Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tư Trà đã đến rồi à, mau vào đi cháu.”

“Dì Trương, cháu có quà cho hai người đây.” Nhạc Tư Trà đứng ở cửa ra vào, trên tay cầm hai chai rượu thuốc có hòa thêm nước Nhật Nguyệt.

“Hôm qua chẳng phải đã đưa rồi sao, giờ sao lại có nữa?” Thấy vật trước mặt không phải là thứ gì quý giá, Trương Cầm cũng an tâm nhận.

“Đây là rượu thuốc cháu tự ngâm, hôm qua quên nên hôm nay mang tới.”

“Là cháu tự ngâm sao? Vậy thì chúng ta cũng nên nếm thử một chút.” Trong phòng khách truyền tới tiếng Triệu Kỳ Hoa cười to.

Vào tới bên trong, cậu mới nhận ra, ngoài bác Triệu còn một người khác – Diệp Kình.

“Cháu chào bác. Em chào anh.”

“Lại đây ngồi nào. Cơm nước dì Trương đã làm xong hết rồi, đang định gọi cháu sang đây.”

“Cháu cũng ngửi thấy được mùi thơm rồi.” Nhạc Tư Trà cười ngồi xuống cạnh Triệu Kỳ Hoa và Trương Cầm, nhận lấy bát đũa dì Trương đưa cho. Ngồi đối diện với cậu là Diệp Kình.

“Hôm nay ăn nhiều một chút, mấy món bác làm đều là những thứ cháu thích.” Trương Cầm gắp cho cậu một miếng sườn xào chua ngọt.

“Vâng.” Tư Trà cũng tự nhiên mà ăn.

Trương Cầm rót cho chồng và Diệp Kình mỗi người một ly rượu thuốc, cũng không quên tự rót cho mình một chén.

Triệu Kỳ Hoa nếm thử, hai mắt chợt sáng lên “Rượu ngon. Hương rượu đậm đà, dư vị kéo dài, không hề thấy vị thuốc đông y.” Lập tức hài lòng mà tiếp tực thưởng thức.

Trương Cầm không biết uống rượu nhưng cũng cảm thấy rượu này rất ngon. Diệp Kình thì không như vậy, sinh ra trong một gia đình thế gia, đã tửng thưởng qua không ít loại rượu nổi tiếng thơm ngon vậy mà đối với thứ rượu này cũng phải có chút ngạc nhiên, có phần hiều kỳ nhìn Nhạc Tư Trà.

Nhạc Tư Trà cho vào miệng một miếng thức ăn, nói “Bác Triệu nếu thích thì uống nhiều một chút cũng không sao, người dạy cháu làm loại rượu này có nói rằng nó không gây tổn hại gì đến cơ thể, lại tốt cho sức khỏe, phụ nữ uống còn có tác dụng làm đẹp.”

“Làm đẹp? Vậy về sau mỗi ngày dì đều sẽ uống một ly, ông nó, để riêng cho tôi một chai.” Đã là phụ nữ, không phân biệt già hay trẻ, tất cả đều vô cùng để ý tới nhan sắc của mình.

“Rượu cháu ngâm còn nhiều, khi nào uống hết hai người cứ nói với cháu.”

Sau đó trên bàn cơm, Nhạc Tư Trà không nói thêm tiếng nào, hai vợ chồng biết khi cậu ăn cơm không thích nói chuyện, không làm ồn cậu, chỉ thỉnh thoảng gắp cho cậu vài miếng thức ăn. Đổi lại được là nét tươi cười vui vẻ của cậu, vì vậy hai người càng chịu khó gắp cho cậu nhiều thức ăn.

Triệu Kỳ Hoa vừa nhấm nháp rượu, vừa cùng Diệp Kình thảo luận về một số vấn đề ở trường. Diệp Kình trong lúc nói chuyện, đôi khi sẽ liếc mắt quan sát Nhạc Tư Trà, trong lòng mang theo hiều kỳ cùng tò mò.

Nhạc Tư Trà vẫn ăn không được nhiều, đặc biệt là vào mùa hè, nhiều khi chỉ ăn trái cây để no bụng, hôm nay xem như là đã ăn nhiều hơn bình thường, chủ yếu là do Trương Cầm nấu rất hợp khẩu vị của cậu, lúc này những người khác còn đang ăn cơm, rời bàn trước có hơi bất lịch sự, chỉ đành chậm rãi bưng lên một bát canh hạt sen ngân nhĩ do dì Trương làm riêng cho cậu, chậm rãi uống.

Nhạc Tư Trà luôn được dạy dỗ rất tốt, ăn không nói tắm không nói. Bình thường đều là người khác mở lời trước, cậu mới đáp lại. Thói quen này đối với bạn cùng lứa tuổi mà nói có chút không thú vị, đối người lớn lại trở thành một đối tượng tốt để nói chuyện phiếm. Hầu hết họ đều thích người trẻ thật sự chú ý nghe họ nói chuyện. Huống chi, cho dù là lời nói của bất cứ ai, Nhạc Tư Trà luôn chăm chú nhìn vào người nói chuyện, khiến đối phương cảm nhận được cậu đang chuyên chú lắng nghe.

Uống xong một chén canh, mọi người cũng đã ăn xong, Nhạc Tư Trà bèn phụ một tay dọn dẹp, cùng Trương Cầm trò chuyện về kì nghỉ hè vừa qua, không biết rằng hai người trong phòng khách đang nói chuyện về mình.

“Thầy, có vẻ như thầy và cô đều rất thương yêu cậu bé đó, tại sao trước đây em không hề thấy thầy nhắc tới cậu ấy.”

“Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là hơi hướng nội. Ở trường học đã rất trầm, chúng ta cũng chỉ đành tùy nó. Dù cậu hỏi ai cũng thế, giáo sư ở đại học A đều rất cưng chiều nó. Ngay cả vài vị bị học sinh các cậu gọi là Tứ đại danh bộ, thấy Tư Trà đều trở nên hiền hậu.”

Tứ đại danh bộ? Đấy chẳng phải là bốn vị giáo sư nổi tiếng nghiêm túc ở đại học A sao.

“A?” Nghe đến đây, Diệp Kình bỗng cảm thấy hứng thú “Vậy tại sao em chưa từng nghe qua tên của cậu ấy?”

“Cậu có nghe chắc cũng không biết. Tên thân mật của thằng bé là Nhạc Nhạc. Bình thường mọi người vẫn gọi thế nên cậu không nhận ra là phải. Chỉ là, đừng gọi như thế trước mặt nó, thằng bé không thích vậy, nó mà nổi đóa lên là không dễ dỗ đâu.”

Nhạc Nhạc? Cái tên này anh vẫn thường nghe thấy các thầy cô nhắc tới, còn nghĩ rằng là một nữ sinh, thì ra là cậu ấy.

“Bác Triệu lại nói xấu cháu rồi.” Nhạc Tư Trà bưng một đĩa hoa quả đi ra.

“Đâu có.” Triệu Kỳ Hoa tìm cách lảng sang chuyện khác “Tư Trà a, cháu cũng nên đi cắt tóc đi, che hết mắt rồi đây này.”

“… Cháu chưa muốn cắt.” Nhạc Tư Trà có vẻ không vui khi nhắc tới chuyện này.

“Càn quấy, đã là học sinh thì phải ra dáng học sinh, gọn gàng sạch sẽ mới tốt, cháu đừng học theo mấy thằng côn đồ không ra cái hình dạng gì.” Triệu Kỳ Hoa không thể chấp nhận được những kẻ lôi thôi. Giọng nói có chút nặng.

“Nhưng …” Cậu trộm nhìn về phía “người ngoài”

“Nhưng gì?”

“Nói chuyện thì từ từ mà nói, đâu cần phải nặng như vậy, Tư Trà đã bị ông dọa cho sợ rồi kìa! Nào, Tư Trà lại đây nói với dì, tại sao lại không muốn cắt, mắt cháu không tốt lắm, tóc dài quá lại cận nặng thêm thì sao.”

Thật ra Nhạc Tư Trà không hề bị cận, mang kính là để “che giấu”, việc này cũng chỉ có cha mẹ của cậu biết.

“…” Cậu khẽ nhỏ giọng thì thầm, không một ai ở đây nghe hiểu.

“ … Cháu nói, nhưng mà mọi người không được cười đâu đấy.” mặc dù ở đây có “người ngoài” nhưng dẫu sao cũng không phải là kẻ hay nói nhiều.

“Được rồi.”

“Vậy … chờ cháu một chút.” Cậu chạy vào phòng vệ sinh, tẩy sạch sẽ lớp hóa trang trên mặt, vì nó mà cả ngày đều cảm thấy kì quái không thoải mái.

Rửa mặt xong, cậu vén phần mái sang hai bên, cũng không mang kính mắt, trở lại phòng khách.

Mọi người khi thấy Tư Trà Nhạc cùng gương mặt mỹ nhân kia đi ra đều ngẩn ngơ. Phải biết rằng năm đó mẹ của Nhạc Tư Trà ở trong hệ âm nhạc đa phần là mỹ nhân mà sưng vương xưng bá, dung nhan của Nhạc Tư Trà hiện giờ so với bà còn xinh đẹp tao nhã hơn vạn phần, cũng may Nhạc Tư Trà tuy rằng gầy, nhưng không có cảm giác giống một cô gái, cho nên mọi người cũng sẽ không nhầm lẫn giới tính của cậu.

“Khụ khụ, Tư Trà đúng là càng lớn càng đẹp.” Trương Cầm không biết nói gì cho thích hợp.

“Bác Trương, bác đã nói rằng không cười cháu.” Tư Trà nghĩ rằng mọi người đang cười mình, liền cảm thấy tức giận mà đeo kính, rũ tóc, tự đem mình ngã vào sofa, ngồi ôm gối hờn dỗi. Cậu thừa nhận là cậu trẻ con, đấy là do từ nhỏ đã được mọi người cưng chiều, tới khi cha mẹ qua đời, cậu vẫn nhận được tình yêu thương từ người khác. Mặc dù đã trưởng thành nhưng tính trẻ con vẫn không hề đổi.

“Bác đâu có cười cháu.” Nàng quay sang, nháy mắt với hai kẻ vẫn còn đang ngẩn người.

“Chỉ là … chỉ là ….chúng ta….nhìn không quen …đúng thế, chưa quen thôi.”

“Thật vậy?” Cậu ngẩng đầu lên, nhìn ba người đó với ánh mắt nghi ngờ, hình như … đúng là không cười.

“Đương nhiên là thật.” Để chứng minh lời của mình, hai vợ chồng ra sức gật đầu. Còn Diệp Kình, anh ta là người ngoài, Nhạc Tư Trà cũng không quan tâm.

“Nhưng mà Tư Trà a, sao cháu lại… trở thành như vậy?” có phương pháp làm đẹp hiệu quả như vậy, Trương Cầm làm sao có thể không xúc động.

“Đó là do một ông lão….” Cậu không dám nói chuyện ngọc bội, không thể không cẩn thận đề phòng người khác a. Vậy nên cậu liền dựng lên chuyện về một ông lão. Tuy rằng, câu chuyện này có phần ly kỳ, nhưng có lẽ cũng không sao, cậu tin vợ chồng Triệu Kỳ Hoa sẽ không làm hại mình. Còn Diệp Kình, anh ta có hẳn một gia nghiệp lớn, lại là học trò cưng của Triệu Kỳ Hoa, vấn đề nhân phẩm không cần phải lo lắng.

“Cháu khi ở chỗ của dì gặp một ông lão kì lạ, chính ông ấy dạy cháu cách ngâm rượu tẩm bổ thân thể, nói rằng uống trực tiếp rất tốt, nhưng cháu còn nhỏ, không thể uống rượu, liền bày cho cách dùng nước rượu pha thành nước thuốc để tắm. Hôm qua cháu làm theo, khi tỉnh lại thì đã thành thế này.” Nhắc tới chuyện này, khuôn mặt của Tư Trà trở nên rầu rĩ. Mọi người nghĩ rằng cậu cảm thấy không vui, đâu có biết rằng cậu vì nói dối nên chột dạ, cũng may là đeo kính nên không ai nhận ra.

“Đúng là kỳ nhân a.” Bởi vì cậu từ nhỏ đẫ rất ngoan nên mọi người cũng không hoài nghi “Vậy ông ấy giờ ở đâu?”

“Đã về núi rồi, ông ấy nói đã mấy chục năm không đi ra, lần này là muốn xem thế giới bên ngoài đã thay đổi như thế nào, có điều ông ấy không thích bên ngoài, mai sau sợ rằng sẽ không đi ra nữa.”

“Cháu có thể gặp được một kỳ nhân như vậy đúng là may mắn a.” Trương Cầm có chút hâm mộ.

“Ông ấy có giao cách pha chế nước thuốc cho cháu, nếu dì Trương muốn, vài ngày nữa cháu sẽ đưa.”

“Thật sao, nguyên liệu không phải loại khó tìm chứ?”

“Chỉ là một số loại dược liệu bình thường thôi, nhưng sẽ tốn chút thời gian làm. Dì có thể uống rượu thuốc trước, hiệu quả cũng không tệ. Ông lão ấy đã một trăm năm mươi tuổi mà nhìn còn trẻ hơn bác Triệu nữa.” Nói dối quả nhiên là càng nói càng trôi chảy, nhìn cậu nói không hề gượng gạo chút nào.

“ … ” Thằng bé nói vậy thì đáp lại thế nào chứ? Đúng là khiến người ta tức chết mà.

“Khụ khụ, Tư Trà, ngày mốt là khai giảng rồi, cháu muốn tiếp tục học khoa tài chính hay sẽ chuyển khoa?”

“Tiếp tục đi, khoa này cũng rất tốt, về sau dễ tìm việc. Dù sao cháu cũng không đặc biệt thích khoa nào.” Lúc trước chọn khoa vì không muốn xúc cảnh sinh tình, nên cậu không vào khoa âm nhạc mà tùy tiện chọn khoa tài chính. Học cũng khá lâu, thành tích tuy bình thường nhưng cũng cảm thấy có chút hứng thú.

“Được, có gì không hiểu thì cứ hỏi bác.”

“Vâng.”

Cùng mọi người trò chuyện thêm một lúc nữa, tới hơn tám giờ, Nhạc Tư Trà liền trở về.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio