PN, Điền thị mất
"Lão bà tử, không phải ta lừa gạt nàng, là nàng lừa gạt ta, nói là muốn nuôi ta, bảo chúng ta cùng nàng vào kinh, ngươi dọn dẹp một chút đi, đoán rằng mấy ngày sau cũng nên khởi hành rồi."
"Ngươi lão đầu điên này, nói gió chính là mưa, cho ngươi cái chày gỗ liền làm châm, nói đi là đi à? Người ta là gia đình gì ngươi đã hỏi hay chưa? Phụ mẫu người ta là ý kiến gì ngươi đã hỏi hay chưa? Ngươi đó, đã là người mấy chục tuổi rồi, vẫn y như trẻ con, lão ngoan đồng ơi là lão ngoan đồng, thật là một chút cũng không sai." Bà tử lôi kéo Yên Nhiên đánh giá tỉ mỉ, trong miệng còn không có quên quở trách Lý lão đầu.
"Bà bà yên tâm đi, cha nương ta đã đồng ý, thật, mạng của cha nương ta cũng là a công cứu, tích thủy chi ân tửu đương dũng tuyền tương báo (), huống chi là ân cứu mạng đó? Nhà ta chính là gia đình địa chủ bình thường, ở Kinh thành có phòng ốc, ngoài thành còn có một tòa trang viên lớn, mùa xuân hoa đào sẽ nở đầy khắp núi đồi, rất đẹp, hàng năm cha nương ta cũng sẽ đi ở một thời gian ngắn, bà bà muốn ở đâu thì ở đấy."
()Tích thủy chi ân tửu đương dũng tuyền tương báo: ý là dù chỉ nhận một chút xíu ơn huệ của người sau này cũng phải báo đáp gấp bội.
"Dù như vậy, chúng ta cũng không thể nói đi là đi ngay, chúng ta là người hương dã, thô tục quen rồi, sợ những quy củ lớn của gia đình giàu có." Bà tử vẫn là cự tuyệt.
"Lời này của bà bà thật giống như giọng điệu của nương ta, lúc nương ta vừa tới Kinh thành, cũng là như vậy, ông ngoại bà ngoại ta cũng là từ trong thôn quê đi ra, trước kia chính là trồng trọt, sau đó, là các cữu cữu đọc sách thi được đi ra ngoài, cha nương ta buôn bán kiếm được ít bạc, lúc này mới từ từ khá lên, bà bà yên tâm, nhà chúng ta không có những quy củ kia, cha nương ta cũng là xuất thân thôn dã." Yên Nhiên vội giải thích.
"Ngươi xem bà tử ngươi kìa, nhăn nhăn nhó nhó, tuyệt không giống như tính tình thường ngày của ngươi. Hai người chúng ta đã từng bốn biển là nhà, không nghĩ tới già rồi, còn có một chỗ đi, ngươi cũng đừng bướng bỉnh nữa, nha đầu này và phụ mẫu nàng ta đều gặp rồi, không phải là loại người khinh cuồng kia. Ta có thể chút nhãn lực này còn không có sao? Yên tâm đi. Hơn nữa, nha đầu này chưa biết chừng sẽ còn có một ngày dùng đến ngươi, lần này, nàng là mạng lớn, tránh khỏi được."
Lý Dực nghe lời này. Giật mình, vội ôm quyền hành lễ, nói: "Tiền bối, nha đầu này là thê tử chưa qua cửa của ta, lần này gặp kiếp nạn này, vô cùng may mắn vật trước ngực cản một mũi tên cho nàng, lần sau. Ta còn thật không dám nói. Tại hạ khẩn cầu hai vị, cùng theo chúng ta vào Kinh, bà bà nếu có tâm nguyện gì chưa thực hiện được, chỉ cần tại hạ làm được, không dám chối từ."
Bà bà này quan sát Lý Dực một hồi, lại nhìn Yên Nhiên một hồi, từ quý khí từ trong ra ngoài của Lý Dực, nàng nhìn một cái là nhìn ra được thân thế của Lý Dực không tầm thường, suy nghĩ một chút, bèn nói: "Lão bà tử ta không có tâm nguyện gì. Chẳng qua là, lão bà tử ta phiêu bạc quen rồi, mấy năm này mới vừa định cư ở Thương Châu, định ở chỗ này sống nốt quãng đời còn lại. Cũng được, quen biết chính là có duyên, ta theo các ngươi đi Kinh thành cũng được, chỉ là lúc chúng ta muốn đi. Các ngươi không thể ngăn cản."
"Được, đa tạ bà bà." Yên Nhiên cao hứng, một cặp thần y ở bên cạnh mình, tương lai vào cung, cũng không sợ người khác ám toán.
Hai người ở lại trong viện tử ăn bữa cơm mới đi. Lý Dực đưa Yên Nhiên đến trong phòng Tử Tình, đi ra ngoài tìm Đại Giang cùng ám vệ hỏi thăm tình huống.
Ám vệ không nghĩ tới người của bọn họ đã đến Thương Châu sắp đặt trước, nhất thời thất sách, cam nguyện nhận phạt. Lý Dực đang lúc cần người, thật cũng không làm gì bọn họ.
Tri phủ Thương Châu mấy ngày nay vẫn nơm nớp lo sợ, nha đầu kia, đã sớm xử tử, ngay cả phu nhân cũng chịu liên lụy, nếu không phải nhìn ở phần nàng có công giới thiệu người, chỉ sợ cũng bị hưu về nhà rồi.
Lúc này hỏi thăm Lý Dực đã tới Thương Châu, vội vàng đến nhận tội. Lý Dực nhìn ở hắn đề cử một vị đại phu tốt, ưu khuyết san bằng rồi.
Ba ngày sau, Lý Dực hộ tống đoàn người Tử Tình trở lại kinh thành, dĩ nhiên, đồng hành còn có Lý lão đầu và Lý lão bà Tử.
Thư Duệ cùng Thư Ngạn đúng là thật sự sợ hết hồn, chuyện này, bọn họ ngay cả bóng dáng cũng không có nghe nói, lúc này cũng không kịp oán giận Lý Dực không cho bọn họ tin tức, trước tiên xông tới hỏi thăm thương thế của Lâm Khang Bình và Tử Tình, Lâm Khang Bình đã có thể hành động thoải mái rồi, độc trong vết thương của Tử Tình đã khỏi hoàn toàn rồi, chỗ trúng tên dưới xương sườn còn chưa khỏi hẳn, đi lại đều là Lâm Khang Bình bế.
Tử Tình vừa thu xếp ổn thỏa xong, phái người đi đưa phong thư báo bình an cho An châu, cũng không biết bọn họ một đường có thể bình an hay không.
"Nương, yên tâm đi. Bà ngoại bọn họ nhất định sẽ không có chuyện gì, nàng không dám làm ra động tĩnh lớn như vậy, sau lần này, nàng đã bị biến tướng giam lỏng rồi, có một lần nữa, không nói vị trí Hoàng hậu này, người nàng cũng sẽ trực tiếp bị đày vào lãnh cung rồi." Lý Dực vội giải thích mấy câu.
Tử Tình đối với lời của Lý Dực không tỏ rõ ý kiến, chuyện của Hoàng gia này, đâu có nói chắc chắn được, chẳng qua chuyện cho tới bây giờ, chỉ có tự mình cẩn thận một chút mà thôi, mình và Yên Nhiên cố gắng hết sức không ra khỏi cửa. Chuyện về sau, nàng cần phải suy nghĩ cẩn thận.
"Ta có thể hỏi một câu hay không, nàng muốn mạng Yên Nhiên, ta cũng có thể hiểu được chút ít, nhưng là, ta cản trở nàng cái gì?" Đây là chuyện mấy ngày qua Tử Tình vẫn không thể hiểu, nàng cũng không phải là nữ nhân của Hoàng đế, cho dù là ghen, cũng không ghen đến trên đầu nàng chứ?
"Cái này, chắc là ngộ thương." Lý Dực giải thích một câu.
Lâm Khang Bình nhìn hắn một cái, tiểu tử này cũng là học được nói láo rồi, chẳng qua, cũng không vạch trần hắn, hắn cũng không nguyện Tử Tình suốt ngày lo lắng đề phòng mà sống.
Một cái tết này, Tử Tình cũng không vui vẻ lắm, một mặt là lo lắng chuyện của mình và Yên Nhiên, còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào, nên làm những gì; một mặt là lo lắng chuyện ở quê nhà An châu. Vì vậy, nàng cũng không có đi ra ngoài tiếp khách, việc trong nhà, hết thảy giao cho hai nàng dâu, bản thân ngày ngày làm tổ ở trên kháng dưỡng thương, có Lâm Khang Bình không rời tí nào hầu hạ, ngày cũng nhoáng một cái là qua rồi.
Hai mươi tháng giêng, Tử Tình nhận được thư từ An châu, biết được Điền thị đi rồi. Tăng Thụy Tường bọn họ kịp gặp mặt một lần, Điền thị biết bọn họ đã trở về, cũng là nhắm mắt. Gần đến giờ chết, Điền thị còn nhất định muốn giữ một hơi, nhìn Tăng Thụy Tường cuối cùng vẫn phải vào cái cửa nhà này, vẫn phải dập đầu với nàng, cuối cùng vẫn là nàng thắng, nàng cũng là an tâm mà nhắm mắt ra đi. Tử Tình không thể không cảm thán, lực ý chí của con người thật đúng là một chuyện huyễn hoặc.
Mọi người nói, người chết như đèn diệt, lúc này, Tăng Thụy Tường còn có thể so đo ân oán qua lại thế nào? Chính hắn cũng là người ngót nghét sáu mươi, con cháu cả sảnh đường, nên để xuống cũng đã sớm buông xuống rồi.
Lần này trở về chịu tang, một đường lao lực bôn ba, bị chút phong hàn, cộng thêm chuyện Tử Tình bị đâm, tâm thần bất định, mấy phía giáp công, Tăng Thụy Tường ngã bệnh, không riêng gì hắn, ngay cả Thầm thị cũng ngã bệnh, cho đến khi nhận được thư của Tử Tình, biết Tử Tình hết thảy mạnh khỏe, đã về nhà, lúc này mới an tâm dưỡng bệnh, dĩ nhiên, đây là nói sau.
Khỏi cần nói, một cái Tết này, bọn họ tất nhiên cũng không qua tốt, tang sự Điền thị cũng là giống như lão gia tử, vào lúc cuối năm, Tăng Thụy Khánh thấy Tăng Thụy Tường ngã bệnh, việc giao cho Tử Phúc, hắn cũng phủi tay không quản, nói hắn cũng là người hơn sáu mươi tuổi, công việc đều vứt cho Tử Toàn. Hắn rõ ràng, Tử Toàn ra mặt, có lẽ mấy người Tử Phúc còn có thể cho chút tình mọn.
Mấy năm này Tử Toàn trải qua nhiều nhân tình ấm lạnh, những nhân tình thế sự hiểu hơn Tăng Thụy Khánh nhiều, chỉ cầu mấy người Tử Phúc nể phần nhất mạch đồng tông, giúp hắn một tay, lo liệu viên mãn những chuyện cần phải làm, đừng để cho người ngoài nhìn chê cười.
Tử Toàn đã nói đến mức này, thái độ làm người của Tử Toàn, tất nhiên không khắc nghiệt hẹp hòi giống như Tăng Thụy Khánh và Chu thị, cộng thêm mấy năm này, hắn trông coi vài mẫu đất đai trong nhà, cộng thêm mấy mẫu đất Tăng Thụy Tường cho hắn sau đó, cuộc sống cũng coi như từ từ khá lên, tuy nói không tới giàu có, ít nhất cũng không còn thiếu cái ăn cái mặc, nghe nói, Điền thị tiếp sau là may mà có hắn, nếu không, Thu Ngọc nhất định không lo nổi.
Mấy người Tử Phúc biết được những việc này, tất nhiên không thể để cho Tử Toàn khó xử, mấy huynh đệ bao nhiêu năm cuối cùng cũng ngồi xuống thương lượng làm một việc. Vì vậy, tang sự của Điền thị toàn bộ do mấy tôn tử ra mặt thu xếp, cho nên dù rằng Chu thị ở một bên lèm bèm không ít, tang sự của Điền thị, đúng là còn thể diện hơn cả lão gia tử hồi đó.
Mộc Mộc cũng chạy về nhà để đưa Điền thị một đoạn đường, bởi vì Mộc Mộc hồi nhỏ, là Điền thị nuôi hắn lớn, đối với Mộc Mộc mà nói, Điền thị là một bà ngoại hiền từ, Điền thị cho hắn ký ức tuổi thơ ấm áp, cái này, mấy người Tử Phúc bọn họ là không có cách nào so sánh, cho nên nói, tốt xấu của con người, phải xem đứng trên lập trường người nào. Điền thị đối với mấy đứa con của mình, đúng là dốc hết tất cả tâm huyết của nàng.
Hiện nay Mộc Mộc làm một Châu đồng tòng lục phẩm ở Tân Châu. Một mạch nhà Thu Ngọc này, cũng coi như phất lên, tiến vào sĩ tộc, nhà tổ Chu gia, sửa chữa một lần nữa, nhà Thu Ngọc cũng thành địa chủ trong thôn rồi, Uyển Tình Như Tình cũng đều có nơi quy túc tốt, bên cạnh chỉ còn dư lại một mình Lâm Lâm, đang muốn làm mai.
Tiểu Văn nhà Hạ Ngọc, hôm nay không tồi, là đại phu có chút danh tiếng ở trong vùng, những năm này vừa hái thuốc bán thuốc vừa xem bệnh, cũng lập được một phần gia sản không tệ, Tiểu Văn đã là phụ thân của bốn đứa nhỏ rồi. Cộng thêm những năm này Thạch bà dày công mà giúp bọn họ xử lý việc nhà, cuộc sống tất nhiên là trôi qua càng ngày càng náo nhiệt.
Tử Tình đang nằm nghiêng trên giường gạch xem thư gửi từ quê nhà, Lâm Khang Bình xán lại, hỏi: "Nói những cái gì? Một chồng dày như vậy."
"Còn có cái gì, chẳng qua là kể lại lần lượt chuyện các nhà, trừ nhà Đại cô ta, những khác nhà khác đều còn không tệ."
"Nhà Đại cô ngươi cũng không kém rồi, hàng năm Tứ Mao cũng sẽ gửi bạc về nhà, dặn dò bọn họ mua chút điền sản, mua hay không mua thì ta không biết rồi."
"Thôi, không nói tới bọn họ. Vốn còn muốn năm nay làm đại thọ sáu mươi thật to cho cha ta, a bà ta vừa mất, đại thọ này của cha ta là không thể làm. Chẳng những cha ta, ngay cả nương ta cũng để lỡ. Ta cảm giác a công a bà chúc thọ cũng chưa được mấy năm, không nghĩ tới đã đến lượt cha nương ta rồi, qua mấy năm nữa, cũng sẽ đến lượt chúng ta, thời gian, trôi qua cũng quá nhanh rồi." Tử Tình cảm thán xong tựa vào trên người Lâm Khang Bình.
"Chẳng phải là như vậy, không bằng, chờ trời ấm áp rồi, ta dẫn ngươi ra ngoài đi một chút, không đi nữa, chỉ sợ đến lúc đó cũng không đi nổi. Ngươi muốn đi nơi nào?" Lâm Khang Bình ôm lấy Tử Tình, lần kinh sợ này, làm cho hắn hết sức quý trọng mỗi một ngày cùng Tử Tình, nghĩ đến Tử Tình nói, đời trước bởi vì không có tiền, vẫn không có ra ngoài thăm thú bao nhiêu, đời này, hắn phải giúp nàng hoàn thành tâm nguyện này, mỗi năm đi một chỗ.