Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

chương 81

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Già trẻ Đường gia thấy phu thê Nam Sinh đột nhiên đến có chút giật mình. Chu Nam Sinh dỡ lễ vật trên xe xuống, Lý thị cầm tay Đường Hà, lặng lẽ hỏi nàng: “Tiểu Hà, nói cho mẹ nghe, hai đứa xảy ra chuyện gì rồi? Sao giờ lại trở về?”

Chu thị đứng một bên lo lắng, mấy lần mở miệng muốn hỏi.

Đường Hà cười cười đáp: “Cuối năm nhà chồng con bề bộn, con mang thai, Nam Sinh lại phải xa nhà, sợ phiền toái mẹ chồng, Đại tẩu, chúng con thương lượng cho con về nhà ở vài ngày.”

Nghe vậy, già trẻ Đường gia vui mừng ra mặt, Lý thị càng thoải mái, không ngừng nói: “Thật là tốt! Vừa lúc nhà ta nuôi mấy con gà mái, mẹ thịt nấu cháo cho con.”

Chu thị cười không khép miệng: “Xem như có tin tức! Ôi, ta muốn mau chóng may mấy bộ đồ, giờ là tháng chạp, thời gian hài tử ra đời là ngày nóng, ta phải may nhiều tã mới được.”

Dương thị ở một bên cười híp mắt nói tiếp, “Bà Tam, người đừng vội, Đào Đào và Tiểu Bảo vẫn còn giữ lại đồ cũ, đến lúc đó cho tiểu oa nhi hết. Người biết mà, tiểu oa mới sinh, mặc đồ cũ là tốt nhất, không hại da.”

Đường Hà xuất giá chưa lâu, Dương thị lại mang thai, sinh ra một tiểu nam oa, nhũ danh là Tiểu Bảo, giờ đã một tuổi, chính là thời điểm hiếu động học nói chuyện và tập đi, Đường Hà cười híp mắt muốn hôn bé, bé ở trong ngực mẫu thân vùng vẫy muốn Đường Hà ôm.

Đường Hà nghe bọn họ hưng phấn thảo luận chuyện tình mấy tháng sau, vốn có chút bất đắc dĩ, giờ nhìn cháu mình khỏe mạnh đáng yêu, chỉ muốn ôm. Dương thị gỡ tay nàng ra, “Tiểu cô, muội đừng ôm, hài tử náo, lỡ chẳng may chân tay đạp vào bụng không hay.”

Lý thị và Chu thị phản ứng kịp thời, kéo Đường Hà vào nhà, “Ba tháng đầu rất quan trọng, đứa nhỏ này còn ngồi xe lắc lư hồi lâu, mau nghỉ ngơi đi.”

Đường lão cười ha hả chào hỏi con rể, “Nam Sinh, con cũng nghỉ một lát đi.”

Đường Đại Sơn vỗ vai muội phu, “Chúc mừng đệ, buổi trưa hai ta phải uống một chén ăn mừng.”

Chu Nam Sinh cười cáo lỗi, “Đệ phải lên đường đến huyện bên, giờ đã muộn rồi, đệ phải đi mau. Mấy ngày nay nhờ cha mẹ chăm sóc Tiểu Hà giúp con.”

Phu thê Đường lão biết hắn muốn đi, biết tiếc nuối làm chậm trễ chuyện của hắn, chỉ nói: “Khuê nữ về nhà có gì mà phiền toái, con rể, trên đường đi phải chú ý an toàn.”

Mọi người bái biệt mấy câu, Đường Hà một mình tiễn hắn đến đầu thôn, vuốt lại quần áo hắn, nói: “Trên đường đi nếu lạnh thì lấy áo bông trong bọc ra mặc, cơm nhớ ăn đúng giờ, đừng ăn đồ lạnh, cố gắng ăn cơm nóng canh nóng, đã nhớ chưa? Được rồi, chàng lên đường thuận buồm xuôi gió.”

Chu Nam Sinh nắm chặt tay nàng, cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng thở dài một tiếng, nói: “Chờ ta trở lại.”

Đường Hà cười yếu ớt gật đầu. Dõi theo hắn từ từ đi xa, mình quay trở về nhà. Trên đường gặp phải Lý thị không yên lòng đi tìm.

“Mẹ,” Đường Hà bất đắc dĩ, “Con mang thai, không phải bị bệnh, đi đường trong thôn có gì không yên lòng chứ.”

“Con đã thành thân hai năm rồi, vất vả mới có động tĩnh, dĩ nhiên ta muốn cẩn thận chút.” Lý thị đi cạnh đường, che nữ nhi đi bên trong, “Khuê nữ, cha con bảo ta hỏi con, cuối năm con bất kể chuyện nhà chồng, có phải cãi nhau với nhà chồng không? Con nói xem, con cãi nhau với Nam Sinh hay xung đột với mẹ chồng? Mẹ nhìn sắc mặt Nam Sinh không bình thường.”

“… Có chút chuyện,” Đường Hà gật đầu, “Lát nữa con nói với cha mẹ.”

Trở lại Đường gia, Đường Hà tránh Chu thị, theo cha mẹ vào phòng.

“Cha mẹ,” nàng nhìn cha mẹ tóc trắng đã nhiều, dâng lên đau lòng, “Con biết lúc này trở về, làm cho cha mẹ phải xấu mặt rồi, chỉ là con… Trừ nơi này, không còn chỗ nào để đi nữa.”

Đường Hà hơi dừng một chút, nhất nhất kể lại chuyện xảy ra hai ngày nay của Chu gia.

Đường lão và Lý thị hai mắt nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.

Bọn họ nhìn con rể mình tốt, hết lần này tới lần khác không được cha mẹ cưng chiều, nhi tử không được cưng chiều, con dâu không được cưng chiều, đây cũng là hoàn cảnh năm đó của bọn họ. Mặc dù nữ nhi, con rể không khổ như bọn họ năm đó, nhưng có thể tưởng tượng cuộc sống chứa nhiều lúng túng sầu khổ. Lập trường của bọn họ, đương nhiên không muốn nữ nhi chịu khổ, đáy lòng bọn họ hi vọng nữ nhi có thể ra ngoài sống riêng, đến lúc đó tiền kiếm được đều là của mình, không cần giống như lần này. Chu lão gia tử nói một câu, bọn chúng là tiểu bối phải thắt lưng buộc bụng mà sống. Chu Bắc Sinh là tú tài, mặc dù nói ra cũng rạng rỡ, sau này nếu hắn có thể trúng trạng nguyên, làm quan thì còn được, nhưng nếu hắn không đậu thì sao? Không phải cuộc sống trước mắt sẽ khó khăn sao? Để cho bọn họ chọn, bọn họ nguyện ý nữ nhi ăn no mặc ấm, nuôi mấy hài tử mập mạp, trải qua cuộc sống náo nhiệt.

Nhưng nếu như chuyện rơi trên đầu bọn họ, ví dụ như muốn cung tiểu nhi Tiểu Sơn, chỉ cần Tiểu Sơn có tiền đồ, bọn họ sẽ vui vẻ táng gia bại sản, con dâu bọn họ trong lúc này náo ở riêng, đòi chia nhà sống riêng, bọn họ làm cha mẹ, chắc tức mà chết mất.

Hơn nữa khuê nữ đang mang thai, tốt hơn hết là nhẫn nhịn trôi qua, sao có thể tùy hứng làm cha mẹ chồng nổi cáu, nói lời đại nghịch bất đạo đã đành, lại còn thu dọn đồ đạc trở về nhà mẹ đẻ. Nếu cứ cứng rắn, cuộc sống sau này còn khổ sở nữa.

Lý thị há miệng, định khuyên nữ nhi.

Đường lão liếc mắt với bà, ông nhẹ nói: “Con là khuê nữ yêu của cha, lúc nào con cũng có thể về cái nhà này, cha mẹ không sợ xấu mặt, người ta nói gì cha mẹ cũng sẽ không để trong lòng. Con an tâm dưỡng thai, để mẹ con làm cho con nhiều đồ ngon, bình thường tiết kiệm, nhưng không thể tiết kiệm vào lúc này.” Ông nói xong bảo Lý thị nghe theo, Lý thị vội vàng đáp ứng.

Qua một đêm, tâm tình Đường Hà đã ổn định, vì rời xa Chu gia, trở lại Đường gia, hoàn cảnh xung quanh và tình cảm trong lòng bất đồng, lúc này tâm tình hoảng hốt kịch liệt đêm qua từ từ biến mất, tựa hồ những lưu tâm của nàng không còn cần thiết, nhưng sau khi lời Đường lão ra khỏi miệng, nước mắt nàng lại dâng lên, “Con không muốn cứng rắn như vậy, nhưng không nên sống cuộc sống như vậy, con không muốn nhịn xuống…”

Phu thê Đường lão nhìn ánh mắt nàng hơi hồng, sao không rõ nàng muốn khóc. Phụ thân đầu tóc hoa râm vụng về sờ đầu nữ nhi, “Khuê nữ ngốc…”

Vì động tác mười năm không làm, chính ông cũng rất lúng túng, rất nhanh thả tay xuống, che giấu ho khan hai tiếng.

Lý thị vỗ vỗ tay nữ nhi, “Con không phải khóc, đang có thai khóc nhiều coi chừng hại mắt. Khóc nhiều hài tử trong bụng tính tình buồn bã, con phải cười nhiều mới đúng.”

“Vâng.” Đường Hà đáp, ba người lại nói thêm ít lời. Đào Đào hai năm nay ít được nhìn thấy cô, hôm nay không chịu nổi, náo Chu thị đi tìm nàng, ba người sợ Chu thị nhìn ra đầu mối, không nói thêm gì nữa, Đường Hà theo Chu thị rời đi.

“Lão đầu tử, sao ông không để ta khuyên Tiểu Hà?” Lý thị than thở, “Khuê nữ mang thai hài tử Nam Sinh, xuất giá tòng phu, con bé không biết được cuộc sống gian khổ, sao ông lại để tùy nó hồ nháo?”

“Bà thấy khuê nữ ta hồ nháo khi nào?” Đường lão than thở, không tán thành lời lão thê, “Tiểu Hà tính tình tốt, nếu con bé không thể nhẫn nhịn, chính là không nhịn được, chúng ta có muốn khuyên, thì chờ mấy ngày nữa hãy khuyên, trước cứ trông chừng khuê nữ cho tốt, để nó biết cha mẹ thương nó, nếu không nó sống ở nhà chồng không thuận lợi, về nhà cha mẹ lại khuyên nó trở về, bà muốn để khuê nữ phải khó chịu sao?”

“Vậy có biện pháp gì? Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi, ta có đau lòng, cũng không thay nó sống được. Lần này Tiểu Hà thẳng thắn, cho dù quay đầu tìm được bậc thang, cha mẹ chồng nó sau này nghĩ đến bị nó uy hiếp, khẳng định trong lòng không thoải mái, ôi hài tử cố chấp, ta nghĩ con bé phải chịu khổ, ta không chịu nổi.”

“Ta không sợ không có bậc thang, ta sợ có bậc thang con bé cũng không chịu xuống.” Đường lão lo lắng, “Bà xem mới vừa nãy phu thê bọn chúng vẫn ôn hòa nói chuyện, Tiểu Hà con đưa Nam sinh đến đầu thôn, khi nào có bộ dáng bực bội? Hết lần này tới lần khác Tiểu Hà nói với ta, không ít lần phải đảm đương, ta không sợ con bé náo, ta chỉ sợ nó không nói ra, quả nhiên là thật.”

Lý thị nghe vậy nhất thời bối rối: “Vậy ta càng phải khuyên nó, một nữ nhân một mình dẫn theo hài tử, cuộc sống rất khổ sở, không được, ta làm cha mẹ không thể trơ mắt nhìn nó bước chân lên con đường đau khổ. Còn nữa, Chu gia đâu thể nào để nó dẫn hài tử đi theo, nếu nó đi thật, một chấm nhỏ nước miếng có thể dìm chết nó. Tiểu Hà dính phải ma chướng rồi, ta nhất định phải khuyên nó.”

“Nhìn lại đi.” Đường lão than thở, “Con cái là cái nợ nần, không ai có thể bớt lo, có cháu ngoại, nhất định phải khuyên nó nhịn một chút, trôi qua cuộc sống yên bình. Nơi nào không có hậu bối không làm lão nhân bực bội đây? Nhưng mà mẹ Tiểu Hà, hai ta cũng phải tính đến trường hợp xấu nhất, nếu khuê nữ quyết tâm muốn sống một mình, ta không thể đánh, không thể mắng chửi, con bé một chỗ để đi cũng không có, nó mà tức giận chạy đến nơi khác, mấy chục năm không gặp được, nó sống chết ra sao không ai biết, đến lúc đó hối hận đã muộn.”

“… Được.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio