CHƯƠNG
Phược nhà giàu :Vác balo lên vai, câu chuyện đàn ông và cùng nhau kiếm tiền
Sáng sớm ra, nữ chính đã mơ màng tỉnh dậy, theo thói quen mắt nhắm mắt mở đưa tay dò đường đi tìm phòng vệ sinh. Chỉ là lúc bước qua cửa chính của nhà di động, tình cờ nhìn ra ngoài liền thấy được hai người bạn cùng ba tên nam nhân kia đang nhăn nhó mặt mày vì chuyện gì đó.
Nữ nhân nhún vai định cho qua. Chỉ là mấy lời kế tiếp lại khiến người muốn đi cũng khó mà bước tiếp thêm nữa
“Không dùng tiền, cũng không được xài điện thoại”_Hiểu Mai khoanh tay, vẻ mặt rất quả quyết nhìn thẳng vào anh xã mình
“Em yêu à, nói gì thì nói, ít nhất nên cầm theo một cái”
“Không, đừng đem theo gì cả”
Ngay lập tức cửa xe lưu động bị đá ra sau khi đã được vặn mở, nữ chính vẻ mặt say ngủ chuyển sang hoảng hốt_”Không tiền!! Lấy gì ăn!!! Không điện thoại thì sống làm sao?!?”
Hiểu Mai rất bình tĩnh nhìn bạn thân của mình _“Đánh răng đi”
“Ờ”_nữ nhân gật đầu, cẩn thân đóng lại cửa. Cứ như vậy vù cái xuất hiện, vù cái biến mất.
Hiểu Mai nhìn qua nam chính, vươn tay vỗ vai anh_”May cho anh là người kia được cái ngủ đủ giấc rồi tự giác dậy thì nói gì cũng nghe lời. Xem như là một ưu điểm nho nhỏ mà cô ta có giữa một đống khuyết điểm to đùng đi”
Nam chính cùng hai tên nam nhân kia cùng nhau nhận thức cần phải im lặng và đồng lòng nhìn Hiểu Mai một mình giễu võ giương oai, tự mình lập ra kế hoạch dưới sự hào hứng của Minh Quỳnh cho những việc sẽ làm tiếp theo trong chuyến đi chơi không tiền không điện thoại lần này.
Biết sao được, nam nhân bọn họ bởi vì không an tâm mà đi theo thôi, chẳng có quyền xen vào.
Và ngày mới của chuyến đi phược của dân nhà giàu chính thức bắt đầu (Tôi sẽ tóm gọn vậy)
Ngày thứ nhất.
Ba nam nhân khoanh tay âm thầm đứng ở một con hẻm nhỏ với tầm nhìn tốt để có thể quan sát nữ nhân nhà mình. Mục đích chính là để bảo vệ nhưng mục đích phụ là vừa chụp hình vừa ngắm cho mát mắt.
“Thấy chưa, người yêu cậu đây là ưu tú nhất”_cậu nhỏ đang ngồi xếp bằng dưới đất, vẻ mặt đạt thành tựu nhanh tay ấn chụp hình Minh Quỳnh
Anh xã của Hiểu Mai bắt chéo chân trên ghế xếp, khoanh tay, giơ lên ngón trỏ đẩy kính nghe được mấy lời buồn nôn của cậu nhỏ kia liền trề môi_“Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, người lớn bọn tôi không trách đứa nhỏ cậu được”
Cậu nhỏ bị chọc đúng chỗ liền dừng chụp mà ngoáy đầu lại nhìn anh xã của Hiểu Mai_“Hừ, thế anh nói xem chị xã của anh như thế nào”
Anh xã Hiểu Mai liền nhếch môi, nhún vai rất hiển nhiên_“Đương nhiên là một người phụ nữ ưu việt, đáng ngưỡng mộ và phải trân trọng”
“Đồ thê nô!!”
“Ừ, anh thế đấy. Thế chú thì sao, nói anh nghe xem”
“Người tôi yêu một nữ nhân ngây thơ, thuần phác, có điểm ngốc, có chỗ đáng yêu rất đáng để chechở, hy sinh”
“Đó là tình yêu của mấy đứa nhóc thôi chú em à, hahaha, mau trưởng thành đi nha”
“Hừ”_cậu nhóc không cãi được, cầm điện thoại trong tay ấn chụp thêm vài tấm lại quay đầu, sau đó ngẩng mặt lênhỏi nam chính_”Này, thế anh thấy chị Thuỳ ra sao??”
Nam chính nhìn cậu nhóc, lại nhìn gương mặt hóng chuyện anh xã của Hiểu Mai, rất mặt than, bình tĩnh đáp_”Tốt hơn nữ nhân của hai người”
“...”
Anh xãcủa Hiểu Mai đứng lên, bước qua, quàng tay qua vai anh_ “Hahaha, cậu không nên tự nhận hết vào như vậy. Qủa thật vợ hờ của cậu tốt nhưng mà nhìn lại xem, vợ tôi vẫn toàn diện hơn đấy chứ!!!”
Nam nhân nhìn anh xã của Hiểu Mai, nhếch môi cười_”Mèo khen mèo dài đuôi”
“Thế nữ nhân của cậu toàn diện ở điểm nào!!”
“Với tôi thì cô ấy tốt hơn so với rất nhiều người tôi gặp”
“Không phải là mèo khen mèo dài đuôi rồi sao??”
“Tôi có nói nữ nhân của tôi toàn diện như tôi sao???”
“...”
Cậu nhỏ thấy anh xã của Hiểu Mai bị bắt bớ liền cười thật lớn_“Hahahaha, đúng đó, đúng đó. Anh rể, anh nói đúng”
Nam nhân bình thản nhìn cậu nhỏ, miệng cũng không cười, hạ mắt nhìn_“Tôi không nhớ mình có em trai”
“Sắp mà, sắp mà”
“Sẽ không”
“Sao chứ??”
“Tôi và em ấy đều ghét phiền phức”
“...”
Trong lúc ba nam nhân sau khi bắt bớ nhau và cùng đồng loạt chìm vào yên lặng thì bên ngoài này lại là một tình cảnh sôi động vô cùng
“Mại dô, mại dô, coi bói giá rẻ, năm xu một lần xem mấy người ơi!!!”_nữ chính dùng cặp mắt cá chết ngồi bên cạnh bàn nhỏ của Minh Quỳnh mà không đậm không nhạt rao lên, tay cứ xoè ra xoè vào mãi một bộ bài.
Hiểu Mai lúc đó tình cờ đi ngang liền mắt sáng như sao, tấp vào bàn của bọn họ vui vẻ xem bói, thậm chí còn lớn tiếng ca thán vài câu khiến người xung quanh không giấu nổi tò mò mà đôi lần dừng chân hoặc ghé vào nhìn
Nữ nhân không cảm xúc xoay đầu qua nhìn bàn thiết nhỏ được phủ qua tấm trải bàn đen mà không khỏi mày nhướn mày chau_ [Bộ khoa tâm lý học có thêm phần nhân tướng học hay định mệnh học, bói bài học hoặc chỉ tay học à??? Ghê quá vậy!!! Đi phược ôm bàn nhỏ theo là định coi bói sao?? Không phải để làm vũ khí hay làm bàn ăn gì đó sao?? Sao mâu thuẫn quá vậy!!]
Trong lúc nữ chính vẫn đang rối bời với mớ dây nhợ do mình dăng ra bởi thắc mắc về công năng của chiếc bàn kia thì đã có vài lượt khách vào vào ra ra chỗ coi bói tạm bợ của bọn họ. Hiểu Mai từ khách hàng tình cờ mà giờ lại thành người cố vấn kiêm khen tặng miễn phí ngay bên cạnh Minh Quỳnh và nữ chính vẫn chỉ là người quản cáo rẻ tiền bên cạnh hai ngôi sao chói sáng kia.
Nhưng càng nhìn thì nữ nhân càng thấy có chỗ không đúng, khẽ mày nhướn mày chau_[Không phải thường thì các bà mê tín hơn các ông hay sao!? Sao giờ nhìn lại thì toàn đàn ông không vậy?? Sao có cả xin chụp hình nữa vậy?? Các người xem bói hay đến ngắm nữ nhân thế??]
Đang lúc nữ chính còn đang ngơ ngác mà nhìn bạn mình đang cố cười mỉm để chụp hình thì lúc đó bàn nhỏ liền bị vỗ một phát rất mạnh. Tiếng vỗ khiến mọi người giật mình quay lại nhìn vị khách mới tới. Hắn ta kéo lên tay áo khoe ra bắp tay săn chắc đầy thẹo ở dưới và toàn hình xăm ở trên của mình. Hắn tóc vuốt ngược, đeo kính đen, miệng nhai kẹo chóp chép, rất thờ ơ, hất mặt_”Xem bói xem nào. Xem xem tương lai ông đây sẽ có bao nhiêu đứa nhỏ. Đoán đúng liền có thưởng, không đúng vẫn có thưởng”
Nữ chính nhìn hắn liền bắn ra một tia nhìn thờ ơ khinh bỉ, thầm mắng trong lòng_[Có nhân loại nào mà ở trên là lưu manh còn ở dưới là tri thức không?? Ăn mặc thật đáng khinh bỉ]
Anh xã của Hiểu Mai bởi vì không chịu nổi mà xắn tay áo chạy tới muốn hù dọa và lấy lại trị an. Chỉ là dọa sợ không được bao nhiêu mà lại khiến mọi người gần đó âm thầm mỉm cười nhìn vào bên dưới của một tên lưu manh. Anh ta cư nhiên còn mặc quần tây, mang giày da đắt tiền mà chạy tới.
[Thật khiến người ta đau mắt đỏ mà. Nhớ không lầm thì vợ chồng nhà anh thông minh lắm mà!! Là anh ngốc bất ngờ hay chỉ số thông minh của anh bị vợ hấp thu hết rồi hả?? Hay là anh thuộc dạng TTTN hả?!?]_nữ chính ngồi không, không khỏi ác liệt suy nghĩ, đồng thời mắt liếc nhìn bộ dạng có một không hai kia.
(Chung tình thượng não (TTTN) đọc được đọc, không được không hỏi lại. Chữ này huỵch tẹt không vui đâu)
Sau khi anh xã của Hiểu Mai được Minh Quỳnh xem bói xong thì cũng không chịu đi, cứ như vậy đứng đó khoang tay, tựa lưng vào tường gần chỗ bàn nhỏ của bọn họ, lâu lâu lại còn hút một điếu thuốc để tăng thêm độ nguy hiểm xung quanh.
Nhờ vào sự lừa đảo trắng trợn, nói dối không ngại miệng, khen không cần nhìn người, nhắc nhở thật tận tình cùng ngôi sao may mắn rẻ tiền ngồi quảng cáo, rao hàng thì số tiền cả ba kiếm được cũng không tệ. Lúc đầu Minh Quỳnh còn e ngại về việc chém giá. Nhưng dưới sự thúc đẩy, lời lẽ mời mọc, khen ngợi không giới hạn của Hiểu Mai mà sự e ngại lại thành chơi bạo. Còn ngôi sao may mắn rẻ tiền kia sau một lúc suy nghĩ chán nản thì kế đó vẫn tiếp tục quảng cáo, mắt âm thầm đánh giá, nhìn thật kĩ suốt quá trình ba người bọn họ xem bói mà không khỏi có chút vui vẻ trong lòng.
[Xem như đi thu thập thêm tài liệu và trải nghiệm thực tế tàn khốc đi]
Ngày thứ hai.
Ở một chỗ xa xa, hẻm hóc nào đó, ba chiếc moto kiểu cách đen bóng được phủ qua một lớp vải lớn màu đen yên lặng nằm đó. Tại một góc khác lại có thêm ba tấm lưng rộng lớn cùng chiều cao không quá chênh lệch đang sóng vai đứng một bên, mặt quay vào trong tường và cùng bàn chuyện
“Sao anh không cản vợ hờ của anh lại hả??”_anh xã Hiểu Mai lộ rõ sự tức giận pha lẫn ấm ức trừng mắt nhìn nam chính
“Cô ấy là tiểu thuyết gia, việc cô ấy làm chính là học tập thêm kiến thức. Tôi không có quyền ngăn cản cô ấy cầu tiến. Và quan trọng nhất, cô ấy là vợ tôi, không phải vợ hờ”
Cậu nhỏ thấy nam chính bị mắng liền hất mặt, bênh vực, lại có chỗ mượn nước đẩy thuyền_“Anh nói anh ta thế sao anh không nói mình. Chả phải việc khởi điểm là cho bà xã đáng kính của anh xúi giục à!!”
“Cậu nói cái gì!! Lời của vợ là thánh lệnh, cậu mà cãi trời sẽ tru, đất sẽ diệt và vợ sẽ không dung thứ cho cậu ngủ chung giường đấy nhóc con!!!”
“Tôi mới thèm, cô ấy làm gì tôi cũng đều chiều cô ấy hết mức mà không ý kiến. Không như anh, từ lúc đưa ra ý kiền liền cứ mãi lèo nhèo như bà thím!!”
“Cậu thì biết cái gì!! Nắm vợ trong tay rồi các người sẽ biết cái gọi là không dám buông. Vợ mà giữ không được thì giữ cái gì nữa!!”
“Anh không nghe câu lạc mềm buộc chặt sao?? Không nghĩ tới anh cứ xiết rồi có ngày dây đứt khi nào không hay sao??”
“Dây của tôi tôi tự biết, cậu lo cho người yêu của cậu đi, chỉ mới là người yêu thôi đó”
“Hahahaha, cậu đây cuối năm nay khi đã ổn định mọi việc sẽ cầu hồn cô ấy!!”
“Để rồi xem, một chuyện tình giữa một giáo viên tâm lý bình thường và một cậu nhóc học sinh mafia sao?!? Đáng xem đó!! Chúc hạnh phúc vẹn toàn nha!!”_anh xã Hiểu Mai nhướn mày đá đểu cậu nhỏ rất vui vẻ nhưng là vẫn đứng yên quay mặt vào tường chịu phạt
“Anh, được, cứ chờ đó mà xem”
“Tôi nói trước em ấy sẽ không giúp cậu đâu”_nam chính bất thình lình lạnh giọng xen vào
Cậu nhỏ liền nhìn anh cùng vẻ mặt cực kì ngơ ngác_“Ơ”
Ngay lập tức anh xã của Hiểu Mai liền bật cười_“Ahahaha, nghe là hiểu rồi. Mai mối, mai mối chứ gì. Tôi biết mà hahaha. Chúc mừng cậu trai trẻ, không có cô ta thì cậu tiêu rồi”
“Nghe anh nói thì vợ anh chắc cũng do chị Thuỳ móc nối chứ gì”_cậu nhóc nhếch môi khinh bỉ cười với anh xã Hiểu Mai_”Cùng cảnh ngộ thôi nhỉ, ông trời thật biết vui đùa chúng ta nhỉ??”
“Tôi khinh, tôi không giống cậu. Anh đây là tự lực cánh sinh mà cưới vợ về nhà!!”
“Anh dám nói không có chị Thuỳ giúp gì sao??”
“...”
Cậu nhỏ hất mặt rất tự đắc nhìn sang nam chính_“Thấy chưa. Nếu nói như vậy thì Lý Dương anh đây chính là người cường đại nhất trong ba chúng ta rồi”
Nam nhân thờ ơ đưa mắt liếc nhìn vẻ mặt của cậu nhỏ, rất bình thản phả ra làn khói thuốc_“Tôi sẽ gả cho cô ấy, không phải cưới vợ vào nhà như hai người, đừng có đánh đồng tôi với các người”
“...”
“...”
(Đồng chí Dương, anh có tự tôn không?? Hay là tự tôn của anh có chế độ tắt mở?? Vậy thì tôi nên cùng vui hay chia buồn cho sự đóng mở đột ngột này đây a )
Nói đến đây, nam nhân lại không tự giác ngoái đầu nhìn nữ nhân nhà mình đang ngồi chọc chọc vào mấy đồng tiền lẻ trong túi cùng vẻ mặt không cảm xúc ngoài kia mà trong lòng cũng không khỏi có chút chán nản. Từ lần kia đến nay vẫn chưa nói với nhau câu nào. Có lẽ lại giận chuyện gì rồi.
Hai tên kia thấy anh nhìn nữ nhân, bọn họ cũng ngoái lại nhìn người yêu và cô vợ của mình mà không khỏi đồng loạt thở dài
Anh xã Hiểu Mai tựa đầu vào tường, mắt vẫn nhìn vợ bên kia đường rất thiết tha_”Nhìn cô ấy lấm lem kiếm tiền trong khi ba chúng ta đứng đây chịu phạt. Có phải hay không có chỗ nào đó rất sai ở đây? Tôi muốn ra ngoài đó, ngồi cùng vợ nhà mình”
Cậu nhỏ liền quắc mắt, hạ giọng mắng_“Anh im đi. Vừa sáng đã làm chuyện nhức mắt rồi bị ăn mắng. Sau đó còn khiến chúng tôi cũng bị phạt chung anh vẫn chưa thấy đủ hay sao!?! Bọn họ có việc của bọn họ, chúng ta có việc của chúng ta. Lo đứng phạt đi”
Anh xã Hiểu Mai liền hất mặt_“Việc gì!! Cậu cưới vợ để vợ làm việc kiếm tiền nuôi cậu ăn à? Khốn nạn thế hả??”
“Cậu đây bảo để vợ phải làm việc khi nào hả??”
“Thế thằng nhóc nào vừa bảo việc của họ, việc chúng ta??”
“Tôi là theo ý của người tôi yêu, không phải như anh cứ mãi ngăn cản, mè nheo đủ điều”
“Thế thằng nhóc cậu nhìn người yêu ngoài kia mà không thấy bực à??”
“Chuyện cô ấy làm, cậu đây đều tự hào. Anh nên nghĩ thoáng đi. Không thấy vợ anh cười toe toét sao?? Lằng nhằng, lải nhải mãi. Người yêu tôi cô ấy bảo chị Hiểu Mai chờ ngày anh rảnh để cùng đi chơi cũng đủ mòn mỏi rồi. Im lặng đi ông chú già nhà anh”
Anh xã Hiểu Mai nhìn vợ mình đang cười rất vui vẻ ngoài kia mà cũng bất giác nhếch môi cười_”Chú thì biết gì. Từ lúc quen chú, chú nghĩ Minh Quỳnh được yên thân à. Là đều do người của bọn tôi và anh ta cắt cử ra theo sau xem chừng đấy. Chú cuối cùng cũng chỉ là thằng nhóc ba hoa chích chòe chim én mà thôi. Bọn tôi chính là vì lo cho nữ nhân nhà mình nên mới phải làm ông chú cằn nhằn”
Cậu nhỏ nghe vậy liền một mặt ngạc nhiên bày ra nhìn nam chính vẫn yên lặng ngoái đầu nhìn nữ chính của mình, rồi lại nhìn anh xã Hiểu Mai_”Không thể nào. Họ vốn không quan tâm tôi, việc tôi để ý ai thì quan trọng sao?? Anh đem chuyện này ra đùa không vui đâu”
“Mẹ cả nhà cậu đã tìm đến nói chuyện với cô ấy. Nghe bảo cậu còn có hôn thê nhỉ?? Cô ta đang chờ một lời giải thích đấy”_anh xã Hiểu Mai vẻ mặt cực kì thờ ơ, lạnh nhạt nhìn xuống cậu nhỏ vẻ mặt đầy lo lắng
“...”
“Đã là xã hội đen, làm gì, tay chân gì cũng bị nhìn ngó, xỏ xiên. Thế mà cậu nhóc nhà chú dám để tâm can chạy long nhong không dây trói ở ngoài. Cậu là người chúng tôi lần đầu tiên thấy đó. Rất đáng khinh bỉ!!!”
“...”_cậu nhỏ bị nhắc nhở liền vẻ mặt đâm chiêu, mặt đối mặt với vách tường, khoanh tay cẩn thận suy nghĩ, tự mình lầm bầm_”Thật sự sơ hở rồi sao??”
Cả ba lại lén lút đồng loạt quay ra nhìn sang một góc khác của con đường, nơi có ba nữ nhân đang ngồi đó
“Thấy chưa, nói rồi, ngồi đây thế nào cũng bội thu thôi”_Hiểu Mai với gương mặt lắm lem bụi bặm rất khí khái quay qua tuyên bố với đồng bọn
“Ừ, không ngờ ăn xin mà cũng có thể khắm khá như vậy”_Minh Quỳnh lắc lắc nón vãi bị mài rách của mình không khỏi ngạc nhiên một hồi
Nữ chính thì lại gật gù nhưng vẻ mặt vẫn không mấy hứng thú cho lắm_ “Qủa thật là rất đáng ngạc nhiên, không ngờ ăn xin thì cảm giác sẽ là như vầy. Trải nghiệm không tệ”
Ngày thứ ba.
“Này, cậu nói xem, cậu muốn làm gì để kiếm tiền nào??”_Hiểu Mai huých vai nữ chính vẫn còn đang mơ màng gà gật gù một bên
“Hửm?”
“Dù sao giờ cũng đủ tiền rồi, cậu nói đi, chúng ta làm luôn”
“Đúng, đúng”_Minh Quỳnh một bên rất hào hứng cất lại đồ dùng vào balo
Nữ nhân loay hoay tìm một chỗ để có thể nằm, lèo nhèo trả lời_“Không hứng đâu, cho tớ ngủ”
Hiểu Mai liền giơ tay lắc lắc vai người kia_“Không phải cậu bảo tiền bạc là trên hết sao? Có cơ hội thì phải kiếm chứ!!”
“Ừ, cũng đúng. Nhưng mà là lúc khác. Giờ buồn ngủ lắm. Mới có sáu giờ thôi đó”
“Giờ có đi không !!”
“....”_nữ nhân chau mày, cố nheo mắt nhìn qua cô bạn mình. Sau đó chống tay, đỡ trán ngồi dậy_”Đi thì đi. Càng ngày càng hung dữ. Đừng ỷ cậu có chồng đứng sau lưng thì muốn nạt ai nạt nhé. Chả đáng yêu tí nào”
~~~~
Trong hai tiệm coffe đối diện nọ, mỗi tiệm hôm nay tuyển thêm ba người. Ba nam, ba nữ cho mỗi bên.
Nữ chính vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng từ trong ra ngoài nữa chữ cũng không mở miệng bưng ra thức uống. Hiểu Mai lịch thiệp, nhẹ nhàng chào hỏi khách hàng còn Minh Quỳnh thì nóng từ trong lẫn ngoài, lúc nào cũng cười nói thân thiện vô cùng vui vẻ lau dọn bàn ghế.
Nam chính một bên ít nói, mặt không biểu cảm chăm chú dọn dẹp ly tách. Anh xã Hiểu Mai bình thản, đôi lúc khẽ nhếch môi lịch thiệp cười mang ra đồ gọi. Còn cậu nhỏ thì lại được ưu tiên việc chào hỏi khách hàng.
Cả hai tiệm hôm nay đều được người ở sao hỏa đổ bộ đồng loạt không nương tay vào tiệm mình. Lúc sáng sớm theo như thường lệ thì có vài người rồi từ vài người sau vài cuộc điện thoại lại thêm vài người. Rất nhanh chóng tiệm đã đông khách
Tiệm một
“Xin lỗi, chiều nay cô có rảnh không?”_một thanh niên nhân lúc nữ chính đặt xuống tách coffee rất nhẹ nhàng hỏi.
Chỉ là người kia mắt cũng không nhìn qua, rất nhanh chóng đặt ra bàn đĩa bánh ngọt cuối cùng rồi vừa tinh tế cúi nhẹ người, tay kia xếp khai qua một bên rồi xoay người bước đi. Ngay lập tức Hiểu Mai liền mặt cười như hoa đi đến_”Chúc quý khác buổi sáng vui vẻ. Xin lỗi bạn của tôi cô ấy không nghe được. Thật có lỗi. Qúy khách ngon miệng”
“A, không có chi”
Hiểu Mai mỉm cười gật đầu rồi xoay người đi đến bàn khác. Thanh niên không nhịn được lại đưa mắt tìm kiếm nữ nhân thì thấy cô đang nói chuyện qua đôi tay của mình với một người khác.
‘Cậu có nghĩ họ sẽ thắng chúng ta không??’_Minh Quỳnh hoa tay múa chân một bên với nữ chính
‘Không’
‘Lý do’
‘Không cần lý do’
‘Hai người vẫn giận nhau à?’
‘Không, cơ bản là cậu và tớ nghĩ nhiều’
‘Tớ thấy mấy hôm nay cậu không ổn’
‘Vẫn bình thường, ngủ không đủ thôi’
‘Xin lỗi’
‘Biết lỗi của mình sao?? Rất tốt’
‘...’_Minh Quỳnh lặng thinh nhìn bạn mình. Nữ chính thấy người trước mặt bị dồn vào đường cùng liền có chút hài lòng mà mỉm cười xoay lưng trở lại làm việc
Tiệm hai
“Này, cậu bưng dùm tôi lần này đi”_Anh xã Hiểu Mai đưa ra khay nước qua cho cậu nhỏ, bản thân vội vã tháo tạp dề
Cậu nhỏ bưng một tay, tay kia kéo lại tạp dề không cho anh cởi, chau mày mắng_“Ông chú, anh định làm gì nữa hả??”
Bất chấp ngăn cản ngu ngốc của cậu nhỏ, tách mình ra khỏi tạp dề, vuốt lại tóc, hướng cửa tiệm bước đi_“Tôi đi xem vợ mình”
“Anh đứng lại cho tôi, muốn thua hay sao??”
“Tôi tình nguyện thua”
“Anh bị ngốc hả?? Thua là sẽ phải đáp ứng nguyện vọng của đối phương. Anh không muốn giành ưu thế à??”
“Ông không cần, ông muốn xem vợ. Cậu không thấy tiệm đó toàn nam nhân à. Cậu không chướng mắt, ông thấy đau mắt”
“Chỉ có anh là nhao lên”
Anh xã Hiểu Mai liền chưng ra bộ mặt ngạc nhiên, rất bình thản đến gần cậu nhỏ_”Tôi biết cậu ngốc nhưng không nghĩ tới mắt cậu cũng có vẫn đề. Không thấy tên Lý Dương kia cứ mãi nhìn qua tiệm đối diện sao?? Tôi bắt đầu nghi ngờ tình cảm của cậu dành cho cô giáo của mình rồi đó nha”
“Tôi tin tưởng cô ấy!”
“Ừ, ông đây tin vợ mình nhưng ông đây không tin đàn ông quanh cô ấy! Vợ của ông thì để mình ông lừa là được ”
“....”_cậu nhỏ trợn mắt nhìn anh xã Hiểu Mai không chần chờ mà vươn tay kéo cửa.
Nhưng chưa được ba giây liền trở vào
“Ông đây nhất định phải thắng. Sau đó ông đây sẽ bắt vợ ông ở cạnh ông cả đời!!! Không được xa ông nữa bước!!!”
Sau đó anh ta bước đến chỗ nam chính đang lau dọn, mỉm cười đầy xảo trá_”Cười cái xem nào”
“Làm gì??”
“Không muốn thắng sao??”
Nam chính nhìn anh xã của Hiểu Mai, bỏ ra khăn lau, đứng thẳng người nhếch môi cười_”Thắng là chuyện đương nhiên”
“Thế thắng rồi cậu định yêu cầu việc gì??”
Nam nhân nhìn anh rồi xoay qua bàn khác, tiếp tục chà lau mặt bàn_”Liên quan sao??”
“Đương nhiên liên quan rồi, rất mật thiết là đằng khác”
“Thế lại càng không nên nói”
“...”
Kết quả hôm đó : Đội nam nhân thắng. Nhưng điều buồn cười duy nhất là chỉ có mình anh xã của Hiểu Mai vừa biết được kết quả liền chạy qua ôm vợ, rất vui vẻ nói_”Vợ, em đừng ra khỏi nhà nữa”
“Dẹp”
“Vậy anh được đưa ra điều kiện khác không??”
“Không”
“...”
Ở một góc khác, Minh Quỳnh đứng đó đưa vào tay cậu nhóc hộp bánh do mình làm, mỉm cười thẹn thùng_”Cho em”
“Em làm tặng tôi sao??”_cậu nhỏ nhận lấy vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, hào hứng nhận lấy
“Tôi lớn tuổi hơn em đó”
“Tôi cứ gọi bằng em”
“Điều kiện của cậu là gì? Nói ra tôi nghe xem”
“Chỉnh cách xưng hô..”_nói được nữa đường, cậu nhỏ lại xua tay, quay đầu, tay vò vò tóc_”Xem như chưa yêu cầu. Về sau dùng có được hay không??”
Minh Quỳnh nghe vậy có chút suy nghĩ đắn đo nhưng chưa được ba giây liền chán không nghĩ nữa, rất vui vẻ gật đầu_”Đương nhiên rồi”
Nam nhân ngồi lại quán, nhâm nhi tách café của mình, đối diện là nữ chính yên lặng chăm chú vào máy chụp hình của ai đó, còn trên bàn lại là chiếc điện thoại của ai kia_“Không muốn yêu cầu gì sao??”
“...”
“Thật sự không có sao??”
“Có”
“Vậy là gì??”
“Về sau dùng”
“...”_nữ nhân chép miệng, nhún vai, nghiêng đầu thờ ơ, tiếp tục chăm chú chỉnh xem mấy bức ảnh chụp lén Hiểu Mai bằng máy ảnh của anh xã cô bạn