Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế

chương 71: thông đạo dưới đáy hồ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm,Tiểu Trúc mở mắt liền thấy mình đang nằm trong lòng của Dực Minh,thấy Dực Minh đang si mê nhìn ngắm mình,vừa thấy mình tỉnh dậy liền cẩn thận buông mình ra,lấy khăn mặt trong cái chậu nước bên cạnh lau mặt cho cậu.

"Để ta tự làm." Tiểu Trúc cảm thấy động tác của Dực Minh vụng về nhưng lại rất cẩn thận,trên mặt bất giác nở nụ cười,trong lòng cũng cảm động sâu sắc,cậu vẫn luôn hâm mộ những lão nhân gia có thể bầu bạn với nhau tới già,cũng hy vọng mình có thể tìm được một tình yêu lâu bền,không cần phải rầm rầm rộ rộ,chỉ cần sớm chiều ở bên nhau rồi dần dần hình thành sự ăn ý,có lẽ tình yêu sẽ dần dần biến mất nhưng từ tình yêu biến chuyển thành tình thân sẽ lại càng thêm bền lâu.

Chính Dực Minh đã khiến cậu cảm động như vậy,có lẽ những thứ hắn tặng từ trước tới giờ không phải là tốt nhất nhưng lại thứ trân quý nhất,tận tâm nhất,cậu chưa bao giờ tin rằng lựa chọn của mình là chính xác nhất như lúc này.

Dực Minh cầm lấy tay Tiểu Trúc,lắc lắc đầu:"Ta muốn làm như vậy. "

Một câu nói đơn giản khiến Tiểu Trúc hạ tay xuống,an tâm để Dực Minh lau trán,hai má,cái mũi,môi,cổ của cậu,sau đó lại tỉ mỉ lau hai tay nhỏ xinh của cậu.

Tiểu Trạch ở bên cạnh nhìn thằng cha có thể nói là nam chủ nhân này,hai mắt bất giác đảo về một hướng,chính mắt nó đã thấy được sự nghiêm khắc của người này đối với Điếu Điếu,mình thân là ma thú của chủ nhân liệu sau này có thể có bất lợi gì hay không nhỉ,như là không thể nằm trong lòng của chủ nhân nữa,như là không thể để chủ nhân đút ăn nữa,hoặc như là không thể được chủ nhân vuốt ve bộ lông xinh đẹp của mình nữa,nghĩ như vậy,Tiểu Trạch rơi lệ,sớm biết vậy thì ngày trước mình đã không nói tốt cho Dực Minh rồi,bây giờ chủ nhân đã thành người nhà của hắn,vậy thì chẳng phải là hắn nói cái gì chính là cái đấy hay sao,từ này về sau địa vị của mình sẽ tụt đến mức nào đây chứ,Thần Sáng Thế ở trên cao ơi,liệu có thể giúp nó biến mọi chuyện trở lại như ban đầu hay không?

Tiểu Trúc cúi đầu liền thấy hai mắt Tiểu Trạch đẫm lệ nhìn mình,không khỏi kỳ quái hỏi:"Tiểu Trạch bị làm sao vậy?"

"Không có việc gì đâu chủ nhân,ta chỉ đang nhớ các tiểu chủ nhân mà thôi." Tiểu Trạch giơ móng vuốt lên xoa xoa mắt,ai ngờ lông chân trước lại dính vào trong mắt,lúc này không chỉ chảy nước mắt mà hai mắt còn đỏ hết cả lên.

Tiểu Trúc nhanh chóng lấy tăm bông nhỏ lấy lông trong mắt ra cho nó,còn nhỏ thuốc mắt tự chế vào cho nó,kỳ thật cũng chỉ là cho một vài dược liệu làm mắt sáng và mát vào chút nước tuyết để chế thành chất lòng mà thôi,nhưng đã được Mạnh Ngọc tự thử rồi,Tiểu Trúc cũng thử dùng và thấy nó rất tốt.

Quả nhiên chỉ chốc lát sau,mắt của Tiểu Trạch đã không còn đỏ nữa,lại khôi phục màu tím xinh đẹp như thường,theo thói quen định chạy lại nhảy vào trong lòng của chủ nhân,Tiểu Trúc bước ra khỏi lều vải,Dực Minh cũng đi ra theo tiện thể cất lều vải đi luôn.

"Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu đây?" Tiểu Trúc đi đến bên hồ,ngay hôm qua lúc hạ trại cậu chỉ thấy bên hồ có không ít loài hoa có thể chế được thành dược,loài thì có phấn dùng để chế dược,loài thì có cánh hoa,loài thì là cành hoa,hôm nay Tiểu Trúc định thu thập một chút,đến lúc về nhà thì đưa cho Mạnh Ngọc phối dược,tiếc là nhẫn trữ vật này không thể bảo tồn sức sống được,nếu không thì cậu thật sự muốn nhổ cả cây hoa mang về nhà trồng,lúc trước mang ngũ hành thảo đến bởi vì lộ trình ngắn nên dám chắc là lúc đến thì ngũ hành thảo vẫn còn sống,nhưng bây giờ không thể biết được khi nào mới có thể về nhà cho nên chỉ có thể nhìn hoa mà thở dài.

"Hướng đông đi." Dực Minh giúp Tiểu Trúc thu thập những phấn hoa kia.

"Ừm,được." Tiểu Trúc gật gật đầu,nhìn lơ đãng về phía hồ nước,con ngươi lập tức trừng lớn có chút không thể được.

"Tiểu Trạch,ngươi nhìn thể cho ta xem trong hồ có ảo trận gì hay không." Tiểu Trúc vỗ vỗ Tiểu Trạch đang ở bên cạnh phụ giúp hái hoa.

"Được,chủ nhân." Tiểu Trạch vừa nghe thấy muốn dùng tuyệt kỹ của mình lập tức hưng phấn vểnh đuôi lên,nhảy đên bên cạnh Tiểu Trúc,nhìn về phía ngón tay của Tiểu Trúc vừa chỉ.

"Đúng vậy,chủ nhân,ngươi thật là lợi hại nha,không cần tuyệt kỹ thiên phú của Tiểu Trạch cũng có thể nhìn thấu ảo trận." Tiểu Trạch thực sự sùng bái hai đến mức hai mắt toả sáng nhìn chằm chằm Tiểu Trúc.

Tiểu Trúc nghe xong lời này không nhịn được bật cười ra tiếng,"Tiểu Trạch ngốc,ta chỉ nhìn thấy chỗ đó có một con cá lộ nửa thân thể nên mới nghĩ có phải là trong hồ có ảo trận gì đó hay không mà thôi."

Tiểu Trạch ngây ngốc một chút rồi lập tức đứng thẳng chân,sắc mặt không đổi nói:"Vậy có nghĩa là lực quan sát của chủ nhân cũng rất mạnh,cha ta từng nói người thông minh chỉ cần quan sát là có thể biết được rất nhiều điều mà trước giờ họ không biết."

"Ha ha,ta cũng không dám nhận mình là người thông minh đâu,ta thấy cha của ngươi mới thực sự là người thông minh đấy." Tiểu Trúc nhu nhu cằm của Tiểu Trạch,cú sốc mà con cửu vĩ hồ cường đại lạ lùng kia gây ra cho cậu không phải là một chút hai chút.

"Đúng vậy,về sau ta cũng sẽ thông minh như cha của ta vậy đó." Tiểu Trạch ngẩng đầu dương dương tự đắc liếc mắt nhìn Dực Minh.

Dực Minh căn bản không để ý tới sự khiêu khích của Tiểu Trạch,nghiêm túc nhìn theo hướng mà Tiểu Trúc chỉ,quả nhiên thấy cá biến mất ở chỗ đó,thấy những con cá này ra vào tự do không có nguy hiểm gì nhưng Dực Minh nhìn về phía Tiểu Trúc,cảm thấy mình vẫn lên đi thăm dò trước thì tốt hơn.

"Tiểu Trạch,ngươi bảo vệ tốt chủ nhân của ngươi,ta đi rồi sẽ quay lại." Dực Minh vừa nói vừa cởi y phục,sau đó đi thẳng xuống hồ.

Tiểu Trúc cũng hiểu nếu để mình đi thì nhất định Dực Minh sẽ lo lắng,cho nên cũng không nói lời nào,chỉ nói một câu cẩn thận liền đứng quan sát hành động của Dực Minh.

"Ừm,ngươi ở trên này cũng phải cẩn thận một chút." Dực Minh phất phất tay với Tiểu Trúc rồi nặn luôn xuống nước,bơi về phía ảo trận.

Dực Minh thử lấy một đồng tiền vàng trong nhẫn trữ vật ném qua,nhìn tiền vàng biến mất sau ảo trận,đợi một lúc thấy không có phản ứng gì liền lấy tay vòi vào trước thử,bàn tay dường như xuyên vào một không gian có chút hanh khô,hơn nữa có chút gió thổi,hắn cảm thấy bàn tay có hơi mát mát.

Rút tay về,Dực Minh trồi đầu lên mặt nước trước hô to về phía Tiểu Trúc:"Phía dưới có thể là một không gian không có nước,ta đi vào xem thử trước rồi ra ngay,các ngươi ở đó cẩn thận một chút."

Nói xong thấy Tiểu Trúc gật gật đầu liền chui lại vào nước,bơi tới chỗ ảo trận kia,chờ khi toàn thân tiến vào ảo trận rồi, quả nhiên một gian phòng khoảng năm mươi bình xuất hiện trước mắt Dực Minh,trong phòng bày đầy những bức tượng nửa trên là người nửa dưới là cá,từng bức tượng được nặn vô cùng sống động,diện mạo tinh xảo đến mức có thể sánh ngang nhưng tinh linh trong truyền thuyết,trong mắt Dực Minh hiện lên tia nghi hoặc,nhân ngư trong truyền thuyết không phải là ở biển hay sao,nơi này chỉ là một cái hồ thôi,sao trận pháp truyền tống trên núi Đạo Hương lại truyền tống đến nơi này,rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì,vị tiền bối mà Tiểu Trúc từng nhắc tới e là không phải là người thường,có lẽ đó chính là thần.

Nếu là thần thì tất cả mọi truyện đều được giải thích thông suốt,ngoại trừ thần ra thì ai lại có thể có được bản lĩnh như vậy,nhưng vì sao lại là máu của Tiểu Trúc,chẳng lẽ máu của Tiểu Trúc có liên quan gì đó tới thần,nếu là như vậy thì e là sau này Tiểu Trúc sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm,nghĩ như vậy,Dực Minh cũng chẳng thèm quan sát cẩn thận nơi này,nhanh chóng chạy về hướng lúc đến.

Cũng may là ảo trận này không nguy hiểm,Dực Minh rất thuận lợi quay lại chỗ cũ,đi thẳng vào trong hồ,Dực Minh nhìn thấy Tiểu Trúc đứng bên hồ lộ ra nụ cười thoải mái bất giác cũng cười theo,nhưng nghĩ tới chuyện liên quan tới máu của Tiểu Trúc hắn lại không nhịn được mà nhíu chặt mày.

Mặc dù có chút do dự nhưng Dực Minh vẫn quyết định hỏi,"Tiểu Trúc,vị tiền bối kia của ngươi có phải là thần hay không?"

Tiểu Trúc vừa nghe thấy bất giác trừng lớn mắt,nhìn thấy phản ứng của Tiểu Trúc,Dực Minh liền biết mình đoán đúng rồi,"Tiểu Trúc,từ giờ trở đi ngươi không được nói chuyện ngươi gặp phải và máu của người,thậm chí là chuyện về chiếc chìa khoá cho người khác nghe,biết chưa?" Dực Minh dặn dò xong liền quay đầu lại dặn dò Tiểu Trạch,"Tiểu Trạch,ngươi cũng vậy,bất kể là song thân hay bằng hữu cũng không được."

"Nhưng không phải là giao cho Ngân Dực chiếc chìa khoá kia sao?" Tiểu Trúc nghe Dực Minh nói vậy liền biết chắc là Dực Minh lại bổ não cái gì đó mà cậu không thể ngờ được rồi.

"Cái chìa khoá kia vẫn để ngươi cất giữ,ta sẽ để Ngân Dực đi thăm dò một vài nơi thần bí,nhưng ta sẽ không nói nguyên nhân cho Ngân Dực,tóm lại,ngươi đáp ứng ta tuyệt đối không được lộ chuyện này ra với người thứ ba." Trong mắt Dực Minh mang vẻ nghiêm túc cực kỳ.

"Được,ta đáp ứng ngươi." Tiểu Trúc nắm chặt lấy tay Dực Minh,nghiêm túc gật gật đầu,Tiểu Trạch ở bên cạnh cũng nhanh chóng gật gật đầu,ngay cả chủ nhân cũng đáp ứng rồi thì nó đương nhiên cũng phải làm theo chủ nhân thôi.

Sau khi thấy một người một thú đã đáp ứng,Dực Minh cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra,sau đó mới nói tới chuyện đằng sau ảo trận kia,Tiểu Trúc nghe xong lập tức hứng thú hẳn lên,sau khi hai người một thú thương lượng xong,Dực Minh mang theo Tiểu Trúc đi tới ảo trận.

Tiểu Trạch nhìn bộ lông trên người mình,không nhịn được mà uể oải hết cả người khi nghĩ tới bộ lông sắp bị ướt nước,nhưng thấy chủ nhân và Dực Minh đều đã xuống rồi,đành phải nhắm chặ hai mắt,hét to một tiếng rồi nhảy thẳng xuống hồ, dùng tư thế hồ leo núi theo sát phía sau hai người thông qua ảo trận.

Chờ khi hai người một hồ vừa đến phòng đá,một giọng nói vang lên trong phòng đá,"Nhân loại được thần lựa chọn,còn có hài tử của hai gia hoả Tiểu Tử và Cửu Vĩ,hoan nghênh các ngươi đã đến với vùng đất bị lãng quên.". truyện tiên hiệp hay

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio