Người mẫu tiên sinh phải đi xa nhà một chuyến để bàn chuyện hợp tác cùng vài nhãn hàng quảng cáo nổi tiếng, điều này bất giác khiến cho Phùng Tiểu Vũ có một loại cảm giác nguy hiểm.
Buổi tối trước khi đi Phùng Tiểu Vũ giúp anh thu hành lý, trong tay vừa xếp quần lót nhỏ vừa căn dặn: “Nếu có phú bà muốn bao dưỡng anh, anh nhất định không được đáp ứng nha.”
Người mẫu tiên sinh khẽ gật đầu. ()
“Phú ông cũng không được.”
Người mẫu tiên sinh lại gật đầu. ()
Phùng Tiểu Vũ cong mông bò đến bên giường, từ trong ngăn kéo lấy ra một thẻ ngân hàng, nói: “Đây là tiền tiêu vặt cho anh, muốn anh lúc nào cũng phải nhớ kỹ anh là người của em.”
Người mẫu tiên sinh liền đem cậu đè xuống, dùng nửa thân dưới đỉnh vào. ()
Sau khi người mẫu tiên sinh đi công tác, Phùng Tiểu Vũ lẻ loi trong căn phòng rộng lớn suốt một tuần, thân thể và cõi lòng đều vô cùng trống vắng, làm chuyện gì cũng không có chút sức lực.
Phùng Tiểu Vũ vì muốn giải sầu cô quạnh, hỏi mượn chị đồng nghiệp quyển tạp chí giải trí về xem, hy vọng có thể tìm được một chút tin tức liên quan đến người mẫu tiên sinh.
Kết quả chút tin tức nhỏ không thấy, ngược lại có một tin tức chấn động, còn chiếm cứ cả một trang báo.
Trên trang bìa đăng tấm ảnh người mẫu tiên sinh đeo kính râm và khẩu trang đang đi shopping, phía dưới còn kèm theo dòng tiêu đề cực lớn: “Người mẫu họ Vương nghi ngờ được bao dưỡng, quẹt thẻ ngân hàng của kim chủ tại trung tâm thương mại.”
Phùng Tiểu Vũ liền thẳng lưng ưỡng ngực nhỏ, cảm giác bản thân lại được tiếp thêm sức mạnh.
—-—
() nguyên văn là “点点头” và “点了点头”, cả hai đều có nghĩa là “điểm điểm đầu” tức là gật đầu, gật gù, chỉ có đều hai câu trước và câu sau “đầu” có chút khác nhau =)))))))))))))