Buổi chiều, đến hai, ba giờ, Trương Thiến bị Tôn Đông Mặc đánh thức. Lúc còn đang mơ hồ, được khăn ấm phủ lên mặt, Trương Thiến mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Một lát là được rồi, bằng không tối lại không ngủ được.” Tôn Đông Mặc không chút thay đổi nói mấy lời này, cất xong khăn mặt Trương Thiến đã dùng qua, sửa lại mái tóc có phần lộn xộn cho cô, sau đó sờ trán cô, hình như nhận thấy nhiệt độ phần trán có hơi cao, anh lại nhẹ nhàng dùng trán mình đụng một cái.
Trương Thiến ngẩng mặt nhìn Tôn Đông Mặc gần trong gang tấc, nhỏ giọng nói: “Ưm, em tỉnh rồi, Đông Mặc không cần để ý như vậy, anh biết thân thể em mà, em không phát sốt.”
“Anh chỉ không yên tâm.” Tôn Đông Mặc thả tay xuống, lại sờ trán của mình: “Có vẻ như nhiệt độ của em hơi cao.”
Trương Thiến lén liếc mắt, nhỏ giọng nói: “Không có chuyện gì, vừa mới ngủ dậy mà, đây là hiện tượng bình thường.” Nói xong còn dùng lực gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Tôn Đông Mặc lắc đầu cười khẽ, anh cũng biết điều này, nhưng bộ dáng mơ hồ vừa mới tỉnh dậy của Trương Thiến thật đáng yêu, anh chỉ viện cớ thuận tay ăn đậu hũ thôi, anh xoa xoa tay cô, nói: “Hôm nay thời tiết không tệ, anh mang em ra ngoài đi dạo.”
“Được, có phải sắp hết một năm rồi không, đến bây giờ nhà chúng ta còn chưa sắm sửa được gì.” Trương Thiến nhịn lịch treo tường, nghiêng đầu buồn rầu nói.
Nghe Trương Thiến nói như thế, Tôn Đông Mặc cũng nhớ tới tới, tháng sáu kết hôn, Trương Thiến lại hôn mê hơn sáu tháng, trước kia anh một mực chăm sóc Trương Thiến, thiếu chút nữa cũng quên mất, bây giờ đã sắp đến mùa xuân, tất cả mọi người đều đang tích cực chuẩn bị lễ mừng năm mới đấy.
“Vừa khéo, qua năm mới, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi.”
“Trăng mật?” Trương Thiến nghi ngờ, ngay sau đó lại có chút chán nản, xe thời gian tai nạn quả thật không tốt, lần tai nạn này đánh bay tuần trăng mật cả đời mất rồi.
Nhưng sao từ này lại quen thuộc đến vậy, trước khi ngủ trưa, hình như Tôn Đông Mặc đã hỏi qua vấn đề này.
“Có phải anh có nói qua với em sẽ đi Las Vegas hay đại loại thế không?” Trương Thiến nghi ngờ hỏi.
“A, anh đã nói qua, trước khi ngủ trưa không phải em đã đồng ý với anh rồi sao, sao thế, em quên?” Động tác của Tôn Đông Mặc dừng một chút, sau đó liền khôi phục lại bình thường, anh muốn hỏi thăm Trương Thiến, muốn nhìn xem rốt cuộc cô nhớ được bao nhiêu.
Trương Thiến không chú ý tới sự dừng lại rất ngắn của Tôn Đông Mặc, “A, em chưa, nhưng có hơi mơ hồ, chuyện em đồng ý với anh sao có thể quên được chứ.” Cô vịt chết còn cứng mỏ, không ngờ lại dễ dàng đồng ý.
Tôn Đông Mặc nghe vậy thầm hồii hộp. Nhưng khuôn mặt anh vẫn không thay đổi, suy nghĩ một chút, anh vẫn quyết định mạo hiểm, thử dò xét.
“Em nói thật à.”
“Dĩ nhiên, chẳng lẽ em lại là loại người không giữ chữ tín sao?” Trương Thiến nhớ lại một điều, cô nhớ hình như mình đồng ý ngày mai đến nhà ông ngoại ăn cơm? Đây cũng không phải là chuyện lớn gì, đồng ý thì đồng ý chứ sao.
Cho nên, Trương Thiến lại nói lại một lần nữa, khẳng định lời nói của mình.
Tôn Đông Mặc không che giấu được đường cong nơi khóe miệng, khuôn mặt nở nụ cười vui vẻ, anh tiến lên, vờ như vô cùng vui vẻ ôm lấy Trương Thiến, thậm chí rất mơ mộng xoay một vòng.
Anh đang tự nói thầm với lòng mình, bước kế tiếp chính là bước quan trọng nhất, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn còn phải tiếp tục cố gắng.
“Em đồng ý? Thật sự là quá tốt.”
Đối với sự hưng phấn này của Tôn Đông Mặc, Trương Thiến vô cùng khó hiểu, nhưng không tiện đả kích anh, chỉ có thể cười rộ theo.
“Anh muốn đặt cho đứa bé một cái tên thật khí phách. Em nói xem tên gì thì được đây?”
Đứa bé? Có ý gì, Trương Thiến nhìn Tôn Đông Mặc, dấu hỏi đầy đầu.
“Em quên à, anh nói sau khi trở về từ tuần trăng mật, anh muốn sinh em bé, em đã đồng ý.” Nói xong, nét mặt của Tôn Đông Mặc biến thành khó hiểu.
“Không phải em đã quên chuyện này rồi chứ?”
Nhìn ánh mắt đau lòng của Tôn Đông Mặc, Trương Thiến hốt hoảng lắc đầu, nhắm mắt nói: “Không phải, dĩ nhiên em không quên, không phải muốn sinh em bé sao, được, em đồng ý với anh.”
“Anh còn tưởng em quên mất rồi đó, không phải là tốt rồi, đúng rồi, mặc áo khoác vào đi, mặc dù mặt trời lên, nhưng bên ngoài vẫn hơi lạnh.”
Tôn Đông Mặc săn sóc lấy một cái áo khoác khoác lên người Trương Thiến, lại dịu dàng quàng khăn cho cô, dụng tâm như đối đãi với một đứa bé.
Trương Thiến bị hành động dịu dàng này của Tôn Đông Mặc làm cho mơ màng, cho đến khi ra ngoài một lúc lâu, mới bị gió lạnh thổi tỉnh.
Sau khi tỉnh táo lại, Trương Thiến có thời gian cẩn thận suy nghĩ phản ứng của Tôn Đông Mặc, Trương Thiến không ngốc, cẩn thận ngẫm lại đã biết Tôn Đông Mặc nhỏ mọn, Trương Thiến không để tâm đến sự mờ ám của anh, rốt cuộc tìm ra nguyên do, Tôn Đông Mặc chỉ muốn một một đứa bé thuộc vè hai người bọn họ mà thôi.
Thật ra, Tôn Đông Mặc cũng không định bày kế như vậy, so với Tôn Đông Mặc, Trương Thiến càng muốn có em bé hơn, đứa trẻ mềm mại nho nhỏ, chỉ cần nghĩ đến, liền không nhịn được tim đập rộn lên. Sau khi kết thúc tuần trăng mật gì đó, Trương Thiến còn ngại quá lâu.
Nhìn Tôn Đông Mặc vì muốn bồi thường cho cô mà lộ ra vẻ mặt khác thường, Trương Thiến ngịch ngợm nở nụ cười, cô muốn nói cho Tôn Đông Mặc suy nghĩ của mình, bộ dáng hiện tại của Tôn Đông Mặc không phải vào vô cùng tốt ư.
Lúc này Tôn Đông Mặc đang ước lượng mua ít quả khô và đồ ăn vặt dùng trong năm mới, vừa thảo luận chuyện gì với ông chủ, còn phân lực chú ý lên người Trương Thiến, vẻ mặt không tự chủ được lộ ra chút lo lắng. Từ khi Trương Thiến tình lại, anh luôn chú ý đến an toàn của Trương Thiến, giống như bây giờ, làm chuyện gì đều không quên chú ý đến tình huống của cô.
Mất mà được lại cái gì, lần thứ nhất là đủ rồi, anh không bao giờ muốn lặp lại chuyện đó một lần nữa.
Thấy Trương Thiến nghịch ngợm cười, mặc dù không biết điều gì khiến cô vợ nhỏ vui vẻ như vậy, nhưng cũng không làm trở ngại chuyện anh vui vẻ theo, tâm trạng không khỏi dâng lên, khóe môi anh cũng vẽ lên nụ cười.
Tôn Đông Mặc không biết nụ cười của mình lúc này ấm áp đến nhường nào, vẻ mặt nhu hòa đến lạ lùng. Trong ánh mắt đều là hình ảnh của Trương Thiến, chỉ cần có em, tất cả những thứ khác đều không quan trọng.
Nhìn cặp mắt kia, Trương Thiến từ từ thu lại nụ cười, dáng vẻ ngơ ngác không biết làm sao.
Tôn Đông Mặc giao xong tiền, nói cảm ơn với ông chủ, sau đó xách đồ đi tới bên người Trương Thiến.
“Sao vậy, không thoải mái ở đâu à?”
Trương Thiến xoay mặt, có chút xấu hổ, không muốn đối mặt với anh, nhưng mặc dù cảm thấy không được tự nhiên với Tôn Đông Mặc, cô vẫn đáp lại: “Em không sao, đúng rồi, bây giờ đã ra ngoài, chúng ta tới nàh ông ngoại thôi, nếu không còn phải đợi đến ngày mai, ông không yên lòng.”
Tôn Đông Mặc gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Ừ, hôm nay đi cũng được, mấy món đồ này vừa khéo đế ông làm đồ chiêu đãi khách. Đúng rồi, Thiến Thiến, chúng ta làm lẩu đi, khỏi để ông nấu cơm, mùa đông ăn lẩu ấm dạ dày, canh suông đối với thân thể của ông cũng không có chỗ gì xấu.”
Lúc này tâm tình Trương Thiến đã khôi phục lại, cô sảng khoái cười một tiếng: “Được, nghe lời anh.”
Mua xong nguyên liệu làm lẩu, hai người xách một đồng đồ lớn trèo lên tầng nhà bà ngoại Trương Thiến. Ăn lầu mà, cần phải náo nhiệt, lúc mua đồ hai người cũng mua nhiều, huống chi, Trương Thiến đã gọi điện thoại cho Chanh Chanh và em trai tới ăn cơm.
Dì cả, dượng đều có việc bận, xong việc mới tới thì không kịp, Chanh Chanh tương đối tự do, đóng cửa cửa hàng, treo bảng hiệu lên, nói xem có bao nhiêu tự do.
Về phần Thần Vũ, cậu chính là con lợn ham ăn, mặc dù hiện tại ngoại hình không mập, nhưng khẩu phần ăn vẫn không thay đổi, nghe nói có lẩu, vòng quanh thành phố chạy xe tới.
Nhà bà ngoại chỉ có hai người ông ngoại và bà ngoại, dù gần nàh dì cả, Chanh Chanh qua lại cũng nhiều, nhưng bình thường hai ông bà ở nhà có phần tịch mịch. Bọn trẻ đều đã lớn, có công việc riêng của mình, ít chuyện náo nhiệt. Trong những đứa trẻ đồng lứa, ngoài chị gái nhà cậu hai, những người khác đều đến đông đủ.
Ông ngoại, bà ngoại, Trương Thiến, Tôn Đông Mặc, Chanh Chanh, Thần Vũ, mấy người vây quanh bàn nhỏ cùng nhau ăn lẩu, không khỏi khiến Trương Thiến cảm giác mình đã trưởng thành.
Cho dù tuổi tác bao nhiêu, chỉ cần có mệ thương, sẽ luôn có cảm giác mình vẫn chưa lớn.
Nhưng hiện tại, Trương Thiến vội vàng gắp thịt, gắp thức ăn, gia vị, chẳng những phải lo lắng cho khẩu vị hai cụ, còn phải phân thần nghe em trai em gái nói chuyện, lúc ăn cơm, cô quay đi quẩn lại mãi, nhưng Trương Thiến lại cảm thấy thực thỏa mãn, thực vui vẻ.
Trong mấy người này, trừ ông bà ngoại, cũng chỉ có Trương Thiến và Tôn Đông Mặc là lớn tuổi nhất, trên hai người có lão, dưới có nhỏ, cho dù tuổi em trai em gái không nhỏ, nhưng Trương Thiến không khỏi sinh ra cảm giác trách nhiệm.
Chưa từng chắc chắn về thân phận của mình như thế. Bây giờ bản thân đã lập gia đình, có thể sẽ làm mẹ sớm thôi. Cô đã trưởng thành rồi, hay là phải nói, cô nên trưởng thành.
cơm nước xong, Thần Vũ nói chuyện với ông ngoại một lát, thấy sắc trời đã tối, vội vàng chạy xe vòng một phòng quanh thành phố đi mất
Chanh Chanh và dì cả nói hay lắm, tối hôm nay muốn ở nhà bà ngoại ngủ. Trương Thiến thấy thèm, làm thế nào bây giờ, hôm nay cô cũng muốn ở nhà bà ngoại ngủ.
đối với thỉnh cầu của Trương Thiến, Tôn Đông Mặc không có cách, nhưng nếu Trương Thiến ở lại, vậy anh phải làm thế nào?
Dù sao nhà mình cũng gần, cuối cùng, dưới ánh mắt thỉnh cầu của Trương Thiến, Tôn Đông Mặc bất đắc dĩ đồng ý đề nghị của cô, đó chính là anh về nhà mình ngủ.
Haiz, đêm đầu tiên kể từ khi xuất viện, Tôn Đông Mặc phải ngủ một mình. Anh ôm chăn nhìn ánh trăng bạc ngoài cửa sổ, bất đắc sĩ than thở. Trưa nay anh còn đặc biệt để Trương Thiến ngủ nhiều một lát, kết quả, Tôn Đông Mặc bất đắc dĩ nhìn nửa người dưới.
“Uất ức cậu rồi, người anh em.”
Nói xong, Tôn Đông Mặc nhanh chóng chui vào chăn, để mình mau sớm ngủ, sáng sớm mai còn muốn phải đi đón Thiến Thiến đấy.
Buổi sáng lúc đi, mua luôn điểm tâm mới được, gần đây cạnh chung cư vừa mới mở một quán ăn nhỏ, nghe nói bữa sáng ở đó làm không tệ.
Hôm qua anh để lại ấn tượng không tồi với ông ngoại, nghe nói ông thích chơi cờ tướng, ừm, trình độ của anh cũng không tệ lắm, có thời gian, ngày mai nhất định phải bồi ông chơi một ván.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tôn Đông Mặc dần dần tiến vào mộng đẹp.