Cuộc Sống Ở Bắc Tống

chương 235: nghe lén bên tường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu không thể gả vào nhà họ Thì, cô ta biết tìm nhà nào nữa đâu, đây là nước cờ duy nhất. Điền thị khóc khóc, ánh mắt lại trở nên sáng hơn, trong lòng đã có tính toán.

Quế Hoa thu dọn bát đũa chuẩn bị rời đi, Điền thị gọi lại hỏi. “Ban nãy những lời ta nói cho ngươi, ngươi sẽ không nói cho Đại phu nhân chứ?”.

Quế Hoa dừng chân, nói. “Tam thiếu phu nhân nghĩ nô tỳ là loại người gì, nô tỳ đã theo thiếu phu nhân thì chính là người của thiếu phu nhân, sao có thể đến lộng bàn thị phi với Đại phu nhân”.

Điền thị nghe vậy, âm thầm cao hứng, mở rương quần áo ra, lấy một đôi vòng tay bằng bạc bản thân trân quý đã nhiều năm, tròng vào tay Quế Hoa. Quế Hoa giật mình hỏi. “Tam thiếu phu nhân, nô tỳ sẽ không nói loạn, thiếu phu nhân làm vậy để làm gì?”.

Điền thị nắm chặt tay Quế Hoa, khẩn cầu. “Những ngày cay đắng như thế này ta không muốn sống nữa, cầu ngươi giúp ta một phen”.

Quế Hoa sinh lòng thương hại, nói. “Tam thiếu phu nhân, nô tỳ là nha hoàn của thiếu phu nhân, giúp ngài là đương nhiên, có gì cần phân phó ngài cứ nói là được”.

Điền thị mừng rỡ, ghé lỗ tai nói mấy câu. Quế Hoa tuy chỉ có mười ba mười bốn tuổi, nhưng rốt cuộc đã học qua quy củ, hiểu được nặng nhẹ, nghe kế sách của Điền thị xong, chần chừ. “Tam thiếu phu nhân muốn tái giá, trực tiếp nói cho Đại phu nhân là được, sao lại lén gặp gỡ đàn ông xa lạ?”.

Điền thị liên tục xua tay, nói. “Trăm ngàn không thể để Đại phu nhân biết tái giá là chủ ý của ta, phải để nhà trai chủ động nhắc tới, ta lại giả bộ từ chối khéo một phen, chuyện này liền vẹn tròn”.

Quế Hoa tuy cảm thấy Điền thị đáng thương, nhưng nghe lời này không biết tại sao trong đầu lại vang lên một câu ‘kỹ nữ mà đòi bia trinh tiết’, vội vàng lắc lắc đầu xoá tan ý tưởng kì quái đó.

Điền thị thấy Quế Hoa lắc đầu, còn tưởng rằng cô nàng không chịu, cắn răng nói. “Chờ sự thành, ngươi muốn gì mà không được, sẽ không quên công của ngươi”.

Quế Hoa cho rằng việc này trọng đại, không chịu đồng ý, nhưng lại tiếc đôi vòng bạc đã mang lên cổ tay, liền giả ý có lệ Điền thị. “Nô tỳ còn không biết Thì đại quan nhân ở đâu nữa là, chậm rãi tìm cơ hội ra ngoài, Tam thiếu phu nhân chớ gấp”.

Điền thị lòng gấp như lửa đốt, lại sợ thúc giục Quế Hoa quá mức sẽ khiến cô ta nói lỡ miệng, đành phải nhẫn nại. “Trễ chút cũng được, nhưng tuyệt đối không được nói ra ngoài, bằng không tính mạng ta và ngươi đều gặp nguy”.

Quế Hoa sờ sờ vòng tay, miệng vâng dạ đáp ứng, đóng cửa đi ra ngoài. Cô ta chẳng qua ham tiền tài mới lung tung ứng phó Điền thị, căn bản không muốn đi tìm Thì Côn, vừa ra khỏi phòng liền ném chuyện này ra sau đầu.

Ai ngờ chưa đến ba ngày, Thì Côn thế nhưng thật sự tới nhà họ Trương, Quế Hoa đi múc nước nhìn thấy, nghĩ bụng chẳng lẽ ông trời muốn trợ Điền thị một tay, hay do chính mình có mệnh phát tài? Cô ta không muốn chủ động đến nhà họ Thì tìm Thì Côn, nhưng không nghĩ từ chối cơ hội đã đưa tới tận cửa, vì thế chạy như bay tới đông sương phòng thông báo cho Điền thị.

Thì Côn dẫn theo tuỳ tùng, vừa đệ bái thiếp, đang ở cửa chờ, chợt thấy một nha hoàn nhìn thấy mình liền bỏ chạy, ngay cả xô nước cũng không cần, giật mình sửng sốt một đỗi, sờ vuốt trên mặt. “Chẳng lẽ nhìn ta hung thần ác sát như vậy sao?”.

Tuỳ tùng cũng giật mình, nói. “Sao lại vậy được, lão gia nổi danh mỹ nam ở huyện Tường Phù này, nha đầu kia nhất định là xấu hổ e lệ mới bỏ chạy”.

Chủ tớ hai người nghị luận một lúc, vẫn chưa có ai ra tiếp đón, chờ đến nóng ruột. Tuỳ tùng oán giận. “Lão gia đã thỉnh bà mối rồi thì cứ ở nhà chờ, tội gì tự mình đến một chuyến”.

Thì Côn khép quạt lại, gõ tuỳ tùng một cái, nói. “Mấy ngày rồi, nhà họ Trương không một phản hồi, nhất định là bà mối làm việc bất lực, hoặc truyền sai lời, khiến nhà họ Trương hiểu lầm, ta nhất định phải tự mình tới hỏi mới có thể an tâm”.

Lúc này Trương Trọng Vi đang câu giờ trong phòng, mỗi chuyện tay quần áo để gặp khách cũng thay không xong. Lâm Y vội la lên. “Gặp Thì Côn một lần sẽ lấy mạng của chàng hay sao?”.

Trương Trọng Vi tuy làm tới tri huyện, nhưng trước mặt Lâm Y vẫn là bộ dáng thiếu niên lúc trước, vừa xả vạt áo, vừa than thở. “Nha hoàn nhà chúng ta không gả là không gả, có gì mà hỏi nữa đâu”.

Lâm Y dở khóc dở cười. “Vậy chàng đi ra ngoài kia, mặt đối mặt từ chối anh ta đi, khiến anh ta chết tâm luôn”.

Trương Trọng Vi ngừng tay một chút, sau đó động tác nhanh chóng hơn, nói. “Có lý, ta đi ra ngoài gặp hắn, khiến hắn chết tâm luôn”.

Lâm Y nhìn theo chàng ra cửa, mới ngoắc Thanh Miêu lại. “Mau, chúng ta cũng đi”.

Thanh Miêu không rõ, đỡ Lâm Y, nghi hoặc hỏi. “Chúng ta ra trước làm gì? Nhị thiếu phu nhân muốn đi, sao không đi chung với Nhị thiếu gia?”.

Lâm Y vỗ đầu nàng, nói. “Cô ngốc ơi, chúng ta phải đi nghe lén, sao mà đi chính đại quang minh được?”.

Thanh Miêu thấy nàng muốn nghe lén còn nói đúng lý hợp tình như vậy, cười khúc khích không ngừng, đỡ nàng đến bên ngoài thư phòng, nép vào chân tường, ti hí nhìn vào bên trong cửa sổ, phát hiện Thì Côn đang ngồi bên trong, lập tức liền đỏ mặt, xoay người muốn đi.

Thì Côn vì sao muốn cưới Thanh Miêu, tới bây giờ đều là người nhà họ Trương võ đoán, Lâm Y không muốn Thanh Miêu tiếc nuối cả đời, vì vậy mới kéo cô tới nghe lén, thấy cô dợm bước đi, một tay giữ chặt cô, một tay vươn ngón trỏ đặt lên miệng, bảo cô đứng yên đừng gấp gáp.

Trong thư phòng, giọng của Thì Côn vang lên. “Trương tri huyện, mấy ngày trước tôi có khiển bà mối tới cửa, không biết…”.

Trương Trọng Vi chưa đợi anh ta nói xong, liền lên tiếng ngắt lời. “Khỏi cần nói tiếp, nha hoàn nhà ta, anh không cần tính kế nữa”.

Thì Côn nói. “Trương tri huyện có điều gì hiểu lầm tôi thì phải? Tôi là thật tình thật tâm muốn cầu cưới Thanh Miêu”.

Trương Trọng Vi hừ một tiếng. “Thật tình thật tâm? Anh thật tình thật tâm với khách sạn nhà ta thì có?”.

Thì Côn cười. “Trương tri huyện cũng quá khinh thường Thì mỗ, gian khách sạn kia Trương tri huyện không muốn bán cho tôi cũng được, liên quan gì tới tôi cầu cưới Thanh Miêu đâu?”.

Trương Trọng Vi giọng nói tràn đầy không tin và khinh thường. “Anh dám nói anh không có mục đích?”.

Thì Côn trả lời. “Đương nhiên là có mục đích”.

Lời vừa thốt ra, hai người đứng ngoài tim muốn ngừng đập, nhất là Thanh Miêu, khuôn mặt trở nên trắng bệch.

Bên trong, Thì Côn hỏi Trương Trọng Vi. “Thật ra trước đó tôi có một nương tử đã bị tôi viết giấy bỏ, Trương tri huyện có biết vì sao tôi lại bỏ vợ cũ không?”.

Trương Trọng Vi trả lời. “Chắc là không hiền”.

Thì Côn nói tiếp. “Cũng không phải, nương tử lúc trước của tôi xuất thân dòng dõi thư hương, phụ thân và huynh trưởng đều có công danh, tính tình cô ấy cũng hiền lành, lại hiếu thảo, còn cho tôi một đứa con trai”.

Trương Trọng Vi không giấu nổi kinh ngạc. “Vậy là anh trèo cao, thế mà anh cũng dám bỏ”.

Thì Côn nói. “Người đời đều nói thương nhân là hạ lưu, cô ấy không ngoại lệ, cái gì cũng tốt, chỉ là không cho tôi kinh thương, cả ngày lải nhải bên lỗ tai tôi, khuyên tôi bỏ thương theo nông, tốt nhất nên mua chức quan mà làm”.

Trương Trọng Vi nói. “Đó cũng là vì tốt cho anh”.

Thì Côn lại nói. “Mỗi người mỗi chí hướng, tôi kinh thương không phải tất cả đều vì tiền, chỉ vì từ nhỏ đã yêu thích buôn bán, ngày nào không lật sổ sách không gẩy bàn tính trong lòng liền trống trải. Cô ấy không cho tôi kinh thương thì bảo tôi phải sống sao, không bằng đưa trả cô ấy về nhà mẹ đẻ, tìm kiếm phu quân khác”.

Trương Trọng Vi chần chờ nói. “Liên quan gì tới việc anh muốn cưới Thanh Miêu?”.

Giọng nói của Thì Côn tràn trề hy vọng. “Tôi mà biết được Thanh Miêu nhà Trương tri huyện biết viết biết tính toán, còn biết gẩy bàn tính nữa, lúc trước đã chẳng cưới vợ cũ, trực tiếp rước Thanh Miêu về nhà, từ đây về sau tôi điều hành việc kinh doanh bên ngoài, nàng ở trong nhà tính sổ, thật là ông trời tác hợp cho. Nếu nàng không muốn an vị bên trong cũng được, thương gia chúng tôi không có nhiều quy củ thối, nàng cứ theo tôi chạy đông tây nam bắc, làm trợ lực cho tôi”. Hơi ngừng lại, anh ta nói tiếp. “Trương tri huyện nghi ngờ mục đích tôi cầu cưới Thanh Miêu cũng là nhân chi thường tình, nhưng cho dù tôi cưới nàng xong, có được lợi ích gì từ đó hay không cũng do Trương tri huyện định đoạt thôi, cần gì lo lắng?”.

Trương Trọng Vi ngồi bên trong không biết có thái độ gì, rất lâu không thấy lên tiếng, thẳng đến Lâm Y đợi nóng ruột rồi mới nghe được một câu. “Thanh Miêu là nha đầu hồi môn của phu nhân ta, việc này chi bằng phải hỏi ý phu nhân cái đã”.

Đến đó là xong, người nghe bên ngoài rút lui, Thì Côn phản ứng như thế nào Lâm Y cũng nhìn không tới, dù sao nàng đã vui mừng lắm rồi, không phải vì Trương Trọng Vi chịu gật đầu, mà là Thì Côn đối xử với Thanh Miêu tình ý chân thành.

Thanh Miêu lau nước mắt, quỳ xuống, định cảm tạ Lâm Y, lại sợ bên trong nghe thấy, đành phải dập đầu hai cái, đứng lên đỡ Lâm Y về nội viện.

Bên trong thư phòng, Thì Côn mừng rỡ như điên, quỳ gối tạ Trương Trọng Vi, chuẩn bị về nhà lo liệu sính lễ, nhưng còn chưa ra cổng, đã bị một tiểu nha hoàn ngăn cản, nhìn kĩ thì ra chính là nha đầu ban nãy thấy anh ta liền bỏ chạy. Nha đầu kia đúng là Quế Hoa, phụng mệnh Điền thị đến mời Thì Côn đi vào gặp gỡ. Thì Côn cảm thấy hoang đường, một người đàn ông sao có thể tuỳ tiện đi gặp quả phụ, mới dối xưng rằng bản thân có việc bận, xoay người bước đi.

Thật ra Điền thị đang đứng tránh ở sau góc tường, thấy anh ta bước đi, vội lên tiếng gọi. “Thì đại quan nhân”.

Thì Côn lắp bắp kinh hãi, vội đưa mắt nhìn tứ phía. Điền thị có Quế Hoa thông khí, lớn mật nói. “Lần trước ít nhiều có Thì đại quan nhân cứu giúp, vẫn chưa có cơ hội cảm tạ, ở đây ta có một túi thơm xem như lễ tạ, mong rằng Thì đại quan nhân chớ ghét bỏ”.

Thì Côn không phải thiếu niên chưa biết gì, vừa nghe liền hiểu Điền thị tâm ý, không khỏi nhíu mày. “Thì mỗ không thiếu túi thơm, Điền phu nhân tự dùng đi”.

Thì Côn thích cô gái kiên trinh tự trọng như Thanh Miêu, anh ta chướng mắt phụ nữ tự mình đa tình dán lên người khác, nói chuyện không khỏi tỏ ra khinh thường hèn mọn. Điền thị nghe xong không hiểu như thế nào, nếu Thì Côn vô tình với cô ta, tại sao lại tặng quạt cho cô ta? Cô ta vốn là người nhát gan sợ phiền phức, nhưng vì chấp niệm muốn tái giá, liền quyết tâm liều một phen, mới hỏi Thì Côn để giải toả nghi hoặc của mình.

Thì Côn đã sớm quên mất cây quạt kia, nghe cô ta đề cập bỗng nhiên sựt nhớ, quạt tròn đó vốn dĩ đưa tặng Thanh Miêu, bởi vậy ở nơi kín đáo còn khắc một chữ Thì. Anh ta nghĩ tới đó, hoảng hốt, nếu chữ khắc bị người ta phát hiện, hiểu lầm anh ta và Điền thị tư thông thì sao? Nhìn bộ dáng Điền thị, hẳn là ước gì có liên quan tới anh ta, chi bằng nghĩ cách lừa lấy lại cây quạt.

Thì Côn vì cố kỵ, không dám cự tuyệt Điền thị dứt khoát, lại càng không dám ở lâu, mới thay đổi gương mặt tươi cười, trấn an Điền thị mấy câu, bảo rằng ở đây khó mà nói được, ngày sau rảnh rỗi lại tới gặp cô ta.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio