Tử Tình và Yên Nhiên, người khác đều hiểu.

"Được, công thần cũng được, ta có hứng thú đối với việc hành quân đánh giặc, không bằng. Ta đi biên quan mấy năm." Thư Vĩ nói.

Trong bốn đứa nhỏ này, võ công của Thư Vĩ học được tốt nhất, bởi vì khi Lâm Khang Bình trở về, hắn mới sáu bảy tuổi, đúng thời gian luyện võ tốt nhất, đi theo Lâm Khang Bình luyện tập mấy năm.

"Không được, nương không chịu được, ngươi nếu có bản lĩnh, ngươi thi được tú tài trước, sau đó đi Tây Dương học chế tạo binh khí mấy năm. Sau khi học thành trở về nước vào binh bộ. Ngươi nếu có bản lĩnh làm ra súng pháo vũ khí tiên tiến, ngươi chính là công thần của Đại Phong triều. Đại Phong triều không thiếu tướng quân tốt, nhưng là thiếu người chế tạo binh khí giỏi." Tử Tình nói.

"Đúng, lời này nương nói quá có lý rồi, Thư Vĩ, ngươi muốn đi học chế tạo binh khí không." Lý Dực nghe xong cao hứng nói.

Thư Vĩ thấy Tử Tình không đồng ý hắn đi biên quan, nghĩ tới chế tạo binh khí cũng là một việc không tệ, Đại Phong triều không phải là bởi vì có người phát minh thuốc nổ. Mới đuổi người nước Oa ra khỏi duyên hải đấy sao? Dĩ nhiên, đánh chết hắn cũng không có nghĩ đến, thuốc nổ này ra từ trong tay mẫu thân mình.

Chuyện này, chỉ có Tử Tình, Lâm Khang Bình và Thư Duệ biết, bên ngoài biết cũng chỉ có bốn người Lý Hãn, Lý Dực, Văn Tam và La Trì, cả nhân viên kỹ thuật đi theo Tử Tình học làm ni-trát hoá sợi như thế nào kia, cũng chưa từng thấy “Lư Sơn chân diện mục” của Tử Tình.

(Lư Sơn chân diện mục: bộ mặt thật, để biết thêm thông tin chi tiết các bạn tra google nhé :D)

Yên Nhiên nghe Thư Vĩ cũng muốn đi Đại Anh Quốc gì đó, nhìn Tử Tình, nói: "Nương, không bằng ta cũng đi, Đại ca nói, nữ tử nơi đó cũng là có thể đi học, giống như nam tử."

"Không được." Người khác còn chưa mở miệng, Lý Dực vội cự tuyệt.

Yên Nhiên vừa đi là ba năm, không nói đến vấn đề hắn có nỡ hay không, vừa nghe Yên Nhiên muốn cùng một đám nam tử lên lớp cùng nhau, sớm chiều chung đụng, hắn đã không chịu được. Lỡ như, Yên Nhiên bị người khác ức hiếp, hoặc bị người khác lừa đi, hắn thật là ngoài tầm tay với, không có chỗ hối hận.

Yên Nhiên nhìn Lý Dực, Lý Dực lại nói: "Muội muội muốn học cái gì, có Đại ca, còn có nương cơ mà, muốn tìm loại tiên sinh gì, ca ca cũng có thể tìm tới cho ngươi, chỉ là xuất dương này không được."

Yên Nhiên nghe xong hơi dẩu miệng.

Sau khi ăn xong, Lý Dực còn lo lắng Yên Nhiên không có bỏ ý niệm này đi, nghĩ tới Yên Nhiên lại có ý nghĩ điên cuồng muốn xuất dương, tuyệt không nhớ tới tình cảm giữa bọn họ, vừa là tức giận vừa là gấp gáp, lôi kéo Yên Nhiên vào viện tử của nàng, Yên Nhiên thấy hắn vẫn còn đen mặt, biết hắn thật để ý rồi.

"Ca ca, ngươi không cần khuyên ta, ta không đi, ta chỉ là nói đùa một chút." Yên Nhiên cũng biết điều này không thực tế, một tiểu cô nương mười một tuổi đã đính hôn như nàng, làm sao trong nhà có thể để cho đi ra ngoài học tập cùng với nam tử đây? Lỡ như truyền ra, sẽ làm cho Lý Dực hổ thẹn cho Hoàng gia hổ thẹn.

"Thật sự, ngươi bảo đảm không động ý nghĩ này nữa?" Lý Dực hỏi.

"Không động, thật sự không động." Yên Nhiên vội vươn tay vuốt ve chân mày đang nhíu lại trên mặt Lý Dực, Lý Dực nhân cơ hội cầm lấy tay nàng, trái tim trở về vị trí rồi.

"Sau này, có ý nghĩ đi ra ngoài ly kỳ cổ quái như vậy, ca ca tức giận sẽ đánh mông ngươi thật đấy." Lý Dực nắm bàn tay trắng nõn mười ngón tay thon thon của Yên Nhiên, không nỡ buông ra, tự mình thưởng thức.

Yên Nhiên thấy Đại Đào đứng ở cửa, đỏ mặt, rút tay mình về.

Yên Nhiên mười một tuổi, đã biết nam nữ có khác rồi, chỉ có điều tình cảm từ nhỏ của nàng và Lý Dực quá sâu, cộng thêm hai người vừa đính hôn, Tử Tình cũng không có hạn chế nàng quá, hai người còn có thể ngồi một chỗ một chút, nói khe khẽ một chút, chẳng qua, bên cạnh không thể rời nha hoàn, chuyện này, Tử Tình tự mình dặn dò mấy nha hoàn của Yên Nhiên.

Tháng năm, làm xong hôn sự của Vĩnh Tùng, Tử Tình bắt đầu chuẩn bị hôn sự của Thư Duệ, bởi vì Thư Ngọc đã định ngày rời đi rồi, cho nên, hôn sự của Thư Duệ định vào mồng tháng . Không riêng gì Tử Tình bận rộn, ngay cả Yên Nhiên cũng bận rộn theo, lớn nhỏ trong nhà nhiều việc rồi, tới thưa lại, tới lĩnh đồ, tới báo sổ sách , vân vân, chẳng qua, Yên Nhiên ngược lại cảm thấy mình học được không ít thứ.

Đầu mùng năm tháng tám, Tử Hỉ tới đây kiểm tra bố trí tân phòng, đột nhiên nói: "Tỷ, ngày mai đến La gia rước dâu, cũng đừng quên mang nhiều hồng bao một chút, La đại nhân này, ta sớm nghe nói, hắn muốn làm khó các ngươi một trận tử tế."

"Làm khó cái gì, sính lễ đã đưa đi qua, tiền biếu ước chừng cho hai vạn, so với Chung gia năm đó còn nhiều gấp đôi, hắn còn có cái gì không biết đủ?" Lâm Khang Bình hỏi.

"Chẳng lẽ năm đó chúng ta chọc ghẹo Chung cô gia, người ta không được làm khó nhi tử của chúng ta?" Tử Tình liếc Lâm Khang Bình một cái.

"Nương, đừng quên, La thúc thúc còn cho ta một vạn lượng ngân phiếu làm tiền mừng tuổi. Hắn còn từng hỏi ta chuyện này đấy." Yên Nhiên ở một bên nói.

"Đúng vậy, tâm nhãn hắn rất nhỏ." Tử Tình cười nói.

Mỗi lần nhìn thấy La trì, Tử Tình lại nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên La Hạo Viêm vào nhà mình năm đó, dùng lời hiện đại mà nói, chính là đùa quá lố. Đúng rồi, La Hạo Viêm đã cưới Văn Mẫn Văn gia vào cuối năm ngoái, hai người cũng coi như thanh mai trúc mã rồi.

Yên Nhiên nói: "Không bằng, cứ để cho Tiểu Dực ca ca cùng đi rước dâu."

Có Lý Dực ở đó, La gia không đến mức quá giới hạn, chẳng qua, Tử Tình cũng nói, để cho bọn sai vặt xách theo hai giỏ hồng bao, mỗi bên trong bao một quả bạc nhỏ tám phần, thấy người của La gia thì phát một cái.

Quả nhiên, sáng sớm ngày hôm sau, đến La gia, cửa lớn La gia đều đóng chặt lại, cổng cũng là có sáu gã sai vặt canh giữ, đúng là cửa lớn bị người ở bên trong then lại, nghe nói là La Hạo Viêm mang theo đám con cháu La gia.

"Gọi mấy tiếng dễ nghe trước đã, ta cao hứng, có lẽ hồng bao sẽ ít đi một chút." La Hạo Viêm trong cửa hô.

Thư Duệ không có cách nào, chỉ đành phải từ Đại ca gọi đến Đại gia, cũng không dùng được, hồng bao nhét vào tay mềm, sau lại, vẫn là Thư Ngọc bỏ vào một tờ ngân phiếu một ngàn lượng, lúc này mới dụ dỗ được La Hạo Viêm mở cánh cửa thứ nhất ra, "Ta cũng nói cho các ngươi biết, đạo cửa thứ hai, thế nhưng là phụ thân ta đích thân canh giữ, các ngươi nhìn mà làm."

Thư Duệ nghe xong, nhìn Thư Ngọc và Thư Vĩ, Thư Ngọc nói: "Đại ca, chớ sợ, không phải là bạc sao? Ta cho là được."

Quả nhiên, đến cổng trong kia, chỉ nghe La Trì ở bên trong hỏi: "Không biết mang theo bao nhiêu hồng bao, ta cũng nói cho ngươi biết, không có một vạn, đừng nghĩ mang nữ nhi bảo bối của ta đi, dĩ nhiên, hồng bao một vạn này, cũng chỉ là thưởng cho hạ nhân nhà ta, về phần ta, năm đó tiền mừng tuổi cho tiểu muội nhà ngươi chính là một vạn lượng, hiếu kính lão trượng nhân (cha vợ), tất nhiên không thể ít hơn tiền mừng tuổi của một tiểu nha đầu đi? Cái này mà nói ra, cũng làm cho người ta chê cười phải không?"

"Nhạc phụ, tiểu tế không dám không theo, tuân lệnh là được." Thư Duệ nói.

Thư Vĩ nói: "Để cho muội phu lên, muội phu, liền nhìn ngươi đó, bạc tiết kiệm được, cũng chính là cho muội muội làm đồ cưới ."

Lý Dực nghe xong cười một tiếng, vội đáp ứng. Không phải vì đồ cưới, là vì ngày mình muốn cưới Yên Nhiên, không đến mức để cho bốn ca ca Lâm gia này làm khó mình quá.

Chỉ thấy Lý Dực tiến lên, mở miệng nói: "La thúc thúc, ta là Lý Dực, ta tới ngươi đưa hồng bao cho ngươi đây, hồng bao ở trong tay ta cầm, La thúc thúc không mở cửa, làm sao ta có thể đưa cho ngươi?"

"Hắn cùng đi theo làm cái gì? Đây không phải thêm phiền sao?" La Trì nói thầm một câu, có Lý Dực ở đây xử, hắn cũng không tiện làm khó Thư Duệ quá, sao có thể đóng hoàng tử ngoài cửa, hơn nữa, nhìn điệu bộ này, hoàng tử này, có lẽ là Hoàng thượng tương lai.

"Nhị điện hạ à, không phải là La thúc thúc ngươi không cho ngươi mặt mũi, ta vốn là muốn cưới nha đầu Lâm gia bọn họ, ai ngờ ta không có tính kế được, lại bị bọn họ tính kế một đứa đi, khẩu khí này, ta không phục." Lời này, không có trải qua đại não, đã nói ra ngoài rồi, bởi vì, La Trì thật sự là thích tính cổ linh tinh quái của Yên Nhiên.

"Hử, La thúc thúc, ngươi vừa mới nói cái gì?"

Lý Dực vừa hỏi lời này, rất có mấy phần tư thái của Lý Hãn, La Trì cho mặt mình một cái, bây giờ Yên Nhiên đã cùng Lý Dực đính hôn rồi, hắn lại nói lời như vậy, hiển nhiên không đúng lúc. Chẳng qua, lời này, ở trong lòng hắn chất chứa đã lâu rồi, vẫn oán trách nhi tử hắn không có bản lĩnh?

"Nhạc phụ, tiểu tế có lễ." Thư Duệ thấy vậy, vội nhét một tờ ngân phiếu vào khe cửa, rõ ràng chính là một vạn lượng.

"Ai nha, Đại gia, là một vạn lượng, bút tích này thật là lớn." Bên cạnh có người hâm mộ nói.

"Chính là nha, một vạn lượng, mới vừa rồi cho Đại thiếu gia cũng là một ngàn lượng, Lâm gia này, xuất thủ thật đúng là hào phóng." Ngoài cửa cũng có không ít người xem náo nhiệt nói.

Lúc này, mặt mũi La Trì trở lại rồi, cảm thấy nữ tế này coi như hiểu chuyện, làm việc cũng hào phóng, chẳng qua, hắn càng bội phục hơn chính là Tử Tình, không hổ là đứa nhỏ Tử Tình giáo dục ra, một đứa hơn một đứa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio