Nói vậy cuộc hôn nhân của Đinh phu nhân cũng không thuận lợi, Lâm Y không tiện hỏi nhiều, lại tạ ơn thay Trương Bát nương, cáo từ về nhà.
Trương Bát nương còn ngơ ngác ngồi trước bàn, ánh mắt trống rỗng, Lâm Y ngồi cạnh, nhẹ giọng hỏi. “Thúc thúc và thím đã biết chưa?”.
Trương Bát nương máy móc lắc đầu, nói. “Em không dám viết thư cho bọn họ, bởi vậy hẳn là không biết”.
Lâm Y nói. “Vậy chị cho người đến huyện Tường Phù một chuyến, đưa tin cho thúc thúc và thím”.
Trương Bát nương hoảng hốt, bắt lấy tay nàng. “Đừng, ngàn vạn lần đừng, nếu cha em biết, nhất định phải đánh tới cửa, mẹ em biết, nhất định phải mắng em đến chết”.
Nếu sợ bị mắng mà gạt thì còn có thể hiểu được, nhưng sự việc lần này chẳng lẽ không hy vọng có người thân ruột thịt trút giận cho mình sao? Trương Lương đánh đến nhà ấy thì có gì không tốt?
Trương Bát nương ngập ngừng nói. “Con trai em còn ở nhà họ Phương…”.
“Bọn họ không chịu trả con cho em?”. Lời vừa nói ra, Lâm Y liền biết sai, ở thời đại này, nếu sinh ra là con gái, sẽ cùng bị đuổi ra khỏi nhà theo mẹ, còn nếu là con trai, thì thôi sớm chặt đứt suy nghĩ.
Trương Bát nương đại khái là nhớ con, lại rấm rứt khóc không thành tiếng. Lâm Y đáng thương cô, nhưng khóc lóc mãi hại thân, khuyên cô. “Chị biết em khổ sở, nhưng khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì, em ngồi đó đi, chị ra đường tìm người rảnh rỗi đến huyện Tường Phù báo tin”.
Trương Bát nương thấy nàng đứng lên, luống cuống níu lấy cánh tay nàng, khóc ròng. “Tam nương tử, nể tình chúng ta ở chung từ lúc nhỏ, ngàn vạn lần đừng cho cha mẹ em biết, em không muốn sự việc ầm ĩ lớn hơn”.
“Không muốn ầm ĩ? Vậy em tính toán thế nào?”. Lâm Y bị cô kéo không động được thân, đành phải ngồi xuống lại, nói. “Em nói thử chị nghe xem, nếu có lý, chị sẽ gạt giúp em”.
Trương Bát nương thấy Lâm Y vẫn nguyện ý giúp mình, liền gạt nước mắt, nói. “Em không muốn bị bỏ, em muốn trở về”.
Lâm Y khó hiểu. “Đã muốn trở về, vì sao còn vào kinh?”.
Trương Bát nương lại rơi lệ. “Em đến nhà họ Phương cầu xin rất nhiều lần rồi, mợ và quan nhân đều đồng ý cho em quay về, chỉ có cậu không chịu, bởi vậy em định cầu xin mọi người hỗ trợ, khuyên khuyên cậu”.
Lâm Y thật tình hỏi. “Vương phu nhân và Phương Chính Luân thật sự đều chấp nhận em trở về?”.
Trương Bát nương lại gật đầu mạnh mẽ, Lâm Y vẫn không tin, nếu bọn họ còn muốn nhận đứa con dâu này, vì sao không cho cô chút tiền, hoặc tìm nơi ở tạm thời cho cô? Hoặc giả như cũng có thể là thật, dù sao nương tử yếu đuối như Trương Bát nương rất hiếm có ở Đại Tống, có vợ như vậy, Phương Chính Luân có thể tùy ý dạo kỹ quán, thu thông phòng; có con dâu như vậy, Vương phu nhân muốn tỏ uy phong mẹ chồng thế nào cũng được.
Trương Bát nương nhớ con, mặc Lâm Y phân tích thế nào cũng không tin, một lòng thầm nghĩ cách khiến Phương Duệ hồi tâm chuyển ý, đón mình quay lại.
Lâm Y hết cách, đành chiều ý Trương Bát nương, giúp cô suy nghĩ cách, hỏi. “Vì sao cậu của em lại đuổi em đi?”.
Trương Bát nương đáp. “Vì có hiềm khích với Lí thái thú”.
Lâm Y tiếp tục hỏi. “Lí thái thú liên quan gì đến em?”.
Trương Bát nương tiếp tục đáp. “Vì Lí thái thú là cha vợ của Đại ca, cậu mới giận chó đánh mèo lên em”.
Lâm Y hỏi tới đây, im lặng, Trương Bát nương tỉnh ngộ. “Em phải đến tìm Đại ca nhờ giúp đỡ”.
Trương Bát nương rốt cuộc cũng thông, Lâm Y lại không thể vui nổi, cô vừa mới thoát khỏi biển lửa, giờ muốn nhảy vào lại, còn không nghe người ta khuyên, thật sự là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, chính cô vẫn hồn nhiên không biết. Nhưng hôn nhân và tình cảm, người ngoài vĩnh viễn chỉ có thể khuyên, không thể quyết định dùm, Trương Bát nương bản thân đã cương quyết, Lâm Y sốt ruột nữa cũng vô dụng.
Nếu muốn quay về, vậy chỉ có thể để người nhà Nhị phòng hỗ trợ, Lâm Y lại đề nghị đến huyện Tường Phù báo tin, Trương Bát nương trầm lặng một lúc, đáp. “Tam nương tử, chị chỉ cần báo tin cho Đại tẩu thôi, đừng để cha mẹ em biết có được không?”.
Lâm Y trả lời. “Chị có thể phân phó người truyền tin như vậy, nhưng cha mẹ em ở cùng với Đại tẩu, muốn gạt bọn họ, chỉ sợ khả năng không lớn”.
Trương Bát nương lại trầm lặng, Lâm Y hiểu, đây là không nghĩ cho nàng báo tin, nàng nguyện ý tôn trọng ý tưởng của Trương Bát nương, nhưng chuyện này ngoại trừ người nhà Nhị phòng, nàng và Trương Trọng Vi không thể giúp gì được, vì thế lo nghĩ, thương lượng với Trương Bát nương. “Nếu không, chị sai người mời Đại ca đến, cũng không nói lý do, chờ Đại ca đến em hãy nói cho Đại ca biết, được không?”.
Như vậy vừa có thể giải quyết vấn đề, vừa giấu được Trương Lương và Phương thị, Trương Bát nương cao hứng, nói. “Vẫn là chị nhiều ý tưởng hay, vậy đi”.
Lâm Y liền ra cửa, tìm một người rỗi việc, nhờ hắn đến huyện Tường Phù báo tin.
Trương Bát nương nghĩ đến Lâm Y giúp đỡ mình, muốn báo đáp, không chịu ngồi không, chủ động vào điếm chiêu đãi khách khứa với thím Dương, cô ngày thường vốn nhu nhược, nói chuyện nhỏ nhẹ thỏ thẻ, ngược lại được các phu nhân yêu thích, đều khen Lâm Y mướn được tiểu nhị tốt. Lâm Y dở khóc dở cửa, giải thích xong, kéo Trương Bát nương đi vào, thầm nghĩ Trương Bát nương được nuông chiều từ bé làm sao cáng đáng được, không ngờ Trương Bát nương giãy tay nàng, dọn dẹp chén đũa cực kì nhanh nhẹn, nói. “Ở nhà chồng em còn làm nhiều hơn, hầu hạ khách không có gì to tát”.
Trong số các vị khách cũng có người từng trải, liên tục phụ họa. “Đúng vậy, hầu hạ khách so với hầu hạ mẹ chồng thoải mái hơn nhiều”.
Lâm Y nhìn bóng dáng Trương Bát nương bận rộn, động tác thành thạo, trong lòng không phải bội phục mà là chua xót. Cô ở nhà là tiểu nương tử được cha mẹ che chở trong tay, hưởng hết sủng ái, vài năm xa cách, sao lại bị ma luyện thành như vậy, hay nên nói rằng… tra tấn?
Buổi tối Trương Trọng Vi về nhà, theo thường lệ không dám vào điếm, ra thẳng đằng sau, chờ tới giờ cơm chiều mới phát hiện dư ra một người, nhìn kỹ hơn, người đó lại là cô em gái Trương Bát nương đã lâu không gặp của mình. Chàng chấn động, hỏi. “Bát nương, vì sao em lại lên kinh?”.
Trương Bát nương nói những lời nàng đã nói với Lâm Y cho anh trai nghe, sau đó cúi đầu lặng lẽ. Trương Trọng Vi làm người thành thật, nhưng cũng có lúc phát giận, vỗ cái bàn đánh rầm, cả giận nói. “Em cũng không phạm bảy tội phải bỏ, bọn họ dám bỏ em?”. Nói xong, cơm cũng không ăn, bảo rằng phải đến huyện Tường Phù, để Phương thị viết thư hỏi Phương Duệ cho ra lẽ.
Trương Bát nương hai mắt rưng rưng, quay sang nhìn Lâm Y, Lâm Y cực kì tán thành cách của Trương Trọng Vi, không nói gì. Trương Bát nương thấy Lâm Y đứng về phía Trương Trọng Vi, đành phải mở miệng. “Nhị ca, Tam nương tử đã cho người đến huyện Tường Phù đưa tin rồi”.
Trương Trọng Vi hiện giờ không phải ngây ngô dễ gạt, truy hỏi. “Đi lúc nào?”.
Trương Bát nương sợ hãi đáp. “Buổi sáng…”.
Trương Trọng Vi vốn đã ngồi xuống, nghe câu này lại đứng phắt dậy. “Từ đây đến huyện Tường Phù chỉ mất một canh giờ, nếu thật sự đã báo, thúc thúc và thím sao còn chưa tới?”.
Chàng một tay kéo Trương Bát nương đứng lên, hướng ra ngoài. “Em chớ yếu đuối nữa, mau theo anh đến huyện Tường Phù, nói cho thúc thúc và thím biết, để bọn họ đòi lại công bằng cho em”.
Lâm Y nhìn Trương Trọng Vi, đột nhiên cảm thấy người đàn ông của mình đã thực sự trưởng thành.
Trương Bát nương kêu lên. “Tam nương tử, chị nói cho Nhị ca đi, chúng ta quả thực đã báo tin”.
Trương Trọng Vi vẫn rất tin Lâm Y, dừng bước, quay đầu lại hỏi. “Nương tử, thực báo rồi chứ?”.
Lâm Y không che lấp điều gì, nói thẳng từ đầu chí cuối chuyện Trương Bát nương muốn gạt Trương Lương và Phương thị, chỉ báo tin cho Trương Bá Lâm.
Trương Trọng Vi vốn định tha Trương Bát nương đi huyện Tường Phù, nghe xong lại thay đổi ý định, chẳng những không kéo em gái ra ngoài, ngược lại đẩy cô vào phòng, bưng mấy thứ đồ ăn vào theo, cuối cùng khóa trái cửa.
Lâm Y nghe Trương Bát nương khóc la thảm thiết bên trong, vô cùng kinh ngạc hành động của Trương Trọng Vi, mà Trương Trọng Vi giải thích cũng ngoài dự đoán của nàng. “Ta thấy nó phạm hồ đồ rồi, nhà chồng khốn nạn đến mức đó còn muốn quay lại làm chi, cách xa nhà họ Phương cũng tốt, dựa vào chức vị cả nhà chúng ta, còn sợ không tìm được hôn sự khác?”.
Lâm Y giật mình, “nhà chồng khốn nạn” trong miệng chàng chính là ông cậu ruột thịt của chàng, bình thường nhất định chàng không dám mắng như thế, xem ra lần này là thật sự bị chọc điên.
Trương Trọng Vi dừng lại, hít thở hít thở, thấy Lâm Y cũng đang đứng, vội nói. “Nương tử bận bịu cả ngày, mau ăn cơm đi, ta đến huyện Tường Phù một lát sẽ về ngay”.
Lúc này sắc trời đã tối muộn, Lâm Y lo lắng an nguy của chồng, không cho chàng đi một mình, khuyên nhủ. “Nhà họ Phương xa ở Tứ Xuyên, cho dù lúc này chàng gấp gáp chạy đến huyện Tường Phù thì cũng làm được gì đâu? Chi bằng chờ tới trời sáng, không chậm trễ chuyện gì”.
Trương Trọng Vi ban nãy tức giận quá mới sốt ruột, lúc này bình tĩnh lại, thấy Lâm Y nói có lý, liền ngồi xuống, hai vợ chồng ăn cơm, chàng nói. “Ta biết ngay nhà họ Phương sẽ không đối xử tử tế với Bát nương mà”.
Lâm Y gắp cho chàng một đũa thức ăn. “Vậy chàng cũng đừng nóng nữa, vì nhà họ Phương mà nóng hỏng đầu, không đáng giá”.
Trương Trọng Vi hơi trầm mặt xuống. “Ta là tức Bát nương kìa, đã bị ruồng bỏ rồi mà còn chưa tỉnh ngộ”.
Căn cứ tính tình của Trương Bát nương, lựa chọn trở về nhà họ Phương không hề khiến Lâm Y thấy lạ, là bạn thân, người ở chung với cô ấy đã lâu, nàng đau lòng Trương Bát nương rất nhiều, không muốn cô trở về nữa, hận chẳng thể học theo Trương Trọng Vi, theo ý nàng, khóa nhốt cô ấy lại còn tốt hơn để cô ấy lại trở về chịu khổ.
Sự thật và tưởng tượng luôn khác xa nhau. Lâm Y cơm nước xong, cảm thấy giam Trương Bát nương lại cũng không ổn, liền hỏi Trương Trọng Vi. “Chàng định vẫn cứ nhốt Bát nương như vậy sao?”.
Trương Trọng Vi trả lời. “Chờ ngày mai thúc thúc và thím đến đây rồi nói sau”.
Trương Bát nương trong lòng đang khổ sở, để cô một mình chỉ sợ càng suy nghĩ tiêu cực, Lâm Y rất muốn đến khai đạo cô, an ủi một chút, nhưng Trương Trọng Vi nhất quyết không cho nàng mở cửa, nói rằng đây là vì tốt cho Trương Bát nương.
Lâm Y ngẫm nghĩ, quyết định áp dụng chiến thuật quanh co, hỏi. “Chàng nhốt Bát nương bên trong, nếu cô ấy muốn đi nhà xí thì phải làm sao?”.
Trương Trọng Vi trả lời không chút do dự. “Bên trong có bồn cầu”.
Lâm Y âm thầm trợn mắt, lại hỏi. “Cô ấy ngủ trong phòng, chúng ta ngủ ở đâu?”.
Trương Trọng Vi nhìn trong điếm, nói. “Bên ngoài đó rộng rãi, chúng ta ghép bàn lại, ngủ ngoài đó luôn”.