Cuộc sống cứ từng ngày trôi qua, lại tới cuối tuần. Dì bảo mẫu đột nhiên xin nghỉ việc đã đánh một đòn mang tính hủy diệt không thể khôi phục tới một lớn một nhỏ nhà họ Trình.
“Papi…… Con không muốn ăn đồ ăn gọi về với sủi cảo đông lạnh nữa đâu. Hôm nay chúng ta có thể đi ăn đồ nướng được không? Cà tìm lần trước ngon – lắm – luôn – ý!” Trình Nhiên thật sự khó có thể chống cự lại ánh mắt lấp lánh ánh sao của Trình Dương nên liền thay quần áo rồi dẫn mèo con nhà mình tới hàng đồ nướng lần trước.
Nếu đi theo lộ trình bình thường, nhân vật nam chính (Vương Hổ) cùng nhân vật nam chính khác (Trình Nhiên) sau lần gặp đầu tiên thì nhân vật nam chính chắc chắn sẽ nhớ mãi không quên, hơn nữa chờ tới lúc hai người cùng đi tới nơi gặp mặt đầu tiên nhất định sẽ lướt qua nhau.
Nhưng xét thấy chúng ta chỉ là một cuốn sổ tay nuôi dạy con trẻ bình thường, thế nên họ gặp mặt.
Vương Hổ buổi sáng vừa bị chủ nhà đuổi ra khỏi phòng thuê, vứt hành lý vô tiệm xong liền đi kiếm đồ ăn. Từ đằng xa đã nhìn thấy nhóc con lần trước.
Trình Dương thấy Vương Hổ, ánh mắt tội nghiệp nhìn Trình Nhiên, sau khi được cho phép liền phóng tới ngồi ở đối diện Vương Hổ.
Vương Hổ đang hút thuốc, thấy nhóc con ngây ngô nhìn mình thì lập tức rút điếu thuốc ra khỏi miệng, ném xuống đất lấy chân di. Giọng nói thô kệch vang lên: “Nhìn gì mà nhìn. Đấy không phải thứ gì tốt đâu cháu biết không. Cháu không được học theo đâu đấy.”
Trình Nhiên nhìn hành động của Vương Hổ, khóe mắt khẽ cong lên. Anh ngồi xuống bên cạnh Trình Dương, nói với người đàn ông xăm trổ đầy tay kia: “Không ngờ lại gặp anh ở đây. Dương Dương nhà chúng tôi thích anh lắm. Lần trước bị vội nên không kịp hỏi, xin hỏi anh tên họ là gì?”
Vương Hổ gãi gãi mũi, “Tôi là Vương Hổ, Hổ trong “con hổ”. Chào cậu, luật sư Trình.”
“Duyên gặp gỡ cũng là duyên. Vừa hay lần trước anh trông Dương Dương giúp tôi, bữa này để tôi mới anh đi.”
“Vậy được, cậu gọi thêm chút cà tìm. Nhóc này thích ăn lắm.”
Trình Dương không nghe mấy lời giả dối của ông bô nhà mình với chú Hổ, chỉ mải nhìn hình xăm trên tay Vương Hổ. Nhóc không nén được tò mò liền hỏi: “Chú Hổ ơi, chú làm gì vậy? Hoa văn trên tay chú ngầu quá nha!”
Vương Hổ nghĩ một chút rồi đáp: “Chú là thợ xăm, là xăm hình lên người người khác đó.”
Trình Dương nét mặt trông mong: “Vậy cháu cũng được xăm sao?”
“Cháu còn bé quá.” Tay Vương Hổ vươn qua bàn vỗ vỗ đầu nhóc con: “Chờ cháu lớn rồi sẽ có thể.”