Nếu nói trải nghiệm lấy nọc độc là đau khổ, như vậy bị tống thẳng thứ nước thuốc tởm lợm vào họng trước khi lấy nọc chính là càng đau khổ.
Chỉ có điều, đến lúc phóng nọc độc cô bỗng trông thấy một chiếc bánh pho-mát phủ trái cây thơm lựng đặt ở một bên, và tất nhiên là cô chả thể ăn nó, mà bản thân cái kiểu kích thích giày vò vì muốn ăn mà không được ăn này lại phải đèo thêm toàn bộ sự đau khổ của cả quá trình uống thuốc, cho nên tổng số nỗi đau khổ cô phải chịu đã chẳng còn là thứ có thể ước lượng chỉ bằng cách tính đơn giản như “+=” nữa.
Mãi sau khi con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm “hưởng thụ” xong cái loại tra tấn ấy, một đêm chạy đông chạy tây lăn qua lộn lại này cuối cùng mới thực sự kết thúc, giờ thì có thể tuyên bố bắt đầu nghỉ ngơi rồi.
Thói quen sinh hoạt trước khi ngủ của một người một rắn cũng không hề phức tạp: giáo sư Snape sẽ dùng một cái bùa tẩy rửa () để làm sạch toàn thân con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm một lần, sau đó chính hắn cũng phải làm vệ sinh cá nhân cho bản thân mình một cách thật đàng hoàng dưới sự chèo kéo không ngừng của con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm; tiếp theo sẽ cầm lấy một quyển 《Thần Chú Sơ Đẳng》rồi bắt đầu thực hiện chỉ tiêu mỗi ngày một bài trước khi đi ngủ cho con rắn của mình —— quyển sách《Phép Thuật Cơ Bản》nhìn chung đã kết thúc, bây giờ là lúc nên bắt đầu huấn luyện phần sử dụng phép thuật.
Tuy rằng chính bản thân hắn cũng không biết với phương pháp giảng dạy bằng việc đọc sách này con rắn cưng của hắn có nghe hiểu được hay không, hoặc nói theo cách khác, hắn không biết con rắn nhỏ luôn theo hắn đọc sách trong yên lặng ấy, rốt cuộc chỉ là vì ngoan ngoãn nghe lời, hay là bởi vì nó thực sự nhờ thể chất phép thuật biến đổi nên mới có thể nghe hiểu một ít lời hắn nói —— nhưng hắn vẫn không hề có ý định từ bỏ việc dạy học như thế.
Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm uể oải hết cỡ lúc này đây cũng chỉ còn sức để lắng nghe —— mặc dù nói cái kiểu phương pháp dạy học này quả thật rất không khoa học, nhưng cô là người đã từng là nghiên cứu sinh chuẩn bị lấy bằng thạc sỹ, trải qua vô số buổi lên lớp thời đại học, cho nên cũng không phải là chưa bao giờ được nếm thử phương pháp giảng dạy bằng việc đọc sách. Tuy hiệu quả không tốt, song miễn cưỡng vẫn có thể khiến cô nhớ kỹ vài thứ —— đã có người sẵn lòng đọc sách cho cô nghe, cô tội gì phải làm phiền chính bản thân mình dùng đuôi và đầu để đi lật sách chứ!
Ài! Chủ nhân của cô đọc cái gì thì cô cứ học cái đó đi! Dù tiến độ có hơi chậm, nhưng đây rõ ràng vẫn được tính là một kinh nghiệm học tập vui vẻ, không phải sao? Chí ít thì, cô chắc hẳn chính là…ờ…con rắn duy nhất có thể vừa nghe chất giọng trầm thấp đó đọc một cuốn sách phép thuật cơ bản vừa dần dần chìm vào cõi mơ, nhỉ?
Được rồi, nếu như có thể quên luôn cái sự giày vò mỗi khi quý ngài chủ nhân sấn tới chụp lấy cái đầu bé tẹo của cô, cốc một cái cho tỉnh ngay đúng lúc cô đang muốn ngủ, đưa ra yêu cầu rất có tính sai khiến để cô tiếp tục giữ tỉnh táo, thì thực ra…vẫn khá ổn. Cô thiệt tình chỉ muốn khai thác năng lực của mình một cách chậm rãi mà thôi, cô không muốn ngốn một hơi thành rắn mập chút nào hết ——
Ảo tưởng hy vọng được phát triển dần dần này của con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm rất tốt, chỉ tiếc, trời không toại lòng rắn.
Editor: )”ngốn hơi thành rắn mập” = nhồi nhét kiến thức chỉ trong lần, giống như tình trạng ăn uống quá tải nên bị phình bụng ấy. )câu thường dùng là “thiên bất toại nhân nguyện” – “trời không toại lòng người”, mà mỗi tội chị Nhiễm là rắn, nên t.giả viết “thiên bất toại xà nguyện” =]]]]]]
Sau khi cuộc sống học hành như thế kéo dài được vài ngày, giáo sư Snape bắt đầu bày tỏ sự bất mãn với hành vi hễ tới lúc học bài trước giờ ngủ là con rắn cưng của hắn lại thiếp đi. Tuy bị dạy dỗ hết lần này đến lần khác, bị phê bình liên tục, nhưng tinh thần và thể lực của loài rắn quả thực có hạn, chưa kể con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm còn là một con rắn ham ăn ham ngủ, mà cho dù là lúc hắn bực bội nhất, hắn cũng đâu thể nào trừ điểm nó để sửa chửa lỗi lầm của nó đâu…
Trên thực tế, giáo sư Snape sẽ có ý tưởng dốc sức truyền thụ phép thuật cho con rắn cưng của mình như thế này, hoàn toàn là vì một loại mất cân bằng tâm lý nào đó đang quấy phá mà thôi ——
Nghĩ đến lão ong già luôn coi hắn như một con gia tinh để kêu tới kêu lui, ngay cả lão cũng có một con chim có thể giúp lão đưa thư, đi gọi người ta và làm thêm mấy việc linh tinh khác. Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, nhưng dù sao thì con chim đó vẫn có những năng lực riêng mà một con phượng hoàng phải có, điều này khiến vị giáo sư Độc Dược vừa mới biết thật ra con rắn hắn nuôi đã tiến hóa cảm thấy —— đều là thú cưng như nhau, tại sao con rắn của hắn lại chẳng biết làm gì ngoài ăn, ngủ và dỗ hắn vui vẻ vậy chứ?
Mặc dù hắn hiểu rõ, đối với một con rắn vốn dĩ chỉ để cung cấp nọc độc thì việc sinh ra một ít phẩm chất và khả năng phép thuật đặc biệt ngay sau khi nắm giữ năng lượng phép thuật là điều không hề dễ dàng, thế nhưng hắn kiên định cho rằng —— chỉ có dạy học theo hệ thống đàng hoàng mới là phương pháp khiến con rắn nhỏ phát triển lực lượng phép thuật một cách hiệu quả nhất.
Cũng chính vì nguyên nhân này, hắn mới từ chối những biện pháp nhanh chóng hơn nhưng chẳng khoa học gì, ví như mấy loại thảo dược đặc thù từ chỗ giáo sư Sprout và cái dụng cụ dẫn dắt nguồn năng lượng phép thuật của giáo sư Flitwick.
Ấy vậy mà —— con rắn này lại cứ ngủ suốt, hoàn toàn chẳng thèm ngó ngàng tới nguyện vọng mong nó có thể thành tài vô cùng khẩn cấp của hắn! Điều này khiến hắn bất mãn hết sức.
Chủ nhân không vui, thú cưng liền phải tiên phong chịu khổ.
Bởi thế, từ cái ngày giáo sư Snape bắt đầu có tâm trạng bực bội đó trở đi, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm bình thường luôn ngủ đến khi tự mình tỉnh dậy cũng phải bắt đầu theo chủ nhân cô rời giường vào mỗi sáng —— nhưng cô là bị dựng dậy đấy, vì nếu thức dậy trễ, rất có thể sẽ bị ngài giáo sư Snape chỉ-tiếc-rèn-sắt-không-thành-thép ném thẳng vô bồn nước cho tỉnh ngay —— đây chính là kết cục của cô sau lần ngủ nướng hôm đầu tiên.
Và cũng bắt đầu từ chính ngày hôm đó, cho dù lại buồn ngủ, lại muốn tiếp tục ngủ, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm vốn sợ lạnh vẫn sẽ kịp thời ưỡn ẹo cơ thể theo bản năng, ra hiệu cô đã tỉnh hoặc sắp tỉnh ngay trước khi bị tha lên, tỏ vẻ cự tuyệt chuyến đi bơi trong bồn nước.
Thật ra thì, hoạt động học tập của con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm bị xếp lịch rất đầy.
Sáng sớm theo chủ nhân đến phòng học môn Độc Dược, lắng nghe bài giảng Độc Dược chẳng biết là của khối lớp mấy —— cũng may, ở một phương diện nào đó mà nói, Độc Dược học và khóa học thí nghiệm thực hành của dân Muggle không khác nhau nhiều lắm, cho nên cô vẫn có thể chắp vá góp nhặt kiến thức để nghe, sau đó sắp xếp chúng lại thành một phần trong hệ thống tri thức của bản thân, hơn nữa còn tăng thêm cách hiểu của riêng mình.
Giờ ăn giữa trưa, một người một rắn cũng không còn tiếp tục dùng bữa bên trong văn phòng Độc Dược, mà là bắt buộc phải đến Đại Sảnh Đường Hogwarts, hoàn tất bữa trưa dưới cái nhìn lom lom hết hồn của cả đám học trò —— tất nhiên là vì vị giáo sư nào đó, con người khủng bố tới một trình độ nhất định khiến ai nấy đều sợ hãi, đang cho con rắn cưng của hắn ăn hết thịt lại bánh, từng miếng từng miếng một.
“Severus, hiếm khi thấy được anh ăn trưa ở Đại Sảnh Đường đấy.” Ngày đầu tiên giáo sư Snape đến nơi, giáo sư McGonagall liền chủ động hỏi, “Tôi nhớ hình như hôm nay cũng không phải là thời gian xuất hiện cố định của anh nhỉ?”
“Ừm.” Giáo sư Snape gật gật với vẻ mặt tối tăm, múc một miếng bánh pudding đút tới trong tay, “Minerva, buổi chiều là tiết đầu tiên của bà với lũ Hufflepuff và Ravenclaw năm nhất à?”
“Đúng thế.” Giáo sư McGonagall khó hiểu đưa mắt nhìn đồng nghiệp của mình, “Có chuyện gì không?”
Nghe giáo sư McGonagall hỏi xong câu này, giáo sư Snape bèn lập tức giao con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm cho bà, “Làm phiền bà thả Zoey lên bục giảng nghe bà giảng bài vậy.”
“Nghe tôi giảng bài?” Giáo sư McGonagall hơi do dự nhìn con rắn của đồng nghiệp, chỉ là một con rắn nuôi, cho dù có tiềm chất phép thuật , nhưng nó thật sự có thể nghe hiểu các môn học phép thuật sao? Ý tưởng của Severus có hơi hão huyền quá không nhỉ?
Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm phát hiện ánh mắt của giáo sư McGonagall, cuối cùng chỉ đành lắc đầu, thảo nào bữa nay lại đến đại sảnh, hóa ra là để tìm gia sư cho mình ——
Thế nên, bắt đầu từ hôm ấy, lịch buổi chiều của con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm liền biến thành việc đẽo theo các vị năm nhất tiến vào lớp học sơ cấp của các giáo sư, đi khắp nơi nghe giảng. Mặc dù cả bộ sậu giáo sư trường Hogwarts không có ai thực sự tin rằng một con rắn sẽ có trí tuệ gì cho ra hồn, hoặc thông minh tới mức sau này sẽ sinh ra phép thuật nào đó, nhưng chẳng qua, đối với quý ngài chủ nhiệm nhà Slytherin vừa mới thình lình xuất hiện, cùng với hành động ấu trĩ hoàn toàn không phù hợp cá tính của hắn, bọn họ vẫn tỏ vẻ ráng mà ủng hộ thôi.
() Bùa tẩy rửa: cleaning charm, câu chú là “scourgify”.