Lúc trước Lâm Y mượn Lâm phu nhân cối chày, bọn họ tiếc không muốn cho, hôm nay sao lại hào phóng vậy? Lâm Y cảm thấy kì quái, liền hỏi cô ta là tự ở hay cho người khác thuê.
Lâm phu nhân chỉ Xuân Ny. “Nha hoàn nhà cô có nhà riêng để ở, nha hoàn nhà ta thấy vậy ghen tị lắm, thế nên ta cũng thuê một gian cho nó ở”.
Lâm Y nghe vậy càng thấy kì quái hơn, Lâm phu nhân thế nhưng chịu thuê một gian nhà thượng đẳng cho nha hoàn ở, đúng là không thể tưởng tượng được, có điều đã có người tặng tiền cớ sao mà không nhận, nàng về phòng hỏi qua ý Trương Trọng Vi, đi ra nói với Lâm phu nhân. “Nếu cô thuê căn đó, ở giữa bị căn của chúng ta ngăn cách, không tiện lắm, chi bằng chúng ta cho cô thuê căn chúng ta đang ở”.
Lâm phu nhân lại xua tay. “Không cần phiền toái, là gian đó được rồi”.
Cô ta cố ý muốn thế, Lâm Y liền không ép buộc, mời cô ta vào nhà kí khế ước, giao tiền thuê. Nàng cầm mười sáu quan tiền trong tay, còn có chút không dám tin, vào phòng nói với Trương Trọng Vi. “Thật sự không nghĩ tới vị Lâm phu nhân kia rõ ràng như vậy, còn tặng không cho chúng ta mấy ngày tiền thuê”.
Trương Trọng Vi đang chuẩn bị đi Hàn Lâm viện, thuận miệng đáp. “Hẳn là nhà ấy có tiền”.
Lâm Y còn định nói với chàng chuyện cối chày, nhưng thấy chàng đã ra cửa, đành phải thôi, ra phía sau dặn Thanh Miêu. “Hôm nay Nhị thiếu gia nhậm chức, làm hai món ngon ngon nhé”.
Tiền Dương thị cho trước khi đi, vừa rồi lại thu về mười sáu quan tiền thuê nhà, hơn nữa của hồi môn của Lâm Y, ngay cả Thanh Miêu cũng biết hiện tại bọn họ không lo chi tiêu, mang giỏ trúc ra chợ mua nửa cân thịt dê, trở về nấu một nồi lẩu cay béo ngậy. Giữa trưa, Trương Trọng Vi rất sớm đã quay về, nhìn thấy một bàn thức ăn ngon, lo lắng chi tiêu quá mức.
Lâm Y gắp cho chàng miếng thịt, nói. “Chàng chỉ cần để ý chức vụ thôi, chi tiêu trong nhà có em lo”.
Trương Trọng Vi vẫn lo lắng. “Ba người nhà chúng ta, chẳng sợ ngày ngày ăn rau uống cháo, một tháng cũng tốn ba quan tiền, hơn nữa tiền thuê nhà, tổng cộng phải hơi hai mươi quan, thực sự không ít đâu, vẫn là tiết kiệm thì hơn”.
Lâm Y trấn an chàng. “Hiện tại chúng ta chỉ có ba người cần nuôi sống, lo lắng cái gì? Đừng quên Mi Châu còn có mấy chục mẫu ruộng của em, hằng năm kiếm được không ít tiền đâu”.
Thanh Miêu ở bên chen vào. “Hiện giờ ngoại trừ bán củ cải muối cay, nô tỳ còn bán cả tương sùng thảo nữa, mỗi ngày có thể bán được trăm văn tiền, mặc dù không đủ ăn thịt, mua rau xanh vẫn dư dả”.
Trương Trọng Vi có chút hổ thẹn, khen ngợi. “Hai người đều giỏi giang cả, chỉ có ta là ăn không ngồi rồi”.
Lâm Y cười. “Hiện giờ chàng lấy được hai phần bổng lộc, không thể coi là ăn không ngồi rồi”. Nói xong lại đẩy chàng. “Thôi bớt nói chuyện phiếm đi, mau nói cho chúng ta biết hôm nay chàng gặp được gì”.
Trương Trọng Vi cười khổ. “Âu Dương hàn lâm nói không sai, Hàn Lâm viện quả nhiên phân làm hai phái, ta bị kẹp ở bên trong không ai để ý tới, sao chép văn thư tới giữa trưa liền đi về”.
Lâm Y ngạc nhiên. “Chẳng lẽ Âu Dương hàn lâm cũng không để ý tới chàng?”.
Trương Trọng Vi đáp. “Âu Dương hàn lâm đã rời vị trí mở phủ doãn, hơn nữa ông ấy và Lí thái thú…”.
Lâm Y nhớ lại, Âu Dương hàn lâm là bạn tốt của Lí thái thú, giữa bọn họ tất nhiên có hàng ngàn mối quan hệ dây mơ rễ má. Nàng vòng sang đề tài khác, an ủi Trương Trọng Vi. “Chẳng cần chàng phú quý, chỉ cầu chàng bình an, đừng đi dao du với kẻ xấu”.
Trương Trọng Vi gật đầu, tâm tình vẫn có chút ủ rũ, Lâm Y cười. “Hiện giờ chàng có thể dưỡng gia rồi, là có năng lực, vì sao mất hứng?”.
Trương Trọng Vi nghĩ đến bản thân không còn ăn không ngồi rồi nữa, lúc này mới thoáng thoải mái, cười nhìn Lâm Y, nhấc đũa ăn cơm.
Cơm xong, Trương Trọng Vi nghỉ ngơi một lát, tiếp tục đến Hàn Lâm viện. Thanh Miêu thu dọn chén đũa, chuẩn bị bưng ra sau rửa, nhưng vừa ra cửa liền lùi về ngay, kinh ngạc nói. “Nhị thiếu phu nhân, em thấy Lâm phu nhân cách vách dẫn một người đàn ông vào nhà mới thuê”.
Lâm Y không cho là đúng. “Chắc là Cổ lão gia, có gì tò mò đâu”.
Thanh Miêu chưa bao giờ gặp Cổ lão gia, liền tin lời Lâm Y, cười thở phào. “Làm em giật thót tim”.
Cô lại bưng chén đũa đi ra, nhìn qua cách vách, thấy cửa sổ cửa chính đều đóng kín, ầm thầm lấy làm lạ, ban ngày ban mặt Cổ lão gia và Lâm phu nhân đến phòng nha hoàn làm chi. Cô rửa chén bát xong, nói ra mối nghi ngờ cho Lâm Y nghe, Lâm Y trách. “Tuy là hàng xóm, nhưng không mấy thân thiết, quản người ta làm chi”.
Thanh Miêu chịu giáo huấn, lè lưỡi, không dám nhắc lại.
Lâm Y mở sổ sách, cẩn thận tính toán tiền hồi môn của nàng, trong sổ sách vẫn còn dư hơn một ngàn quan, hơn nữa lúc trước gả vào nhà họ Trương khai man giấu giếm, tổng cộng có gần ba ngàn quan. Dù không tính là ít, nhưng không chịu nổi miệng ăn núi lở, nàng lại bắt đầu tính toán công việc kiếm tiền.
Thanh Miêu thở dài. “Nếu tiền ở Mi Châu có thể vận vào kinh thì tốt rồi”.
Lâm Y nói. “Ban nãy là ta trấn an Nhị thiếu gia thôi, lương thực bán đi đổi thành tiền đồng mới chỉ được có mấy ngàn quan, dùng sao đủ, không bằng nhờ Tam thiếu phu nhân giúp, tiếp tục mua thêm ruộng”.
Thanh Miêu nghe vậy, cũng bắt đầu đổ sầu, lông mày nhíu chặt lại, Lâm Y nhìn buồn cười, nói. “Nhà chúng ta cũng không phải đói, chẳng qua muốn một cách phát tài thôi, em làm gì phải nhăn như mướp đắng vậy?”.
Thanh Miêu nói. “Lúc ở nông thôn, chỗ nào cũng có thể sinh ra tiền, vào thành rồi, tiêu tiền nhanh, kiếm tiền khó”.
Lâm Y cười. “Nói khó cũng không khó, em nhìn bà bà bán rượu ở đối diện xem, một cái tửu quán bé tí nuôi sống cả nhà đó”.
Thanh Miêu được nhắc nhở, trở nên vui mừng, vỗ tay nói. “Nhị thiếu phu nhân, chúng ta cũng không phải không có vốn, cũng mở một cửa hàng buôn bán đi”.
Lâm Y gật đầu. “Đang ở trong thành, nếu muốn kiếm tiền cũng chỉ có thể buôn bán, ngày mai chúng ta ra phố dạo, nhìn xem giá cả thị trường”.
Thanh Miêu cực kì hưng phấn, ríu ra ríu rít hiến kế, cân nhắc nên dạo ở đâu mới tốt.
Chủ tớ hai người đang bàn bạc, bên ngoài có tiếng đập cửa vang lên, Thanh Miêu đi mở cửa, thì ra là Lâm phu nhân, hai gò má đỏ tươi như hoa đào, đứng ngoài hỏi. “Nhà các người có cối chày không, cho ta mượn dùng một lát”.
Lâm Y ở trong phòng nghe thấy, kinh ngạc vô cùng, ngẫm lại có lẽ cối chày nhà bọn họ bị hư, vì thế ra ngoài phân phó Thanh Miêu, sai cô mang cối chày ở đằng sau đưa tới.
Lâm phu nhân chờ cối chày mang đến, ánh mắt đánh giá Lâm Y, Lâm Y bị nhìn đến ngượng ngùng, đành phải tìm đề tài nói. “Ta tính làm buôn bán nhỏ, lại không biết ở Đông Kinh cái gì kiếm ra tiền, Lâm phu nhân tới sớm, có ý gì hay không?”.
Lâm phu nhân nói. “Khéo vậy nha, ta cũng đang nghĩ tìm việc để làm, không bằng chúng ta kết phường?”.
Hai nhà tuy là hàng xóm, nhưng đều là thuê phòng để ở, khó đoán được thái độ làm người, đề nghị dễ dàng như vậy, không sợ Lâm Y lừa đảo? Lâm Y cảm thấy Lâm phu nhân hành động quả thật kì quái, nhưng vẫn nói. “Kết phường thì dễ, tìm cách kiếm tiền mới khó”.
Lâm phu nhân nói. “Có gì mà khó, nếu vốn ít, liền mướn người ra chợ đêm bán điểm tâm; nếu vốn nhiều, liền xây phòng ở mở khách điếm”.
Lâm Y thấy cô ta nói dễ dàng như vậy, ngạc nhiên. “Người biết làm điểm tâm, bản thân đã ra chợ bán rồi, làm sao chịu làm thuê cho ta? Mở khách điếm lại càng không dễ, những thứ khác không nói, chúng ta ở Đông Kinh nhân sinh xa lạ, tìm đầu bếp tốt khó càng thêm khó”.