(Ý là sai cún làm theo ý mình)
Đảo mắt Trung thu đã qua, thời tiết mát mẻ, ngày mười tám tháng tám này, Thẩm gia có Hứa thị cùng Triệu thị lại đây, mỗi người tặng lễ đều là trứng gà, vải dệt, ruột heo có cái, chắc là lê của ba ca ca của Thẩm thị.
Thẩm thị mời các nàng ăn cơm, cơm nước xong, Hứa thị cùng Triệu thị giúp đỡ rửa sạch ruột heo, cũng ngâm một nồi nếp lớn, bận hết việc này các nàng mới về nhà. Thẩm thị bảo Tử Tình đến lão phòng nói bên bà, bảo bọn họ ngày mai đên ăn cháo lòng, sau lại đến chỗ tam đường thúc nói một tiếng, đến hỗ trợ.
Bây giờ trong nhà chỉ có Tử Tình là lớn nhất, việc nhắn tin này nọ đều giao cho Tử Tình, Tử Tình không đồng ý để mỗi mình mình ra ngoài, chủ yếu là dó mình là tiểu nữ oa, mà thôn thì có không ít tiểu nam hài thích trêu ghẹo, mà trong thôn có rất ít tiểu nha đầu như Tử Tình, có một đứa nước mũi chảy ròng ròng, thấy Tử Tình đến thì ngây ngốc cười, Tử Tình có bao nhiêu ghê tởm liền ghê tởm bấy nhiêu.
Cũng may Tử Thọ cũng sáu tuổi, Tử Tình thường xuyên dẫn hắn đi theo, trong nhà còn có chó mực, rất thân thiết với Tử Tình, hôm nay, Tử Tình nghe xong lời Thẩm thị nói, dẫn tiểu hắc (tên chó mực) và Tử Thọ ra ngoài, vào thôn lại đụng phải nhóm nhóc kia, từ xa đã nghe thấy một đứa nam hài tử hơi lớn la to: "Con sên à, lão bà ngươi đến rồi, còn không mau ra đón."
Tử Tình biết này đứa nhỏ lớn một chút này chính đầu đàn của mấy đứa nhỏ trong thôn, nhưng nàng không để ý, Tử Tình chỉ biết những đứa nhỏ kia rất nghe lời hắn, mà tên đáng chết đầy nước mũi kia quả thực chạy đến trước mặt Tử Tình, ngốc ngếch cười, Tử Tình luôn nghi ngờ hắn có vấn đề, Tử Thọ tiến lên, đẩy nó ra: "Cút ngay, cách xa tỷ của ta một chút."
Nhưng Tử Thọ vẫn còn nhỏ, đẩy người kia không nổi mà còn bị người ta đẩy ngã chổng vó, còn biết cắn răng không khóc, Tử Tình nghe thấy bọn họ cười vang, hô to: "Tránh ra, nếu không tránh thì ta sẽ bảo chó nhà ta cắn các ngươi, đừng trách ta không nói trước."
"Cắn đi, giỏi thì cắn đi, chó nghe ngươi sai bảo à?" Tử Tình thấy bọn họ cười, nói thêm: "Được, có bản lĩnh thì đừng khóc, đừng về nhà cáo trạng." Nói xong, vung tay, làm động tác ném đồ vật về phía bọn họ "Tiểu hắc, đi đi."
Chó mực vọt vào bọn họ, sợ tới mức bọn nhóc chạy trốn tùm lum, Tử Thọ ở phía sau, vỗ tay cười nói: "Ha ha, các ngươi sợ tới mức tè ra quần kìa, xem về sau các ngươi còn dám khi dễ tỷ của ta nữa không."
Tử Tình về nhà, Tử Thọ quấn quít hỏi, "Tỷ, vì sao tiểu hắc lại nghe lời ngươi?"
Tử Tình nghĩ nghĩ, vẫn nói cho hắn: "Tỷ tỷ mỗi lần cho tiểu hắc ăn xương cốt đều ném ra ngoài thật xa, còn nói câu ‘ tiểu hắc, đi đi’, nhiều lần là thành thói quen, ta vừa làm động tác ném, tiểu hắc liền cho rằng ta cho ăn, về sau ngươi cũng nhớ kỹ cho tiểu hắc ăn như vậy nhé, ra ngoài thì dẫn nó theo, đỡ bị bọn kia bắt nạt."
Tử Thọ nghe xong, vội gật đầu, tiểu hài tử mà, có ‘nhân trận cẩu thế’ vẫn là một sự kiện thật uy phong.
Sáng sớm hôm sau, Hà thị dậy đã bắt đầu hầm cháo, bảo Tử Tình đi cắt chút rau hẹ, rồi rửa sạch, Hà thị lấy cái mâm cắt hẹ và ít rau thơm.
Lúc Tam đường thúc vào nhà, thì Hà thị cùng Điền thị đã múc ra mười bát cháo nếp, trên mỗi bát cháo có ba miếng lòng heo và một ít hẹ, để Thụy Ngọc bưng cháo, Điền thị đi phát cho mỗi nhà một ít.
Thì ra đây là đưa bụng cháo, là lòng heo mà huynh đệ nhà mẹ đẻ mua đưa đến nhà muội muội mình để nấu cho người trong thôn ăn, ý là muội muội hoặc tỷ tỷ của họ sắp sinh con, mời thôn nhân chiếu cố thêm, mặt khác, còn có ý là cháu mới sinh có các cậu làm chỗ dựa. Trách không được Thẩm thị nói việc này không thể bớt đi.
Thụy Ngọc cùng Điền thị tới tới lui lui, không biết là mấy lần, lúc đó có người cáo trạng với Điền thị: "Tăng gia thím à, cháu gái nhà ngươi sao lợi hại như vậy, còn có thể xui chó đi cắn người, con ta hôm qua trở về, nước tiểu đầy quần, cháu ngươi ghê gớm thật, ngay cả chó cũng nghe nàng sai bảo. Còn nữa, nghe nói đứa nhỏ nhà lí chính cũng bị cháu gái nhà ngươi làm sợ tới mức ngã, giờ vẫn la đau ở nhà kia kìa."
Điền thị nghe xong, sắc mặt không tốt, nói: "Đứa nhỏ này, ta cũng không dạy nó, đều do nương nó dạy, để về mắng nó một trận mới được."
"Cháu gái nhà ta luôn luôn biết chuyện hiểu lẽ, con trai ngươi bướng bỉnh bao nhiêu thì ngươi cũng biết, cả ngày cùng mấy đứa nhỏ trong thôn kéo bang kéo phái, lấy con nhà lí chính cầm đầu, chuyên môn bắt nạt những bé gái đi ngang qua, số người đến nhà ngươi cáo trạng không ít đâu, ngươi lại dì cáo trạng ai?" Tăng Thụy Ngọc nói, Tử Tình và hắn rất thân, Tử Tình làm người thế nào thì hắn biết rõ, sao hắn có thể dễ dàng tha thứ người khác chửi bới Tử Tình được?
Điền thị nghe xong, cười cười, cũng phụ họa vài câu, một buổi sáng mới đưa xong bụng cháo, Điền thị oán giận, nói mệt đi không nỗi. Cũng nói thầm cái gì mà hai ngày nữa lại phải đi thêm chuyến cho Chu thị, hai người cùng có thai, bằng không thì bà đâu cần phải ra mặt, hại bà chạy tới chạy lui .
Giữa trưa, Điền thị cũng không có ở lại ăn, nói là về chuẩn bị cơm trưa cho chu thị, Hà thị lấy ít đồ ăn thịt để Điền thị mang về nhà, sắc mặt Điền thị mới hơi tốt chút, trước khi đi mới đem chuyện người cáo trạng nói ra.
"Nói lý ra thì ngươi làm nương phải biết dạy con, ta nghĩ Tăng gia không chỉ có một mình Tử Tình là nữ, lỡ lời này truyền ra ngoài, thích thì gọi chó cắn người, tương lai ai dám lấy nó, ai dám lấy Tử Bình?" Điền thị nói xong, nhìn cũng không thèm nhìn Thẩm thị, nghênh ngang rời đi.
Thẩm thị nghe xong, tức giận phát run, vội hô Tử Tình cùng Tử Thọ đi lại, hỏi rõ sự thật, Tử Tình định không nói, sợ Thẩm thị lo lắng, với lại nàng rất ít vào thôn. Nhưng dưới cơn thịnh nộ của Thẩm thị, Tử Tình đành phải nói ra hết, "Nương, nếu bọn họ không nói hưu nói vượn như vậy, không ngăn con, thì sao con thả chó được? Con bề bộn nhiều việc, phải làm rất nhiều việc, nếu bọn họ không chọc con, con nào rãnh rỗi nhìn bọn họ, lần này con dọa bọn nó, về sau bọn họ cũng không dám làm như vậy với con, con trưởng thành mỗi ngày, chẳng lẽ tùy ý bọn họ bịa đặt sinh sự mà làm hỏng thanh danh của con?"
Thẩm thị nghe xong, sắc mặt mới trở lại bình thường, lại hỏi Tử Thọ một lần, dù sao ở trong lòng nàng, nữ nhi và con trai đều biết đúng sai, "Quên đi, về sau co đừng vào thôn nữa, có việc gì thì để tiểu tam dẫn tiểu hắc đi."
Tử Tình vội gật đầu đáp ứng. Thấy năm nay bán dưa hấu cũng gần hai ngàn lượng, Thẩm thị sắp sinh đứa nhỏ, ở cữ, Tử Tình đã nghĩ nên làm đem cửa sổ bằng kính, thương lượng cùng Thẩm thị một chút, Thẩm thị không biết thủy tinh là cái gì, Tử Tình đem cái gương nhỏ mà Chu chưởng quầy đưa cho nương xem, còn nói thủy tinh có bao nhiều tác dụng: "Nương, nương quên lúc chúng ta đi An Châu, nhìn thấy có một cửa hàng lớn bán thủy tinh, nó rất sáng, không hở, nương muốn thêu thùa ở cửa sổ, sẽ không làm đau mắt."
Thẩm thị nghe xong, có chút động tâm, gương thủy tinh rõ hơn gương đồng, ngay cả trên mặt có vài nếp may cũng đếm được hết. Từ lúc Tử Tình bán đèn lồng thành công, Thẩm thị đã biết thói quen của Tử Tình, đó là Tử Tình muốn làm chuyện gì đều phải làm hoàn thành, cũng may trong lòng Tử Tình đúng mực, trước mắt không có lãng phí tiền tài trong nhà, nên đồng ý làm thử mấy cửa sổ ở phòng khách xem sao đã.
Tử Tình thấy Thẩm thị đáp ứng, chạy nhanh đi nhờ Chu chưởng quầy hỗ trợ mua mấy miếng thủy tinh lớn nhỏ để làm cửa sổ, , Tử Tình ước chừng kích cỡ, tổng cộng hết năm mươi lượng.