PN, thứ nữ Vương Phủ
"Được, để cho hai đứa thái giám cùng cung nữ của ta đi theo Hoa ma ma đi vào, bọn họ cũng đi theo ta mấy năm, nhiều ít cũng có thể quan sát một chút." Lý Dực vội nói.
Vương Phi nhìn thẳng cũng không nhìn thái giám và cung nữ này một cái, đã đồng ý.
Yên Nhiên và Thư Ngọc, lúc này không khỏi bi ai cho đám thứ nữ của Lý Tiềm, gặp phải một phụ thân không có trách nhiệm như vậy, ngay cả mặt nữ nhi cũng không thấy qua mấy lần, mẹ cả này cũng vậy, chỉ là thỉnh an thăm hỏi theo lệ, chỉ sợ ngay cả nhìn cũng không nhìn đám thứ tử thứ nữ này một cái, chẳng qua là rút ra một phần bạc từ trong phân lệ mỗi tháng nuôi bọn họ mà thôi.
Yên Nhiên liếc mắt nhìn Thư Ngọc, Thư Ngọc cũng là mím môi, hiển nhiên đang tức giận, Hoa ma ma bởi vì có Lý ma ma cùng đại nha hoàn của Vương Phi ở đây, cũng không tiện nói, chẳng qua là truyền cho Thư Ngọc và Yên Nhiên một ánh mắt.
Lý ma ma tập hợp các thứ nữ tuổi tác phù hợp cùng mẹ đẻ của các nàng đến phòng khách, đếm, tổng cộng có bảy người, sáu di nương, nói đương kim Thánh thượng nhân từ, nghĩ tới muốn chỉ hôn cho các ngươi, các ngươi đều rửa mặt trang điểm tử tế, một lát nữa, Nhị hoàng tử điện hạ sẽ đích thân chọn người."
"Ôi ơ, Lý ma ma, không biết đối phương là người nào? Còn phải đương kim Thánh thượng đích thân chỉ hôn, nhưng là, cho dù là đích thân chỉ hôn, cũng không có đạo lý chỉ hôn thứ nữ, mong rằng Lý ma ma nói cặn kẽ hơn một chút." Có một di nương vội nhổ trâm vàng trên đầu xuống, len lén nhét vào trong tay Lý ma ma.
"Nghe nói đối phương là Lâm gia ngũ phẩm nghĩa quan kia, tân lang là du học từ hải ngoại về, mặc dù chỉ là công danh tú tài, nhưng mà, dầu gì cũng là cữu huynh của Nhị hoàng tử điện hạ, còn có thể kém đến đâu? Đây cũng là cơ hội ngàn năm có một, có thể nắm bắt được hay không, thì xem tạo hóa của các ngươi rồi."
"Hại ta hứng thú nửa ngày, thì ra chỉ là gia đình ngũ phẩm nghĩa quan, tú tài nghèo kiết hủ lậu có cả đống, tương lai cùng lắm là dựa vào một chút sản nghiệp tổ tiên trong nhà sống qua ngày, nếu là tốt, Hoàng thượng có thể nhớ tới chúng ta?" Lại một di nương khinh thường bĩu môi.
Yên Nhiên đột nhiên mở miệng ngọt ngào nói: “Ta từng theo chủ tử của chúng ta đi Lâm gia, Lâm gia này, thật cũng không kinh khủng như các ngươi nghĩ."
Lúc này, này sáu di nương đột nhiên vây quanh Yên Nhiên, hỏi: “Nói mau, nhà bọn họ là thế nào? Trong nhà có mấy đứa con, gia cảnh giàu có không?" .
"Lâm gia có bốn nam một nữ, lão Đại lão Nhị đã thành hôn rồi, bốn nam này, đều là từng xuất dương, vì vậy, cũng tốn trong nhà một khoản tiền khổng lồ, nhất là lão Tam này, hắn không có thi đậu công phái (do nhà nước cử) của Quốc Tử Giám, tuyên bố cho dù tiêu sính lễ cưới tương lai, cũng muốn đi Tây Dương xem một chút, bởi vậy, bây giờ nghe nói học thành rồi, nghe nói còn định tay trắng dựng nghiệp, vốn là muốn đợi cóp đủ tiền vốn mới đón dâu, bất đắc dĩ chủ tử chúng ta gấp gáp thành thân, cũng không đợi được hắn từ từ làm ra tiền. Nhưng là, nữ nhi nhà quan lại bình thường nhất thời đâu dễ tìm, bèn nài nỉ Hoàng thượng suy nghĩ một chút biện pháp cho hắn, lúc này mới nghĩ tới các vị."
"Thì ra là như vậy, càng không có trái ngon rồi, ta đã nói rồi, đâu có chuyện tốt như vậy?" Bên cạnh Yên Nhiên, nhất thời lui đi hai di nương.
Thực ra, cũng không trách các nàng kiến thức hạn hẹp, hậu viện này, vốn là kiến thức cũng không nhiều, cộng thêm xuất thân của các nàng, không phải là nha hoàn thì là xuất thân tiểu môn tiểu hộ, chỉ là có mấy phần thùy mị bị Lý Tiềm chọn trúng, mang vào Vương Phủ, thân phận như vậy các nàng nhất định là bế tắc tin tức với ngoại giới, cho nên, Yên Nhiên nói, các nàng đương nhiên tin là thật.
"Nhưng là, ta nghe chủ tử chúng ta nói, Lâm gia mặc dù không có đại phú đại quý, chẳng qua, cũng là áo cơm không lo, lão Tam Lâm gia này, nghe nói là có chí khí nhất, muốn cùng bạn cùng trường của hắn, đi phủ Tùng Giang mở nhà máy, nghe nói, nhà máy này, muốn mở ở nơi sơn dã vắng vẻ, cho nên, Lâm gia cũng mới có gấp gáp để cho hắn thành thân, bên cạnh tiện có người thiếp thân hầu hạ hắn."
Yên Nhiên nói xong, liền nhìn chằm chằm mấy di nương này, trong đó có hai người, uấn éo mà nói hai câu, cũng rút lui, như vậy, bên cạnh Yên Nhiên, chỉ còn hai di nương rồi.
Thư Ngọc thì nhìn chằm chằm mấy người này, hắn cũng là nhìn trúng hai người, hai nữ hài này, đều đối với lời Yên Nhiên nói, không có phản ứng đặc biệt, vẻ mặt nhàn nhạt, dường như đang suy tư.
Bỗng nhiên, chỉ thấy trong đó một người trẻ tuổi hơn nói với người lớn tuổi hơn: “Tứ tỷ, không bằng ngươi đi đi, ta dầu gì còn trẻ hơn hai tuổi, ngươi đã chờ không kịp rồi. Ngươi nghe lời muội muội, nữ nhi Lâm gia này, nếu có thể gả vào Hoàng gia, thì không phải là gia đình bình thường. Hơn nữa, ngươi không có nghe nói, nam hài Lâm gia này, đều từng xuất dương, kiến thức tất nhiên khác với đám nhà giàu đần độn suốt ngày chỉ biết dựa vào gia sản trong tay lão tổ tông để lại mà sống qua ngày, gia đình tốt đứng đắn, cũng không tới lượt chúng ta, Lâm gia này, tốt xấu gì cũng là con dòng chính, là người có chí khí, muốn dựa vào bản lĩnh lập một phen sự nghiệp. Ta mà ra ngoài được, ta cũng sớm đi ra ngoài rồi, xem thử thế giới bên ngoài, cũng sống dễ chịu hơn suốt ngày buồn bực ngồi ở trong viện tử này, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh bầu trời nho nhỏ trên đỉnh đầu."
Lúc này, Tứ tỷ nói: “Bát muội, tâm ý của ngươi, ngươi cũng động tâm rồi, cơ hội như vậy không phải là thường có, Tứ tỷ không thể ích kỷ như vậy. Ta chỉ hận, sinh ở Vương Phủ này, một chút mảy may cũng không do người, nếu là có thể lựa chọn, ta thà đầu thai ở một nhà nông, chỉ cầu ấm no, tốt xấu gì cũng là được cha thương nương yêu, đâu có như hiên tại, mới ra đời mười bảy năm, chỉ thấy phụ thân hai lần, mà di nương ta, cũng bỏ lại ta mà đi từ rất sớm."
"Chính là bởi vì như thế, ngươi mới nên nắm cơ hội lần này, ta dầu gì còn có di nương thương yêu, còn ngươi? Bây giờ ngươi mười bảy rồi, nếu không gả, thật muốn cả đời giữ ở trong tường viện này sao?" Bát gấp gáp rồi.
Thư Ngọc nhìn Yên Nhiên, hắn trong khoảng thời gian ngắn, thật là có chút không dễ lựa chọn rồi. Lớn chọc người thương tiếc, nhỏ nghe cũng là một người có hiểu biết.
Lúc này, chỉ thấy một di nương, lôi kéo tay Bát này, thối lui đến góc tường, mắng: “Ngươi nha đầu chết tiệt này, ngươi gả gì mà gả, lão nương cực cực khổ khổ sinh ra ngươi, chẳng lẽ là cho ngươi đi chịu khổ sao? Ta đây còn trông vào, tương lai ngươi có thể nhặt được một cành cây cao, trong tương lai bay lên đầu cành, cũng dễ mang theo thằng ca ca không nên thân kia của ngươi. Nếu không, ta còn có thể trông vào ai đây?"
Yên Nhiên lắc đầu, đi tới bên cạnh Tứ, hỏi: “Thật sự đồng ý gả vào Lâm gia? Đã nghĩ kỹ chưa, cho dù là trâm cài quần vải, ăn trấu nuốt rau, rồi, rồi, ăn trấu nuốt rau cũng không đến mức ấy, một chén cơm no dù sao vẫn phải có."
Tứ nhìn nhìn Bát, Bát bị mẹ đẻ nàng nắm không buông, rồi mới lên tiếng: “Ta đồng ý, chỉ là không biết Lâm gia có thể nhìn trúng ta hay không? Di nương ta mất năm năm trước, ta chỉ hơi nhận được mấy chữ, cầm kỳ thư họa hết thảy không biết, nương ta, chỉ dạy ta chút ít kỹ năng quản gia, nhưng là, ta cũng chưa từng thử. Cái khác, ta cũng không biết, à, đúng rồi, ta còn có thể làm cơm giặt quần áo, việc này, ta thường làm."
Yên Nhiên nắm tay nàng, trên tay thật là có nốt chai, không khỏi vạn phần kỳ quái, "Chẳng lẽ ngươi không có nha hoàn sao?"
Tứ cúi đầu không nói, Yên Nhiên thở dài, nghĩ là không có mẹ đẻ, ngay cả nha hoàn cũng không chào đón rồi, còn phải nấu cơm giặt giũ.
"Mẹ đẻ ngươi trước kia là?" Hoa ma ma đột nhiên hỏi.
"Mẹ đẻ ta, trước kia là một nữ nhi nhà quan xuống dốc, chỉ vì trong nhà xảy ra chuyện, bất đắc dĩ vào Vương Phủ, cả ngày buồn bực không vui, lúc này mới rời xa ta rất sớm, mẫu thân của ta, nàng, rất khổ , thường nói với ta, thực ra, nếu như có thể lựa chọn, nàng thà buông tha hết thảy, cho dù gả vào một hộ nhà nông, mỗi ngày làm một ngày ba bữa cơm vất vả, cũng tốt hơn cả ngày chờ chết như vậy." Nói đến sau đó, trong mắt Tứ chứa đầy nước mắt.
"Vậy lúc trước ngươi là muốn từ chối, lúc này lại đồng ý vậy?" Yên Nhiên hỏi.
"Ta, cơ hội khó được như vậy, Bát muội cũng muốn, Bát muội là ấm áp duy nhất của ta ở trong vương phủ này, ta không thể không băn khoăn đến nàng."
"Tứ, ngươi còn băn khoăn người khác, chớ bị người bán còn giúp người đếm tiền, ngươi hãy cứ lo lấy ngươi đi." Lý ma ma nói một câu.
Lý ma ma nói xong thấp giọng nói với Hoa ma ma: “Không phải là ta nói ngoa, đứa nhỏ này, đúng là mệnh khổ lại làm cho người thương yêu, mẹ đẻ kia của nàng, là một người bị bệnh lao, tâm cao ngất mệnh bạc như giấy, về chút bạc tháng này, lấp tiền thuốc còn chưa đủ, toàn bộ nhờ vào thiếp thân nha hoàn mang theo làm chút thêu thùa len lén đi bán, đổi chút thuốc bổ, nếu không, còn không chống đỡ được đến khi đó. Chủ tử chúng ta ngại nàng mệnh cứng, cũng không chào đón nàng, bởi vậy, cho tới bây giờ, mười bảy rồi, lại rơi xuống đến mức không người nào hỏi thăm."
"Mẹ đẻ ngươi đã là quan gia, sao không có dạy ngươi một chút cầm kỳ thư họa?" Thư Ngọc hỏi.
"Năm đó, mẹ đẻ nàng cũng là bởi vì gảy ra được một khúc đàn rất hay nên bị Vương gia chúng ta chọn trúng, cho nên, nàng thề, tuyệt không để cho nữ nhi nàng chạm vào dây đàn, tương lai cũng rơi xuống kết quả giống như nàng, chỉ dạy nữ nhi một chút kỹ năng cuộc sống căn bản, tương lai lỡ như đứa nhỏ có một ngày nghèo túng, cũng có thể có phần cơm ăn." Lý ma ma tựa hồ đối với thân thế của Tứ này rất đồng tình.
"Xin hỏi phương danh?" Yên Nhiên hỏi.
"Một đứa nha hoàn như ngươi, dựa vào cái gì hỏi tên của Tứ tỷ chúng ta?" Bên cạnh có một đứa giáo huấn.
"Thay chủ tử chúng ta hỏi một chút." Yên Nhiên hào phóng mà trả lời.
"Không sao, ta tên là Lý Bình, Bình trong lục bình." Lý Bình cũng hào phóng nói.
Lúc này, Lý Dực tiến vào, trong đám người này, ít có người từng thấy Lý Dực, Lý Dực nhìn mấy người nói: “Ta còn thật không biết, đường muội muội nhà Vương thúc ta, vậy mà thật không ít."
Lý ma ma nghiêm nghị nói: “Đây là Nhị hoàng tử điện hạ, còn không hành lễ?"
"Đừng, đều là người một nhà, không cần khách khí. Gọi ta một tiếng Nhị ca cũng được."
"Nhị ca, ngươi còn nhớ Bát muội ta không? Năm ấy ngươi vào phủ, tặng thọ lễ cho mẫu phi, bị ta đụng vào một cái, ta bị mẫu phi trách mắng nửa ngày, vẫn là Nhị ca cầu tình giúp ta?" Bát thấy Lý Dực, vội sán đến trước mắt.
Yên Nhiên lắc đầu với Thư Ngọc, Thư Ngọc gật đầu với Hoa ma ma, Hoa ma ma tất nhiên hiểu ý, nói với Lý Dực: “Chủ tử, người đã chọn xong rồi, chính là Tứ này, kính xin chủ tử báo với Vương Phi một tiếng."
Lý ma ma nghe xong lau lau nước mắt trên khóe mắt, mọi người xoay người đi ra ngoài, lúc này, Yên Nhiên đột nhiên rỉ tai mấy câu với Hoa ma ma, Hoa ma ma bèn hỏi Lý ma ma nói: “Xin hỏi này Bát này là một người tính tình như thế nào?"