Cuộc Sống Hạnh Phúc Sau Khi Trọng Sinh

chương 32: giằng co

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lòng Văn Lệ Trinh đối với một nhà Diệp Tĩnh Nhã hận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cho là bọn họ gây vạ, liền muốn làm cho bọn họ bỏ tiền.

"Mẹ, con cũng đi." Kiều Ngải sôi nổi đi đến trước mặt Văn Lệ Trinh, tuy rằng Văn Lệ Trinh rất mạnh mẽ, nhưng đối với Kiều Ngải là thật tâm thương yêu, tựa như tròng mắt phải bảo hộ, che chở, bởi vậy Kiều Ngải sắp tốt nghiệp đại học, tính cách vẫn rất trẻ con.

Vừa đi tới cửa, Kiều Tâm liền một mặt âm trầm đi đến, dọa Văn Lệ Trinh nhảy dựng, nhìn chung quanh một chút, "Đây là làm sao rồi? Bình thường duyên dáng mặn mà ôn ôn nhu nhu nay thành bộ dáng của quỷ" nhỏ giọng nói thầm, "Biết mẹ nó cũng là loại người như vậy, trước mặt cười đến hiền lành, cũng không biết trong lòng nghĩ cái gì." Cuối cùng còn hài lòng nhìn con gái nhà mình một cái, vẫn là như vậy tốt.

"Ông nội, bà nội." Kiều Tâm tức giận thế nào, cũng không dám ở trước mặt lão gia tử làm càn, ả biết ai là người bảo đảm sinh hoạt về sau của ả.

Kiều lão gia tử lúc này thật sự là không có tâm tình để ý tới người khác, tuy rằng biểu tình ông ta như lão tăng nhập định, nhưng tâm tư sớm đặt ở ngoài cửa, chờ người kia đến.

Người còn chưa tới, tiếng nói ôn nhu đặc trưng của Diệp thị sớm truyền đến tai những người ngồi ở phòng khách, "Cẩn thận một chút a, đây là cầu thang, thật sự ngoan nha."

Mặc kệ Diệp Tĩnh Nhã ôn nhu như thế nào, ba bé cưng cũng không mua màn trướng của ả, chính là nhu thuận theo bên cạnh mẹ, không hết nhìn đông tới nhìn tây, không trộm nói chuyện, lúc này nhìn thấy rất lễ phép được Đỗ Nhược giáo dưỡng từ nhỏ.

Diệp Tĩnh Nhã cảm giác nụ cười trên mặt mình sắp không chịu nổi, ba tiểu quỷ đáng chết này, cùng mẹ chúng giống nhau khó trị, vô luận ả nói gì, dụ dỗ thế nào, cũng không cho một chút sắc mặt tốt, một con mắt đều không có, chỉ thiếu chút nữa cắn ả một ngụm.

"Em dâu, các người đều đến a?" Diệp Tĩnh Nhã nhìn thấy Văn Lệ Trinh ở cửa, lập tức tới nghênh tiếp, trên mặt lộ ra tươi cười thiếu chút nữa làm hoa mắt Văn Lệ Trinh, Văn Lệ Trinh còn âm thầm đề phòng, không có việc gì xum xoe, không phải gian trá tức trộm cắp.

"Xin chào, đã lâu không gặp." Đỗ Nhược gật đầu với Văn Lệ Trinh, chào hỏi.

Văn Lệ Trinh lúc này mới nhìn đến người phía sau Diệp Tĩnh Nhã cùng Kiều Lập Quốc, "Kiều Nhược?!" Có lẽ là cũng cảm giác được âm thanh của mình quá lớn, lập tức che miệng mình, ngượng ngùng cười cười, đảo mắt nhìn đến ba bé cưng tinh xảo, đáng yêu phía dưới, kinh ngạc nhìn Đỗ Nhược: "Này..."

"Là ba bé cưng nhà con." Nhắc tới đứa nhỏ, nụ cười trên mặt Đỗ Nhược chân thành vài phần, nhìn Văn Lệ Trinh âm thầm líu lưỡi, cháu gái này càng lớn càng xuất sắc, nhan sắc so với chị dâu đã mất kia còn muốn sáng lên vài phần.

"Nhược Nhược, mau vào đi thôi, ông nội con đang chờ." Kiều Lập Quốc không kiên nhẫn nhìn bọn họ đứng ở ngoài cửa chậm trễ thời gian, chỉ phải cố tươi cười thúc giục.

"Đúng vậy, cả một đại gia đình, mọi người đang chờ!" Văn Lệ Trinh vội vàng gật đầu, tâm tình rất tốt theo ở phía sau, trong lòng đang thầm vui, thì ra là tìm được tài chủ, nếu không cần bản thân mình bỏ tiền, bà ta mừng rỡ ở một bên xem náo nhiệt.

Trong phòng khách ngồi cả đám người sớm thấy được Đỗ Nhược, sắc mặt khác nhau.

Đỗ Nhược đi đến chủ vị trước mặt, hơi hơi xoay người, "Ông nội, bà nội" Đỗ Nhược nhìn lão gia tử ngồi ghế chủ vị, nhìn qua kiện khang trước sau như một, nhưng mặt mày mang theo một chút tối tăm, sợ là bị chuyện Kiều gia gần đây nháo. Bất quá... Đỗ Nhược âm thầm nhún vai, nếu hi vọng cô làm người cứu giúp, thật xin lỗi, tính toán sai rồi. Với Kiều gia, Đỗ Nhược sẽ không bỏ đá xuống giếng, nhưng là tuyệt đối sẽ không ra tay giúp đỡ.

Ba tiểu đậu đinh nháy mắt, Hạo Hạo còn dùng tay mập gãi gãi đầu, có điểm choáng váng, mẹ sao lại kêu lão nhân này là ông nội?

Đỗ Nhược cúi đầu, khẽ cười nói: "Lên tiếng chào là được rồi."

"Xin chào!" Cái miệng nhỏ xinh, ngọt ngào, ngây thơ lên tiếng chào hỏi, cuối cùng, còn cúi mình vái chào, chính là thân thể ngắn ngủn tròn tròn, yếu ớt một cục làm động tác nghiêm túc như vậy, nháy mắt đáng yêu không ít.

Ánh mắt Kiều lão gia tử chớp lên, đây là ý gì?

Phía bên kia hậu bối phát ra vài tiếng cười lạnh, "Vài năm nay không trở về ngay cả xưng hô đều giảm đi..." Bạch Linh Lâm nghịch vài sợi tóc, đùa cợt nhìn người phụ nữ đang đứng trong phòng khách kia, trong lòng nhịn không được chua xót, người phụ nữ này, chỉ cần nơi nào có cô ta xuất hiện sẽ luôn hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Mấy người trẻ tuổi từ lúc Đỗ Nhược vào cửa cũng đã lặng lẽ nghị luận, nhất là những người vừa mới gia nhập gia đình này, con dâu mới cùng con rể mới chưa từng thấy qua Đỗ Nhược, đối với Đỗ Nhược, cũng chỉ là có nghe qua có người như vậy mà thôi, về phần chuyện của cô, mọi người Kiều gia không ai nói đến, bởi vậy biết đến không nhiều lắm, không nghĩ tới, hôm nay vừa thấy, phát hiện, Kiều gia nguyên lai còn cất giấu một nhân vật xuất sắc như vậy.

"Đây là?" Một cô con dâu nhịn không được tò mò nhìn nhìn cậu lớn Kiều gia, lại bát quái nhìn về phía chồng mình, hy vọng có thể biết được ít tin tức.

"Hư..." một bàn tay của anh họ đặt bên miệng, ý bảo yên lặng.

Tất cả mọi người ngừng thở, chờ tình thế phát triển.

"Nhược Nhược, bà nhìn xem, này đều năm không gặp, để cho bà nội nhìn xem" Kiều lão phu nhân biết lão nhân sĩ diện, trong lòng tức giận lắm, đành phải ra mặt giảng hòa, nhìn Đỗ Nhược từ trên xuống dưới, "Này năm không gặp, gầy a."

"Lời nói này của Kiều lão phu nhân, là Tề gia chúng tôi bạc đãi vợ tôi à?" Một giọng nam từ tính mang theo tiếng cười từ cửa truyền đến.

"Ba ba!" các bánh bao nhỏ nghe âm thanh, cũng biết là ba ba nhà mình, lập tức quay đầu, chân nhỏ ngắn ngủn, mập mạp bước đi tới phía người vừa đến.

Mọi người cũng không hẹn mà cùng nhìn lại, chỉ thấy một đôi chân thon dài, có lực bước vào phòng khách, tiến vào một người đàn ông mặc áo sơmi màu trắng hưu nhàn, lãnh ngạnh lại không mất anh tuấn, khuôn mặt giờ phút này mang theo tươi cười sủng nịch, làm mọi người ngây ngẩn cả người.

Tề Thâm tán thưởng vỗ vỗ đầu ba tiểu trung khuyển (ba chú cún trung thành), vừa mới tách ra không lâu vậy mà giờ như tên lửa nhỏ đang xông tới, "Không sai, các bảo bối." Anh ôm lấy Tề Duyệt Duyệt, mang theo hai bé kia đi về phía vợ mình.

"Tốc độ rất nhanh..." ánh mắt Đỗ Nhược tức thì nhu hòa không ít, từ lúc nhìn thấy người đàn ông này đang nhìn mình, ánh mắt khẩn trương trở thành một vũng nước.

Tề Thâm đắc ý giơ giơ lên cằm.

"Đây là chồng Nhược Nhược?" Kiều lão phu nhân quan sát Tề Thâm một chút, âm thầm kinh hãi, tuy rằng nghe lão gia tử trong nhà nói cháu gái gả rất khá, nhưng là trong lòng lão phu nhân vẫn cảm thấy cháu gái này cách Kiều gia, sao có thể tốt được?

Tề Thâm nghe vậy, lập tức xoay người, trên mặt tươi cười vừa đúng, hơi hơi cúi đầu, "Chào các vị, lần đầu tiên chính thức gặp mặt."

Nếu giống trước đây, trong tay mỗi người phụ nữ đều có một cái khăn tay, sợ là hiện tại hầu hết khăn tay đều bị xé rách không còn hình dạng, trong đó của Diệp Tĩnh Nhã cùng Kiều Tâm thê thảm nhất.

Kiều Tâm vốn cho là gia đình chồng mình tuyển chọn đã đủ hiển hách, đã đủ làm cho người ta hâm mộ, đã đủ hạnh phúc, không nghĩ tới kết quả vẫn bị Đỗ Nhược áp ở phía dưới, xem một nhà năm miệng trước mắt hoà thuận vui vẻ, ả gắt gao cắn môi, trong lòng ghen tị như dây mây điên cuồng mà sinh sôi.

Tề Thâm đã đến làm cho Kiều lão gia tử không thể tiếp tục làm mặt lạnh, vẻ mặt cũng thư chậm lại, nói ra câu nói đầu tiên từ lúc Đỗ Nhược vào, "Ngồi đi."

Đỗ Nhược cùng Tề Thâm thong dong ngồi đối diện Kiều lão gia tử, uống trà. Trong khoảng thời gian ngắn không ai mở miệng nói chuyện.

Khuôn mặt lãnh ngạnh của Tề Thâm lúc này không có một tia biểu tình, híp lại đôi mắt không gợn sóng, cũng không nói chuyện, lẳng lặng ôm con ngồi bên người vợ.

Không cần phải nói gì, chỉ cần ngồi ở chỗ kia, chính là chỗ dựa vững chắc của Đỗ Nhược.

Người Kiều gia ngây thơ đã ý thức được điểm này, đều rũ mắt xuống, tự hỏi.

Đỗ Nhược thấy thế, hơi hơi mỉm cười, "Không biết tìm con trở về có chuyện gì?" Khó có được thời gian Tề Thâm cùng người một nhà ở một chỗ, cô không muốn lãng phí thời gian với Kiều gia.

Nhíu nhíu mày, "Hừ" Kiều lão gia tử nặng nề gõ quải trượng trên mặt đất, giọng trầm xuống, ngữ khí không vui nói: "Không có việc gì, sẽ không cần trở về sao?"

"Đứa nhỏ này..." Diệp Tĩnh Nhã lo lắng Kiều lão gia tử vì thể diện càng làm thật vất vả thỉnh người trở về, nhanh cười oán trách nói, "Nơi này nói như thế nào cũng là nhà mẹ đẻ của con. năm nay không trở về, ngay cả kết hôn đều không cho chúng ta biết một tiếng, nhanh nói lời xin lỗi ông nội..."

"Chính là, cùng con rể rót chén trà cho ông nội." Cô ba Kiều gia phụ họa, vẫn còn không quên đánh giá Tề Thâm vài lần. Tề Thâm ở trong này, cô ba Kiều gia cũng không dám mạnh mẽ như mọi khi. Xem người ta quyết đoán cùng năng lực, còn bản thân là loại phụ nữ nhỏ bé có thể ngăn cản được à?

Đỗ Nhược kinh ngạc bật cười, nhìn mặt ông nội nghiêm túc, cầm lấy một ly trà trên bàn, nhìn đến tất cả mọi người ở một bên cười thấu hiểu, bản thân mình nhấp một miếng, không nhìn tức giận trên mặt Kiều lão gia tử, hơi nóng trong chén trà toả ra làm vẻ mặt Đỗ Nhược có chút mơ hồ "Nếu các người tìm tôi trở về là vì việc này, tôi nghĩ chúng ta không có chuyện gì để nói."

Chậc, bọn tiểu bối đều kinh ngạc, đều khẽ nhếch miệng, lá gan ghê gớm thật.

Cô hai Kiều gia nghiêm mặt, cả giận nói, "Sao cùng ông nội nói chuyện như thế."

Đỗ Nhược làm như không nghe thấy, nói tiếp, "Nếu như là vì khoản tiền kia " lại nhìn Kiều Lập Quốc cùng Diệp Tĩnh Nhã, "Tôi thật xin lỗi, tôi một phân tiền cũng không có."

"Đỗ Nhược!" Kiều Lập Quốc lập tức nổi trận lôi đình, ngón tay chỉ vào mặt Đỗ Nhược.

Kiều lão gia tử giương tay lên, ngăn cản lời Kiều Lập Quốc sắp nói ra "Con đã biết thừa, vậy tại sao còn muốn đi theo trở về?" Cho rằng cháu gái nghĩ một đằng nói một nẻo, Kiều lão gia tử dùng ánh mắt bao dung nhìn Đỗ Nhược, trong lòng cảm thấy Đỗ Nhược là bởi vì mấy năm nay Kiều gia đều không có đi tìm cô mà cảm thấy ủy khuất, nên cô giận dỗi.

Đỗ Nhược không rõ chân tướng nhìn Kiều lão gia tử, "Tôi trở về, là cho các người biết thái độ của tôi." Không rõ vì sao ánh mắt của đối phương đột nhiên trở nên kỳ quái như thế.

"Thật là con bạch nhãn lang, Đỗ Nhược, mày là do Kiều gia chúng tao nuôi lớn, tiền nuôi mày, chắc cũng đủ đổi lấy khoản tiền của cậu lần này thôi." Bạch Linh Lâm liếc nhìn Tề Thâm ngồi ngay ngắn một cái, muốn cho Đỗ Nhược ngột ngạt, cho dù là Kiều gia thực xin lỗi Đỗ Nhược, nhưng cô là con cháu Kiều gia, nếu thấy chết không cứu, người nào còn có thể cảm thấy Đỗ Nhược có lương tâm?

con bạch nhãn lang: sói mắt trắng, ý chỉ vong ơn phụ nghĩa

Tề Thâm ngồi thẳng người đang muốn mở miệng, lại bị một ánh mắt của Đỗ Nhược trấn an, anh rũ mắt xuống, vuốt vuốt ngón tay ngọc của Đỗ Nhược đang đặt trong bàn tay anh, anh hiểu được ý tứ vợ, trận đánh này, cô muốn tự mình đánh, mà anh chỉ cần ở phía sau cho cô ủng hộ lớn nhất là được rồi.

Tề Thâm tựa như một ngọn núi lớn vững vàng ngồi ở chỗ kia, một bộ dáng vợ luôn đúng, làm Bạch Linh Lâm tức giận đến cắn răng.

"Ông nội cũng cho là như vậy à?" Trấn an chồng đang muốn bạo khiêu, Đỗ Nhược hoàn toàn xem nhẹ Kiều Lập Quốc, nhìn về phía Kiều lão gia tử, vẻ tươi cười trên mặt cũng không có. Trôi qua thời gian lâu như vậy, nỗi hận Đỗ Nhược đối với Kiều gia sớm đã tiêu ma hầu như không còn, và cũng muốn hoàn toàn xa rời Kiều gia. Nhưng là, có hai sự thật trước mắt, trên người Đỗ Nhược có huyết mạch Kiều gia, mà Kiều gia thực xin lỗi mẹ con Đỗ Nhược, bởi vậy, hai người tương xung, Đỗ Nhược sẽ không bởi vì một đời kia Kiều gia gây ra cho cô mà ra tay đối phó Kiều gia, cũng sẽ không thể bởi vì cô là cháu gái Kiều gia mà ra tay giúp đỡ. Nếu, Kiều gia dùng lý do nuôi lớn cô để kìm kẹp cô, như vậy thật xin lỗi, bất kể là Đỗ Tiểu Tiểu- - mẹ cô, hay là người ăn hết mọi đau khổ của người nhà này - Đỗ Nhược, đều sớm vì hôm nay làm xong chuẩn bị vẹn toàn.

Kiều lão gia tử bị Đỗ Nhược hết sức chăm chú nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng bỗng dưng hoảng hốt, nhưng chỉ cảm thấy Đỗ Nhược không có khả năng biết rõ ràng đến như vậy, thấm thía nói, "Nhược Nhược, con những năm gần đây rời nhà trốn đi (Trốn đi??? Hay tại già rùi nên lãng trí ta ơi!), tự tiện kết hôn, chúng ta cũng không truy cứu, nhưng là, lúc này ba con gặp khó khăn, là con gái của nó, không có đạo lý không giúp, liền tính là oán hận ba con cưới dì Diệp con, nhưng con là Kiều gia chúng ta nuôi lớn, phần ân tình này con phải nhớ kỹ."

Tề Thâm không khỏi hơi nhíu lông mày, không nghĩ tới Kiều lão gia tử thế nhưng nói đến mức này, Đỗ Nhược còn thế nào cự tuyệt? Xem ra Kiều gia này là mềm không ăn, muốn ăn cứng.

Đỗ Nhược còn không có nói, trong lòng Tề Thâm chỉ có thể âm thầm sốt ruột, chỉ sợ quấy rầy kế hoạch của vợ.

Quả nhiên, Đỗ Nhược nghe xong cũng không có bất kỳ biểu tình biến hóa nào, ngược lại là xoa xoa mũi mình, mới mang theo một tia nụ cười quỷ dị nói "Ở tủ sắt ngân hàng Thụy Sĩ, tôi phát hiện mẹ lại cho tôi một phần tư liệu."

Kiều lão gia tử cùng Kiều Lập Quốc liếc nhau, không rõ chân tướng nhìn về phía Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược vuốt vuốt chén trà trong tay, khép hờ mắt, gằn từng tiếng nhẹ giọng nói: "Bên trong là một ít nhật ký của mẹ, còn có..." Nhìn hai người một cái, "Tài vụ báo biểu từ khi gả vào Kiều gia, không gì không đủ, nhất nhất đều liệt kê danh sách." Trên mặt tuy nói là mỉm cười, chỗ sâu đôi mắt hiện lên một tia tự giễu, kết quả một đời kia rất là ngốc, nên mới có thể ngay cả mẹ vì mình làm hết thảy đều không có phát hiện?

Lời này vừa nói ra, không thua gì quăng xuống một tiếng sấm ở Kiều gia.

"Mày..." Kiều lão gia tử trừng to mắt, ông ta không nghĩ tới con dâu cung kính đối với mình sẽ phòng bị đối với Kiều gia đến nông nỗi như thế này.

"Ông nội, từ lúc con ra đời đến bây giờ, Đỗ Nhược chưa từng có dùng qua một phân tiền Kiều gia." Ánh mắt Đỗ Nhược sắc bén nhìn về phía Kiều Chấn Bang, "Nếu nhất định phải tính, là Kiều gia thiếu Đỗ gia." Tuy rằng vài thứ kia cũng không có điều khoản pháp luật gì cụ thể, nhưng là nếu phải làm, đối với Kiều gia mà nói tuyệt đối là một kích trí mệnh.

Diệp Tĩnh Nhã kinh ngạc há to miệng, nhìn về phía Kiều Lập Quốc, thấy ông ta cũng bị chặn á khẩu không trả lời được, đầu ông một tiếng, trống rỗng.

Kiều Tâm vội đỡ lấy thân thể Diệp Tĩnh Nhã lảo đảo muốn ngã.

"Đỗ Nhược, cho dù là như vậy, mày cũng phải có tiền nuôi dưỡng, đây là ba mày, chẳng lẽ mày không cần cho phí phụng dưỡng?" Cô ba Kiều gia bất chấp tất cả, bịa chuyện vừa thông suốt, bà ta biết nếu Đỗ Nhược không chi tiền, thì bọn họ phải bỏ tiền.

"Tiền nuôi dưỡng cần hơn triệu?" Đỗ Nhược nghiền ngẫm nói.

Kiều Tâm thấy Đỗ Nhược cái gì cũng biết, nhưng vẫn trở về, đứng ở chỗ này chê cười xem bọn họ, trong lòng một cỗ tức giận, lập tức đi đến trước mặt Đỗ Nhược, giương tay muốn tát Đỗ Nhược một cái, nhưng ở thời điểm ả xuất thủ, đã bị Tề Thâm bắt lấy, vung tay, cả người đều ngã ngồi ở một bên.

Khuôn mặt Tề Thâm lạnh lẽo, nghiêm trang nhìn chằm chằm Kiều Tâm, không biết cái gì, thế nhưng muốn tát vợ của anh, cho dù là phụ nữ, cũng không thể chịu được.

Kiều Tâm chật vật ngồi dưới đất, cũng không để ý đau đớn trên tay, trong mắt đầy oán độc nhìn về phía Đỗ Nhược, "Chúng tao sẽ đem mày tố cáo lên toà án!" Phụ nợ nữ thường là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

"Nguyên nhân gì?" Đỗ Nhược nhàn nhạt hỏi ngược lại, nhíu mày, giống như bừng tỉnh đại ngộ, "Bởi vì tao không đồng ý đưa tiền cho ba bù vào khoản tham ô?"

Nhìn vẻ mặt vô tội giết ngay lập tức của Đỗ Nhược, Tề Thâm không khỏi tâm thần nhộn nhạo, vì sao vẻ mặt đáng yêu như vậy, bản thân mình lại cảm thấy vợ đẹp trai như vậy? Chậc chậc...

Các bánh bao nhỏ tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không cản trở bọn họ chớp mắt lấp lánh nhìn mẹ bọn họ.

Kiều Tâm bị nghẹn, ngực phập phồng lợi hại, rốt cuộc nói không ra lời. Trong lòng một trận thất bại, tố cáo lên toà án cũng chỉ là theo đề tài kia thốt ra mà thôi, trong lòng ả biết là không có khả năng.

Tay Kiều Chấn Bang đè tim, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cháu gái này dường như là cho tới bây giờ cũng không từng nhận thức "Đỗ Nhược, coi như là ông nội mở miệng cầu con, con cũng không muốn hỗ trợ sao?" Kiều lão gia tử không nghĩ tới Đỗ Nhược nhưng lại cường thế như vậy, chỉ phải mềm giọng, hi vọng xem mặt mũi của lão, có thể hỗ trợ.

Đỗ Nhược xoay người nhìn về phía Kiều lão gia tử, ông nội? Trong mắt lóe lên một tia châm chọc, cô nếu là còn hận, ở Kiều gia, hận nhất cho tới bây giờ đều không phải là ba mẹ con Diệp Tĩnh Nhã, mà là Kiều Lập Quốc cùng Kiều Chấn Bang, có ông nội và cha tốt như vậy, khiến cô xuống tay giúp như thế nào?

Tất cả mọi người nhìn về phía Đỗ Nhược, chỉ thấy đôi môi xinh đẹp kia nhẹ nhàng mà đóng mở, nhẹ nhàng mà lại không mất kiên định phun ra ba chữ "Thật xin lỗi!"

"Mày nghịch nữ!" Kiều Lập Quốc lập tức ngồi sững trên ghế sofa, cảm thấy phía trước một mảnh hắc ám, chỉ có thể không ngừng mà chửi rủa Đỗ Nhược bất hiếu.

Diệp Tĩnh Nhã ở một bên không tiếng động khóc, ả không rõ vì sao cuộc sống ả tính kế hơn năm mới có được, làm sao có thể biến thành bộ dạng này.

Nhưng trong nháy mắt Kiều lão gia tử có vẻ như hiểu, dường như là sớm đã dự liệu tới đáp án này, mặt mày trong lúc đó không thấy bất luận thần sắc gì, "Ông đã biết, con trở về đi."

"Ba?!"

"Ba ba?!"

"Lão gia tử?!"

...

Kiều lão gia tử đối với âm thanh thúc giục này không nghe thấy, khoát tay với Đỗ Nhược, ý bảo cô sớm rời đi.

Tề Thâm ngoài ý muốn nhướng nhướng mày, trong lòng không khỏi tán thưởng một câu, gừng càng già càng cay. Bất quá, Tề Thâm nhìn một vòng người Kiều gia thần sắc khác nhau một chút, người lợi hại hơn nữa, không giáo dục con cháu, gặp phải một đám ngu xuẩn, ích kỷ, tham tham như vậy, ở gia đình bình thường, có thể gìn giữ cũng đã muốn cười trộm.

Đỗ Nhược nhìn chăm chú lão gia tử hồi lâu, phán đoán, lần này cô đã có thể thoát khỏi Kiều gia dây dưa, như là chiếm được đáp án mong muốn, Đỗ Nhược cung kính đứng lên, "Chúng tôi đây rời đi trước." Mang theo ba bánh bao nhỏ cùng bánh bao cha sớm đã có chút không kiên nhẫn rời đi Kiều gia.

Đi ra cửa lớn Kiều gia, "Tâm tình tốt lắm?" Tề Thâm xoay người hôn trộm một cái.

"Không sai." Đỗ Nhược quay đầu nhìn Kiều gia phía sau, môi nhếch lên.

"Ông nội em..." Tề Thâm dựng thẳng lên một cái ngón tay.

Đỗ Nhược đùa cợt bĩu môi, dường như là ở tự nói tự nghe, "Nếu không lợi hại, làm sao có thể có Kiều gia hôm nay?" Ông nội của cô giỏi nhất chính là xem xét thời thế, ông ta từ trong lời nói của cô đã hiểu được Đỗ Nhược kiên trì, không lại từng bước bức bách, chính là biết làm như vậy sẽ đẩy cô rời xa hoàn toàn.

Kiều lão gia tử hoàn toàn hiểu, thái độ Đỗ Nhược không thể nghịch chuyển. Hiện thời Đỗ Nhược không còn là Đỗ Nhược chỉ là có dựa vào tiền, là người Đỗ gia đã không ai bao che, mà là Đỗ Nhược có một gia đình chồng là quân giới, ông ta hiểu rất rõ Đỗ Nhược, đứa nhỏ kia nặng nhất cảm tình, đời này trên người cô chảy máu Kiều gia, chỉ cần không hoàn toàn quyết liệt, có cô ở đây, cho dù Kiều gia không được việc, Kiều gia nhất định không bị thua, bên tai Kiều lão gia tử nghe mấy đứa con chất vấn quyết định của mình, thở dài trong lòng, "Oành" một tiếng, ông ta nặng nề mà đem cái chén vứt ở trên bàn, nhất thời bên tai khôi phục thanh tịnh.

"Toàn bộ đều về nhà mình đi, vợ chồng Lập Quốc theo ta vào thư phòng." Kiều lão gia tử nói xong câu tiếp theo, liền xoay người đi, lưu lại một đám hai mặt nhìn nhau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio