Không biết vì sao, nhìn cặp mắt nghiêm túc kia, lá gan Trương Thiến chợt lớn hơn rất nhiều.
Không biết từ khi nào hai tay của cô đã được Tôn Đông Mặc buông ra, Trương Thiến dùng đôi tay buông lỏng ôm lấy cổ Tôn Đông Mặc, nhón chân lên, nhắm mắt dâng lên đôi môi mình.
Dù sao Trương Thiến cũng là một tiểu thuyết gia, một cuốn truyện không thể nào trong sáng từ đầu đến cuối, viết văn như vậy sẽ thiếu kích tình, độc giả cũng không kiên nhẫn đọc tiếp.
Lúc cần thiết đều sẽ viết đến cảnh hôn môi, thơ Đường bài, không biết làm cũng sẽ ngâm. (Huong August – Diễn đàn Lê Quý Đôn) Đối với hôn môi, Trương Thiến vẫn ít nhiều hiểu biết.
Nhưng dù sao cũng là nụ hôn đầu của cả hai kiếp, Trương Thiến vẫn có chút khẩn trương, cô nhắm nghiền hai mắt, cho nên chỉ có thể cảm nhận đôi môi mình chạm vào cái gì đó thật mềm mại, vội ngừng lại một chút.
Loại hành vi này chỉ là nhất thời kích động, hành động luôn nhanh hơn suy nghĩ, nhưng nếu đã làm, sẽ không hối hận.
Trương Thiến là một người như vậy, một khi ở trong lòng đã định ra mục tiêu gì, như vậy cô sẽ bất chấp tất cả thực hiện nó.
Đã bước ra một bước, cũng không do dự, nên trong đầu Trương Thiến ở vừa hồi tưởng lại đoạn văn miêu tả hôn môi, vừa thử đưa đầu lưỡi của mình liếm môi Tôn Đông Mặc.
Mặc dù khi Trương Thiến chủ động, Tôn Đông Mặc có chút ngây ngốc, nhưng à rất nhanh liền phản ứng kịp, chỉ là, nếu Trương Thiến muốn chủ động, hắn liền phối hợp bày ra bộ dáng ngay ngắn mặc người thưởng thức.
Trương Thiến dùng đầu lưỡi khẽ liếm bờ môi của hắn, làm nó ướt át, Tôn Đông Mặc vẫn không nhúc nhích nhưng hô hấp lại tăng nhanh rất nhiều.
Trương Thiến đổi mục tiêu khi đến môi, đồng thời hơi hé miệng, dùng răng nhẹ nhàng cắn một cái, hơi mở ra, day day, đồng thời Trương Thiến mở mắt nhìn phản ứng của Tôn Đông Mặc, đã làm tới đây cũng không cần thiết phải nhắm mắt giả bộ xấu hổ.
Hô hấp Tôn Đông Mặc có chút dồn dập, hắn nhìn chằm chằm ánh mắt của Trương Thiến, ngay sau đó phối hợp với động tác của cô mở hàm răng ra, dễ dàng cho Trương Thiến đi vào, đầu lưỡi Trương Thiến lưu luyến ở trên môi một lát, hồ nghi nhìn đưa tới một ánh mắt, đôi mắt mờ sương hết sức quyến rũ.
Lúc này, chẳng lẽ phải là phái nam nắm giữ chủ động ư, tại sao Tôn Đông Mặc còn chưa có phản ứng.
Suy tư cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, ngay sau đó Trương Thiến tựu lớn gan đem lưỡi chính mình dò xét vào, không đợi Trương Thiến có động tác gì khác, Tôn Đông Mặc đưa tay che lất hai mắt cô, lập tức triển khai công kích, cho dù ai nhìn thấy gò má đỏ bừng cùng ánh mắt ẩn tình của người con gái mình thích cũng sẽ không nhịn được.
Hắn đến gần Trương Thiến, một tay nhanh chóng nắm lấy bả vai Trương Thiến, đè cô lên thân cây ngô đồng, ngậm lấy môi cô, dùng đầu lưỡi của mình bắt được vật nhỏ trong miệng, ôm, quấn không để nó chạy trốn.
Một tay khác ôm eo thon Trương Thiến, từ từ dùng sức buộc chặt, khiến cô càng thêm nhích lại gần mình.
“Ô~”
Miệng bị lấp kín, có chút khó chịu đồng thời lại có loại khoái cảm kỳ lạ truyền đến từ trên đầu lưỡi, giống như đang có dòng điện nhanh chóng truyền khắp toàn thân, thân thể Trương Thiến rất nhanh đã mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào thân cây sau người.
Lúc này Tôn Đông Mặc đã dời “chiến trường”, hắn công thành chiếm đất hôn cánh môi Trương Thiến, trêu chọc đầu lưỡi Trương Thiến, quấn quít, chơi đùa.
dù sao Trương Thiến cũng là lần đầu tiên hôn, hơn nữa lại còn kịch liệt như vậy. Rất nhanh chỉ có thể nhũn người há môi mặc Tôn Đông Mặc đùa giỡn...
Hiểu rõ tình cảm của mình, biết mình thích hắn, hôn môi cũng là chuyện đương nhiên, nhưng Trương Thiến giảo hoạt cũng không trực tiếp đồng ý yêu cầu lui tới của hắn.
Một tờ giấy của hắn, khốn nhiễu cô suốt ba năm, không, phải là tám năm mới đúng, dù sao đời trước cho đến khi chết, Trương Thiến vẫn còn độc thân, nếu như không phải trong lòng mình còn một nút thắt, bằng vào điều kiện Trương Thiến, sao mãi cho đến chết còn chưa yêu đương với ai!
Cho nên, cái gì Trương Thiến cũng không nói, lưu lại một nụ hôn triền miên mãnh liệt, sau đó nhanh chóng trốn thoát.
Không sai, chính là chạy.
Chỉ còn lại một người Tôn Đông Mặc ở lại nơi đó, đứng dưới tàng cây vuốt vuốt miệng mình, cười bình thản lại liều lĩnh.
Kỳ nghỉ Quốc khánh chỉ còn lại vài ngày, Trương Thiến vẫn an tĩnh ở nhà, mặc dù thỉnh thoảng sẽ vuốt miệng cười trộm, nhưng không một chút trễ nãi chuyện chính sự, việc điều tra thị trường của cô đã sắp sửa xong rồi.
Sau hôm ấy, giữa hai người cũng chưa hề liên lạc lại, nhưng ngày trở lại trường, Trương Thiến nhìn thấy Tôn Đông Mặc, lúc đó hắn ngồi trên xe, hạ cửa kính xe xuống, một thân trang phục hư nhàn càng nôit bật vẻ đẹp anh tuấn tự nhiên của hắn, khóe miệng hắn nâng lên, cười ý vị sâu xa với cô.
Trương Thiến đặt hành lý vào cốp sau, không để ý đến ánh mắt của láng giềng, biểu hiện tự nhiên thanh thản, cô cũng không nói gì, chỉ là trên khóe miệng là vui vẻ nụ cười, lúc này, chỗ ngồi của cô là ở bên cạnh ghế lái.
Vẫy tay tạm biệt ba mẹ Trương, xe khởi động, từ từ đi xa, Trương Thiến trên đường về trường.
Trên xe, Trương Thiến vừa cài dây an toàn, vừa hài hước hỏi: “Đông Mặc, cậu có chuyện gì ở thành phố J à, chẳng lẽ lần này lại thuận đường?”
Hiểu tình ý đối phương và tình cảm của mình, cách gọi của Trương Thiến với Tôn Đông Mặc cũng thay đổi, có vẻ thân mật hơn nhiều.
“Em không cần thử dò xét anh, em muốn biết gì, anh sẽ chủ động nói cho em biết. Mặc dù là vì gặp em mới cố ý đến thành phố J, nhưng bây giờ anh thực sự có chuyện cần làm ở thành phố J, có thể phải ở lại một tuần.”
“Ha ha.” Trương Thiến cười gượng, nhanh chóng đổi đề tài khác.
“Tôn Đông Mặc, bằng hữu tên Lâm Dương kia, có phải gia đình anh ta rất có tiền hay không?”
Thật ra, Trương Thiến càng muốn hỏi là: nhà anh có phải cũng rất có tiền hay không?!
Chỉ là, Trương Thiến cảm thấy cách biểu đạt uyển chuyển như vậy thì tốt hơn. Dù sao cô rằng, hai người đến với nhau, không chỉ là chuyện tình giữa hai người, chuyện cần để ý vẫn còn rất nhiều.
Trên thế giới này không chỉ có tình yêu, thân tình cũng rất quan trọng, nếu như xuất hiện vấn đề gia cảnh hai nhà, địa vị không ngang hàng, cha mẹ không đồng ý, không biết sẽ mâu thuẫn đến thế nào.
Có lúc, cô cũng cảm thấy mình đang lo nghĩ nhiều, có lẽ sự thật nằm ngoài tưởng tượng của mình, nhưng nghĩ lại, cũng không phải là chuyện gì xấu.
Một khi phái nữ lâm vào vòng xoáy tình yêu, sao có thể không lo nghĩ chứ, cô muốn hiểu rõ hơn về Tôn Đông Mặc, cô không muốn làm khó hắn, cũng không muốn tình yêu hai người bọn họ khô héo dần. Cho nên, cô chỉ có thể lo nghĩ nhiều! !
“Lâm Dương là bằng hữu của anh, mẹ cậu ra là chuyên gia thiết kế thời trang, xác thực trong nhà rất có tiền. Cậu ta là cậu ta, anh là anh, nhà anh cũng không nhiều tiền như nhà hắn.”
Tôn Đông Mặc liếc mắt nhìn Trương Thiến, hắn hiểu câu hỏi không nói ra lời của Trương Thiến, cũng cảm thấy hơi buồn cười về nỗibawn khoăn trong lòng của cô, nói tiếp: “Thế nào, em hối hận? Có muốn giới thiệu lần nữa không, để hai người tìm hiểu nhau thêm?”
Trương Thiến biết hắn đang nói giỡn, nhưng vẫn nhăn nhó trừng mắt liếc hắn một cái: “Ý em không phải vậy.”
Chốc lát, lại do dự hỏi: “Vậy ba mẹ anh có đồng ý với chuyện chúng ta đến với nhau không?”
Tôn Đông Mặc nghe giọng nói do dự lo lắng của cô, không nhịn được xoay người, dùng giọng điệu trêu chọc kích thích cô: “Ha ha, chúng ta đang kết giao sao? Sao anh không biết? Hình như có người nào đó chưa có câu trả lời chắc chắn với anh nha? ”
gương mặt Trương Thiến đỏ ửng, mặc dù ngoài miệng kiêu ngạo không có thừa nhận, nhưng trong lòng đã sớm điên cuồng gật đầu rồi.
Thật ra cô cũng hơi ngượng ngùng, dù sao, dù sao cũng chủ động hôn hắn, ý biểu đạt không đã rất rõ ràng rồi sao, cho cái bậc thang() rất khó sao?
() Hay dùng để chỉ đường lui
Lâm vào trong giận dỗi, Trương Thiến nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý đến hắn nữa. Chỉ là sau đó, giọng nói bá đạo của Tôn Đông Mặc truyền vào trong tai cô, khiến cô ấm áp.
“Em không cần phải lo lắng, tất cả có anh đây.”
Tôn Đông Mặc có mấy lời vẫn không nói ra, mặc dù nhà hắn không có tiền như nhà tên Lâm Dương kia, nhưng cũng không kém bao nhiêu, dù sao hắn có một người mẹ mang danh ‘nữ cường nhân trong thương trường’.
Thật ra Trương Thiến băn khoăn là điều không cần thiết, mẹ Tôn và ba Tôn là bạn học cùng trường, cũng không có bối cảnh gì quá lớn, sau khi hai người tốt nghiệp đại học thì nhanh chóng kết hôn.
Có tiền lệ là ba Tôn, chắc hẳn bọn họ cũng sẽ không can thiệp vào cuộc hôn nhân của Tôn Đông Mặc quá nhiều.
Trong nhà Tôn Đông Mặc có tiền, nhưng nhà bọn họ càng có quyền! Hơn nữa còn là quân quyền.
Nhân khẩu nhà Tôn Đông Mặc rất đơn giản, người có quyền uy nhất nhà phải là ông nội hắn, thật ra Tôn gia gia là người rất sáng suốt.
Tôn lão gia tử sinh ra trong gia đình nghèo khó, cùng Tôn nãi nãi nâng đỡ lẫn nhau một đường phấn đấu mới đạt được thành tựu như bây giờ, thật không dễ dàng gì. Năm xưa lão nhân gia vì quốc gia lập được nhiều công lao, nay lớn tuổi, kể từ Tôn nãi nãi ra đi, dần dần lui về. Hiện tại cả ngày ở nhà làm bạn với thư pháp, đồ cổ, bảo là tu thân dưỡng tính gì đó, xem ra hết sức nhàn nhã.
Nhưng mặc dù ông cụ không có ở đây, nhưng danh tiếng năm xưa trong quân đội, quan hệ, nhân duyên vẫn còn, nên hiện giờ vẫn có ảnh hưởng rất lớn.
Tuy nói “trong triều nhiều người làm quan to”, nhưng ba Tôn Đông Mặc hoàn toàn dựa vào bản lãnh của mình vững gót trong quân đội, năm ấy bởi vì bị thương nặng, mặc dù bảo vệ tánh mạng lại đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng thân thể lại lưu lại bệnh căn, khiến thời gian dài sau đó ba Tôn không thể vận động.
Nhiệt huyết với quân đội vẫn tròn đầy trong lòng ba Tôn, ông liền đặt hy vọng lên con trai mình. Ai ngờ tiểu tử mới vào quân ngũ ba năm, lại không nguyện ý. Nhưng trong nhà không ai ủng hộ quyết định của ông, cuối cùng không thể làm gì khác ngoài việc cho Tôn Đông Mặc thời gian hai năm để tìm ra lý tưởng cuộc sống.
Thật ra ý định của mọi người là để tiểu tử chơi hai năm, hai năm sau lại đưa vào bộ đội, dù sao, ai cũng không thể trông cậy vào một thằng nhóc tuổi có thể làm được chuyện gì lớn.
Bởi vì lên đường từ buổi sáng, nên bốn rưỡi chiều, Trương Thiến đã tới trường học.
Tôn Đông Mặc ký tên ở dì dưới lầu, săn sóc giúp đỡ Trương Thiến mang hành lý. Trương Thiến ở tầng năm, mặc dù khuân đồ rất không dễ, nhưng vẫn đủ sức, cùng lắm là ngồi nghỉ một lát, tự cô cũng có thể cầm lên.
Nhưng khi nhìn người kia không nói một tiếng đã có hành động săn sóc mình như vậy, vì đã hiểu rõ tâm ý hắn, nên không có laoij cảm giác thấp thỏm, rối rắm lẫn phiền não trước kia, Trương Thiến chỉ cảm thấy trong lòng hết sức thoải mái giống như tắm trong ánh mặt trời, toàn thân ấm áp .
Trong phòng ngủ bây giờ đã trở lại ba người, Trương Thiến giới thiệu hắn cới bọn họ, Tôn Đông Mặc buông hành lý xuống, nở nụ cười khí phách: “Trương Thiến nhà tôi không hiểu chuyện, nhờ mọi người hạnh khổ chăm sóc cô ấy, để tạ lễ, mấy ngày sau rảnh rỗi, tôi mời mọi người đi ăn đùi cừu nướng! !”
Thốt ra lời này, nhất thời bầu không khí nổ mạnh, mọi người hưng phấn, cùng nhau dùng ánh mắt trêu ghẹo hai người: Trương Thiến là nhà anh ư? Ui, ý tứ trong lời nói này… chẳng lẽ hai người…?
Không để ý đến sự trêu chọc của các bạn cùng phòng ở sau lưng, Trương Thiến cùng Tôn Đông Mặc xuống lầu, cầu thang rất dài, nhưng Trương Thiến lại cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã đến lầu dưới, Trương Thiến một lần nữa dừng trước xe, vừa dừng lại, cô có hơi bận tâm hỏi: “Suốt một tuần làm việc ở thành phố J, buổi tối nghỉ ngơi ở đâu?”
“Thế nào, nhanh như vậy đã nhớ anh sao.” Nhìn Trương Thiến trợn tròn mắt, Tôn Đông Mặc kéo bả vai Trương Thiến, hôn một cái lên trán cô: “Không cần lo lắng.”
Trương Thiến đứng tại chỗ chiếc xe đi xa, có chút mất mác, dời bước tính trở về phòng, chỉ nghe thấy tiếng nhạc truyền đến, Trương Thiến mở điện thoại di động ra, là tin nhắn của Tôn Đông Mặc: Bảo bối, yêu em.
Ai nha, thật ngượng ngùng! Trương Thiến che hai má đỏ bừng, quá choáng váng.