Vương Hổ bê thức ăn lên bàn, phát hiện hai cha còn nhà này phong cách ăn cơm cực kỳ giống nhau. Một miếng cơm, một miếng thức ăn, nhai đúng hai mươi lần, nhìn thoáng quá thì hệt như hai người máy.
“A Hổ.” Trình Nhiên lên tiếng, có chút xấu hổ: “Xin hỏi anh có đồng ý chuẩn bị giúp nhà tôi cơm ăn mỗi ngày không? Tiền nguyên vật liệu bọn tôi sẽ trả, tiền lương có thể trừ thẳng vào tiền thuê nhà hoặc cũng có thể tách ra trả riêng cho anh.”
Trình Dương đặt thìa trong tay xuống chắp tay cầu xin, hai mắt ngấn nước.
Vương Hổ chịu không nổi mèo con làm nũng, dù sao nấu nướng cũng không phiền phức gì nên liền đồng ý, “Được. Tiền lương thì một ít là được. Nấu cho một người cũng là nấu mà nấu cho ba người cũng là nấu thôi mà.”
Hai người nhà này, Vương Hổ thầm nghĩ, lớn thì cứng nhắc khó xơi, bé thì lại mềm mại như ăn cái đáng yêu để lớn lên vậy.
Tèo rồi, hình như bị chọc trúng điểm yêu thích nào không ngờ tới rồi.