CHƯƠNG
Họp mặt đại gia đình ( Kết)
Tôi cảm thấy bản thân nên viết tiếp và viết nhanh nhanh một chút để phòng cho bộ nhớ ngắn hạn không giữ nổi cơn sóng lớn đang dâng trào bên trong này.
Sau khi xác định chắc chắn chị Thanh trở ra xe bằng cửa sau, tôi đã thấy được quản gia Thịnh. Vẫn như bao lần trước, bác ấy cúi nhẹ người chào và sau đó nhìn tôi mỉm cười thân thiện rồi láy xe rời đi.
Bỗng dưng tôi thấy có chút trống rỗng, bất giác bước chân trở lại phòng sách nơi chị Thùy cùng chị Thanh cãi nhau lúc nãy thì thấy có người ra vào.
Tôi chạy nhanh đến, nghiêng người nhìn vào liền thấy được khuôn mặt cười đến vui vẻ của chị Thùy đang nhìn mình và mấy món đồ chị Thanh vừa ném đi cũng đã được sắp xếp lại vào chỗ cũ.
“Minh Hạ, mau đến xem xem”
Tôi rụt rè nhưng là vẫn bước vào, đứng bên cạnh chị ấy. Hiện tại trong phòng sách này xuất hiện thêm một bể kính to lớn, thậm chí còn trồng thực vật nhỏ, còn có gò, đồi nho nhỏ nữa và một phần được cho cát vào
“Bể cá đó”_chị Thùy rất vui vẻ chỉ tay vào bể kính, vẻ mặt rất tâm đắt_”Tiểu đồng chí Dương hứa mua cá cho chị, hiện tại liền mang qua. Rất tốt đúng không??”
Tôi có chút khó khăn lại có chút ngập ngừng_”Chị Thùy, bể này để nuôi rùa mà”
“Rùa và cá không nuôi cùng được sao??”_chị ấy tròn mắt nhìn tôi vẻ mặt như không biết gì, ngây ngô đến lạ
Tôi thấy mà không khỏi muốn cười, mím môi gật đầu_”Không nuôi chung được”
Vừa lúc đó người hầu mang vào cặp rùa, thả vào hồ rồi đổ thêm ít nước vào tạo thành cái hồ nho nhỏ cho cặp rùa rồi cúi đầu định rời đi nhưng lại bị chị Thùy gọi lại, bắt đứng chờ.
Ngay sau đó, tôi đã thấy chị Thùy yên lặng, thất thần, bất động ngẩng cao đầu rồi hạ tầm mắt nhìn xuống sinh vật đang di chuyển trong bể kính trước mặt chị bằng một thái độ vô cùng khinh bỉ và không hài lòng
Sinh vật ấy rất thong thả, rất chậm rãi di chuyển, lâu lâu còn ‘vui vẻ’ áp sát mặt bể kính
Chị thấy nó như thế liền nhếch môi mỉa mai_”Con này là con rùa sao?!?”
Tôi cũng tròn xoe mắt, không tin nổi nhìn chị, máy móc gật đầu_“Vâng, nó là rùa”
“Nghe giang hồ đồn nếu tốt thì nó sống tới một trăm năm vẫn được đúng không??”
“Theo em biết thì bởi vì là rùa cảnh, cao nhất là bảy mươi năm”
Chị ấy với vẻ mặt không tin nổi, máy móc quay đầu nhìn sang tôi_”Bảy mươi??”
“Đúng vậy”
Chị Thùy thở dài, một tay chống hông, ngẩng đầu, một tay vuốt mặt_”Tôi phải chịu trách nhiệm với sinh vật sống, lớn lên và trưởng thành rồi già đi trong bảy mươi năm sao!! Một con cá cùng lắm cũng chỉ trong mười lăm phút từ trưởng thành cho tới chết là xong. Vậy mà giờ phải chịu trách nhiệm tận bảy mươi năm. Thánh a!!!”
“Không phải chị nói là mua cá sao??”
Chị ấy thở dài_”Chị đã định mua cá. Một con cá thật đẹp, thật duyên dáng”
“Nó tên gì??”
“Ba đuôi??”_chị ấy trả lời rất không chắc chắn, nhướn mày cố suy nghĩ thêm gì đó rồi nhìn tôi gật gù_”Đúng vậy, là ba đuôi, trắng đỏ”
“Thế từ ba đuôi, sao lại thành rùa rồi??”
“Kể ra thì cũng có chút không đúng. U Minh, nhìn chị có dễ bị lừa không??”
Thứ cho tôi. Tôi nhìn đâu cũng chả thấy chị ấy dễ bị gạt cả. Tôi trân trối, lắc đầu lia lịa, thầm nghĩ có phải hay không chị ấy đang gài bẫy mình.
Nhưng như tôi đã nói, trái đất và sao hỏa cách nhau rất xa, rất xa nha~~
Chị ấy xoay người, tay này nâng tay kia, một tay xoa cằm_”Chính chỗ đó. Chị cảm giác có phải hay không bản thân quá ngây thơ. Chỉ nghe mấy lời kia, cái gì mà đáng yêu, dễ nuôi, sống lâu, thú vị. Lại thêm lúc đó mẹ gọi tới bảo về nhà họp mặt gia đình. Gấp quá, chị nhắm mắt mà mua về sinh vật bảy mươi năm này. Haizzz. Tiền ah”_rồi chị ấy xoa trán, tự quay đi lẩm nhẩm một mình_”Năm ngàn. Tận năm ngàn. Mua một bé mèo vẫn còn vui vẻ hơn. Vừa có lông mềm mại, mắt tròn to, tai nho nhỏ lại còn biết làm trò...”
Tôi lúc này đứng hình nhìn chị Thùy mà thầm nghĩ tên Minh Viễn kia thấy chị ấy lúc này có thể nào không phát cuồng lên đòi xin chữ kí.
Đang lúc tôi còn thăng hoa với cảm xúc thì chị ấy đã đi đến, giơ chân đá đá vào bể kính, khoanh tay, cao cao tại thượng hạ mắt nhìn rùa con_”Này sinh vật bảy mươi năm, hãy chứng tỏ giá trị năm ngàn của mày đi”
Nhưng mà rất tiếc, cặp rùa một con trên bờ một con dưới nước vẫn chăm chỉ làm tiếp công việc của mình mà không hề màng đến chủ nhân ở phía trên. Chị Thùy chép miệng, phất tay_”Mang qua nhà họ Lý đi, gọi quản gia Chi ra nhận”
Người hầu bị gọi ở lại cúi chào rồi nhận mệnh, ra ngoài gọi người mang rùa ra rồi thu dọn, tháo bể mang trở ra. Chị Thùy lại bước đến chiếc ghế ở bàn làm việc, ngồi vào, bắt chéo chân, một tay chống má một tay gác lên thành vịn nhìn tôi
“U Minh Hạ, sao hôm nay em lại ở đây nào??”
Một câu nói này khiến tôi như chết sửng. Chị ấy muốn hỏi việc gì??Việc tôi ở đây hay là việc tôi đến đây?? Chị ấy có dụng ý gì?? Chị ấy định làm gì tôi??
Hàng đống câu hỏi hiện ra trong não bộ và tôi chỉ có thể ngây thơ mà trả lời_”Vô tình thôi chị”
Tôi thấy chị ấy nhướn mày mà không khỏi sợ hãi, rồi lại thêm cái nhếch môi, nheo mắt của chị hướng về phía tôi_”U Minh Hạ, bây giờ không phải năm mới, em không thể thoải mái như vậy khi em đang ở nhà chính. Nhớ không?”
Tôi biết chị ấy muốn làm tôi thoải mái bởi cái tên mang tính trêu chọc kia. Nhưng là vẫn không kiềm được mà lo lắng suy nghĩ. Chị ấy là người đầu tiên trò chuyện mà khiến tôi phải sử dụng não cật lực như vậy. Rất tốn sức vận chuyển thông tin đó. Mấy lần trước cũng chỉ bông đùa vài câu, chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này cả.
Thật là khiến con người ta đứng ngồi không yên nha!!
“Vâng chị”
“Chị nghĩ em ít nhất là nên đi theo Minh Viễn hoặc Minh Thành, đừng đi theo anh Khải. Hiện tại không phải muốn làm là làm, nề nếp một chút được chứ cô bé”
“Vâng chị”
Tôi được lệnh thoát liền cắm đầu mà rời đi, cũng không quay đầu. Vừa bước đến cầu thang nhìn xuống đã thấy Minh Viễn đang tìm kiếm gì đó, vừa nhìn đến tôi, hắn liền rất không câu nệ, nhanh nhanh ngoắt tay bảo tôi xuống.
Vừa lúc đó thì bác hai gái cùng bác hai trai cùng nhau trở về, bước vào sảnh chính. Tôi còn nhớ rất rõ, bác gái thì dịu dàng mà vui vẻ, cũng rất niềm nở. Còn bác trai thì tùy thời mà lánh đi để bọn tôi tự do nhất có thể, cũng chưa từng một lần tôi thấy ông ấy nghiêm khắc cả.
Nhưng hôm nay, hai người họ đều nghiêm túc và lạnh lùng đến mức tôi không tin được.
Bà nội trở về, theo sau là người hầu với đồ đạc lỉnh kỉnh. Lúc đó cả sảnh chính đều đồng loạt chìm vào yên lặng. Chị Thùy cùng miếng băng gạc trên trán, rất thong thả đi đến giơ tay định đỡ bà thì bà nội lại lách nhẹ người tránh đi. Tôi còn đang bất ngờ thì lại thấy chị ấy đường hoàng đứng chắn trước một người nam nhân đi theo phía sau bà, đang định bước vào cửa
“Xin thứ lỗi, nhưng cậu đây là..”
“Là hôn phu tương lai của Minh Thanh, do bà nội chọn.”_người trả lời chính là bác hai, cũng không nhìn đến con gái, bác ấy bước đến đỡ một tay của bà rồi cùng bác gái bước đi
“Thật là có lỗi rồi. Mời”_chị ấy mỉm cười thật nhẹ, nghiêng người mở lối. Người nam nhân kia cũng chỉ khẽ gật nhẹ đầu rồi thẳng lưng bước đi
Bà nội vẫn chưa biết được, chị Thanh bị bắt rời đi rồi.
Tôi biết, đây là lần đầu tiên họp đại gia đình lại có thêm một người ngoại tộc.
Tôi có nghe qua, chủ gia tộc hiện tại là chị Thanh. Nhưng tôi hiểu và biết mọi người cũng ngầm hiểu chị Thanh chỉ là gánh hộ chị Thùy về phần danh nghĩa, còn về công việc chung của gia tộc thì vẫn là một tay chị Thùy thâu lưu.
Nhưng là hiện tại vị trí chủ gia tộc trong bàn ăn lại là do bà nội đường hoàng ngồi vào. Bên phải là gia đình bác hai, bên trái là gia đình tôi. Còn lại là họ hàng xa mà tôi không rõ. Tôi lén lút nhìn người nam nhân kia, anh ta bước vào phòng ăn, được bà nội đặt cách cho ngồi ngay bên cạnh.
Sau đó bà mỉm cười hài lòng hỏi chị Thanh đâu.
Chị Thùy bỗng nhiên tháo khăn ăn, đứng dậy bước đến bên cạnh, ngay sau bà nội, khẽ cúi đầu_”Minh Thanh vẫn ở chỗ của nó thưa bà”
‘Chát’
Quả thật lúc đó tôi đã điếng người, cả phòng ăn ngay cả tiếng nĩa đặt xuống khăn lót cũng không nghe được. Mọi việc diễn ra quá nhanh. Bác hai tát chị Thùy và đúng lúc đó bà nội cũng đã đứng lên, xoay người và giơ sẵn tay ra
“Từ khi nào con lại tự tiện như vậy??”
Tôi thấy bà nội có chút không hài lòng mà ngồi trở lại. Chỉ là tôi chờ bà ấy diễn theo kịch bản có sẵn. Nhưng không nghĩ tới, dàn khung được kéo dài hơn so với dự tính đi rất nhiều
“Là con sơ ý thưa ba”
Bà nội ngay lập tức lên tiếng_“Sơ ý, sơ ý cái gì! Đích thân ta bảo người đến đón Minh Thanh, vậy mà giờ Minh Thùy, con gái cưng của con bảo là Minh Thanh vẫn ở trường quân đội là có ý gì?”
Tôi cứ nghĩ bà nội sẽ vẫn giữ chút thể diện cuối cùng cho tôn nghiêm của gia đình nhưng không nghĩ tới bà lại thẳng thừng muốn vạch tội chị Thùy
“Có phải hay không nó vừa về đến nhà, con gái cưng của con liền tách Minh Thanh ra khỏi ta??”_bà nội khẽ gõ ngón tay lên bàn, ánh mắt sắt bén nhìn về phía bác gái
“Là Minh Thùy sai thưa bà. Con chỉ đơn giản nghĩ Minh Thanh bởi vì nổi hứng mà trốn học. Chỉ là muốn nó mau chóng trở lại, không nghĩ tới là dụng ý của bà. Con xin lỗi”
‘Chát’
Lại thêm một cái tát từ bác hai mang đến cho chị Thùy. Lần trước chị ấy còn lảo đảo vịnh ghế của bà mà lấy lại thế, nhưng lần này là không chịu được mà ngã ra sàn
“Đến từ đường, quỳ xuống”
“Vâng”
Tôi trơ mắt nhìn hai má đó bừng của chị Thùy, rồi dáng lưng cô độc kia cho đến lúc chị ấy khuất dáng sau ngã rẽ. Đến lúc này mới nghe được tiếng cười nhẹ từ phía trên, tôi thẫn người nhìn lại bà nội.
“Con trai, con không nên nặng tay như vậy, dù gì Minh Thùy sức khỏe không tốt. Vẫn là ăn xong lên nhìn con bé đi”
“Vâng thưa mẹ”
Tôi nhìn xuống đĩa thức ăn trước mắt, lại bất giác nhìn qua bàn tay từ khi nào đã nắm chặt khăn ăn của mình. Bỗng nhiên nghĩ không ăn nổi, buông xuống nĩa cùng dao, hạ tay, giấu xuống dưới bàn. Lại nhìn một lược quanh bàn liền thấy được có người nho nhỏ ghé nhau bàn tán, có người chỉ chỏ phía cửa chị Thùy rời đi, có người vui vẻ. Tôi nghiêng người nhìn ba anh trai của mình, họ chỉ chăm chú ăn và như chưa từng có việc gì xảy ra cả.
Còn phía trên thì bà nội đang vui vẻ trò chuyện với ba, mẹ tôi.
“Minh Hạ”
Bỗng nhiên bị gọi tên, tôi có chút chập chạp phản ứng, nhìn lên bà nội_”Vâng”
“Con năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi??”
“A”_tôi cảm thấy bàn tay mình được Minh Viễn xiết lại, tôi tự giác mỉm cười vui vẻ hướng bà nội trả lời_”Dạ, mười bảy thưa bà”
“À, kém Minh Thanh một tuổi nhỉ. Không sao, cũng đã lớn hết rồi. Thời gian trôi thật nhanh đúng không”
Tôi cảm nhận được tay mình đang bị cấu, liền lấy tay còn lại đặt lên bàn tay lạnh lẽo của Minh Viễn rồi chỉ nhìn bà mà cười, im lặng quay lại đối mặt với đĩa thức ăn trước mặt, âm thầm đổ mổ hôi cả tá trong lòng
Ngay sau đó mẹ tôi liền vui vẻ tiếp lời của bà rồi sau đó là những lời thêm vào giúp góp vui cho cuộc trò chuyện hiểm có của mấy người họ hàng kia.
Mẹ tôi và bà nội nói chuyện tương đối hợp nhau, một người tung, một người hứng. Bởi đơn giản, mẹ là con dâu do chính tay bà chọn. Mà ba tôi lại thuộc về dạng cưới rồi yêu. Gia đình tôi cũng tính là một loại hạnh phúc may mắn đi.
Mẹ tôi không thích bác gái cho lắm. Mẹ lớn hơn ba tôi hai tuổi và làm dâu trước bác gái hai năm, lại thêm gia thế cùng cách đối xử của bà nội nên không khỏi xa cách.
Nhưng không hiểu sao khi chị Thùy được sinh ra, mẹ bắt đầu trò chuyện với bác gái. Đến lúc chị ấy nắm vị trí kia thì hai người mẹ vừa gặp nhau liền như bạn bè lâu ngày, cùng nhau trò chuyện rất lâu. Rồi đến lúc tin tức về gia thế của bác ấy được đưa lên, tôi nghĩ có phải hay không cả hai có thể trở thành bạn tri kỉ.
Tôi chợt hiểu, tầng lớp cũng là một loạt khoảng cách, một loại vách tường. Chỉ khi nhận ra người đó ngang hàng, cùng đẳng cấp với mình hoặc ít nhất là gần sát mình thì trong lòng mới buông lơi được tấm màn chắn kia.
Nhưng có lẽ vẫn có ngoại lệ cho việc bức tường ấy là vô hình. Đó chính là tình yêu giữa bác trai và bác gái.
Âu cũng có lẽ chỉ khác nhau ở suy nghĩ và cách nhìn của con người mà tạo ra hai từ vô hình và hữu hình mà thôi.
Chỉ có thể tổng kết rằng trong mười bảy năm cuộc đời tôi, hôm nay là ngày không kém bất ngờ và kinh khủng nhất mà tôi từng trải quá. Tôi có cảm nghĩ, cảm xúc lúc này sẽ là một thứ hằn sâu vào tâm trí, một kí ức kéo dài mãi và tạo ra hẳn một di chứng cả về sau cho bản thân mình.
Càng nghĩ càng muốn rùng mình mà chẳng được.
Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc. Bác trai cùng ba tôi và nam nhân kia đi cùng bà nội vào phòng khách chính. Những người họ hàng được mời ở lại, nhưng ở khu nhà phía sau khu nhà chính. Bốn anh em tôi thì được dời ra khu nhà phía tây, khu gần nhất với nhà chính.
Trong lúc đó tôi lặng lẽ tách rời hàng ngũ, bất giác mà bước đi.
Chợt, tôi nghe thấy tiếng khóc.
Tôi đến gần nơi phát ra tiếng khóc ấy, đã định bước ra nhưng cuối cùng lại thành lặng lẽ nép vào tường.
Là bác gái. Bác ấy đang khóc nức nở. Bác trai từ sau lưng bác gái đi đến, trên tay là chiếc khăn nhỏ, khẽ bước đến nước mặt bác gái, khom người nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho bác ấy.
“Làm sao đây, làm sao đây. Minh Thùy sẽ giận lắm. Giận lắm”
Bác trai thở dài, ôm bác gái vào lòng, vỗ vỗ lưng_“Anh nghĩ con bé sẽ hiểu mà”
Bác gái cố nói trong từng cơn nất của mình_“Tôn nghiêm, tự trọng của Minh Thùy chả lẽ cả anh và em đều không rõ. Em sợ con bé sẽ không kiềm được mà xuống tay lần nữa mất”
“Không sao đâu, không sao đâu. Không phải mẹ bảo chúng ta được lên thăm con bé sao?? Đi nào”
“Không được, hiện tại đừng lên. Một lúc nữa rồi lên”
“Được. Theo em”
“Em gọi con trai, chồng sắp cưới của con gái tới được không??”
“Chỉ cần em muốn, mọi thứ đều theo em”
“Ừ”
Tôi thấy bác trai cười nhẹ. Tôi cũng thầm thở ra mà rời đi.
Bước chân lại ngu ngốc mà đi đến đứng trước cánh cửa từ đường nặng trịch, cao lớn kia. Không kiềm được tò mò, tôi đẩy nhẹ cửa
“U Minh Hạ??”
Tôi giật bắn cả người mà buông tay để cánh cửa theo lực đẩy nhẹ tới và trọng lượng của nó mà chậm rãi mở ra, lộ ra bản thân tôi ngu ngốc đứng đó trong tư thế buồn cười
Sao chị ấy biết được chứ??
Tôi còn chưa thắc mắc hết thì chị ấy liền trả lời_"Gia đình này, người chỉ biết không gõ cửa đã mở cửa vào thì chỉ có Minh Hạ em và Minh Thanh"
Trong lòng tôi nổ vang một phát súng vì bị phát giác tất xấu. Ngay lập tức tôi liền cười giả lã, một tay chào, một tay vươn tới cố nắm tay cầm của cửa gỗ
Với giọng điệu lạnh lùng không thanh sắc lại thêm gương mặt quá mức thâm trầm, chị ấy chặn lại động tác định trốn chạy của tôi chỉ với hai từ_“Vào đây”
Kháng mệnh không bằng nhận mệnh. Vả lại lúc đó trong lòng tôi chỉ văng vẳng mấy từ ‘ tôn nghiêm, tự trọng’ nên liền ngoan ngoãn mà bước vào, nhẹ nhàng đóng lại cửa
Chị ấy quỳ thẳng lưng, thẳng người. Chỉ là hai nắm tay xiết chặt áp sát vào người, thẳng hướng nhìn vào bài vị phía trước như muốn chọc nát nó. Tôi chậm chạp, có chút lúng túng đến quỳ một bên
“Đứng lên, không làm sai, không phải quỳ”
“Vâng”
“Có biết hay không tò mò sẽ hại chết mạng người”
Tôi lùi ra đứng phía sau chị, nghe được lời lời này nói ra liền khiến tôi đứng hình, trân trân nhìn mái tóc của chị Thùy, sau đó lặng lẽ dời đi tầm mắt nhìn ra cửa sổ bên ngoài_”Thật sự chưa nghĩ tới”
“Bây giờ nghĩ vẫn kịp. Biết ít chuyện, sống sẽ thoải mái hơn”
“...”
Quả thật đúng. Tôi yêu cuộc sống tự do tự tại của lúc trước. Cứ nghĩ về đây sẽ mất tự do nhưng cuối cùng vẫn là tôi nghĩ nhiều. Nhưng có lẽ, con người nhàn rỗi quá nên sinh ra nông nỗi chăng??
Nhưng lời này của chị, thật khiến tôi phải đắn đo về chuyện xảy ra hôm nay và cần xem xét lại quyết định sau này của tôi.
“Họ mang em đến đây để muốn em thấy được sự tàn nhẫn, lạnh lẽo của giới nhà giàu mà chán nản mà sợ hãi. Chắc họ không nghĩ tới đáp án lại là phản ứng ngược đâu”
Tôi cứ như đứa nhóc trước chị ấy, liền cao giọng cãi_“Không có”_nhưng rồi chỉ có thể thấp giọng, đưa tay gãi gãi cổ_” Em chỉ là lo lắng, không kiềm được lo lắng cho chị”
Tôi nghe được tiếng cười khẽ từ chị, chỉ là vào lúc nghe được thì tôi lại thấy lạnh người
“Chị đây không thiếu người lo, không phiền đến cô bé như em đâu. Đừng tìm cớ biện hộ cho sự tò mò của mình”
“...”
Tôi có biện hộ, tôi có viện cớ sao?? Sao lời chị nói, tôi cảm thấy không đúng nhưng vẫn phải ngẫm nghĩ, nhai nuốt nó rồi thật sự cảm thấy bản thân y như lời chị nói vậy hả??
Có phải hay không chị có năng lực áp đặt tư tưởng, điều khiển suy nghĩ khiến người khác mụ mị hay không a.
Chủ gia tộc a, thật khủng khiếp.
“Sao nào, nhìn em đến đây thế này, lại nói thêm mấy từ lo lắng kia. Minh Hạ, cô nhóc em đã nghe thêm được gì rồi?”
Tôi bị cắt ngang mạch suy nghĩ, trân mắt nhìn nữa gương mặt lạnh lẽo, nụ cười nữa miệng và ánh mắt thấu tâm rõ can mà chị ấy tặng cho tôi. Bất giác khiến tôi lùi bước
“Không, không có”
Tôi nuốt khan một ngụm. Qủa thật hình thức tra hỏi như bị nhìn thấu này tôi đã được tinh luyện qua rất nhiều lần. Nếu không bị hỏi dồn dập mà lại còn được tặng cho vài giây tỉnh tảo thì tôi còn chối được sự thật đắng cay kia.
Chị ấy quay lại, chỉ nhàn nhạt bỏ lại cho tôi hai từ_”Đã biết”
Hai từ này, chỉ đơn giản hai từ thôi cũng khiến tôi đứng ngồi không yên.
Bỗng nhiên cửa vang lên tiếng gõ, tôi sợ hãi nhìn quanh vội vàng chạy đi tìm chỗ nấp. Tôi thoáng thấy được ánh nhìn thờ ơ của chị ấy.
Chả lẽ việc tôi trốn ở đây không đủ khiến chị ấy dù chỉ là nhướn mày thôi sao??
Bỗng nhiên tôi nghĩ bản thân mình thật quá mức bình thường của chữ bình thường. Mà có khi dùng từ bình thường lên tôi thì càng không đúng. Nên dùng tầm thường chăng??
Khoan, không nên dìm bản thân thậm tệ như vậy. Minh Hạ a, dù là người bình thường nhưng cô cũng rất đặc biệt mà. Đúng không! Tự cố gắng nào.
Tôi ngồi im một góc, không dám nhìn nên chỉ có thể nghe. Bác gái vừa vào liền nói trong tiếng khóc. Chỉ là chị Thùy vẫn một câu đầu tiên trước
“Mẹ, đừng khóc, con vẫn ổn”
“Con gái, con...sao mọi thứ trong đây vẫn bình thường”
Một câu này của bác gái khiến tôi như chết sững. Bình thường?? Không lẽ cái tự trọng, cái tôn nghiêm kia nếu bị chọc giận thì đập nát từ đường luôn sao??
“Mẹ à, từ đường dù gì cũng là từ đường, đâu phải muốn đập là đập”
Chị Thùy vẫn giọng điệu nữa thật nữa đùa mà nói chuyện.
“Minh Thùy, con đã làm gì rồi! Mẹ không tin con không làm gì! Mau nói!”
Tôi giật mình. Đây thật sự là lần đầu tiên nghe bác gái lớn tiếng như vậy, cũng là lần đầu nghe bác trai xin lỗi chị ấy. Chị ấy cũng xin lỗi ba mẹ mình nhưng vẫn là giọng điều nữa thật nữa đùa kia
“Con biết hai người quý bà nội. Đừng lo. Minh Thanh là con dạy thành, đời nó chỉ có thể do chính tay con đặt bút. Cho nên mọi chuyện sẽ đều là con làm, là con chủ ý. Ba chỉ cần làm đúng vị trí của ba, bảo vệ cho mẹ. An toàn người nào, an tâm người đó. Cứ như vậy mà vui vẻ sống được không???”
Chị ấy làm tôi khóc. Thật sự bật khóc. Tôi thậm chí nghe được tiếng sụt sịt rất khẽ từ bên ngoài. Tôi không rõ chuyện gì. Đến lúc bước ra thì đã thấy tay chị ấy toàn băng quấn, ngẩng đầu nhìn tôi mà cong mắt mỉm cười nhẹ nhàng
“Thứ chị đây muốn đều có. Chỉ duy một thứ mà chưa thể tự mình nắm được chính là tự do. Cô bé, gia đình cho em tự do, nên trân trọng”
“Chị...”
“Cô bé, mau đi đi, em cứ ở đây chị không thể ngồi xuống được, rất mất tôn nghiêm đó”
“A, vâng”
Tôi không biết trước mặt chị Thùy lúc đó đã gạt nước mắt bao lần, cũng không biết can đảm từ đâu ra mà cười với chị, gật đầu thật mạnh mà mở cửa rời đi.
Lúc tôi trở về khu nhà ở phía tây thì cả nhà đã có mặt đầy đủ và Minh Viễn thì làm loạn lên mọi thứ, bắt bẻ tôi từ đôi mắt đỏ hoe kia.
Sao vậy? Tôi nhớ mình đã rữa mặt rồi mà.
Tối đến tôi ngủ không được, cứ trằn trọc mãi nên quyết định rời giường, ra bên ngoài đi dạo.
Không ngờ lại thấy được một màn kịch tính này.
Tôi thấy có bóng người chạy vụt qua, bản thân liền nhanh chóng cơ nhanh hơn não, bắt đầu lén lút xem. Đến lúc người kia đi qua ánh đèn thì tôi mới vì ngạc nhiên mới bụm miệng, trố mắt nhìn nam nhân kia. Không ai khác chính là anh Dương, hàng xóm nhà bên.
Nói là hàng xóm chứ anh ấy cũng là con trai độc nhất, chủ của cả một gia tộc họ Lý kia. Vâng, tên anh ấy chỉ có hai từ, Lý Dương. Gia tộc kia cũng tương tự ít như bên tôi. Chỉ là họ thiên về mặt trận ngầm nhiều hơn hẳn.
Gia đình tôi có anh cả là người vừa giữ vừa quản lí mặt trận ngầm đồng thời quán xuyến hết tất cả việc làm ăn bên trên của gia đình.
Mặt trận ngầm của anh cả cả khá đặc thù. Nó được tạo ra để bảo vệ công việc làm ăn bên trên và cũng là lá chắn đầu tiên của chuỗi công ty mẹ. Nói chung, thứ anh cả nắm, trừ gia đình chị Thùy và gia đình tôi ra thì tất cả lớn bé đều gọi đó là tấm bình phong tầm thường.
Nhưng với tôi, không thể không nói và thừa nhận, năng lực kinh doanh và quản lý của anh cả cực kì lớn mạnh
Bằng chứng là anh ấy có chỗ đứng cao trong chuỗi công ty mẹ do chị Thanh hiện tại đang nắm.
Ở một mặt ngầm trận khác hoàn toàn tách biệt với anh cả, mặt trận đó được chị Thùy cho phép làm ăn, kinh doanh và do anh hai quản lý đã tạo ra một thế lực được khẳng định là có sức mạnh và tiếng tăm khiến người phải nể sợ. Và đó cũng là tấm chắn ngầm của cả gia tộc này.
Anh cả bảo_" Minh Viễn học xong, nếu muốn thì anh cả cho em chọn một trong hai phần của anh hoặc là giúp anh hai làm việc"
Còn tôi lại được ưu ái cho một câu và ngón trỏ chỉ thẳng mặt
"Em chỉ cần sống như người bình thường, hành động như người bình thường. Không hơn không kém"
Thế đấy.
Nhưng mà cái thể loại của dòng họ Lý kia theo tôi nghĩ là cách xa bọn tôi vời vợi. Là thể loại khiếp vía, cực kì bá đạo,cực kì lớn mạnh...ây da, mấy từ giang hồ này tôi không hiểu rõ được nên chỉ có thể im lặng thôi.
Cũng nhờ được giải thích mà hiểu được đại khái vài việc.
Nhưng mà vẫn nghĩ chưa thông lý do tại sao anh ấy cũng chết giả nhưng không như chị Thùy, lấy một danh tính, thân phận mới để sống. Anh ấy lại chọn thành con nuôi của ba mẹ anh ấy và trờ thành người thừa kế.
Quả thật mỗi khi nghĩ đến đây, não bộ tôi lại rối tít mù.
Chờ đến mỏi mòn thì cuối cùng người cũng trở ra, chỉ là trên người ôm theo một người nữa. Tôi bụm miệng cong mắt cười nhìn anh Dương vẻ mặt không cảm xúc bế chị Thùy chạy đi.
Dám cá luôn, chỉ có bác gái làm và được sự đồng ý của bác trai rồi thì anh Dương mới được tung hoành như vậy.
Nhưng lại có một điều tôi lo lắng. Là gia chủ nhưng chị ấy trốn phạt, lại còn mất tích. Bà nội phát hiện thì làm sao đây.
A, lại thêm một vấn đề đau đầu. Thôi ngủ. Mai liền biết đáp án.
Nhưng bỗng nhiên lại nhớ tới hai từ 'tò mò ' kia. A a a, trong lòng thật khó chịu.
Trích : Nhật kí nông nổi của Dương Minh Hạ trang 'xy'- Cái giá của chủ gia tộc non trẻ thật quá đắt