Không có chuyện gì lại đi nịnh bợ
Trương quả phụ kêu một hồi lâu, thân thể cũng cứng ngắc lại từ lâu vì lạnh, đợi đến lúc nàng ta run cầm cập muốn chửi ầm lên thì phía sau truyền đến bước chân người đến, nhìn kỹ lại, đó không phải là ai khác mà chính là người nhà Triệu gia.
Thấy thế, Trương quả phụ lập tức thu lại tất cả hận ý trên mặt mình, thay bằng gương mặt ủy khuất nói: “Ôi, mọi người nhanh đến cứu tôi với, tôi sắp chết rét rồi đây!”
“Ta ở trong nhà mơ hồ nghe thấy có người hô cứu mạng, nguyên lai là cô nha! Đi đứng thế nào lại không cẩn thận như vậy, rơi xuống cái hố này?” Phương thị nhìn thấy vẻ mặt nhếch nhác của Trương quả phụ, ngược lại hướng ngay đến cháu gái mình nói:
“Hai người các con không phải vừa ở bên ngoài chơi tuyết sao, thế nào có người kêu cứu mạng cũng không biết chạy vào nói một tiếng?”
“Bọn con không có nghe thấy nha.” Triệu Tương Nghi thấy Trương quả phụ mở miệng muốn nói cái gì đó, lập tức mở miệng nói trước, còn không quên chớp chớp đôi mắt to trong suốt cực kỳ ngây thơ kia, một bộ không biết chuyện gì hết,”A, hóa ra là Trương di rơi xuống hố tuyết nha, xin lỗi di di, lúc nãy con và ca ca không có nghe thấy tiếng kêu cứu của người à.”
Vào giờ khắc này, trong lòng Trương quả phụ muốn xé nát Triệu Tương Nghi ra! Thấy nàng không chỉ không giúp mình, trái lại còn ở trước mặt Phương thị trợn mắt nói dối mà mặt không đổi sắc, Trương quả phụ giận đến mức hàm răng đều nghiến ken két! Nhưng cũng không tiện nói rõ cho mọi người biết được, chẳng lẽ nói chính nàng kiên quyết muốn cùng bọn nhỏ đùa giỡn, không cẩn thận té xuống hố tuyết này.
Triệu lão gia tử nhìn thấy hàm răng của nàng ta run lẩy bẩy, nghĩ thầm là nàng ta không chịu được nữa, lại nhớ đến việc hôm qua nàng ta đã giúp mình, liền không có ý kiến gì hết, bước đến muốn kéo nàng ta lên!
Trương quả phụ thấy Triệu Tín Lương cũng ở đây, nhưng người bước đến muốn kéo mình lên lại là Triệu lão gai tử, trong lòng rất là không vui, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu nhìn chăm chú vào Triệu Tín Lương ủy khuất nói: “Triệu đại ca, Triệu bá bá hôm qua mới té ngã một cái sợ là xương cốt không chịu nổi, đại ca có thể qua đây qua đây kéo ta lên được không?” Nói xong, cánh tay liền đưa về phía Triệu Tín Lương. (J: vô sỉ)
Triệu Tín Lương và Trương quả phụ vốn cũng không quen lắm, ở đây tuy là nông thôn nhưng đạo lý ‘nam nữ thụ thụ bất tương thân’ bọn họ vẫn nghiêm ngặt tuân thủ, đang lúc do dự, lại nghe thấy Triệu lão gia tử cực kỳ mất hứng hừ một tiếng:
“Hừ! Dám chê thể cốt của lão gìa ta không khỏe mạnh! Khá lắm, ngươi liền nằm ở trong hố tuyết đó mà ngẩn ngơ đi!”
Hai huynh muội Triệu Tương Nghi nghe thấy, không nhịn được cười ha ha một tiếng, Phương thị vội vàng ngăn lại không cho hai người bọn họ cười! Nhưng chính mình ngược lại cũng không nhịn được, khóe miệng hơi vểnh lên, chỉ vì ngại thể diện nên mới mím chặt môi nhịn cười mà thôi.
Xem ra lần này Trương quả phụ quả thật rất nóng lòng muốn Triệu Tín Lương bước đến kéo mình, nhưng lại quên mất Triệu lão gia tử rất ghét người nào dám nghi ngờ khí lực của ông, chọc giận đến Triệu lão gia tử, như cũ sẽ không được cảm ơn.
Triệu Tín Lương thấy Triệu lão gia tử xoay người muốn vào trong nhà, liền nhân cơ hội chạy vào trong, ngoài miệng còn lớn tiếng nói:”Cha, đừng có tức giận nha, chờ con với!”
Chỉ lưu lại Phương thị và hai đứa nhỏ đứng yên tại chỗ khó xử.
Bây giờ, Trương quả phụ trong lòng rất là hối hận quyết định của mình, nhìn Phương thị mà đáng thương rơi nước mắt: “Đại nương, xin người thương xót nhanh kéo con lên ạ, thân thể con đều lạnh cóng đến không còn cảm giác rồi! Là lỗi của con, con không nên nói lung tung, con đây chẳng phải là lo lắng cho thân thể đại bá sao… hu hu.”
Phương thị nhìn thấy Trương quả phụ bị đông lạnh đến đáng thương, cũng gật đầu, ở cách đó không xa tìm một cành cây khô to như cánh tay, đưa cho Trương quả phụ để nàng ta nắm lấy một đầu, còn bà thì nắm lấy đầu còn lại, hai đứa trẻ cũng vội vàng dùng lực hỗ trợ.
Triệu Tương Nghi thấy Trương quả phụ bị đông lạnh như vậy cũng đủ rồi, bèn theo chân ca ca hợp lực kéo Trương quả phụ lên, mặc dù lần này nàng ôm ý định chỉnh ấy Trương quả phụ, nhưng nàng cũng không hi vọng nàng ta vì vậy mà chết oan mạng đâu.
Ba người đồng tâm hiệp lực kéo Trương quả phụ một đường đi lên, vì mệt mỏi mà trán đổ đầy mồ hôi, Trương quả phụ cũng mất không ít khí lực, ham muốn được sống đặc biệt phi thường. Chờ nàng ta sau khi ra khỏi hố đất, cả người đã run rẩy không chịu được, Phương thị cho là nàng ta vì bị đông lạnh nên không tốt, liền tự mình đỡ nàng ta vào trong nhà ngồi, xem như là báo đáp ân tình hôm qua nàng ta đã cứu Triệu lão gia tử đi.
Triệu Tương Nghi đi theo ở phía sau, nhìn bóng lưng chật vật của Trương quả phụ, trong lòng hồi hộp thầm nói, muốn làm kế mẫu của ta hả, chỉ bằng cái việc bà ta mỗi ngày đều tế mi lộng nhãn [] cùng với cái bản lãnh làm cho người tamua dây buộc mình [],nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu.
“Tiểu muội, nhìn xem chúng ta đã đem bà ta đóng băng rồi đấy!” Triệu Hoằng Lâm bước đến ôm lấy nàng.
Triệu Tương Nghi cũng nghiêng đầu sang, cười hì hì: “Không phải là do chúng ta ép buộc bà ta làm như thế, mà chính bà ta vui lòng làm, đâu thể nào trách chúng ta được?”
Trong phòng, Trương quả phụ vừa thấy chậu than đồng đã cháy hồng hồng liền bổ nhào về phía trước nhưng bị Phương thị kéo người lại ngăn cản.
Vợ lão nhị là Lý thị thấy thế không ôn hòa giải thích: “Hảo muội tử, không nên làm như vậy, cả người muội đều đông lạnh cả rồi, hay là trước vào trong phòng để ta giúp muội đổi lại quần áo, nếu muội cứ bước đến sưởi ấm như thế đến lúc đó muội muốn tay chân mình bị tàn phế vô ích sao!”
Trương quả phụ vừa nghe xong, trong lòng đầy sợ hãi vội theo Lý thị vào trong phòng đổi lại quần áo.
Dương thị thấy thế, không khỏi liếc mắt qua một cái, nhỏ giọng trách cứ Lý thị nói: “Chỉ được cái giả bộ hiền lành!”
Hai huynh muội Triệu Tương Nghi cũng không thèm để ý đến hai người Dương thị và Trương quả phụ, trái lại chỉ đến bên chậu than sưởi ấm một chút rồi bước ra khỏi cửa, đem hai quả cầu tuyết mà Trương quả phụ đã lăn chồng lên nhau bắt đầu làm người tuyết.
Vừa lúc nhị thúc của Triệu Tương Nghi hăng hái đi tới, lập tức xuất ra khí lực giúp đỡ hai huynh muội, không bao lâu sau, một người tuyết màu trắng béo tròn đã được đắp xong rồi!”
Triệu Tương Nghi háo hức nện bước chân ngắn lấy ra cây chổi, củ cà rốt và những thứ khác ra, đưa cho Triệu Hoằng Lâm củ cà rốt, Triệu Hoằng Hâm cười híp mắt điểm mũi chân nhỏ của mình, đem của cài rốt kia vào người tuyết, trên mặt người tuyết liền xuất hiện một cái mũi thật dài.
Lại gắn hai miếng cải trắng làm hai đôi mắt xanh mượt to cho người tuyết! Còn nhặt thêm một mảnh lá khô làm miệng.
Cuối cùng là đem cây chổi đặt vào trong tay người tuyết, như vậy một người tuyết hoạt bát đáng yêu đã được đắp nặn rất tốt, nhóm người Triệu Tương Nghi vây quanh người tuyết cười đùa.
Chọc cho Triệu Tương Liên đang ở trong phòng nhìn thấy không khỏi sinh ra hâm mộ cùng ghen tỵ.
Lý thị bên này giúp đỡ Trương quả phụ sắp xếp xong rồi, cũng bừng bừng thích thú bế tiểu tử Hoằng Tuấn mới sinh không lâu đi ra ngoài nhìn. Thấy tiểu Hoằng Tuấn chỉ mới có hai tháng giống như là rất thích người tuyết bên ngoài, liền vỗ tay bé nhỏ cười khanh khách lên, làm cho cả một đám người cười ha ha theo.
Lúc này, Triệu Tín Lương nhạy cảm trốn ở bắc phòng không chịu đi ra, giống như rất sợ nhìn thấy Trương quả phụ vậy. Nhưng mà cũng đúng, cả tháng mười này người nào cũng chạy đến tìm hắn để kết thân nên hắn cũng sớm huấn luyện ra khả năng nhạy cảm, phàm là người nào đối xử tốt với nhà bọn hắn hơi không thích hợp một chút, hắn sẽ rất nhanh hoài nghi họ có ý định gì khác.
Cũng may bây giờ khí trời rất lạnh, hơn nữa hôn sự của Triệu Nguyệt Cầm cũng định xuống rồi, với lại Triệu Tín Lương hết sức kiên quyết, cho nên mới khiến những người đến làm mai mối giảm đi một nửa, cho đến hiện tại chỉ còn một người duy nhất là Trương quả phụ.
Bên này, Tương quả phụ ở trong phòng sưởi ấm một lúc, lại liên hồi nói muốn nhanh về nhà, Phương thị vẫn theo lệ cũ nhất quyết giữ nàng ở lại ăn xong mới được về, nhưng Trương quả phụ vừa nghĩ tới hai huynh muội Triệu Tương Nghi thôi, liền nhanh nói không cần!
Vội vả ra cửa, đã thấy Triệu Tương Nghi cười ha ha chạy đến bắt chuyện với nàng ta:”Trương di, chơi ném tuyết với bọn con không!”
Trương quả phụ giống như gặp phải quỷ, cả người nổi hết da gà, dứt khoát xua tay từ chối, sau đó chạy trốn về nhà mình, hai huynh muội nhìn thấy thế, quay lại nhìn nhau cười ha ha. Khiến cho Triệu lão nhị ở một bên nhìn không hiểu chuyện gì xảy ra hết.
Bất quá, từ sau lần đó, Trương quả phụ chẳng những không có lui tới nhà bọn họ mà còn ân cần nữa chứ. Có lúc lại lấy cớ không hiểu về phương diện thêu thùa, nàng ta liền đến thỉnh giáo Triệu nguyệt Cầm và Phương thị. Lúc khác, mượn cớ là trong nhà có làm một ít điểm tâm, muốn đem đến cho mấy hài tử trong nhà ăn, để báo đáp lại “ân tình” ngày đó đã cứu nàng ta.
Tóm lại chuyện như vậy cứ qua lại nhiều lần, toàn gia dù có ngu ngốc đến cỡ nào cũng nhìn ra được sự bất thường của Trương quả phụ.
Phương thị thận trọng, biết ý tưởng của Trương quả phụ, nhưng mà Triệu Tín Lương cũng không muốn nhắc đến nàng ta, chỉ là trong lòng Phương thị không hề thích cái vị trương quả phụ này.
Nàng ta ở Triệu gia thôn này cũng có chút lâu, thái độ làm người rất âm nhu, là một người thích tính kế, thường hay chen chân gây chuyện xích mích thị phi không ít, cùng với cái tướng mạo trời sinh của mình có thể quyến rũ được biết bao người, so với Lữ thị cũng không kém đâu. Nữ nhân như vậy, Phương thị trăm triệu lần không muốn lấy làm con dâu.
Kết quả là,mỗi lần Phương thị nói với Trương quả phụ: “Ngươi hiện tại sống một mình không dễ dàng gì, đừng luôn làm điểm tâm cho hài tử nhà ta ăn, sẽ làm cái miệng bọn nó kén chọn đấy, ta về sau sao có thể chỉnh lại sức ăn của bọn hắn à? Hơn nữa, lần trước ngươi đã giúp lão đầu nhà ta một lần, mà ta cũng đã giúp ngươi một lần rồi, xem như cũng có ân tình, ngươi đừng có để trong lòng à.”
Tuy lời nói rất uyển chuyển, nhưng Trương quả phụ rất thông minh và có ý định không muốn nghe hiểu nhưng đây là Phương thị đang hạ lệnh trục khách, cũng không hi vọng nàng ta ngày sau đến nhà bà lần nữa.
Dương thị thấy thế, càng không sợ thiên hạ bớt loạn liền trực tiếp hừ nói một câu: “Vô sự mà ân cần, không phải là đạo đức giả cũng là đạo chích!” Câu này nói ra cũng lưu truyền khắp nơi, cho dù ai nghe thấy cũng hiểu được, cho nên mặt mũi của Trương quả phụ chẳng còn. (J: like câu này của thím Dương, lâu lâu thấy thím nói được một câu chí lí)
Nhưng nàng ta không bỏ cuộc, thấy ở hai phía lão nhân và tiểu hài tử, mình không qua được, nàng ta liền trực tiếp tìm Triệu Tín Lương nói chuyện thẳng thắn.
Lấy cớ nói là nóc phòng trong nhà bị hở nên nước rỉ, nên rất lạnh, biết được Triệu Tín Lương có học qua chút tay nghề, liền kéo hắn đến nhà mình sửa lại nóc phòng.
Ở thời đại này phong tục rất là cởi mở, quả phụ có thể tái hôn được, nhưng nữ nhân bị chồng ruồng bỏ mà đi thêm bước nữa đó mới là chuyện không bình thường, vì vậy Trương quả phụ mới không có chút kiêng kỵ đi nhờ Triệu Tín Lương làm này làm kia, đem ý niệm trong lòng mình bộc bạch ra không có chút nào che dấu.
Nhưng nàng ta tính toán kỹ lưỡng bấy nhiêu cũng không ngờ được ngay thời điểm mấu chốt nói đến việc tu sửa nóc phòng, Triệu Tương Nghi cái tiểu bất điểm này nhảy ra ngăn cản, lúc thì nói mình đau bụng, lúc thì ồn ào nói mình nhức đầu, trực tiếp đem Triệu Tín Lương làm cho sốt ruột, bảo là phải lập tức đem con gái mình đến chỗ lão Ôn để chẩn bệnh.
Bất quá Triệu Hoằng Lâm là đại ca đương nhiên biết trong lòng tiểu muội mình có suy nghĩ gì, nên hắn ở bên phụ họa nói: “Sợ là đêm qua tiểu muội gặp lạnh nên bị thương hàn rồi, cha, chúng ta mau tìm bà nội nhờ bà nấu cho muội bát canh ngải diệp để trừ hàn khí đi.”
Triệu Tín Lương vốn cũng không muốn ở cùng một chỗ với Trương quả phụ, vừa thấy có bậc thang để leo xuống, vội ôm Triệu tương Nghi chạy trốn!
Triệu Tương Nghi tựa đầu vào trong ngực phụ thân, trong lòng cười khổ, ‘ai, vì để cho Trương quả phụ tránh xa cha một chút, mình đành chịu khổ uống bát canh ngải diệp rồi tính toán tiếp’.
Cũng may Phương thị chú ý Triệu Hoằng Lâm đối với mình nháy mắt mờ ám, sửng sờ đem bát canh ngải diệp nấu thành canh cam thảo, làm một chén ngọt ngào, Triệu Tương Nghi không tốn chút khí lực uống vào. Làm cho Triệu Tín Lương ngạc nhiên, ngoài miệng la ầm lên:”Ôi, nha đầu này bình thường sợ nhất là đắng, làm sao bây giờ uống một bát canh ngải diệp to như thế cũng không nhíu mày một cái à?”
Triệu Tương Nghi ở trong ngực khóc thút thít một hồi, đối với ca ca đang lén cười nháy mắt một cái.
——— ————-
[] Tế mi lộng nhãn: nháy mắt ra hiệu, nháy mắt đưa tình
[] Mua dây buộc mình: Tự chuốc lấy khó khăn, phiền toái vào người