Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

chương 15: buổi tiệc (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xe ngựa đi cũng không nhanh, qua ước chừng nửa canh giờ mới nghe được tiếng hạ nhân ở bên ngoài hô “Đến” truyền đến, trong lòng Tào Ngọc Di thở phào nhẹ nhỏm, cũng may xe ngựa này vẫn còn khá ổn định, nếu không ngồi ở trong xe lại không chuyện gì có thể làm, cũng không thể vén rèm cửa sổ xe lên nhìn ra phía ngoài......

Mấy bà tử ở phủ Khai quốc quận công ăn mặc gọn gàng đã đi lên nghênh đón, cách màn xe hành lễ, vốn là điều khiển xe phu xe cùng mấy gia đinh được dẫn đi những nơi khác nghỉ ngơi, bà tử thay Tào phủ đi điều khiển xe, đi theo hạ nhân khai quốc quận công phủ đánh xe từ từ đi vào bên trong, đến cổng trong, mới dừng hẳn xe, trên xe mấy nha hoàn xuống xe trước, rồi cung kính xoay người đở đại phu nhân, Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Di xuống xe.

Xe phía sau Tào Ngọc Nga và Tào Ngọc Dao cũng chạy tới, đàng hoàng đi theo sau lưng đại phu nhân.

Mấy bà tử khai quốc quận công phủ ra ngoài đón khách rất quy củ, một đường trừ đại phu nhân hỏi, nửa câu cũng không nhiều lời, như thế lại đi nửa chun trà mới tới đại sảnh tiếp đãi khách nhân, tự có đại nha hoàn đón vào, mấy bà tử lúc trước làm xong việc hành lễ liền lui xuống.

Còn chưa có tiến vào phòng khách, thì đã nghe thấy một trận tiếng cười nói.

Đại phu nhân dùng dư quang khóe mắt kiểm tra quần áo trên người mình một chút, trên mặt nở nụ cười đi vào.

Mấy tiểu cô nương văn tĩnh đoan trang cùng nhau đi theo sau lưng đại phu nhân.

Tào Ngọc Di vừa vào cửa, chỉ nâng mí mắt lên một chút, đã cảm thấy gần như bị những thứ đồ trang sức trên đầu trên người của mấy vị phu nhân, tiểu thư này làm hoa cả mắt, trong lòng âm thầm hối hận, lúc ra cửa còn chưa cảm thấy, hiện tại trang phục của chính mình “mộc mạc” như vậy, đứng ở trong một đám nữ nhân sáng chói lóa, muốn không thấy được cũng không được, cũng may hiện tại chiều cao của bản thân còn có hạn, Tào Ngọc Di len lén dịch về sau lưng đại phu nhân nửa bước, mượn thân hình của đại phu nhân ngăn che lại một chút.

Lý lão phu nhân Khai quốc quận công là Thái phu nhân nhị phẩm, Lý phu nhân là phu nhân nhị phẩm, phẩm cấp đều cao hơn đại phu nhân, Đại lão gia còn chưa có tập tước, đại phu nhân ấn theo chức quan của Đại lão gia, vẫn chỉ là mệnh quan ngũ phẩm, hành lễ trước, đại phu nhân hành lễ với hai vị phu nhân trước, sau đó mới là khách nhân hàn huyên với chủ nhà.

“Đây là mấy cô nương nhà chúng thiếp, hôm nay mượn hào quang của lão phu nhân và phu nhân khai quốc quận công, dẫn mấy nàng tới ra mắt!” Đại phu nhân nghiêng thân một cái, cười khanh khách chỉ vào bốn tiểu cô nương đứng ở phía sau nói.

Tào Ngọc Di vội vàng đi theo Tào Ngọc Nga các nàng cùng nhau quỳ xuống, dập đầu hành đại lễ.

Lý lão phu nhân híp mắt quan sát mấy vị cô nương phía dưới, trong miệng hô: “Tốt, tốt, mau đứng dậy đi, đều là cô nương tốt như thủy linh, Tào phu nhân thật là có phúc!”

Đại phu nhân che miệng cười, chỉ vào mấy người Tào Ngọc Nga nói: “Hài, đều là mấy món nợ, nơi nào hưởng được cái phúc khí gì, đây là trưởng nữ lão gia chúng thiếp, bên này đây là hỗn thế ma vương đầu thai của thiếp, trong ngày thường tốn bao nhiêu công phu cũng không nói nổi nàng, hôm nay cũng đừng ở trước mắt lão phu nhân và phu nhân làm mất mặt, hai người này là từ nhỏ nuôi ở trong viện của thiếp, vào lúc này nếu có chỗ nào thất lễ, lão phu nhân và phu nhân ngàn vạn chớ cùng các nàng so đo!”

Trong lòng Tào Ngọc Di vô cùng bội phục đại phu nhân, xem lời nói này xem, cảm tình dành cho Tào Ngọc Nga đều thể hiện ra, tuy nói ở trước mặt Lý lão phu nhân và Lý phu nhân chèn ép Tào Ngọc Nga, báo thù được cơn tức lúc mới vừa ra cửa, nhưng đã để lộ chút nhỏ mọn của mình ở trước mặt các vị phu nhân tiểu thư, thật sự là mất nhiều hơn được......

Lý lão phu nhân nghe, cười ngoắc gọi mấy vị cô nương tiến lên, chia ra cho lễ ra mắt, đều là vòng ngọc, ngọc này nhìn qua trong suốt như nước sáng bóng, xem chừng hẳn là đồ tốt.

Tào Ngọc Nga thoải mái nhận lễ vật, nói cám ơn còn nịnh nọt nói: “...... Thuở nhỏ được phụ thân tự mình dạy dỗ, vốn không nên nhân đồ vật quý giá của lão phu nhân như vậy, chẳng qua là trưởng bối ban thưởng không dám từ chối, hôm nay được vòng tay này, về sau cũng dính được chút phúc khí của lão phu nhân......”

“Ôi chao, xem cái miệng nhỏ nhắn này, ta chỉ là một lão bà tử mà có phúc khí gì chứ!” Lý lão phu nhân cười nói.

“Lão phu nhân trường thọ an khang, vậy không phải chính là phúc khí mà thế nhân muốn cũng không có được ạ!” Tào Ngọc Nga cười khanh khách nói, chọc cho lão phu nhân cười một trận.

Tào Ngọc Di rủ mí mắt xuống, đại phu nhân trở về sẽ tìm Lý thị và Tào Ngọc Nga hục hặc cho mà xem, đại phu nhân không đề cập tới giáo dưỡng Tào Ngọc Nga, Tào Ngọc Nga người ta liền nói rõ mình là do Tào lão gia tự mình dạy dỗ, nói vậy trong lòng rất nhiều vị phu nhân phía dưới đều đang chê cười đại phu nhân đây......

Kế tiếp Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Dao cũng không có phát sinh chuyện gì,nhận lễ vật hành lễ qua một lần.

Tào Ngọc Di tiến lên nhận vòng tay, tiêu chuẩn vén áo thi lễ, chỉ đơn giản nói cảm ơn, liền chuẩn bị tiếp tục trốn phía sau đại phu nhân.

“Tiểu cô nương, con tên gì? Năm nay mấy tuổi?” Lão phu nhân đột nhiên gọi Tào Ngọc Di lại, cười hỏi.

Tào Ngọc Di thầm nói không tốt, xem ra mình mặc đồ này vẫn còn trêu chọc mắt người ta.

“Tự bối là Ngọc danh là Di (chữ lót là Ngọc tên là Di), năm nay năm tuổi.” Tào Ngọc Di nhỏ giọng đáp.

“Tào Ngọc Di, danh tự (tên) cô nương nhà Tào phu nhân cũng không tệ nhỉ!” Lão phu nhân mỉm cười nói với đại phu nhân.

“Thường ngày lão gia chúng thiếp rất yêu thích chơi chữ, tên mấy vị cô nương đều là lão gia tự mình lấy, thiếp thân là không có bản lãnh này!” Đại phu nhân cười nói tiếp.

Lão phu nhân quan sát Tào Ngọc Di mấy cái, lại hỏi mấy câu đơn giản rồi nói ra: “...... Tuy nói tuổi còn nhỏ, nhìn đã ra dáng cô nương rồi, về sau cũng đừng mộc mạc như vậy, Tử Yên, đi lấy cái hộp trong ngăn kéo của ta ra đây.”

Một đại nha hoàn sau lưng Lý lão phu nhân đáp một tiếng, chỉ chốc lát sau liền cầm một cái hộp nhỏ màu đỏ tới đây.

Lý lão phu nhân mở hộp ra, lấy chút trang sức trân châu ra ngoài, tự mình đeo lên cho Tào Ngọc Di.

Tào Ngọc Di né tránh một chút, dùng khóe mắt nhìn đại phu nhân.

“Ơ, lão phu nhân, chuyện này làm như thế không đảm đương nổi!” Đại phu nhân tiến lên từ chối nói.

“Món đồ thế này, lão bà ta lại đeo không được, cho tiểu cô nương đeo vừa đúng.” Lý lão phu nhân nhanh tay giúp Tào Ngọc Di cắm mấy cây trâm trân châu nhỏ lên, trên lỗ tai vốn đang đeo một đôi trang sức nhỏ cũng dưới sự giúp đở của nha hoàn đổi lại khuyên tai trân châu rủ xuống, lại kéo bàn tay nhỏ bé của Tào Ngọc Di qua đeo vào một chiếc nhẫn ngọc phía trên khảm một viên trân châu nhỏ.

Phân nửa bộ đồ trang sức kia đều là dùng ngọc khảm trân châu hồng chế thành, hiện giờ trân châu hồng ở chỗ này cũng không thường gặp, chế tác cũng tinh tế, trân châu hồng mượt mà sáng bóng, vừa nhìn cũng biết giá trị không rẻ.

Đại phu nhân thấy không cách nào từ chối, lôi kéo Tào Ngọc Di nói cám ơn.

Khóe mắt Tào Ngọc Di chú ý tới vẻ mặt hâm mộ ghen tỵ của mấy vị cô nương những nhà khác, bất đắc dĩ len lén thở dài một cái, kế tiếp nhất định sẽ có chuyện phiền toái rồi!

Lý phủ bây giờ vẫn là Lý lão thái gia đương gia, ba năm trước đây lúc con trai trưởng duy nhất Lý Thái gia bệnh qua đời còn chưa có tập tước, đương kim thánh thượng khai ân, vẫn cho Lý phu nhân chức nhị phẩm, sau khi con trai trưởng kia qua đời, Lão thái gia để cho hai thứ tử còn lại ở riêng đi ra ngoài, nói rõ ý định để lại tước vị cho một chi dòng chính, Lý phủ mở tiệc mời các vị phu nhân, cũng không thấy hai vị Lý phu nhân khác tới đây lộ diện.

Tiếp theo Lý phu nhân cũng cho lễ ra mắt, cũng là một món đồ trang sức, một cây trâm vàng ròng trung đẳng nhỏ.

Sau khi cùng Lý lão phu nhân và Lý phu nhân ra mắt xong, đại phu nhân lại dẫn bốn vị cô nương hành lễ với các vị phu nhân khác, bởi vì đại đa số là lần đầu tiên thấy Tào Ngọc Nga, mà Tào Ngọc Di là lần đầu tiên ra cửa, cho nên cũng đều có lễ gặp mặt, bởi vì Lý lão phu nhân và Lý phu nhân cho lễ gặp mặt tương đối nặng, các vị phu nhân cũng không tiện lấy kim ngân thỏi bạc cho có lệ, đều từ đồ trang sức mang theo trên người chọn một món xuống cho Tào Ngọc Nga và Tào Ngọc Di.

Tào Ngọc Di thầm nói, thì ra mang theo nhiều đồ trang sức còn có tác dụng như thế này!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio