Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

chương 522: pn24, được cứu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

PN, được cứu

Đêm khuya, Lâm trạch, Tử Tình vất vả lắm mới dỗ được Yên Nhiên, Lâm Khang Bình nhỏ giọng hỏi: "Nha đầu này sao lại tâm thần không yên? Mọi khi ra ngoài cũng không thấy nàng như vậy, thậm chí đi ngủ cũng không ngủ được?"

Tử Tình trái lại không có nghĩ sâu, thuận miệng đáp: "Chắc là không bỏ được Lý Dực thôi, lần đó trước khi ngươi ra ngoài, ta không phải là cũng tâm thần không yên, nóng ruột nóng gan như vậy. Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, ngủ đi. Ngày mai còn phải dậy sớm lên đường đấy."

Tử Tình ngáp một cái, Lâm Khang Bình đau lòng mà kéo nàng vào trong lòng.

Buổi tối ngày thứ hai, hơn hai mươi chiếc xe ngựa này cuối cùng cũng ở cửa thành muốn qua cửa đi tới Thương Châu, Yên Nhiên cùng Tử Tình Lâm Khang Bình chung một xe ngựa, hai nha đầu Phồn Tinh và Nhược Thủy Lý Dực đưa cho Yên Nhiên thì cùng hai nha đầu của Tử Tình ngồi chung một chiếc xe ngựa.

Đại Giang Lâm Khang Bình phái đi tiền trạm đã tìm xong khách sạn rồi, dẫn mọi người đi nghỉ ngơi, Lâm Khang Bình xuống xe trước, sau đó dắt Tử Tình, lại bế Yên Nhiên xuống, Tử Tình đang sửa sang lại tóc tai rối bời cho Yên Nhiên, hai nương con vừa đứng vững, lúc này, hai mũi tên bắn lén vút vút bay tới, một mũi thẳng trúng ngực Yên Nhiên, một mũi nhắm ngay ngực Tử Tình lao tới.

"Chủ tử, cẩn thận." Phồn Tinh Nhược Thủy chạy vội qua, đã không còn kịp nữa rồi, tên đã bắn trúng ngực Yên Nhiên. Lâm Khang Bình cách gần Tử Tình, nhĩ lực của người luyện võ nhạy bén hơn người bình thường một chút, theo bản năng đẩy Tử Tình ra, mũi tên bắn trúng dưới sườn, lúc này, Tử Phúc cùng Thầm thị bọn họ biết được động tĩnh chạy tới.

Yên Nhiên bị lực đạo của mũi tên đập vào lui về phía sau mấy bước, ngã nhào trên đất, Phồn Tinh Nhược Thủy vừa muốn kiểm tra vết thương của Yên Nhiên, lúc này mới phát hiện, mũi tên không có bắn trúng vào trong Yên Nhiên. Bởi vì ở ngực Yên Nhiên, có đá Thọ Sơn, mũi tên không xuyên qua được đá Thọ Sơn, dưới đá Thọ Sơn là miếng ngọc bội kia, cho nên, mũi tên đến cả da Yên Nhiên cũng không chạm được vào. Chẳng qua, Yên Nhiên đã sợ cháng váng rồi.

Phồn Tinh Nhược Thủy thấy vậy đỡ Yên Nhiên dậy, lúc này, ám vệ của Lý Dực đã phát hiện hai gã thích khách kia, giải quyết xong. Cũng vội vàng tới đây xem xét thương thế của Yên Nhiên.

Lâm Khang Bình lúc này thấy Yên Nhiên không có việc gì, cũng không lo cho Yên Nhiên nữa, vội ôm Tử Tình vào nhà, phái người đi mời đại phu.

Tử Phúc cũng ở bên ngoài phân phó nói: "Nhanh chóng đi hỏi thăm đại phu tốt trong thành Thương Châu."

Lúc này, Tử Tình có chút mê man rồi, vẫn còn lo lắng cho Yên Nhiên.

"Ngươi yên tâm, nàng không có chuyện gì. Đồ ở ngực nàng cứu nàng một mạng. Trái lại là ngươi, để cho ta xem thử trước đã."

Lâm Khang Bình nói xong liền xé y phục của Tử Tình ra, lúc này mới phát hiện trên mũi tên tẩm kịch độc. Lúc này, cũng bất chấp kiêng kỵ rồi, vội để cho Tử Phúc cùng Tử Lộc đè Tử Tình xuống, Lâm Khang Bình cắn răng rút mũi tên ra. Tử Tình hoàn toàn đau đến hôn mê bất tỉnh.

"Tình nhi, ngươi yên tâm, ta tuyệt sẽ không để ngươi có việc gì." Lâm Khang Bình nói xong móc một thanh thủy chủ từ trong giày ra, hơ hơ ở trên lửa nóng, lại cắn răng cắt một miếng ở vết thương của Tử Tình. Hắn lúc này, cũng không thể nương tay một tí nào. Tử Tình lại lần nữa đau đến tỉnh, Lâm Khang Bình nặn máu đen ra ngoài cho nàng, sau đó, gục ở trên người Tử Tình, dùng miệng hút máu hộc ra ngoài cho Tử Tình.

"Đừng, đừng. Nguy hiểm." Tử Tình cự tuyệt Lâm Khang Bình hút độc cho mình, đáng tiếc, không chống đỡ được, lại đau đến hôn mê bất tỉnh.

Lúc này, Yên Nhiên đã tỉnh táo lại rồi. Lấy đá Thọ Sơn trong ngực ra, lấy một cái khăn tay của mình ra, run run rẩy rẩy mà ấn một con dấu lên trên, "Mau, mau đưa đi Tri phủ Thương Châu, lập tức phái người đưa thuốc đưa đại phu tới, phải nhanh lên."

Phồn Tinh cầm khăn giao trực tiếp cho Đại Giang, mình vẫn trở lại trông chừng Yên Nhiên.

Đại Giang nhất thời nóng ruột, trên người không mang thiệp, căn bản không vào được cửa lớn phủ nha, chỉ đành phải nói với người giữ cửa: "Mau đi báo cho đại nhân các ngươi, nếu muốn giữ được lụa đen trên đầu, nhanh chóng tới gặp ta, ta là người tới từ Kinh thành, các ngươi giao khăn này cho hắn xem, làm trễ nãi việc này, ai cũng không bảo vệ được hắn."

Lý Dực đã thông báo cho tất cả phủ thành dọc đường rồi, chỉ cần nhìn thấy chủ nhân của con dấu Mẫu Đơn cầu cứu, cần phải dốc hết toàn lực.

Gã sai vặt trông cửa nghe xong cũng không dám chậm trễ, bởi vì trên người Đại Giang có một cỗ sát khí, không phải là hắn có thể trêu chọc được, nói không chừng thật có chuyện lớn gì.

Gã sai vặt cũng là không có làm trễ nãi, nhưng gã sai vặt cũng không vào được nội viện, đồ giao cho một đại nha hoàn nội viện, mà nha hoàn này lại là một đứa làm việc không có trật tự, lại hay ghen tỵ với người khác, thấy đưa tới khăn tay của một nữ tử, mặt trên còn có một con dấu hình đóa mẫu đơn, trong lòng càng chua rồi, nàng muốn trèo lên giường của lão gia, cũng không phải là ngày một ngày hai, lúc này thấy khăn tay, nào còn có thể dễ dàng đưa đi? Sau khi nha hoàn mè mè nheo nheo, khăn tay trực tiếp đưa đến trong tay Tri Phủ phu nhân, Tri Phủ phu nhân cầm khăn tay, trong lòng cũng là nghi ngờ, đúng lúc, lão gia lại tiến vào phòng di nương kia.

Đại Giang đợi một khắc đồng hồ không có động tĩnh, liền đánh trống to trước cửa lên, làm cho Tri phủ đại nhân sợ hết hồn, buổi tối đang yên lành thế này mà đánh trống, nhất định là có vụ án trọng đại, bất kể nói thế nào, hắn vẫn là quan phụ mẫu vùng này, vội mặc quan phục qua loa đi ra ngoài.

Đại Giang thấy hắn, vô cùng tức giận, mở miệng mắng: "Khăn tay đưa vào có hơn một khắc đồng hồ rồi, đại nhân không muốn lụa đen trên đỉnh đầu, cổ trên đầu cũng không muốn sao?"

"Khăn tay gì? Ngươi là người phương nào? Có đại sự gì, mau nói." Tri Phủ này nghe xong chân cũng như nhũn cả ra rồi, vội sờ soạng cổ của mình một chút, còn tốt, đầu còn ở đây.

"Đại nhân, ta sai gã sai vặt đưa một chiếc khăn tay đi vào, phía trên có một đóa mẫu đơn, năm cánh mười cánh mười lăm cánh, đại nhân sẽ không không nhớ là giao phó của ai chứ?"

"A, khăn tay gì? Ta không nhìn thấy?" Chẳng qua sau đó Tri Phủ liền hiểu, đúng là hạ nhân trong nhà làm lỡ việc rồi, xem ra trở về phải dọn dẹp một trận tử tế, chẳng qua, vẫn là lo việc trước mắt trước đã.

"Hạ quan tất nhiên nhớ được, xin hỏi có việc gì hạ quan có thể ra sức?"

Nói giỡn, giao phó của hoàng tử, ai dám quên? Ngày hôm qua còn đặc biệt có người tới nhắc nhở hắn, chẳng qua, hắn ở Thương Châu mấy năm này cũng không có chuyện, hắn cũng là đã quên dặn dò người trong nhà một tiếng.

"Chủ tử chúng ta bị trúng tên, mũi tên có độc, ta cần đại phu tốt nhất Thương Châu, còn cần thuốc trị thương tốt nhất, một khắc đồng hồ sau chạy tới khách sạn Vĩnh Lai, làm chậm trễ chuyện, chủ tử chúng ta có sơ xuất gì, ngươi tự sờ cổ trên đầu mình, cộng thêm tính mạng cả nhà ngươi chỉ sợ cũng không đủ đền." Đại Giang nói xong liền phất tay áo rời đi.

Tri phủ đại nhân vội phân phó xuống phía dưới, mình thì vào hậu viện, hỏi phu nhân lấy một cành nhân sâm thượng hạng, nói: "Trong nhà có người đưa khăn tới? Ngươi điều tra cho ta, là ai làm chậm trễ, trói ở phòng chứa củi cho ta, chờ ta trở lại sẽ thu thập ả. Cửa này nếu là không qua khỏi, ai cũng đừng nghĩ sống?"

Tri Phủ phu nhân nghe bị dọa giật nảy mình, vội hỏi: "Khăn tay của ai?"

"Của ai? Ta chỉ biết là hoàng tử, chúng ta đâu có đắc tội nổi? Trong nhà có thuốc tốt gì, mau mau lục ra cho ta, đối phương trúng tên độc, mạng trong sớm tối, nếu người đó mất mạng, cả nhà chúng ta đều phải chết." Tri Phủ thở dài nói, nói xong, nhận nhân sâm, xoay người muốn đi.

Tri Phủ phu nhân vội vàng kéo hắn lại, "Lão gia, bản thân ta là biết có một người, am hiểu giải độc nhất, chẳng qua tính tình có chút cổ quái, chỉ sợ lão gia phải tự mình đi mời, lấy lễ đối đãi, còn có chút hi vọng."

Tri phủ đại nhân nghe xong địa chỉ, vội mang người đi mời. Không nói Tri phủ đại nhân hao hết miệng lưỡi dẫn đại phu tới khách sạn Vĩnh Lai như thế nào, hãy nói đến Lâm Khang Bình hút máu độc trên vết thương của Tử Tình, bản thân cũng không cẩn thận hút vào một chút, gắng gượng chống đỡ đại phu tới, mới hôn mê bất tỉnh.

Thương thế của Tử Tình vốn là nặng nhất, chẳng qua, bởi vì Lâm Khang Bình xử lý kịp thời, thật cũng không có lo lắng đến tính mạng, trái lại là Lâm Khang Bình, hút vào một chút máu độc, đút thuốc giải độc, mãi cho đến hừng sáng vẫn chưa tỉnh lại.

Thầm thị ngồi ở trong phòng của Tử Tình và Lâm Khang Bình, cơ hồ rơi nước mắt một đêm, đến rạng đông, mới bị Tăng Thụy Tường dìu về phòng nghỉ ngơi một lúc.

Lúc Lâm Khang Bình và Tử Tình tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau rồi, biết hai người đều không lo đến tính mạng, dưới sự cố gắng khuyên bảo của Tử Tình và Lâm Khang Bình, Tăng Thụy Tường và Thầm thị mới mang theo cả nhà lên đường, bởi vì chuyện ở An châu, cũng là không thể trì hoãn , dù sao, Điền thị vẫn là mẹ cả của Tăng Thụy Tường.

Tử Tình cùng Lâm Khang Bình chỉ có thể tạm thời ở lại Thương Châu dưỡng thương, lúc này, Lý Dực ở Kinh thành đã biết được chuyện xảy ra ở Thương Châu, trực tiếp vọt vào thư phòng của Lý Hãn.

Lý Hãn nghe nói Tử Tình bị trúng tên, trên tên có kịch độc, giật mình làm cái chén trong tay rơi thẳng xuống.

"Bây giờ nàng sao rồi?"

"Là dượng kịp thời hút máu độc ra cho nàng, nếu không, dù là thần tiên cũng không cứu được nàng. Dượng vì vậy cũng trúng độc."

"Người nào làm? Có manh mối chưa?"

Lý Dực nói ra chuyện hắn gặp tập kích ở Triều Tiên, Lý Hãn đang nhớ lại hai lần trải qua của mình, toàn bộ dựa vào Lâm Khang Bình ra tay cứu giúp. Nếu không, cũng sẽ không có những chuyện sau này.

"Còn nha đầu kia?"

"Được con dấu và ngọc bội trong cổ chặn lại mũi tên, ngược lại không có việc gì."

Nghe nói Yên Nhiên bởi vì ngọc bội trong cổ cứu nàng một mạng, ngược lại không có chuyện gì, Lý Hãn hết sức ngạc nhiên, không khỏi lại nghĩ tới lời Tuệ Quang đại sư nói, chẳng lẽ đứa nhỏ này thật sự là một phúc tinh? Hoàng hậu, chỉ sợ cũng biết được mệnh cách của Yên Nhiên, nếu không, vì sao phải xuống tay với một đứa nhỏ?

"Ngươi yên tâm, chuyện này, ta sẽ cho ngươi một công đạo, cho Lâm gia một công đạo, sau này, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai." Lý Hãn nói xong khoát khoát tay với Lý Dực.

Lý Dực đi tới cửa, Lý Hãn nhớ tới lại nói một câu: "Ngươi mang theo Trần thái y đi Thương Châu một chuyến, hắn am hiểu giải độc."

Sau khi Lý Dực đi, Lý Hãn vào Khôn Ninh cung, nói với Hoàng hậu: "Trẫm hôm nay trịnh trọng cảnh cáo ngươi, bất kể là Dực Nhi, hay là người Lâm gia, người Tăng gia, nếu lại có sơ xuất nữa, vị trí Hoàng hậu này, ngươi nhường lại đi. Hoàng hậu cũng không làm được, cái khác, tự ngươi suy nghĩ đi."

Lý Hãn nói xong, trực tiếp phân phó thái giám, cung nữ và ma ma trong Khôn Ninh cung, "Hoàng hậu sau này sẽ giao cho các ngươi trông coi, nếu như nàng lại đi làm loạn, các ngươi biết rõ tình hình mà không báo, đầu của các ngươi, còn có đầu của tộc nhân các ngươi, đều đừng nghĩ muốn."

Lý Hãn nói xong, cũng không nhìn sắc mặt Hoàng hậu, không nhìn đám người đông nghìn nghịt quỳ trong Khôn Ninh cung, trực tiếp phất tay áo đi ra ngoài, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho nàng.

Hoàng hậu lúc này, đã ngồi phịch ở trên Phượng tháp, mấy ngày qua không đợi được tin tức của mình, trong lòng đã có dự cảm xấu. Hôm nay nhìn thấy thái độ của Lý Hãn, nàng là bị giam lỏng rồi, bị biến tướng biếm lãnh cung rồi.

Nhưng là, nàng phải làm thế nào, mới có thể vãn hồi tâm Hoàng đế? Hoàng hậu nếu không làm được, nhi tử của nàng, cái gì cũng đừng trông cậy vào rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio