Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

chương 200: được như ý nguyện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đại Bảo trời sinh tính tình bướng bỉnh nóng nảy, thua thảm như vậy mà vẫn còn kiên trì chơi tiếp.

Lúc đầu Tiểu Bảo còn rất cố gắng, về sau thì có chút hối hận. Trông Đại Bảo kiểu này nhất quyết không chịu thua, chơi tới khi nào mới xong đây! Mà Đại Bảo lại rất kiên nhẫn chơi, không cho phép Tiểu Bảo nửa đường rời khỏi.

Tiểu Bảo kêu khổ không ngừng, bắt đầu lặng lẽ giả vờ thua. Nếu không, chỉ bằng đầu óc của Đại Bảo lại chơi tiếp hai ngày cũng không phải đối thủ của cậu.

Đại Bảo thắng một ván, cuối cùng cũng dương dương tự đắc xuống lầu ăn cơm tối.

Tiểu Bảo lau mồ hôi nói: “Thua so với thắng còn khó hơn!” Làm bộ không tính được quá mệt mỏi! Dĩ nhiên Chu Tiểu Vân nhìn ra, ngay cả Nhị Nha bé nhất cũng cười khúc khích.

Ở nhà chờ hơn mười ngày, cuối cùng cũng có kết quả. Sáng sớm Đại Bảo đã đạp xe đến trường.

Chu Tiểu Vân ở nhà đợi Đại Bảo trở về, đột nhiên có cảm giác thời gian trôi qua rất chậm. Cô dứt khoát lên chợ giúp mẹ bán thịt. Tiểu Bảo, Nhị Nha cũng muốn đi theo, ba chị em đi bộ mấy phút tới chợ chính. Triệu Ngọc Trân thấy ba đứa nhỏ đều tới cười híp mắt gọi các con qua giúp mình.

Đúng lúc buôn bán bận rộn, một mình Triệu Ngọc Trân vừa cắt thịt, nhận tiền xay thịt, chặt sườn thì đúng là luống cuống tay chân. Chu Tiểu Vân nhanh nhẹn giúp Triệu Ngọc Trân xay thịt, Tiểu Bảo tính tiền vừa nhanh lại đúng, Nhị Nha ở bên cạnh thỉnh thoảng đưa túi nilon qua. Có con cái tới giúp Triệu Ngọc Trân thở phào nhẹ nhõm.

Đến mua thịt chủ yếu là người quen, vừa cười vừa nói: “Mấy đứa nhỏ nhà chị một đứa so với một đứa càng có khả năng, xem ra sau này chuyện làm ăn không sợ không có người tiếp nhận.”

Đã thành thói quen khuôn mặt Triệu Ngọc Trân luôn tươi cười với mọi người : “Nghe cô nói kìa, tôi cũng không muốn sau này lớn lên các con giống tôi. Đứa nhỏ phải đọc sách mới tốt, cầm bát sắt còn tốt hơn tất cả.”

Thừa dịp Triệu Ngọc Trân nói chuyện phiếm với khách hàng, Chu Tiểu Vân lấy một ít tiền lẻ trong hộp định đi mua thức ăn.

“Mẹ, con đi mua thức ăn nhé.” Chu Tiểu Vân nói gì Triệu Ngọc Trân căn bản không lưu ý chỉ đáp một tiếng, chờ đến lúc Chu Tiểu Vân dắt theo Nhị Nha đi không thấy bóng dáng Triệu Ngọc Trân mới kịp phản ứng.

“Tiểu Bảo, chị con dắt Nhị Nha đi đâu vậy?”

Tiểu Bảo bật cười: “Mẹ, không phải lúc đi chị con nói cho mẹ rồi sao? Chị ấy lấy tiền lẻ đi mua thức ăn, chắc là muốn làm ít đồ ngon cho anh con về ăn!”

Lúc này Triệu Ngọc Trân mới nhớ ra sáng sớm nay Đại Bảo đi đến trường trung học Khải Minh lấy phiếu điểm.

Trong lòng Triệu Ngọc Trân cũng cảm thấy thấp thỏm, ôi, không biết Đại Bảo thi như thế nào, thật hy vọng thi được điểm cao!

Chu Tiểu Vân dắt Nhị Nha đi loanh quanh mua đồ nấu ăn. Ừm, làm món thịt băm xào lá tỏi vàng đi, đây chính là món mà Đại Bảo khá thích. Sau đó mua một ít củ cải nước, trộn lẫn với đường và giấm là đồ nhắm Chu Quốc Cường thích nhất. Lại mua thêm hai quả cà chua, Tiểu Bảo thích ăn trứng xào cà chua nhất.

Nhị Nha liếc thấy quầy bán thịt bò, kéo Chu Tiểu Vân chạy tới.

Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ, quả thực là giống Đại Bảo, thích ăn thịt bò. Hơn mười nguyên một cân! Quên đi, mua mười nguyên vậy!

Số tiền mang theo đã tiêu gần hết, Chu Tiểu Vân mới cùng Nhị Nha mang theo một đống thức ăn dẹp đường hồi phủ, Tiểu Bảo vẫn ở chợ chính giúp Triệu Ngọc Trân.

Chu Tiểu Vân về tới nhà như ngựa không ngừng vó, vội vàng làm cơm. Hiện tại nhà cô có nồi cơm điện, nấu cơm nhàn hơn nhiều so với trước đây. Vo gạo cho ít nước rồi ấn nút chờ một lúc là được ăn cơm thơm ngào ngạt.

Trong nhà vẫn còn giữ lại bếp củi, hơn nữa lại mới mua thêm bếp than. Lúc sử dụng thì kéo chốt mở một chút ngọn lửa sẽ to hơn, một mình làm cơm cũng không giống như trước vừa phải nhóm lửa vừa phải xào rau vội vàng chạy hai nơi.

Lúc Chu Tiểu Vân xào rau, sai Nhị Nha bưng bát cầm đũa. Chỉ chốc lát sau, bốn món ăn đã đặt trên bàn.

Nhìn thời gian, vừa vặn mười một giờ rưỡi. Kỳ quái, sao giờ này Đại Bảo còn chưa về?

Chu Tiểu Vân đi tới cửa nhìn xung quanh một lúc, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng Đại Bảo.

Vẻ mặt Đại Bảo phấn khởi xe chưa dừng hẳn đã hô to: “Đại Nha, mau đến xem phiếu kết quả của anh.” Cậu giơ cao cao phiếu điểm trong tay .

Chu Tiểu Vân bị lây sự phấn khích từ Đại Bảo, nhìn thoáng qua rồi reo hò. Điểm đủ đỗ nguyện vọng một trường thể thao Phượng Tường!

Nhị Nha cũng muốn chạy qua xem, không biết nhìn có hiểu hay không.

Đúng lúc Triệu Ngọc Trân và Tiểu Bảo đẩy xe ba bánh trở về, thấy ba người Đại Bảo, Chu Tiểu Vân, Nhị Nha ở cửa cười vui sướng như vậy Triệu Ngọc Trân vẫn lo lắng không yên liền thả lỏng. Xem ra, nhất định là Đại Bảo thi tốt.

Tiểu Bảo xông tới ôm Đại Bảo một lúc. Đại Bảo bị nhiệt tình của Tiểu Bảo làm giật mình, có điều, lập tức kịp phản ứng, hai anh em thỏa mãn ôm nhau xoay một vòng.

Triệu Ngọc Trân cười bảo bọn nhỏ vào trong nhà, ở trước cửa nói nhao nhao ồn ào người ta còn tưởng đã xảy ra chuyện gì?

Đúng một tuần sau Đại Bảo nhận được giấy báo trúng tuyển. Mà ba ngày trước Tiểu Bảo cũng nhận được thông báo trúng tuyển tới tay.

Nhà họ Chu gọi là song hỷ lâm môn. (Song hỉ lâm môn: hai việc vui tới cùng lúc)

Chu Quốc Cường đi đến chỗ nào cũng đều nở mày nở mặt, Triệu Ngọc Trân nói chuyện cùng mọi người luôn luôn tươi cười không ngừng.

Thi đỗ trường Trung chuyên đâu phải chuyện dễ dàng! Còn nữa, Tiểu Bảo cũng thi đỗ trung học Anh Minh, nhìn cả thôn có con cái nhà ai có thể so sánh với con cái nhà mình đây!

Chu Tiểu Hà thi không đỗ nguyện vọng một, chẳng qua nghe nói là đủ điểm đỗ nguyện vọng hai giáo viên mầm non. Nghĩ đến Chu Tiểu Hà nũng nịu sau này trở thành một cô giáo mầm non cả ngày dỗ dành trẻ con Chu Tiểu Vân đã cảm thấy buồn cười.

Xem ra, tương lai mỗi người mà nói đều không thể biết trước được! Ai biết mình sau này sẽ trở thành như thế nào đây?

Ngô Lỗi học ở trường cấp hai phổ thông, nhưng cuối cùng chưa hết cấp hai đã bỏ học.

Hình như con đường của mỗi người đều xảy ra những biến đổi không ai biết, Chu Tiểu Vân biết rõ tất cả nhưng chỉ có thể đem bí mật chôn sâu tận đáy lòng.

Hi vọng, mỗi người đều có thể sống thật tốt! Chu Tiểu Vân chân thành mong đợi.

Thẩm Hoa Phượng tiên phong làm hai bàn tiệc rượu, mời hết thân thích bạn tốt trong nhà đến uống rượu.

Bữa cơm này cũng không phải là ăn không trả tiền, có ai không đưa phong bao đỏ cho Chu Tiểu Hà! Chu Tiểu Hà nhận được phong bao đỏ cười rất thỏa mãn.

Chu Tiểu Vân thấy khuôn mặt Chu Tiểu Hà tươi cười rạng rỡ, trong lòng lẩm bẩm: Chị Tiểu Hà, hi vọng sau này chị sẽ trở thành một giáo viên mầm non ưu tú, chớ mang theo cái tính nóng nảy vì được nuông chiều tới trong lớp. Ha ha!

Đại Bảo đỏ mắt ghen tị, về nhà thỉnh thoảng hỏi: “Ba mẹ, lúc nào nhà mình mới mời mọi người tới dùng cơm?”

Tiểu Bảo cười nói: “Anh ghen tị chị Tiểu Hà lấy được nhiều phong bao đỏ như vậy chứ gì! Yên tâm, của anh cũng sẽ không ít đâu. Chúng ta có hai bác, một cậu lại thêm bác cả, cô, chú ba, thân thích cũng không ít đâu!”

Lời này nói trúng tâm tư của Đại Bảo, Đại Bảo tính toán một chút mặt mày liền rạng rỡ. Xem ra mình cũng có thể nhận được một khoản! Ha ha ha ha!

Chu Quốc Cường không chấp nhận được bộ dáng tham tiền của Đại Bảo, một cái tát định giơ lên Đại Bảo chạy trối chết: “Ba, nói là được rồi cần gì phải đánh con!”

Người ta đã mười sáu tuổi rồi! Là người lớn rồi! Có thể đừng động chút là đánh hay không! Ô ô, số khổ mà!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio