"Hạo Hạo Duyệt Duyệt Tuyên Tuyên, mẹ đi chữa bệnh cho bạn học nhỏ, các con phải ngoan ngoan nghe lời nha!" Đỗ Nhược khom người xuống nhìn bọn nhóc, chiếm được ba bé cưng cam đoan vang vang hữu lực, "Ông nội, ba mẹ, các người khổ cực."
"Không khổ cực, không khổ cực." Làm sao có thể vất vả.
Cùng bọn nhóc vẫy vẫy tay, Đỗ Nhược liền chạy tới bệnh viện.
☻☻☻
"Ba tìm bác sĩ kia được không a?" Hoàng Hân Vi nhìn con nằm lẳng lặng trong phòng chăm sóc đặc biệt, gắt gao túm chặt chồng bên cạnh.
Từ khi con phát bệnh ở nhà, người bọn họ đã ở trong bệnh viện hai ngày hai đêm, Ngô Đằng Phi mắt đỏ hồng gắt gao ôm vợ, "Ba ba tìm rất nhiều người liên hệ với vị kia, không có vấn đề." Anh không dám nói cho vợ, vị lão giáo sư nước ngoài kia đã rất ít làm phẫu thuật, ông lần này giới thiệu chính là học trò của ông, tuy rằng vị giáo sư kia nói học trò của ông ở phương diện này phẫu thuật hơn xa ông, nhưng là, trong lòng anh vẫn còn có chút không yên, đối phương nếu là người trong nước, nếu như thật lợi hại, không có khả năng bác sĩ trong nước đều không có nghe nói qua.
Hoàng Hân Vi, Ngô Đằng Phi: trong bản Cv là Hoàng Sớm Vi, Ngô Vọt Phi, vì mình không biết tiếng Hoa, cũng không biết dùng bản raw nên mình tra trong từ điển Hán Việt, thấy chữ nào nghĩa cũng zị mà hay hay thì ghép zô! ^^
"Như thế nào? Bác sĩ đã tới chưa?" Ngô lão gia tử ăn xong bữa sáng, liền vội vàng đến bệnh viện, nghĩ lại lần đầu tiên gặp vị bác sĩ kia, âm thanh trong điện thoại sáng nay nghe có vẻ như còn rất trẻ tuổi, ông có chút không yên lòng.
Ngô Đằng Phi nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, di động vang lên.
"Xin chào." Ngô lão gia tử nhanh nhận điện thoại.
"Xin chào, tôi là Đỗ Nhược, xin hỏi các vị ở phòng bệnh nào?" Đỗ Nhược đứng ở tầng trệt khoa tim bệnh nhi, nơi này có một ít các bé bệnh nhân, cô thật sự không biết bé con nhà Ngô gia ở nơi nào.
Biết được vị trí cụ thể của Đỗ Nhược, Ngô lão gia tử cùng Ngô Đằng Phi đều đi ra ngoài nhận người, hai người đi đến chỗ hành lang Đỗ Nhược đang đứng, nhìn trái nhìn phải vài cái, "Ba, bác sĩ nói là nơi này sao?" Thế nào không gặp người. Nhưng thật ra có một người phụ nữ đang hỏi các bác sĩ của bệnh viện, không phải đến lúc này Ngô Đằng Phi còn có thể lưu ý người phụ nữ khác, mà là cô gái kia tồn tại thật sự là quá mạnh mẽ, mọi người lui tới làm bộ như lơ đãng nhìn nhìn một hai lần.
Ngô lão gia tử nhìn người trên hành lang một chút, cũng không có thấy người, ông cũng chú ý tới cô gái kia, trong lòng không xác định trù trừ một chút, vẫn là đi về phía người kia.
"Ba?" Ngô Đằng Phi nghi ngờ lên tiếng, đi theo.
"Bác sĩ Đỗ?" Đỗ Nhược nghe được âm thanh, lập tức xoay người.
"Xin chào! Ngô tiên sinh." Đỗ Nhược mỉm cười, tự nhiên đưa tay phải ra, cho dù sắc mặt của đối phương có vẻ như có chút xám tro.
Ngô lão gia tử bỏ qua con trai bên cạnh đang kinh ngạc, nỗ lực khiến mình nhìn tự nhiên một ít, "Xin chào! Không nghĩ tới bác sĩ Đỗ trẻ tuổi như thế." Ông tưởng rằng ít nhất cũng có thể là trung niên, không nghĩ tới là một người còn trẻ như vậy.
Đỗ Nhược cười cười, không trả lời. Mấy vấn đề này từ ngày cô bắt đầu làm phẫu thuật liền không thiếu người nói, cô đã không có cảm giác gì, thực lực mới là trọng yếu nhất.
Đỗ Nhược nghĩ như vậy, không có nghĩa là người khác nghĩ như vậy, lúc Hoàng Hân Vi nhìn ba chồng mời tới bác sĩ dĩ nhiên là còn trẻ như vậy, nhất thời chất vấn, "Ba, ba đang nói đùa đi? Đâu phải mời đến trị bệnh cho Tiểu Trí, rõ ràng chính là đem Tiểu Trí nhà chúng ta trở thành vật thí nghiệm cho cô ta."
"Cô đi đi, " Hoàng Hân Vi lấy điện thoại ra, "Chồng à, anh mau đem người này đuổi đi, em nói ba mẹ em lại đi tìm bác sĩ khác, nhất định có thể chữa khỏi bệnh Tiểu Trí nhà chúng ta. Nhất định có thể... Nhất định có thể "
Ngô Đằng Phi gắt gao ôm lấy vợ đã có chút điên cuồng, tuy rằng anh cũng hoài nghi năng lực vị bác sĩ này, nhưng dù sao cũng là người mà ba ba nhiều lần trắc trở mới mời tới được, không thể uổng phí tâm cơ ba ba."Vi Vi, chúng ta nghe xong lại nói, có được hay không, có được hay không?"
"Ngượng ngùng, con dâu ta từ khi sinh hạ cháu trai vẫn lo lắng sợ hãi, hi vọng cô bỏ qua cho." Cúi đầu thở dài một hơi, thật sự nếu không được liền trực tiếp mời chuyên gia nổi tiếng trong nước, sinh tử từ mệnh.
sinh tử từ mệnh: sống chết là số
"Không sao." Đỗ Nhược thật không ngờ mình đã tính đến ở trong nước nên còn mặc quần áo blouse, nhưng vẫn để cho người ta cảm thấy trẻ tuổi không cách nào chấp nhận, "Cho tôi nhìn bệnh án của đứa bé đi, xem qua xong, chúng ta lại thảo luận muốn tôi làm giải phẫu này hay không."
Ba người Ngô lão gia tử nhìn Đỗ Nhược cau mày đọc phần tài liệu trong tay cô, trong lòng bất ổn, tuy rằng hoài nghi y thuật bác sĩ trước mắt này, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được dâng lên một tia hi vọng.
"Như thế nào? Bác sĩ Đỗ." Ngô lão gia tử thấy Đỗ Nhược buông tài liệu trong tay, vội vàng hỏi.
Ngô Đằng Phi cùng Hoàng Hân Vi cũng hướng về phía này, gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình Đỗ Nhược.
"Tôi nghĩ được, tình huống đứa bé các vị đã biết rõ ràng, tôi nói tiếp, cũng lo lắng các vị không kiên nhẫn" Đỗ Nhược nghĩ một chút, "Chỉ có thể nói cho các vị biết, phẫu thuật này, tôi nắm chắc thành công rất lớn."
☻☻☻
Đỗ Nhược rời đi đã lâu rồi, trong văn phòng chỉ còn người Ngô gia.
"Ba, làm sao bây giờ?" Nhớ tới biểu tình tự tin của Đỗ Nhược, Hoàng Hân Vi cảm thấy cô có chút dao động, nhưng, có thể tin tưởng sao?
Ngô Đằng Phi nắm lấy tay vợ có chút run rẩy, "Tiểu Trí tuổi này đã qua tuổi thích hợp giải phẫu, qua tháng nữa, tỉ lệ tử vong trong giải phẫu tăng cao, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều chuyên gia lớn không nắm chắc,..." Ngô Đằng Phi nỗ lực khiến mình tỉnh táo lại phân tích sự tình, "Ba, ba tìm vị bác sĩ kia, chính là thầy của bác sĩ Đỗ này, có thể tin được không?"
"Ba cũng là thông qua người khác tìm được, nghe nói là giáo sư ở trường y tốt nhất trên thế giới." Biểu tình Ngô lão gia tử cũng phần ngưng trọng.
"Như vậy" Ngô Đằng Phi ngừng một chút, nhìn nhìn vợ, lại nhìn ba ba một chút, nhắm chặt mắt, kiên định nói, "Chúng ta nhờ người đi hỏi một chút đi, không phải nói ở Mỹ vẫn làm không ít loại phẫu thuật này sao? Chúng ta đi điều tra thêm, nếu như là thật sự, liền chọn bác sĩ này đi!"
"Chồng à!"
"Tiểu phi..."
Ra quyết định, Ngô Đằng Phi hiển nhiên dễ dàng không ít, "Ít nhất cô ấy là người duy nhất nói có nắm chắc."
☻☻☻
"Bạn cứ như vậy rồi đi a?" Hướng Tinh khoa trương kêu ra tiếng.
"Nhỏ tiếng chút, nếu như bị người khác thấy, bạn không cần hình tượng của bạn?" Ngón tay Đỗ Nhược hơi cong gõ gõ mặt bàn, nhắc nhở người nào đó nhất thời kích động, quang minh chính đại trốn việc đi với Đỗ Nhược, nơi đây gần đơn vị cô a.
"Không phải, sao bạn không đi biểu diễn một ít bản lĩnh của bạn đi?" Hướng Tinh lắc lắc tay, một bộ dáng trẻ con không thể dạy nhìn người phụ nữ đối diện đang nhàn nhã kia.
Biểu diễn? Đỗ Nhược thiếu chút nữa mắc nghẹn, "Bạn nghĩ rằng mình và bạn sẽ là cái gì? Chẳng lẽ mình muốn tùy tiện kéo một người qua mang dao ra, biểu diễn bản thân mình xuống tay có bao nhiêu lưu loát sao?"
"Phốc" Diêu Nhạc Nhạc bên cạnh phun nước.
"Làm gì vậy, mỹ nhân à, nên cho bảo bối nhà bạn xem xem bộ dáng mẹ bé bây giờ." Hướng Tinh bất hạnh bị điểm trúng chiêu, một mặt ghét bỏ lau chùi tay áo của mình.
Đỗ Nhược đã sớm né xa xa, gọi phục vụ đổi đồ uống.
"Mình không cố ý, không buồn cười sao?" Mặt Diêu Nhạc Nhạc vô tội nhìn Đỗ Nhược cùng Hướng Tinh, "Nói, bạn tối thiểu cũng phải nói chiến công của mình là cái gì đi."
"Haiz, người đáng thương a, ở nước ngoài nổi tiếng như vậy, thế nào chạy về đây liền không có người biết?" Hướng Tinh quấy nước trái cây, một mặt tiếc hận mà nói, "Tề thiếu làm nghiệt a."
Đỗ Nhược cùng Diêu Nhạc Nhạc đều không để ý người kia, dù sao cô điên đủ thì sẽ bình thường.
"Nói thật, bạn liền nắm chắc người nhà kia sẽ tìm bạn làm phẫu thuật như vậy?" Mặt Diêu Nhạc Nhạc tò mò hỏi Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược cười híp đôi mắt đẹp, đối với Diêu Nhạc Nhạc đang ngây ngốc, khẽ hé đôi môi đỏ mộng, "Nắm chắc."
Diêu Nhạc Nhạc nhất thời nằm sấp ở trên bàn, rên rỉ một tiếng "Người tới a, đem yêu nghiệt này thu phục đi."
"Kiều Tâm, cô đang nhìn cái gì?" Trịnh Ngọc Mai nhìn theo tầm mắt Kiều Tâm, chỉ thấy là ba người phụ nữ đặc sắc đang ngồi ở trong quán cà phê đối diện nói giỡn."Đó không phải là Hướng Tinh bộ ngoại giao sao?" Trịnh Ngọc Mai nhìn lại Kiều Tâm, chỉ thấy cô gắt gao nhìn thẳng vài người đối diện, trong mắt là ghen tị cùng không cam lòng nóng hừng hực, Trịnh Ngọc Mai sợ hãi. Cô vội vã đứng ở một bên, trong lòng âm thầm nói, đều nói người phụ nữ xinh đẹp gặp nhau đều sẽ sinh ra tia lửa, nguyên lai thật là như vậy. Cô lại nhìn ba người đối diện, quả thật đều rất xinh đẹp.
Ánh mắt nóng như vậy, Đỗ Nhược làm sao có thể không cảm giác, cô quay đầu chống lại cặp ánh mắt tràn ngập tức giận kia, ngoài ý muốn nhíu mày, Kiều Tâm? Đá đá chân Hướng Tinh, "Bạn không phải nói, theo bạn đến nơi này tuyệt đối sẽ không gặp cô ta sao?"
"Không thể nào, chẳng lẽ cô ta cũng trốn việc?" Hướng Tinh rên rỉ một tiếng, chẳng lẽ có duyên như vậy a?
Diêu Nhạc Nhạc cười trộm vui sướng khi người gặp họa, "Kỳ thực, bạn có thể thử cùng cô làm bạn bè, các người có duyên như vậy, có lẽ sẽ thật đẹp đôi a?" Từ khi tới nơi này công tác, Hướng Tinh gần như mỗi ngày đều có thể gặp được Kiều Tâm.
Kiều Tâm thấy Đỗ Nhược nhìn thấy mình nhưng vẫn là làm bộ như không biết, quay đầu lại, bất bình trong lòng tăng tới cực điểm, ngực của ả phập phồng không ngừng, không cần suy nghĩ liền đi qua quán đối diện.
"Ôi, Kiều Tâm! Kiều Tâm!" Trịnh Ngọc Mai gặp Kiều Tâm hùng hổ hướng đối diện đi đến, cúi đầu nghĩ nghĩ, chẳng lẽ các cô nhận thức? Nhất thời ma xui quỷ khiến nhấc chân lên bước đi theo.
"Này, đã tới ôi." Diêu Nhạc Nhạc lay lay cánh tay Đỗ Nhược, không kích thích Hướng Tinh, bởi vì thật rõ ràng Kiều Tâm vì ai mà tới, "Bạn không né tránh?"
"Có lẽ, là tới tìm Hướng Tinh?" Đỗ Nhược lạnh nhạt cầm lấy nước trái cây, cô thật sự tìm không thấy lý do tránh né Kiều Tâm.
Hướng Tinh mở to hai mắt nhìn, hai tay giao nhau, "Làm sao có thể!"
Trời ạ, Diêu Nhạc Nhạc che miệng miễn cho bản thân mình cười ha ha, thật sự là rất vui, cô lau nước mắt ở khóe mắt, hôm nay đem bảo bối đưa đến Tề gia, bản thân mình chạy đến chỗ Tinh Tinh là lựa chọn rất đúng a!
Kiều Tâm cấp tốc đi đến trước mặt ba người, đứng lại, "Kiều Nhược, à không đúng, tao đều quên ba ba đã đem mày đuổi ra khỏi nhà, tao nên gọi mày là Đỗ Nhược."
Trịnh Ngọc Mai vừa mới đuổi theo, nghe thế tin tức nổ mạnh, lập tức mở to hai mắt nhìn.
"Đỗ Nhược, nguyên lai bạn là bị người đuổi ra nên mới họ Đỗ à?" Hướng Tinh biểu tình "bạn lừa gạt mình".
Đỗ Nhược buông buông tay, "Mình bây giờ cũng mới biết." Cô như cười như không nhìn về phía Kiều Tâm.
Kiều Tâm hếch sống lưng, " năm không gặp, nhìn thấy chị gái không chào hỏi sao?" Gần đây trong lòng ba mẹ ả vẫn luôn nơi nơi xin nhờ người tìm Đỗ Nhược, Kiều Tâm tuy rằng không quá rõ ràng vì sao, nhưng là ả biết ả nhất định sẽ không để cho Đỗ Nhược trở về, chỉ cần cô về, có thể thứ trên tay mình sẽ giảm bớt, bất luận là cái gì, đây là chuyện Kiều Tâm không muốn nhìn thấy nhất, từ nhỏ ả liền đã biết, em gái Kiều Nhược sinh ra chính là đoạt mọi thứ của bản thân mình, đoạt thân phận đại tiểu thư Kiều gia của ả, đoạt ba yêu thương ả, đoạt sủng ái của người nhà, đoạt mọi thứ thuộc về ả.
Oa, rất bốc lửa đi, Kiều Tâm bình thường ôn nhu, thiện lương thế nào bất thình lình trở nên độc ác như vậy? Trịnh Ngọc Mai vụng trộm quan sát người phụ nữ xinh đẹp kia, mặc áo khoác màu xám hưu nhàn phối hợp quần Jeans màu chàm sắc vi, một khuôn mặt xinh đẹp, người nọ là em gái Kiều Tâm? Thế nào bộ dạng một chút cũng không giống?
"Một câu cùng cách nói, tao không biết, mày cần tao lặp lại bao nhiêu lần! Tao không nhớ rõ mẹ tao có giúp tao sinh chị gái ." Ánh mắt Đỗ Nhược thẳng tắp nhìn Kiều Tâm, cô không hiểu được, mình đã không so đo truy cứu, thầm nghĩ rời xa đám người kia, bọn họ dựa vào cái gì còn cây ngay không sợ chết đứng níu chặt bản thân mình không tha? Thật sự rất kỳ quái, trên cái thế giới này khi nào thì bắt đầu làm trộm so bắt trộm còn dữ tợn hơn?
Nguyên lai là cùng cha khác mẹ? Trịnh Ngọc Mai bừng tỉnh đại ngộ, chẳng lẽ này người phụ nữ xinh đẹp là con gái riêng ở bên ngoài của ba ba Kiều Tâm? Nhưng là, Trịnh Ngọc Mai nhìn xem bên này, nhìn xem bên kia, có con gái riêng nào so với con gái trong giá thú có quý khí hơn? Nhưng là Kiều Tâm cũng không thể nào là con gái riêng a, mấy đồng sự cùng phòng đều được mời đến nhà cô ăn cơm, nhà Kiều Tâm có vẻ như rất có bối cảnh, cô ở nhà cũng là trưởng nữ, còn được sủng ái a. Trịnh Ngọc Mai nghĩ mãi không xong.
Kiều Tâm nghe vậy, lập tức giật mình một cái liền tỉnh, trong lòng ở trong rất ảo não, Đỗ Nhược này thật là sao chổi của mình, mỗi lần vừa thấy được cô, ả sẽ cả giận nói đến mất đi lý trí, nếu không phải là mình thanh tỉnh sớm, sợ là qua hôm nay, tất cả mọi người biết mình đã từng là con gái riêng. Ả dằn xuống không cam lòng của bản thân mình, "Lâu như vậy không thấy, chẳng lẽ em còn giận chúng ta sao? Chúng ta cũng là vì tốt cho em a."
Lộn xộn cái gì vậy? Hướng Tinh nhìn bốn phía một chút, hướng Diêu Nhạc Nhạc làm hình dáng của miệng khi phát âm, có biến sao? Làm sao đột nhiên biến sắc mặt a?
Diêu Nhạc Nhạc cũng ù ù cạc cạc, thật đáng tiếc, nhanh như vậy liền xếp cờ im trống rồi.
Đối với loại tự nói này, Đỗ Nhược lĩnh giáo nhiều lắm, ngươi càng đáp lời, càng đúng ý bọn họ mong muốn, bởi vì lời nói ả luôn mơ hồ không rõ, làm cho người ta hiểu lầm.
Kiều Tâm bị ba người bỏ quên ở một bên, tức giận đến toàn thân phát run, lại không thể nghĩ được cớ xoay người rời đi.
Trịnh Ngọc Mai gặp Kiều Tâm nan kham đứng ở nơi đó, tưởng rằng ả thương tâm đến phát run, tuy rằng bình thường không phải thật thích ả, nhưng dù sao cũng là đồng sự, liền mở miệng hỗ trợ giải vây, "Kiều Tâm, nguyên lai cô ở nơi này! Chúng ta phải đi về." Vốn có việc làm mới ra ngoài, cô nói coi như là nói thật a.
Kiều Tâm vội trả lời, vội vội vàng vàng liền rời đi.
Trịnh Ngọc Mai ngượng ngùng hướng ba người cười cười, chạy theo đi ra ngoài.
"Thật không có ý tứ, mỗi lần đều là kết cục cái dạng này." Diêu Nhạc Nhạc nâng cằm lên, một mặt không thú vị.
"Thật không công bằng, dựa vào cái gì mỗi lần chống lại bạn đều thất bại, chống lại mình liền quấn quít lấy không đi vậy?" Hướng Tinh hung hăng mút lấy nước trái cây.
Đỗ Nhược nhếch môi cười, "Về sau sợ là sẽ không." Kiều Tâm hiện tại biết Hướng Tinh là bạn tốt của cô trốn cũng không kịp, làm gì còn tìm tới cửa a.
"Cũng đúng là nha, rốt cục nhận biết rõ ràng, mình là không có khả năng bị ả lừa."
"Ha ha, kỳ thực, mình cảm thấy suy nghĩ của ả làm cho người ta rất khó hiểu." Ánh mắt Diêu Nhạc Nhạc cô lỗ cô lỗ chuyển "Rõ ràng lúc quay mắt về phía Đỗ Nhược, chính là chột dạ a, thế nào mỗi lần vẫn xông lên như cây ngay không sợ chết đứng? Rõ ràng chính là ở bên ngoài giả bộ nhu nhược a, thế nào vừa gặp phải Đỗ Nhược, thật giống như không bị khống chế, sau đó lại xám xịt rời đi?"
"Trên cái thế giới này, người nói chuyện tiếng lớn nhất thường thường khả năng chính là người chột dạ, bởi vì chột dạ, mới nghĩ nhất định phải lấy khí thế áp đảo đối phương." Đỗ Nhược miễn cưỡng tựa vào lưng ghế dựa.
"Đồng ý" Hướng Tinh soái khí vỗ tay phát ra tiếng, "Về phần mặt sau của vấn đề, thì càng đơn giản, bởi vì các cô cái loại này lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, thời thời khắc khắc đều lo lắng đối phương vạch trần bộ mặt các cô trước mặt người khác, bởi vậy nhìn thấy Đỗ Nhược luôn hi vọng có thể tiên phát chế nhân, ngăn chặn miệng của bạn."
"Không đồng ý." Bả đầu Diêu Nhạc Nhạc giương lên.
Ôi? Hướng Tinh kinh ngạc nhìn cô.
"Chỉ có một chân lý, thì phải là, người phụ nữ này" Diêu Nhạc Nhạc nhìn về phía Đỗ Nhược, vỗ ngực một cái, "Có điểm tà môn." Nói xong còn nghiêng người dựa vào ghế hướng Hướng Tinh một chút.
"Có đạo lý." Hướng Tinh ôm quyền, hướng Diêu Nhạc Nhạc làm lễ kiểu giang hồ.
Hai người cười ôm thành một đoàn.
Đỗ Nhược tức giận nhìn hai người một cái, hai bà điên!