Cuộc Sống Ở Bắc Tống

chương 177: học tập đậu nghĩa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Trọng Vi thực mâu thuẫn, chàng cho rằng đây là cơ hội khó được, trên cơ sở lo lắng phí tổn, hẳn là nên thuê ngay nương tử điếm nhà họ Dương; cùng lúc đó chàng lại lo lắng sẽ vì thế mà khiến người ta hiểu lầm quan hệ hai nhà Trương – Dương, dù sao phe phái của Vương hàn lâm đã bắt đầu hoài nghi.

Lâm Y nghe Trương Trọng Vi phân tích nỗi lòng xong, nói chắc như chém đinh chặt sắt, thay chàng đưa ra quyết định. “Chúng ta không thuê, nương tử điếm nhà họ Dương là ngăn ra từ hậu viện của nhà bọn họ, em không cần ở gần bà ta đến vậy”.

Trương Trọng Vi liền vò tấm giấy quảng cáo lại, quẳng đi nơi khác, nói. “Nghe lời nương tử, chúng ta không thuê”.

Lâm Y bản thân không muốn thuê, nhưng vẫn lưu ý động tĩnh nhà họ Dương, nghĩ thầm không biết ai may mắn thuê được tòa nhà đó với giá thấp. Nàng nghĩ lầm rồi, người kinh doanh ai cũng chú ý điềm may, mà nương tử điếm nhà họ Dương từ lúc khai trương đến nay không ngừng gặp sự cố, bọn họ đều đinh ninh phong thủy nơi đó không tốt, Ngưu phu nhân quảng cáo cho thuê, người thì khinh thường không quan tâm, người thì nhân cơ hội ép giá.

Rơi xuống bước đường cùng, không buôn bán thành công với bất kì ai, Ngưu phu nhân hết cách, đành phải đổi nơi mở điếm thành nội viện, chỉ tiếc bao nhiêu vật trang trí xa hoa bỏ phí. Lâm Y xem chuẩn cơ hội, nhờ người môi giới ra mặt, mua lại toàn bộ bàn ghế và đồ uống rượu tinh xảo, được một món hời to.

Đồ uống rượu làm bằng bạc, bỏ vào phòng trong không hết, phải đem giấu trong nhà kho. Thanh Miêu vừa hỗ trợ vừa cười vui sướng. “Điếm của Ngưu phu nhân không cho thuê được, lúc này mệt lớn”.

Lâm Y nói. “Bà ta có mệt đi nữa chúng ta cũng không kiếm được gì, đại trạch hoa viên vẫn vô tung tích”.

Thanh Miêu không lên tiếng, thật lâu sau mới nói. “Nhị thiếu phu nhân đừng nóng vội, chúng ta chậm rãi kiếm, luôn sẽ đến ngày gom đủ tiền”.

Tính tình Thanh Miêu trước nay luôn nóng vội, thế nhưng khuyên ngược lại Lâm Y, khiến mọi người ồ lên cười. Thanh Miêu oán giận. “Trong thành phiền toái quá đi, nếu ở nông thôn, tùy tiện tìm mảnh đất là xây được nhà ở, căn bản không cần tiêu tiền đi thuê”.

Chúc bà bà là người gốc Đông Kinh, hiểu biết tình hình trong thành nhiều hơn, phản bác. “Cô nói câu này sai rồi, xây nhà mặc kệ là nông thôn hay ở kinh thành, chỉ cần có tiền là xây được thôi”.

Thanh Miêu thở dài. “Nói cũng đúng, căn bản là vì không có tiền, nếu chúng ta có tiền trong tay thì cũng mua được mảnh đất ở Đông Kinh, muốn xây tửu điếm kiểu gì thì xây kiểu ấy”.

Lâm Y nghe bọn họ nói chuyện mua đất, đột nhiên nhớ tới chuyện xưa từng đọc được trong quyển tạp văn, quyển tạp văn ấy vẫn là khi còn ở nông thôn, nhặt được trong góc tiểu viện nhà họ Trương, nàng đoán rằng Trương Trọng Vi cũng đọc qua, liền kêu Thanh Miêu cùng mọi người tiếp tục xếp bàn, bản thân kéo Trương Trọng Vi về phòng, hỏi. “Trọng Vi, chàng có biết Đậu Nghĩa, phú thương tiền triều không?”.

Trương Trọng Vi đăm chiêu, nói. “Có biết phần nào, ông ấy xây nhà lập nghiệp, chưa đến bốn mươi đã làm thủ phủ Trường An”.

Quả nhiên Trương Trọng Vi cũng biết, Lâm Y hưng phấn đứng lên, chạy đến rương sách lật tung lên, nhưng không thu hoạch được gì, thất vọng than thở. “Quyển sách kia không mang vào thành”.

Trương Trọng Vi hơi nghi hoặc, hỏi. “Nương tử, chỉ là quyển tạp thư thôi, đương nhiên không mang vào thành làm gì, em cần tìm nó có việc?”.

Lâm Y nói. “Em nhớ năm đó Đậu Nghĩa chỉ bỏ ra số tiền cực nhỏ đã mua được mảnh đất đầu tiên, nhưng quên mất ông ấy làm thế nào”.

Trương Trọng Vi trí nhớ tốt, nghĩ sơ đã nhớ ra, nói. “Sở dĩ ông ấy tiêu phí ít là vì mảnh đất ông ấy mua là cái ao phân vứt đi, tuy rằng rộng tới hơn mười mẫu, nhưng không ai thèm mua, vậy nên ông ấy tốn chưa tới tám mươi vạn đã mua được, mướn người san bằng, lại xây cửa hàng, cho người Ba Tư thuê buôn bán, phát tài từ đó”.

Lâm Y nghe, hai mắt tỏa sáng, hận không thể lập tức nhảy ra đường, cũng tìm cái ao phân vứt đi mua luôn.

Trương Trọng Vi nhìn ra tâm tư của nàng, buồn cười. “Nếu tiền dễ kiếm như vậy thì ai cũng kiếm rồi, em ngẫm lại xem, triều đình không cho dân chúng áo vải xây nhà quá lớn, vì sao Đậu Nghĩa lại làm được?”.

Lâm Y cũng không biết triều đình quy định sao, ngạc nhiên, nói. “Em chỉ nhớ Đậu Nghĩa mua đất xây trường đua chơi cưỡi ngựa đánh bóng, tặng cho Thái úy, khiến ông này hài lòng, từ đó về sau thăng chức rất nhanh, nhưng không biết nguyên nhân sâu xa”.

Trương Trọng Vi thấy nàng ủ rũ như cà phơi sương, hỏi. “Nương tử, em đột nhiên nhắc tới Đậu Nghĩa làm chi, chẳng lẽ em cũng muốn mua đất?”.

Lâm Y nằm úp sấp trên bàn, nói. “Em cũng muốn học Đậu Nghĩa mua ao phân”.

Đáp án quá hài hước, Trương Trọng Vi cười to không dứt, Lâm Y giận liếc một cái, nói. “Sao a, Đậu Nghĩa mua ao phân xây cửa hàng được, không cho em cũng mua đất xây tửu điếm? Đáng tiếc em không có vận khí tốt như ông ấy, chỉ dám suy nghĩ thôi”.

Nàng nói nửa đùa, Trương Trọng Vi lại cho là thật, trầm tư suy nghĩ, nói. “Nương tử, nếu em muốn xây tửu điếm, không cần tới mười mẫu, một mẫu, thậm chí nửa mẫu là đủ phải không?”.

Lâm Y bật dậy, tinh thần tỉnh táo, vội vàng hỏi. “Chàng có biện pháp kiếm ra đất?”.

Trương Trọng Vi chậm rãi thong thả bước đi, nói. “Người biết chữ không nhiều, cho dù biết cũng sẽ ít ai đi coi tạp thư, bởi vậy số người biết phát tài từ ao phân hẳn là cực nhỏ”.

Lâm Y nghe không hiểu mô tê, hỏi. “Người khác không biết thì liên quan gì tới chúng ta?”.

Lúc nàng nói câu này, Trương Trọng Vi vừa hay đến gần nàng, thấy hai mắt nàng trong sáng ngây thơ, cảm thấy thú vị, nhịn không được giơ tay búng lên trán nàng, cười. “Nếu đại đa số người ta không biết, nói không chừng trong kinh thành cũng có một cái hố phân vứt đi”.

Lâm Y không để ý tay chàng còn gác trên trán mình, nhảy bật lên, kéo chàng ra ngoài. “Chúng ta ra phố nhìn thử”.

Trương Trọng Vi chưa bao giờ thấy Lâm Y gấp gáp như vậy, buồn cười nói. “Nhìn cái gì? Nhìn chỗ nào có hố phân hả?”.

Lâm Y dậm chân. “Chàng bớt chê cười em đi, chẳng lẽ chàng có chủ ý hay hơn?”.

Trương Trọng Vi kéo nàng ngồi xuống lại. “Thật ra Đại Tống chúng ta, người mua đất xây nhà giống Đậu Nghĩa không thiếu”.

Lâm Y gật đầu. “Phải vậy, tuy Đông Kinh khắp nơi đều là nhà cho thuê, nhưng luôn sẽ có người tự xây, những người đó nếu không phải đại thương nhân thì cũng là đại quan gia”.

Trương Trọng Vi nói. “Không chỉ họ, em quên hai gian phòng nhà chúng là thuê ở đâu sao?”.

Lâm Y thốt lên. “Vụ lâu điếm!”.

Trương Trọng Vi lại nhẹ nhàng lắc đầu, thì ra vụ lâu điếm chỉ để ý cho thuê, phụ trách xây nhà là ngành khác, gọi là “Sở tu hoàn kinh thành”, “Sở tu hoàn kinh thành” vốn chỉ phụ trách xây tường thành và cung điện, đợi tường thành sửa chữa xong, cung thất cũng xa hoa rồi, liền dâng tấu xin triều đình chuyển đất xây phòng cho thuê, phòng ốc nhà Lâm Y thuê cũng là vì thế mà có.

Trương Trọng Vi giải thích xong, nói tiếp. “Triều đình chuyển đổi đất đều phân thành từng mảnh, ta không tin trong số đó không có mảnh nào là vứt đi”.

Lâm Y gõ tay xuống bàn, nói. “Nhất định có, nhưng không dựa vào quan hệ khẳng định không lấy được”.

Trương Trọng Vi nói cả ngày vốn để giảng giải cho Lâm Y nghe, không nghĩ tới cũng bộc lộ hết tâm tư của chính chàng ra. “Mặc kệ, trước tìm ra rồi nói sau, không chừng “Sở tu hoàn kinh thành” cũng đang phát sầu vì đống đất vứt đi đó”.

Câu này có lý, nếu vận khí thực sự tốt như Đậu Nghĩa, có thể tìm được mảnh đất không ai muốn, Lâm Y cũng có lòng tin sẽ mua được.

Đôi vợ chồng trẻ bị ý tưởng của người thương nhân tiền triều kích thích, nói là làm ngay, Lâm Y lấy mũ trùm, Trương Trọng Vi bốc tiền đồng, hai người ra ngõ thuê cỗ kiệu hai chỗ, cùng ngồi để tiện bàn bạc to nhỏ, miễn cho bị người ngoài nghe thấy.

Thành Đông Kinh quá lớn, lúc này sắc trời cũng xế chiều, hai người không dám đi xa, chỉ dạo quanh phụ cận ngõ Châu Kiều một vòng, thấy nơi nơi chốn chốn phồn hoa, đừng nói đến ao phân vứt đi, ngay cả hốc lỗ bụi tre cũng không tìm được.

Lâm Y hơi uể oải, nói. “Vận khí của Đậu Nghĩa quả nhiên không phải ai cũng có”.

Trương Trọng Vi không ủng hộ những lời này, bác bỏ. “Mệt em coi như thông minh, sao không ngộ ra được? Đậu Nghĩa không phải tốt ở vận khí, mà là ánh mắt”.

Lâm Y nhất thời xấu hổ, hổ thẹn không thôi, nàng tự xưng là người hiện đại xuyên về quá khứ, kiến thức thế nhưng không bằng chàng trai bản thổ cổ đại Trương Trọng Vi. Hổ thẹn càng nhiều, càng thấy may mắn, người đàn ông bất phàm này không phải ai khác, đúng là tướng công nhà mình, là chỗ dựa chung thân của mình. Nàng nghĩ đến đoạn, trong lòng ngọt ngào như mật, bất giác tựa gần hơn vào Trương Trọng Vi.

Mành kiệu còn đang vén lên, Trương Trọng Vi giật mình, lại luyến tiếc không nỡ đẩy Lâm Y ra, liền nhanh vươn một bàn tay kéo mành xuống, ngăn cách ánh mắt người qua đường ở bên ngoài, cũng gắt gao ôm chặt lấy Lâm Y.

Vợ chồng có cùng mục tiêu, cảm tình phá lệ nồng hậu, hai người từ lúc đi trên đường cho đến khi lên giường ngủ vẫn tán gẫu không ngừng, nói chưa đã thèm. Lâm Y đắp chăn, ôm Trương Trọng Vi, cười híp mắt. “Vẫn còn nửa thành Đông Kinh chưa tìm kiếm, nhất định sẽ có một mảnh đất trống vứt đi”.

Hôm sau, hai vợ chồng rời giường sớm, tinh thần phấn chấn chuẩn bị xuất phát, tiếp tục tìm kiếm mảnh đất hoang, không ngờ vừa bước ra khỏi cửa phòng ngủ, liền thấy Ngưu phu nhân ngồi ngay ngắn trong điếm, trước mặt bày bốn năm bầu rượu, có cả trọn vẹn bộ chén bốn mùa hoa cỏ.

Ngưu phu nhân trang bị quà cáp tới cước điếm nhà họ Trương vào giờ này để làm gì? Lâm Y liếc mắt đã nhìn ra, bầu rượu và chén rượu trước mặt Ngưu phu nhân không phải của cước điếm nhà họ Trương, hẳn là bà ta mang tới, nàng không khỏi thầm sinh nghi, lại diễn màn gì nữa đây?

Canh giờ còn sớm, trong điếm không có khách, chỉ có Ngưu phu nhân lẳng lặng ngồi ở vị trí trung gian, Trương Trọng Vi cũng nhìn ra sự quái dị, khẽ kéo ống tay áo Lâm Y, thì thầm. “Nương tử, đừng để ý bà ta, chúng ta im lặng chuồn thôi”.

Lâm Y buồn cười. “Đây là điếm nhà chúng ta, cũng không phải nhà bà ta, vì sao chúng ta phải trốn tránh như kẻ trộm chứ. Hơn nữa trước giờ em làm việc không thẹn với lương tâm, người trong lòng có quỷ chính là bà ta”.

Trương Trọng Vi thấy nàng dừng bước, hỏi. “Vậy chúng ta không đi nữa?”.

Lâm Y đáp. “Dù sao mấy ngày nay chàng cũng không cần đi làm việc, chúng ta đi lúc nào cũng được, chờ em đi gặp bà ta một hồi, xem bà ta lại tung chiêu gì nữa”.

Ngưu phu nhân thân phận là bà ngoại, nhưng Trương Trọng Vi rất quan ngại về thái độ làm người của bà ta, nhắc nhở Lâm Y. “Cẩn thận chút, bà ta tuy là trưởng bối, nhưng cách mấy tầng, đừng nhường nhịn bà ta, cũng nên cho bà ta biết chúng ta không phải dễ ăn hiếp”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio