Là một thuộc hạ đắc lực của Ngô Phong,Ngân Tiểu Lam không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Ngô Phong,tặng bình sữa xong,Ngân Tiểu Lam để Tiểu Hắc lại bảo hộ Ngô Phong đồng thời giám sát tình địch của mình.
Sau khi biết Tiểu Trúc đang trong giai đoạn chuẩn bị khai trương quán cơm,Ngân Tiểu Lam lười biếng nằm dựa trên sạp () lấy tay cuốn cuốn lọn tóc rơi trước ngực,đôi mắt đào hoa liếc nhìn thủ hạ đang quỳ trên đất.
"Nói như vậy là bây giờ Phong Phong đang giúp đỡ thôn phu kia chuẩn bị mở quán cơm à?"Người đang quỳ trên mặt đất làm như không thấy phong tình của Ngân Tiểu Lam bởi tất cả những người cho dù chỉ có một chút tà tâm đều đã bị mang đi làm thức ăn cho ma thú,"Đúng vậy."
"Phong Phong cũng ngây người ở cái nơi này lâu lắm rồi nhỉ,chắc là vương gia và vương phi cũng rất nhớ hắn." Ngân Tiểu Lam thay đổi tư thế khác,nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ,ánh sao loé sáng loé sáng,thoạt nhìn có vẻ gần ngay trước mắt nhưng thật ra lại xa tận chân trời." Thuộc hạ đã hiểu." Âm thanh của quân nhân không hề dao động.
"Còn nữa,nghe nói đoàn dong binh Liệt Hoả tới gần ngọn núi của thôn Đạo Hương thì tìm thấy một cây thánh linh thảo,có lẽ nên để cả đại lục biết tin này,chắc là cái trấn nhỏ kia sẽ phồn vinh hơn rất nhiều." Ngân Tiểu Lam cười cười có chút ý vị thâm trường ().
Quân nhân đương nhiên biết Ngân Tiểu Lam không có khả năng truyền cái tin này để giúp đỡ Tiểu Trúc,e là Ngân Tiểu Lam muốn đâm chọc một nhát rồi.
" Rõ."
"Nếu đã hiểu rồi thì lui xuống đi." Ngân Tiểu Lam chờ khi quân nhân đi rồi mới đứng lên,nhìn sao trên bầu trời,vươn hai tay ra," Những ngôi sao thuộc về ta thì một ngày nào đó cũng sẽ về tay của ta,ai cũng không thể cướp được."
Trấn nhỏ Lục Dã mấy ngày nay đột nhiên xuất hiện rất nhiều dong binh,quán rượu kiêm cơm duy nhất của trấn bây giờ khách đông nườm nượp,lão bản kiếm được nhiều tiền đến mức cười không ngập được miệng,tiếc là có rất nhiều lữ khách không có điểm dừng chân bị kéo đến nhà dân,thậm chí còn chạy thẳng đến những thôn nhỏ lân cận.
Tất cả những dong binh này đều đến vì lời đồn đại được truyền đi kia, mấy ngày trước đoàn dong binh Liệt Hoả cuối cùng cũng đứng ra thừa nhận bọn họ quả thực là tìm thấy một cây thánh linh thảo nhưng vị trí cụ thể bọn họ lại không nói,nhưng mọi người cũng rất dễ dàng điều tra được là bọn họ từng đi qua ngọn núi của thôn Đạo Hương,cho dù không phải ở trên ngọn núi thôn Đạo Hương thì lên trên ngọn núi kia ít nhất cũng phải thu hoạch được một thứ giá trị gì đó.
Cho nên mặc dù không biết chính xác địa điểm nhưng chuyện về thánh linh thảo là hàng thật giá thật vì thế càng ngày càng nhiều dong binh tụ tập ở trấn nhỏ,không ít người sau làm thăm hỏi đầu tiên liền bổ sung vật tư dã ngoại rồi chạy thẳng lên núi thôn Đạo Hương,nhưng còn không ít người ở lại trên trấn nhỏ.
Đi theo những vị dong binh đương nhiên là những thương nhân theo mùi tiền mà chạy tới,không ít người mua lại nhà dân để cải tạo thành cửa hàng mặt tiền,may là Mạnh đại phu vẫn có chút uy tín trên trấn cho nên trước đó không lâu mua được một cửa hàng từ một thương nhân nghèo túng,trước kia đây là một quán bán đồ vàng bạc,chỉ là người có tiền trên trấn thực sự quá ít,may là mấy loại vàng bạc này không bị mất giá,cuối cùng thương nhân theo lời khuyên của hài tử bán cửa hàng đi để lên đại thành hưởng phúc.
Nửa tháng trôi qua,trấn nhỏ biến hoá nghiêng trời lệch đất,kỳ lạ là có ba cửa hàng,từ sau khi bị mua lại liền che che đậy đậy,người ra ra vào vào,thường xuyên phát ra tiếng thịch thịch nhưng mỗi khi có người bước ra thì đều mang vẻ mặt thần bí nếu không thì là biểu tình sợ hãi tột độ.Một trong ba cửa hàng chính là quán cơm của Tiểu Trúc,bởi danh vọng của Mạnh đại phu,những người này không chỉ phi thường hợp tác mà thậm chí nhiều nơi còn giúp đỡ bọn người Tiểu Trúc rất nhiều,Tiểu Trúc đã hứa sẽ mời họ làm khách quý trong buổi khai trương của quán cơm.Tuy rằng thôn dân rất tò mò vì lý do gì mà lại nhiều người chạy tới thôn Đạo Hương như vậy nhưng họ cũng chỉ dám an phận thủ thường mà làm công việc của mình.Loại chuyện như này thực ra lại khiến trưởng thôn đau đầu không ít,những dong binh này ngoài việc đem tới phồn vinh đồng thời cũng tiềm ẩn nhiều yếu tố bất ổn.
Hôm nay trưởng thôn chạy tới một nhà nào đó vì có văn nhân bị dong binh đùa giỡn,ngày mai lại vì một tiểu phá hài () nào đó bị hoảng sợ vì thấy quá nhiều dong binh,vô số vấn đề nan giải,trưởng thôn cũng cảm thấy quá mệt mỏi khi cứ phải đi trấn an liên tục như vậy.
Nhậm chức ở cái thôn này được hơn ba mươi năm mà chưa từng thấy cái trường hợp nào như này,thấy có một vài người càng ngày càng quá đáng,trưởng thôn quyết định làm một vài chuyện "giết gà doạ khỉ ".
Quả nhiên,sau khi trưởng thôn bại lộ chút thực lực,đám dong binh đó cũng an phận hơn rất nhiều,giờ thì thôn dân mới biết hoá ra trưởng thôn là người mạnh tới như vậy,bảo sao lúc trước trưởng thôn tiền nhiệm không truyền chức vị cao nhất này cho lão Trang mà lại truyền cho trưởng thôn hiện tại.
Tiểu Trúc cũng hơi chút tò mò với hai cái quán khác trên trấn Lục Dã,nhưng dù sao thì một ngày nào đó nó cũng được khai trương thôi,Tiểu Trúc thật sự muốn xem thử một chút xem hai cái quán cố ý mở đối diện này có phải là đối thủ cạnh tranh như mình nghĩ hay không.
Nhưng ngoại trừ cửa hàng mặt tiền và trang trí bên ngoài thì những chuyện khác ít nhiều cũng không mấy thuận lợi,Tiểu Trúc vốn là muốn lấy nguồn cung thực phẩm là của phần phía tây thôn cùng với của Cần đại ca.
Với sự trợ giúp của trưởng thôn,đám người tây thôn kia rất sảng khoái mà đồng ý,đáng nhẽ là Tiểu Trúc phải nhanh chóng ký hợp đồng với bọn họ nhưng nghĩ lại thấy dù sao cũng là người cùng thôn,nếu dùng hợp đồng thì chỉ sợ ít nhiều sẽ để lại cái nhọt trong lòng của họ,ai ngờ mấy ngày nay đàm phán với người ở tây thôn lại có một vài người thay đổi quyết định.
Quả nhiên vẫn nên tại thương ngôn thương () thì hơn,nhưng nếu có thể dễ dàng đổi ý như vậy thì có lẽ cũng không quá đáng tin lắm,Tiểu Trúc nhanh chóng ký hợp đồng với những người còn lại,đồng thời cũng trình bày những lợi ích của việc ký kết hợp đồng,vốn nhóm thôn dân này còn cảm thấy Tiểu Trúc không tin bọn họ nhưng sau khi nghe thấy những lợi ích của việc ký kết hợp đồng lập tức ký tên và ấn dấu tay rất nhanh như sợ Tiểu Trúc sẽ đổi ý.
Nguồn thực phẩm đã có,lại mua không ít đất trên trấn để thuê người đến gieo trồng,làm chuyện gì cũng phải có một tay để phòng,tuy rằng đã ký hợp đồng nhưng biết đâu lại có người huỷ bỏ hợp đồng vì một số tiền lớn hơn thì sao,mà nói thẳng ra với tính cách của Cần và quan hệ của cậu với gia đình huynh ấy thì chỉ có Cần là người Tiểu Trúc hoàn toàn tin tưởng được mà thôi.Nguồn cung rau củ đã có, thịt thựa với cá tôm cũng phải chuẩn bị tốt,thịt thì khỏi lo,kháo sơn cật sơn(),tuy rằng bây giờ trên núi toàn là dong binh nhưng như vậy ngược lại khiến Tiểu Trúc không cần lo lắng về nguồn cung thịt nữa,còn tôm cá lại càng dễ giải quyết,người trên đại lục này không thích ăn cá tôm bởi mùi của nó thực sự rất tanh,cho nên với nhu cầu của Tiểu Trúc thì có dùng cả trăm năm cũng không thành vấn đề.
Giải quyết xong vấn đề này,thời gian cũng nhanh chóng trôi qua,cuối cùng cái ngày khai trương quán cơm của Tiểu Trúc cũng tới,hai quán đối diện cũng cùng khai trương luôn.
Quán cơm của Tiểu Trúc lấy tông màu ấm làm chủ đạo,cả tường đều sơn màu vàng nhạt,đây là một loại thảo dược Tiểu Trúc tim thấy trong y thư,lá và rễ của nó được dùng để chế một loại thuốc bổ máu mà hoa của nó thì toàn bị người ta bỏ đi,nhưng và một ngày đẹp trời Tiểu Trúc lại phát hiện ra những bông hoa này rất thích hợp để làm thuốc nhuộm.
Đối với mấy chuyện không liên quan thì Tiểu Trúc cũng không để ý quá nhiều,nhưng trong lúc trang hoàng,Tiểu Trúc bỗng nảy ra ý tưởng này và bàn bạc với người làm vải,kết quả thực sự làm được,đây cũng là lý do tại sao trước khi khai trương lại có nhiều người ra ra vào vào như vậy.Trên tường có không ít tượng gỗ điêu khắc,nhân vật cho tượng gỗ điêu khắc đó là một con tiểu tử hồ đáng yêu cùng với một con quang vĩ ưng,hành động của hai con khiến ai nhìn thấy cũng phải mỉm cười ngầm hiểu ().
Mỗi bàn được trang trí bởi một cái khăn trải bàn màu lam nhạt,trên bàn đặt một bình hoa,trong bình cắm mấy bông hoa dại bình thường,một loạt bồi bàn mỉm cười thân thiện đứng trước cửa,mỗi người đều mặc áo màu vàng,đeo đằng trước là một cái tạp dề màu lam nhạt,bất kể là không gian hay y phục đều chỉ có hai loại màu này,bởi vậy nên mấy bông hoa trong bình hoa khiến người ta cảm thấy nổi bật hơn hẳn,khiến người ta liếc mắt một cái liền chú ý tới.
Mà quán cơm của hai nhà đối diện cũng khai trương cùng ngày kia,một cái nhìn bên ngoài thấy rất tráng lệ mà không mộc mạc,một cái khác lại tương đối giản dị nhưng lại thập phần thanh nhã,nếu quán cơm của Tiểu Trúc lấy tông màu ấm làm chủ đạo thì hai nhà kia là thanh nhã và hoa lệ.
Có thể đoán được đối tượng khách hàng của hai nhà này trong tương lai,một là những người có tiền trên trấn, hai chính là một vài người tự nhận là có phong độ, có tài văn chương,mà quán cơm của Tiểu Trúc đa số sẽ là dong binh.
Vốn Tiểu Trúc muốn mời trưởng trấn và một vài người có địa vị trên trấn đến cắt băng nhưng cuối cùng lại bị quán cơm đối diện mời đi mất từ sáng sớm rồi,thậm chí Mạnh Ngọc cũng nhận được lời mời,nếu Tiểu Trúc không phải đồ đệ của Mạnh Ngọc thì có lẽ Mạnh Ngọc cũng sẽ tiếp nhận lời mời của họ,dẫu sao người ta cũng đưa ra điều kiện sẽ cung cấp dược liệu với giá thấp nhất có thể cho Mạnh Ngọc,nếu mà nhận lời mời thì Mạnh Ngọc có thể tiếp tế cho càng nhiều người bệnh của các gia đình nghèo khó hơn nữa.
Sau khi Tiểu Trúc biết cũng khuyên Mạnh Ngọc nên đồng ý nhưng Mạnh Ngọc vẫn quyết định từ chối sau một hồi suy nghĩ,Tiểu Trúc vừa cảm thấy đáng tiếc lại vừa cảm thấy cảm động.
Ba quán đồng thời khai trương,hơn nữa trưởng trấn và các nhân vật nổi danh trên trấn cũng xuất hiện,không chỉ có dân ở trấn mà ngay cả dong binh cũng vây đến xem.
Tiểu Trúc dùng một cái lao tự chế đơn gian hô to một lần chính sách ưu đãi trong ba ngày kể từ ngày khai trương,kết quả là hai nhà đối diện cũng bắt chước theo thậm chí là còn ưu đãi khủng hơn nhiều.
Mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán,tự hỏi liệu có thể lại có thêm chút tiện nghi nữa khi ba nhà cạnh tranh hay không, ai ngờ Tiểu Trúc vẫn cứ dập khuôn theo đúng kế hoạch đã định ra từ trước.
Những người vây xem thấy không có gì phát sinh như họ nghĩ liền có chút thất vọng,nhưng ưu đãi như này vẫn rất hấp dẫn họ hơn bình thường nhiều,không ít người bắt đầu chạy tới hai quán đối diện,nhưng cũng có không ít người thông minh bước vào quán cơm của Tiểu Trúc, dù sao nhìn thấy hai quán đối diện kia cũng biết đồ ăn bên trong rất đắt,cho dù có ưu đãi đi chăng nữa, nó không phải là cái mà một người bình thường có thể mua được.
Tiểu Trúc nhìn cảnh tưởng trong quán liền cảm thấy rất hài lòng,ngay lúc xoay người vào quán thì Tiểu Trúc nhìn thấy người ăn mặc nhìn qua cũng biết là chủ quản kia đang nhìn qua đây rồi bình tĩnh nở một nụ cười khiến Tiểu Trúc cảm thấy hai đối thủ cạnh tranh cũng là dạng người thông minh,xem ra sau này phải cố hết sức để đấu tranh rồi.
Hết chương .
() 榻 / Sạp:
() 意味深长 / ý vị thâm trường: ý tứ sâu xa, ý tưởng sâu sắc...
() 小破孩 / Tiểu phá hài: đứa bé vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu
() 在商言商 / Tại thương ngô thương: trên thương trường thì giải quyết công việc theo cách thương mại, không dùng các cách khác (ví du: tình cảm, người thân,...)
() 靠山吃山/ Kháo sơn cật sơn: gần núi ăn núi tựa tựa câu " có gì ăn nấy"
() Cười ngầm hiểu là kiểu cười tựa tựa như này: