Lý Hương Chi khóc mắt đều sưng lên, lúc trước sợ khuê nữ gả không được, gả không tốt, hiện tại khuê nữ sắp xuất giá, bà lại luyến tiếc, hận không thể để nàng ở nhà cả đời.
Hà Hoa nói với Lý Hương Chi: "Mẹ, con sẽ thường về nhà mẹ đẻ mà, mẹ nhớ con cũng đi thăm con, vừa vặn để cho những người Sở gia đó thấy con cũng là người có nhà mẹ đẻ chống lưng, làm cho bọn họ sợ!"
Lý Hương Chi nở nụ cười, nói: "Con đứa nhỏ này! Làm như mẹ là hổ không bằng! Bất quá mẹ khẳng định thường đi, mẹ còn muốn cho cha cùng ca con cũng thường qua chơi, gia đình kia đừng nghĩ khi dễ con! Chính con cũng lợi hại chút, có mẹ chồng cùng tướng công cho con chỗ dựa, tại sao phải sợ bọn họ?"
Hà Hoa gật đầu, đây là ý nghĩ của nàng, có đôi khi đối phó cực phẩm phải dùng biện pháp cực phẩm, đối phó vô lại sẽ phải so với vô lại càng vô lại hơn, đối phó những người Sở gia đó, nàng thực không cần khách khí, bọn họ không đáng giá để khách khí.
Trương Xuyên làm cha cũng không biết nói cái gì cùng với khuê nữ, cuối cùng chỉ nói nàng phải sống thật thoải mái, bị ủy khuất liền nói với nhà mẹ đẻ, bọn họ liền đánh đến cửa. Tuy rằng chỉ một câu nói này cũng đủ để cho trong lòng Hà Hoa vừa chua xót lại ấm áp.
Tôn Lan Thảo hừ hừ không nói chuyện, Trương Đại Khuê nhắc nhở thị, nếu hôm nay thị nói lung tung liền hưu thị, lúc nói biểu cảm thực dọa người, sự nghiêm túc kia để cho thị không tin đều không được, chỉ có thể chịu đựng nói thầm trong lòng một đống lời chanh chua, ở nơi đó hừ hừ. Thấy gương mặt Hà Hoa mấy ngày nay càng ngày càng thanh tú thì âm thầm cắn răng.
Đợi đến khi Sở Phong Thu tới đón Hà Hoa, Tôn Lan Thảo cắn răng liền ác hơn, Sở Phong Thu cư nhiên nâng cỗ kiệu đến!
Bọn họ nơi này thành thân bình thường đều dùng xe, dùng cỗ kiệu cũng có, nhưng phải tiêu tiền a, còn phải cho người khiêng kiệu tiền nữa, rất nhiều người liền tốn rất nhiều tiền, dù sao dùng xe cũng không dọa người. Nhưng Sở Phong Thu lại dùng cỗ kiệu, hơn nữa cỗ kiệu kia xem còn rất là hoành tráng, so với cỗ kiệu bọn họ từng thấy còn tốt hơn, cái này tiền tiêu khẳng định lại càng nhiều!
Sở Phong Thu còn cưỡi một con ngựa, đeo dải lụa đỏ thẫm, Sở Phong Thu mặc quần áo màu đỏ, trước ngực là hoa đỏ thẫm, trên đầu cũng là nón đỏ, hắn vốn rất tuấn tú, mặc vào một thân đỏ này càng tuấn tú hơn, hấp dẫn người xem đều khen tân lang nhân tài xuất chúng.
Ánh mắt Tôn Lan Thảo muốn bốc ra lửa, tức giận muốn tránh vào trong phòng, lại luyến tiếc không được thấy khuôn mặt tuấn tú kia của Sở Phong Thu, chỉ có thể chịu đựng, nghe người chung quanh nói chúc mừng, tưởng chúc mừng cái gì a, liền khuôn mặt này của Sở Phong Thu, về sau khẳng định để cho Hà Hoa cả ngày lo lắng hãi hùng! Đến lúc đó nàng khẳng định rất nhanh sẽ hoa tàn ít bướm, chồng lại đúng là thời điểm tốt nhất, nghĩ đến tình cảnh khi hai người kia đứng chung một chỗ một người giống mẹ già một người giống con trai, trong lòng Tôn Lan Thảo thoải mái một ít.
Lý Hương Chi là mẹ vợ xem con rể, càng xem càng thích, lúc gả nữ nhi đau xót nhưng sau khi nhìn thấy Sở Phong Thu hoàn toàn tiêu thất, vô cùng cao hứng để cho con trai cõng khuê nữ trên lưng đi ra ngoài.
Hà Hoa ngồi ở bên trong kiệu, nghĩ rằng mình còn có thể ngồi kiệu hoa một lần, so với trong tưởng tượng còn tốt hơn nhiều lắm, trong lòng cũng đối với tương lai càng thêm chờ đợi. Ngồi ở trong kiệu đem khăn voan nhấc lên, lén lút từ trong khe hở nhìn ra phía ngoài, nhìn thấy Sở Phong Thu phía trước, có một lần hắn vừa vặn quay đầu, Hà Hoa cảm thấy hắn nhìn thấy bản thân đang hướng ra phía ngoài nhìn, xem cặp mắt kia giống như có thể câu linh hồn của người, Hà Hoa nghĩ người đàn ông này về sau chính là tướng công của mình, là người sắp sửa sống cùng nàng cả đời, có thể từ hiện đại xuyên không đến cổ đại, dưới tình huống như vậy cùng hắn thành thân, loại cảm giác này thực thần kỳ a!
Sở Phong Thu nhìn thấy tiểu tân nương của mình đang nhìn ra phía ngoài, đối với chuyện có thể lấy được người vợ này, trong lòng hắn chẳng những là vừa lòng, còn rất là vui mừng. Kỳ thật Sở Phong Thu đối với chuyện đón dâu này không phải đặc biệt ham thích, những người khác từ lúc còn là thiếu niên nho nhỏ đã bắt đầu chú ý cô nương nhà ai xinh đẹp, nghĩ về sau thú người vợ như thế nào, hắn thấy đám con gái này một chút cảm giác cũng không có, cảm thấy đám cô nương, nàng dâu này nhìn hắn ánh mắt quá nhiệt tình, có người lại biểu hiện ra ngoài, đổi thành những người khác khả năng sẽ rất đắc ý thật cao hứng, hắn chỉ cảm thấy có chút phiền phức. Sau đó xảy ra chuyện đính hôn kia, hắn lại mất hứng, nhưng cũng không bởi vì chuyện đã lớn tuổi còn chưa thành thân mà quá mức sốt ruột, bởi vì hắn chưa gặp được cô nương để cho hắn tâm động.
Thời điểm gặp được Hà Hoa, hắn liền cảm thấy cô nương này thực đặc biệt, sau khi cáo biệt liền thường xuyên nghĩ đến nàng, sau này thời điểm hắn đang suy nghĩ muốn thú nàng trở về làm vợ hay không, thì mẹ hắn đề xuất trước, liền càng làm cho hắn hạ quyết tâm, gật đầu tỏ vẻ nguyện ý. Sau khi gật đầu một cái như vậy, lòng hắn đột nhiên liền cao hứng, mới biết được chính mình kỳ thật rất mong muốn cưới được nàng.
Hiện tại hắn được như nguyện, cô nương kia có thể một cước gạt ngã một tên đàn ông cao lớn còn dám cầm dao chặt củi dọa cho người tiểu ra quần – rốt cục thành vợ hắn. Tươi cười trên mặt Sở Phong Thu càng sáng lạn, phàm là người nhìn thấy hắn trong lòng đều biết Sở Phong Thu đây là thực vừa lòng cửa hôn sự này a, xem nụ cười kia, bao nhiêu năm không thấy hắn cười cao hứng như thế.
Đến Sở gia, hạ kiệu, trong tay Hà Hoa nắm một mảnh vải đỏ, được Sở Phong Thu dẫn đi, người ta nói cái gì thì nàng làm cái đó, cũng không choáng váng đầu óc, chỉ cảm thấy không khác nhau lắm khi coi ở trong TV.
Bái đường xong liền vào động phòng.
Thời điểm vén khăn voan, Sở Phong Thu nhìn thấy Hà Hoa, cười với nàng, nụ cười này thật sự làm Hà Hoa hoa mắt, trong lòng không khỏi thầm mắng một tiếng họa thủy! Sau đó mới lộ ra một nụ cười tươi với hắn. Tận lực bồi tiếp người khác nói những lời chúc mừng đại cát, cũng có quá trình ăn sinh thực, chính là sủi cảo(người làm lễ đưa cho cô dâu sủi cảo chưa chín hẳn, cô dâu ăn xong thì hỏi cô dâu sinh hay không sinh, cô dâu phải đáp là sinh. Ý là sinh con trai, con cháu đầy đàn), Hà Hoa nói một chữ 'sinh', nhưng không thẹn thùng, nàng đương nhiên muốn sinh, chính mình muốn lấy chồng muốn tiểu bảo bảo mà, nhất là Sở Phong Thu đẹp trai như vậy, nếu sinh hạ vài tiểu bảo bảo giống hắn, mặc kệ là bé trai hay là bé gái, đều khẳng định đáng yêu giống ngọc oa nhi (em bé bằng ngọc), ngẫm lại đều có chút khẩn cầu!
Sở Phong Thu nở nụ cười, vốn dĩ hắn không có gì chờ mong đối với con cái, hiện tại đã có chút mong đợi.
Mọi người cười đùa một lát, sau đó liền đi ra ngoài, cũng không náo động phòng, chuyện này làm cho Hà Hoa nhẹ nhàng thở ra, nàng thực không thích náo động phòng.
Bởi vì vừa mới giữa trưa, đêm động phòng hoa chúc không thể lập tức đến, là thời gian ăn cơm trưa, Hà Hoa đã đói bụng khó chịu, nghe người bên ngoài ăn cơm tiếng nói tiếng cười, nhớ tới mẹ của mình lặng lẽ đưa cho mình điểm tâm, đang muốn lấy ra ăn, lại thấy có người đi vào.
Thím Sở, hiện tại không thể kêu thím Sở, nên gọi mẹ, Hà Hoa nhìn thím Sở, trên mặt bay lên một rạng mây đỏ, hai đời, lần đầu tiên có mẹ chồng! Bất quá nàng cũng không khẩn trương, mẹ chồng này tốt lắm, khí chất lại giống người mẹ đời trước của nàng, nàng cảm thấy thực thân cận.
Thím Sở họ Thương, tên một chữ duy nhất Ngọc, Thương thị nhìn Hà Hoa, cao hứng nói: "Hà Hoa, đói bụng chưa? Mẹ mang cơm đến cho con, nhanh ăn đi, mẹ lấy đồ ngon cho con đấy!"
Hà Hoa vừa thấy, một chén cơm, hai chén đồ ăn, một chén thức ăn chay một chén thịt, đều tràn đầy mặt chén. Nàng lập tức đi qua ngồi xuống, nói với
Thương thị: "Cám ơn mẹ, con thật sự là đói bụng, mẹ đã ăn chưa? Lấy thêm đôi đũa chúng ta cùng nhau ăn nha!"
Thương thị được gọi một tiếng mẹ thật cao hứng, nói: "Con ăn đi, mẹ một lát lại ăn, hiện tại bên ngoài đang bận rộn, mẹ cũng chỉ có thể ngồi cùng con một lát. Chờ một chút người đi rồi mẹ lại đến gọi con, con cũng cần gặp gỡ đám phụ nữ trong thôn này, tránh cho về sau không biết."
Hà Hoa gật đầu, chờ Thương thị đi ra ngoài, nàng liền vội vàng ăn, thật sự là đói bụng a, chuyện thành thân này cũng không có làm cái gì, lại mệt mỏi giống như lúc nàng làm việc ở đời trước.
Đám người ăn xong rồi, người nên đi liền đều đi rồi, đám đàn ông thuận tiện cũng đem bàn ghế nhà mình vác về, mấy người phụ nữ thì lưu lại giúp đỡ thu thập, nhiều đồ như vậy cần dọn rửa mà, chờ rửa xong rồi các nàng thuận tiện cũng mang về mấy thứ đồ nhà mình. Ở nông thôn chính là như vậy, nhà ai làm đại sự, việc vui đều sẽ cho nhau mượn này nọ, nếu không chạy đi đâu tìm nhiều đồ vật như vậy chứ? Bởi vậy ở chung liền càng hòa thuận.
Hà Hoa cũng đi thu thập, nàng đã thay giá y tân nương màu đỏ, thay quần áo bình thường mặc vào. Tóc nàng chỉnh tề búi ở sau đầu, dùng một cây trâm bạc cài lên, đeo một đóa hoa hồng, trên người là một kiện áo ngắn màu hồng đào, bên dưới một cái váy màu xanh non, vừa vui mừng lại thanh nhã làm cho một thôn cô ở nông thôn thoạt nhìn có vài phần nhã khí. Mấy người phụ nữ nhất thời đều nghĩ trong lòng: Hà Hoa này diện mạo tuy rằng không phải đặc biệt xuất chúng, nhưng trang điểm lên vẫn có thể đứng ở bên cạnh Sở Phong Thu, cũng có thể nói là xứng đôi. Đương nhiên, đây là suy nghĩ của mấy người phụ nữ lớn tuổi, có vài cô nương, nàng dâu trẻ tuổi vẫn cảm thấy Hà Hoa không xứng, nhưng các nàng cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
Thím Sở giới thiệu những người này cho Hà Hoa, sau đó liền mang theo Hà Hoa làm việc, đương nhiên, cho nàng làm mấy việc đều là nhẹ nhàng nhất, ngày đầu tiên này tân nương vừa gả qua làm việc chính là làm cho người khác xem, nhà chồng là để cho người khác xem gia đình thú được nàng dâu như thế nào, nàng dâu mới bày ra một chút khả năng của mình cùng sự hiền lành, ai cũng sẽ không để cho tân nương quá mệt mỏi.
Khúc Hồng Bố luôn luôn tươi cười đầy mặt tiếp đón mọi người, Hà Hoa thấy chị dâu này có chút khéo léo giống Phượng Ớt, đương nhiên không bằng, nàng ta cũng chỉ là một nàng dâu nông gia, chẳng phải thiếu phu nhân trong nhà cao cửa rộng nhà giàu kia, Hà Hoa cũng không sợ chị em bạn dâu này, nàng đã xem thấu Khúc Hồng Bố, có phòng bị là đối phó tốt nhất.
(Phượng Ớt – Vương Hy Phượng (Hán tự:王熙鳳) là một nhân vật trong bộ truyện nổi tiếng Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần, Trung Quốc. Tên thường gọi của Vương Hi Phượng là Phượng thư hay mợ Hai, là con dâu của Giả Xá, Hình Phu nhân, vợ chính thất của Giả Liễn, mẹ của Giả Xảo Thư, cháu ruột của Vương Tử Đằng, Vương phu nhân, Tiết phu nhân.)
Làm việc một lúc, Hà Hoa trở về phòng, ngủ một lát, sau đó trời tối rất nhanh, nông thôn ăn cơm sớm, lại chuẩn bị ăn cơm.
Hà Hoa vẫn như cũ ở trong phòng của mình ăn, bất quá có Sở Phong Thu ăn cùng, ăn xong cơm rồi, hai bọn họ liền trực tiếp có thể động phòng.
Hà Hoa nhìn Sở Phong Thu, ngày đầu tiên tân hôn liền qua như vậy, tuy rằng mệt, bất quá trong lòng thật cao hứng, hiện tại sẽ đêm động phòng hoa chúc, nàng vừa chờ mong vừa khẩn trương, liền như vậy nhìn Sở Phong Thu, một đôi mắt vừa đen vừa sáng, nhìn đến khi mặt Sở Phong Thu có chút đỏ.
"Hôm nay cũng mệt mỏi một ngày, ta đi nấu ít nước, chúng ta gột rửa liền nghỉ ngơi đi." Sở
Phong Thu đặt tay ở bên miệng, ho nhẹ một tiếng nói.
"Được." Hà Hoa gật gật đầu.
Đơn giản tắm rửa một chút, hai người liền lên giường, nhìn nhau nửa ngày, sau đó lại đột nhiên nở nụ cười với nhau, sau thuận theo tự nhiên, một đêm cảnh xuân.