Sáng sớm hôm sau, Sở Phong Thu lại đi trên trấn làm thợ phụ, công việc lần này còn phải hai ba ngày mới làm xong, hiện tại trong nhà cần tiền, hắn càng cần phân tiền công này hơn nữa, về phần bán nhân sâm và chuyện khác phải để sau, dù sao nhà này thuê một tháng, chờ mua, một tháng khẳng định có thể xây xong nhà rồi chuyển qua ở.
Sau khi Sở Phong Thu đi rồi Hà Hoa lại ngủ một lát, từ ngày mang thai nàng liền phá lệ thích ngủ, có lẽ vừa chuyển đến một nơi lạ lẫm, nhất là bên người không có nhiệt độ cơ thể quen thuộc, Hà Hoa ngủ một lát cũng ngủ không được nữa, liền dậy.
Thương thị thấy Hà Hoa đã dậy liền chuẩn bị nước rửa mặt cho nàng, để cho nàng rửa mặt súc miệng, sau đó ăn cơm.
Điểm tâm rất đơn giản, chính là cháo bắp nấu thật nhừ.
Hà Hoa ăn mấy miếng, phát hiện trong bát có cái gì, dùng chiếc đũa khuấy lên, phát hiện là một quả trứng gà, biết đây là Thương thị nấu riêng cho nàng, hơn nữa nàng dám khẳng định Thương thị không bỏ được cho chính mình ăn. Nàng cũng biết mình nếu không ăn, đưa cho Thương thị bà khẳng định không lấy, cho nên dùng chiếc đũa sắn ra, trứng gà biến thành hai nửa, nàng gắp một nửa đặt vào trong bát Thương thị, sau đó ôm chén bưng lên, để ngừa Thương thị gắp lại cho nàng.
"Mẹ, mẹ ăn đi, nếu không con cũng không ăn. Cũng đừng nói mẹ ăn rồi, con không tin."
"Con, đứa nhỏ này."
Thương thị thấy bộ dáng Hà Hoa bưng cái chén, vẻ mặt hoạt bát, vừa bất đắc dĩ vừa muốn cười.
"Được rồi, mau đặt chén xuống đi, mẹ không gắp trở về."
"Đây mới đúng, sao lại có thể chỉ cho tiểu bối ăn thôi chứ? Này không thể được, lại làm cho cục cưng trong bụng buồn bực. Có phải hay không a? Cục cưng?"
Hà Hoa đặt chén xuống, ôn nhu sờ sờ bụng của mình, sau đó đột nhiên cảm giác được tay động đậy, lập tức kinh hỉ nói cho Thương thị.
Thương thị cũng thật cao hứng, đi qua cũng đưa tay đặt trên bụng Hà Hoa, miệng nói: "Bé ngoan, lại động một chút." Vốn không mang quá lớn hi vọng, dù sao đứa nhỏ này mới lần đầu tiên có động tĩnh, kết quả lại vui mừng phát hiện chính mình cũng bị đá một cái, lập tức cười ánh mắt đều cong lên.
"Đứa nhỏ này thực cơ trí, nếu bé trai khẳng định là tên nhóc lì lợm, nếu bé gái khẳng định là đứa lanh lợi."
"Chỉ hy vọng đừng là đứa bé luôn hiếu động không ngừng thì tốt rồi."
Hà Hoa cười tủm tỉm nói, nhanh chóng ăn cơm, nghĩ đừng làm đứa nhỏ bị đói.
Cơm nước xong, Hà Hoa đứng lên đi xung quanh, xem căn nhà này, hỏi đến chủ nhân nhà này, hỏi sao ra được cái nhà này. Phải biết rằng ở nông thôn có một căn nhà cũng không dễ dàng, người bình thường liền tính là sửa chữa nhà ở cũng sẽ đem nhà cũ đẩy ngã sau đó dùng ít vật liệu cũ còn có thể dùng được, như vậy có thể đỡ tốn rất nhiều tiền, mà nhà người này lại không chỉ có một căn nhà như vậy, hơn nữa vừa thấy đây thật lâu không có người ở. Hà Hoa nghĩ chẳng lẽ người nhà này ra bên ngoài sinh hoạt?
Thương thị liền nói cho Hà Hoa.
Chủ nhà này họ Điền, Sở Phong Thu tìm lão nhân kia tên là Điền Trụ, hiện tại tuổi lớn, mọi người đều gọi ông ta là Điền Lão Trụ, họ Điền trong thôn này là một thế gia vọng tộc, đều có quan hệ họ hàng với nhau. Điền Lão Trụ chỉ có một đứa con trai, người lớn đơn bạc, bất quá một đứa con này coi như là có chút bản sự trong thôn, ở thị trấn làm tiểu nhị trong một tiệm vải, hiện tại mang theo vợ ở trên thị trấn, mà vợ chồng Điền Lão Trụ ở cách đó không xa, nhà này liền để không.
"Đã chỉ có một đứa con trai, vậy không thể ở riêng, thế nào còn có nhà tại nơi khác?"
Hà Hoa tò mò, trải qua mấy ngày nay, nàng đã rõ ràng quyền lợi làm cha đối với con cái ở triều đại này, chỉ cần làm cha không lên tiếng, con không có quyền ở riêng, huống chi một đứa con lại không cho phép ở riêng, đây là luật pháp quy định, ở một nhà trong thôn còn phân riêng chỉ có một loại khả năng, làm cha mẹ thật sự không muốn sống cùng hắn. Nhưng xem khí sắc cùng cách ăn mặc của Điền Lão Trụ cũng coi như khá tốt, lại ở một chỗ khác, còn giống như những thứ có thể mang đi thì đều mang đi hết.
Thương thị liền lại nói cho Hà Hoa nghe.
"Điền Lão Trụ còn có một người huynh đệ, năm đó bị bắt đi lính, mấy năm nay cũng không trở về, bất quá cũng chưa nói sống hay chết. Cha Điền Lão Trụ đã nói nhà này muốn lưu lại cho ông ấy."
"À."
Hà Hoa nghĩ nguyên lai là có chuyện như vậy, lại hỏi Thương thị chuyện bắt lính kia, hiểu biết tình huống của quốc gia này cùng mấy quốc gia chung quanh một ít.
Đang nói chuyện, Trương Xuyên cùng Lý Hương Chi đến, Trương Đại Khuê không có tới.
Hà Hoa chắc chắn Trương Đại Khuê lại cãi nhau cùng Tôn Lan Thảo, nếu không huynh ấy sẽ đến, quả nhiên, sau khi Lý Hương Chi nói chuyện với Thương thị rồi rời đi, còn nói vài câu với Hà Hoa là đang tức giận Tôn Lan Thảo. Hà Hoa vội vàng khuyên vài câu.
Trương Xuyên nói: "Đừng nói mấy chuyện phiền lòng này cho khuê nữ, mau lấy tiền ra đưa cho khuê nữ đi."
Lý Hương Chi nói: "Lấy đây, tôi không phải nói có hai câu thôi sao? Nhìn ông gấp gáp thành cái gì kìa"
Lý Hương Chi mang ra một bao vải từ trong rổ, đặt trên giường trước mặt Hà Hoa: "Nhận đi, đây là một ít tiền trong nhà, con cầm dùng trước đi, nếu không đủ lại nói."
Trong lòng Hà Hoa cảm động, cũng không chối từ. Ngày hôm qua vừa nói muốn mua một mảnh đất, đang nghĩ vay tiền ở đâu, hôm nay có tiền đưa tới cửa, lại là nhà mẹ đẻ đưa tới, nàng nếu đẩy ra thì không khác gì làm mình làm mẩy ra vẻ không cần.
"Cha, mẹ, cám ơn hai người, chờ có tiền con lập tức trả lại hai người."
"Không cần phải gấp, dù sao trong nhà cũng không cần dùng ngay."
Vợ chồng Trương Xuyên ngồi một lát lại đi rồi, hôm nay còn có việc, hơn nữa bọn họ cũng phải trở về nhìn xem, tránh cho con dâu kia lại náo loạn lớn hơn nữa.
Hà Hoa cùng Thương thị tiễn người ra cửa, sau đó đem cửa đóng kỹ, trở lại trong phòng.
Thương thị biết thông gia đến đưa tiền, nghĩ thông gia này thật sự kết đúng rồi, không chỉ có con dâu tốt, liền ngay cả cha mẹ con dâu cũng rất tốt.
"Hà Hoa, về sau nhất định càng phải hiếu thuận cha mẹ con, mẹ cũng sẽ nói với Phong Thu như vậy."
"Mẹ, con cùng Phong Thu đều sẽ hiếu thuận mọi người, mẹ chờ tới ngày lành đi!"
Hà Hoa nghĩ chờ việc nhà dàn xếp xong rồi, đến lúc đó nàng liền bắt đầu dùng dị năng vào rau xanh, nàng cũng không tin bán không được, sau đó có thể đem gấu bông nhỏ, đồ chơi nhỏ trong đầu mình tìm ra con đường bán được giá tốt một chút hoặc là trong thời gian này còn có thể tìm được biện pháp kiếm tiền khác. Tóm lại, làm ăn trong sạch, tuy rằng không có khả năng bỗng chốc liền đại phú đại quý nhưng áo cơm không lo khẳng định không thành vấn đề.
Thương thị cùng Hà Hoa lại cùng nhau thu thập, tuy rằng quyết định chỉ ở trong này không đến một tháng, nhưng các nàng cũng muốn ở nơi thuận mắt hài lòng một ít, phí chút lực liền phí chút lực. Hai người phân công, rất nhanh liền đem phòng trước, phòng sau, phòng ngoài, phòng trong thu thập xong, ăn xong cơm trưa hai người liền quyết định đi ra ngoài, trong nhà cũng sắp hết củi, phải đi ra ngoài nhặt ít củi, lại hái chút rau dại trở về.
Lần này vừa đi ra, bị nhìn chăm chú, các loại ánh mắt đều có, Hà Hoa gắt gao kéo cánh tay Thương thị, thấy sắc mặt Thương thị lạnh nhạt, nghĩ rằng mẹ
chồng vẫn thực kiên cường, ít nhất mặt ngoài là như thế này. Cũng có người chào hỏi nói chuyện cùng các nàng, lúc này liền nhìn ra tâm địa ai như thế nào.
Thương thị cùng Hà Hoa đều ứng phó xong tất cả, đi bờ sông đối diện nhặt củi, hái rau dại, giống như bình thường.
"Hà Hoa, ngươi bây giờ còn có mặt mũi ra ngoài sao? Thật sự là da mặt đủ dày, không đúng, là vốn quá dày, hiện tại càng dày! Ta mà là ngươi, đã sớm lui ở nhà làm con rùa rụt cổ."
Triệu Kim Bảo không biết nhảy ra từ nơi nào, cười nhạo nói với Hà Hoa.
Thương thị vừa nghe có chút căm tức, nói bà, bà còn có thể không đặc biệt tức giận, thế nào có thể nói con dâu bà như vậy? Cô nương Triệu gia này cũng thật không phúc hậu, không thấy được Hà Hoa hoài đứa nhỏ sao? Bà đã nghĩ mở miệng giáo huấn Triệu Kim Bảo, bất quá bà còn chưa có mở miệng, Hà Hoa liền phản kích.
Hà Hoa lạnh lùng nói: "Ta lại không ở nhà làm bằng mai rùa, trở về trong nhà cũng không thể là con rùa, cũng là nhà ngươi có bản lĩnh, đều có thể lấy mai rùa làm nhà, đó không phải là rùa sao?"
"Ngươi!"
Triệu Kim Bảo tức giận mày liễu dựng thẳng, mặt vốn còn có một chút đen lại càng đen hơn, phỏng chừng là tức giận mặt đỏ bừng mới có thể càng thấy đen.
Hà Hoa bĩu môi nói: "Ngươi vẫn là nhanh cút đi, nếu không cẩn thận ta lấy dao chém ngươi, ta sẽ rạch trên mặt ngươi, cho ngươi biến thành mặt hoa!"
"Ngươi dám! Ngươi dám chém ta, ta làm cho người ta đem ngươi bắt đến quan phủ!"
Triệu Kim Bảo lui ra phía sau hai bước, nhưng miệng còn cậy mạnh.
Hà Hoa nghẹo đầu nói: "Không tin ngươi thử xem, ta đã nói ngươi muốn đánh ta, kết quả đụng tới dao của ta, đến lúc đó ta cùng lắm thì đi quan phủ chịu chút tội, ngươi thì sao, đời này cũng đừng muốn gặp người, mặt hoa nha!"
Hà Hoa nói xong liền giơ dao chặt củi trong tay, còn đi vài bước về phía Triệu Kim Bảo, vẻ mặt hung hãn, hai mắt hung quang.
Triệu Kim Bảo bị dọa sợ kêu một tiếng, xoay người chạy, nàng ta cũng không dám nghĩ Hà Hoa chỉ hù dọa nàng ta, vạn nhất Hà Hoa thật sự động thủ, nàng ta thật sự xong rồi.
Hà Hoa thấy Triệu Kim Bảo chạy, nhịn không được nở nụ cười.
Thương thị cười lắc đầu, nói: "Nhìn con dọa nó sợ kìa, thật sự là bướng bỉnh, bất quá về sau đừng như vậy, đừng dọa đứa bé trong bụng."
Hà Hoa sờ sờ bụng nói: "Không có việc gì, hiện tại con phải lợi hại hơn một ít, về sau đứa nhỏ cũng lợi hại, như vậy mới không ăn mệt. Con nhìn thấy nha đầu kia liền phiền, dọa nó, tránh về sau nó cứ ở trước mắt con lắc lư, nói vài câu làm người ghét. Mẹ, mẹ đừng để ý lời nói của nó, nó chính là như vậy, làm người chán ghét."
Thương thị cười lắc đầu.
Triệu Kim Bảo chạy xa, quay đầu nhìn lại, dậm chân một cái, nghĩ chờ thấy ca ca nhất định phải nói với hắn rằng Hà Hoa này nói bậy, đừng để ca ca còn nhớ thương nàng.