Vợ chồng Lâm Y lắp bắp kinh hãi, đồng loạt đứng dậy chạy ra viện trước. Lúc bọn họ đến, Dương thị đã ra mặt, đang chỉ huy Quế Hoa cùng Tiểu Khấu tử và Lưu Vân gỡ Điền thị xuống, nâng lên giường, lại gọi người đi mời lang trung. Đợi hết thảy đâu vào đấy xong xuôi mới quay về nói với vợ chồng Lâm Y. “Em dâu các con, đại khái là tưởng niệm vong phu quá mức, muốn cùng đi”.
Lâm Y cũng không biết tâm tư Điền thị, cũng không biết cô ta đã làm những chuyện gì, bởi vậy thấy thương hại cô ta ghê gớm, thầm thở dài một hơi, đi vào thăm cô ta, nhưng bị Dương thị và Trương Trọng Vi cùng giữ lại, nói. “Em đang có thai, đừng va chạm”.
Lâm Y đành dừng chân, vịn tay Trương Trọng Vi trở về phòng. Điền thị chưa rõ an nguy, nàng không còn tâm trí ăn điểm tâm, liền sai thím Dương dọn xuống.
Trương Trọng Vi đứng ở cửa, nhìn ra bên ngoài, nói. “Đang êm đẹp, sao lại thắt cổ?”.
Lâm Y cũng thấy kì quái, nửa tháng nay mọi người đều bận rộn hôn sự của Thanh Miêu, không có ai để ý tới Điền thị, chẳng lẽ cô ta có việc gì luẩn quẩn trong lòng muốn tự sát?
Cặp đôi đoán tới đoán lui, Quế Hoa đột nhiên tới, tiến lên dập đầu hành lễ.
Lâm Y ngạc nhiên hỏi. “Ngươi không đi chăm sóc Tam thiếu phu nhân, ra viện sau làm chi?”.
Quế Hoa nhìn chung quanh một lúc, thấy bốn bề vắng lặng, mới nói. “Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ có việc bẩm báo”.
Lâm Y thấy nha hoàn thần thần bí bí, liền nhờ Trương Trọng Vi đóng cửa lại, để cô ta cẩn thận nói. Quế Hoa không cô phụ “kỳ vọng” của Lâm Y, kể hết từ Điền thị có tâm tư tái giá đến hẹn gặp riêng Thì Côn, còn nói. “Nô tỳ thấy quạt tròn kia khả nghi vô cùng, từ lúc bị Đại phu nhân thu mất, Tam thiếu phu nhân liền mất hồn mất vía. Ngày Thanh Miêu tỷ tỷ xuất giá, Tam thiếu phu nhân khóc suốt cả ngày, liên tục mấy hôm không màng ăn uống, ban nãy nô tỳ đi khuyên Tam thiếu phu nhân uống chút nước canh, phát hiện ra Tam thiếu phu nhân thắt cổ”.
Tìm gặp riêng Thì Côn đã là chuyện của nửa tháng trước, vì sao bây giờ Quế Hoa mới tới mật báo? Chắc là hôm nay thấy Điền thị thê lương, muốn lấy lòng Lâm Y, nhận chủ nhân khác tươi sáng hơn.
Lâm Y khẽ cười, nói Trương Trọng Vi vào trong buồn lấy ít tiền thưởng cho Quế Hoa, cảm ơn cô ta bẩm báo tình hình thực tế. Quế Hoa nắm tiền, đang vui sướng, chợt nghe Lâm Y hỏi. “Vòng bạc trên tay ngươi ở đâu mà có?”.
Trương Trọng Vi tròng mắt như bốc hoả, chen vào một câu. “Là để cảm ơn ngươi dẫn Tam thiếu phu nhân đi gặp Thì Côn đúng không?”.
Quế Hoa nghẹn đỏ mặt, không dám lên tiếng, cam chịu, lại biện bạch. “Nhị thiếu phu nhân nếu cho nô tỳ cho Tam thiếu phu nhân, vậy Tam thiếu phu nhân chính là chủ nhân của nô tỳ, chủ nhân có lệnh, nô tỳ dám không tuân?”.
Đúng vậy, tuy rằng Lâm Y mới là chủ mẫu đương gia, nhưng nói thật ra thì Quế Hoa là nha hoàn của Điền thị, nên nghe lời Điền thị. Lâm Y dù khinh thường hành vi của Điền thị, nhưng không thể không che giấu cho cô ta, mới quở trách Quế Hoa. “Nói bậy, Tam thiếu phu nhân trung trinh an tĩnh, lập chí thủ tiết, làm sao cư xử như vậy được? Nhất định là ngươi trộm vòng tay của Tam thiếu phu nhân, sợ bị trách phạt mới muốn tìm nhược điểm, gian dối chủ nhân, dụ chủ nhân đi tìm gặp đàn ông”.
Quế Hoa không ngờ được Lâm Y sẽ đổi thái độ, nhìn tiền thưởng trong tay, ngẩn ra.
Điền thị hẹn gặp Thì Côn dù không phải là chủ ý của Quế Hoa, nhưng cô ta cũng không thoát được liên quan, nha đầu kia đã học quy củ rồi mới tới nhà họ Trương, không có khả năng không biết quả phụ hẹn đàn ông có hậu quả gì, là ham tiền tài mới âm thầm trợ giúp Điền thị gây nên gièm pha như thế.
Trương Trọng Vi vô cùng để ý thể diện của nhà họ Trương, trừng mắt nhìn Quế Hoa, không một chút thương hại, lớn tiếng gọi người, muốn lôi cô ta ra ngoài đánh chết.
Lâm Y nhăn mày nói. “Trong nhà có bệnh nhân, em lại có bầu, không nên có cảnh máu me, hơn nữa truyền ra cũng không dễ nghe”.
Trương Trọng Vi hỏi. “Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ tha bổng cho nó?”.
Lâm Y gọi thím Dương vào, nói bà nhét giẻ vào miệng Quế Hoa, miễn cho la hét ồn ào, lại sai thím Dương đưa đến chỗ Dương thị, nói. “Tuy rằng ta đương gia, nhưng việc này hệ trọng, lại dính dáng tới Tam thiếu phu nhân, kính xin mẫu thân định đoạt thôi”.
Trương Trọng Vi đồng ý, đỡ Lâm Y cũng đi ra viện trước.
Dương thị thấy Quế Hoa miệng bị nhét giẻ, hai tay trói sau lưng, lại nhìn vợ chồng Trương Trọng Vi cũng đến, trong lòng liền mơ hồ hiểu được, cho người hầu lui ra, đóng cửa lại, chỉ để Lưu Hà hầu hạ.
Lâm Y thuật lại ban nãy Quế Hoa mật báo cho Dương thị nghe, lại bảo Lưu Hà rút giẻ ra khỏi miệng cô ta để đối chất. Dương thị nghe xong, nhìn Quế Hoa cười lạnh. “Nha đầu này định bán chủ cầu vinh đây mà. Ngươi tưởng chúng ta đều ngu si hết ư?”.
Lâm Y nói. “Nha hoàn xúi giục chủ nhân không thể giữ lại, nhưng em dâu đang bệnh trên giường, con không thể xử phạt nha hoàn của cô ấy”.
Dương thị nói. “Con mới là người đương gia, phạt nó còn được huống hồ là phạt nha hoàn của nó”.
Lâm Y nhận ra giọng nói của Dương thị tỏ ra khinh hèn, không biết là vì Điền thị tơ tưởng Thì Côn hay vì cô ta tự tìm cái chết, vội nói. “Vậy con tìm người môi giới bán đi, nha hoàn cũng là tiền mà”.
Dương thị lại chậm rãi lắc đầu, trừng nhìn Quế Hoa một lúc, nói. “Con cứ tìm người môi giới đi, nha đầu kia sáng mai sẽ đưa lại cho con”.
Lâm Y không hiểu, nhưng Dương thị đã có phân phó, nàng liền nghe theo, phái thím Dương đi nhắn người môi giới chuẩn bị ngày mai đến lĩnh người, tiện đường dẫn theo các tiểu nha đầu khác đến, bổ sung chỗ trống của Thanh Miêu và Quế Hoa.
Buổi tối, viện trước truyền tin tức rằng Điền thị vẫn còn thở, Dương thị không quá để bụng, cũng không biết có qua xem hay không.
Ngày hôm sau, Dương thị đưa Quế Hoa tới, người đã câm không còn nói được nữa, Lâm Y thế mới hiểu Dương thị giữ cô ta lại một đêm chính là để cho uống thuốc câm. Thủ đoạn này tuy độc ác nhưng cũng là Quế Hoa tự tìm, lúc trước cô ta dẫn Điền thị đi gặp Thì Côn nên tự đoán được sẽ có kết cục này.
Trương Trọng Vi cũng cho rằng Dương thị xử lý thích đáng, cho uống thuốc câm liền miễn mai này bán đi Quế Hoa hồ ngôn loạn ngữ, bại hoại tên tuổi nhà họ Trương, ảnh hưởng đến đường làm quan của chàng.
Người môi giới tới nhà họ Trương lĩnh người, lại dẫn theo mấy tiểu nha hoàn khác, ước chừng mười một mười hai tuổi, Lâm Y ngại quá nhỏ, liền dặn ngày khác có lớn hơn một chút lại dẫn tới.
Trong nhà thiếu đi hai nha hoàn, rõ ràng không đủ để sai sử, Lâm Y đành phải thuê tạm hai tức phụ làm việc nặng, một người phụ trách vẩy nước quét nhà, một người phụ trách giặt quần áo.
Cứ thế qua hai ba ngày, Điền thị vẫn không có tiến triển, Dương thị liền thương lượng với Lâm Y, muốn đưa cô ta vào am ni cô dưỡng bệnh, miễn cho trong nhà không khí u ám. Không ngờ tin tức truyền ra chưa đầy ba ngày, chưa tìm được am ni cô, Điền thị đã chậm rãi khỏi bệnh.
Dương thị thấy Điền thị khoẻ lại, tức giận không nhẹ, hẳn là sợ am ni cô kham khổ mới chịu khoẻ lại, lúc trước đòi sống đòi chết chỉ là để người khác nhìn mà thôi.
Điền thị tỉnh dậy, phát hiện không thấy Quế Hoa đâu, gấp gáp hỏi Tiểu Khấu tử đến đưa cơm lý do là gì, Tiểu Khấu tử trả lời. “Tam thiếu phu nhân mất vòng tay mà cũng không biết? Nha đầu kia trộm trang sức của Tam thiếu phu nhân, bị Nhị thiếu phu nhân biết được, bẩm báo Đại phu nhân xong, gọi người môi giới đến bán đi rồi”.
Vòng tay? Điền thị nghĩ, càng nghĩ càng sợ, chẳng lẽ chuyện cô ta gặp riêng Thì Côn đã bị phát hiện? Nhưng chuyện này không có ai khác biết, làm sao Lâm Y tra được đến chỗ Quế Hoa? Cô ta làm sao biết là chính Quế Hoa muốn đổi chủ, tự tiết lộ ra, cũng không biết cô ta là thông minh bị thông minh lầm, hay bên ngoài khôn lanh bên trong ngu dốt.
Điền thị càng nghĩ càng sợ hãi hơn, khó trách đã mấy ngày cô ta nằm trên giường bệnh mà Dương thị vẫn không quan tâm, hẳn là muốn cô ta chết luôn đi.
Tiểu Khấu tử thấy cô ta chậm chạp không đụng đũa, mất kiên nhẫn, thúc giục. “Tam thiếu phu nhân nay đã không được người ta ưa nữa, không nhận ra Lưu Vân hay mọi người đều không muốn đưa cơm tới đây hay sao? Chỉ có tôi đáng thương Tam thiếu phu nhân mới tới, không mau ăn đi, chậm trễ công việc của tôi, lần tới tôi không đến nữa”.
Điền thị nay bốn bề là địch, không dám cứng đầu, vội vàng cầm đũa lùa mấy ngụm cơm liền nói đã no. Tiểu Khấu tử thu dọn bát đũa bưng đi, Điền thị lại ngăn lại, hỏi. “Bây giờ Nhị thiếu phu nhân đang ở đâu?”.
Tiểu Khấu tử được Dương thị dạy dỗ, không phải Quế Hoa, nói. “Một nha hoàn như tôi làm sao đoán biết hành tung chủ nhân”. Nói xong bưng khay bước đi.
Điền thị mờ mịt bất lực, ngơ ngác ngồi trong chốc lát, quyết định chủ động đi tìm Lâm Y, quanh co lòng vòng hỏi chuyện Quế Hoa, xem tiếng gió thế nào, cũng tưởng tượng được Dương thị muốn xử lý cô ta ra làm sao. Quyết định xong, cô ta thói quen sờ lên đầu giường tìm cây quạt, nhưng chẳng có gì ở đó, nhất thời tan nát cõi lòng, chảy hai hàng nước mắt.
Điền thị lau lệ, đẩy cửa sổ ra, nhìn bên ngoài một lúc, thấy Dương thị không ở đại sảnh, cửa sổ phòng ngủ cũng đóng, hẳn là không có ở nhà, liền vén váy đi ra ngoài, thẳng ra sân sau.
Lúc này, Lâm Y đang ngồi trong viện chọn người, nha đầu lớn nhỏ đứng thành một hàng. Thím Dương và người môi giới đều cúi đầu trước mặt nàng. Điền thị rón rén đi qua, hành lễ, gọi tiếng “Nhị tẩu”.
Lâm Y ngẩng đầu, nhìn thất vệt dây trên cổ cô ta, hoảng sợ, chợt nhận ra là Điền thị, ngạc nhiên hỏi. “Em dâu không ở trong phòng dưỡng bệnh, đi ra làm chi, cẩn thận trúng gió bệnh nặng hơn”. Nói xong chưa đợi Điền thị mở miệng, lập tức sai thím Dương dẫn cô ta về.
Lâm Y đối đãi Điền thị luôn luôn khách khí, chưa bao giờ không nể mặt như vậy, Điền thị ngây người, tuỳ ý thím Dương kéo tay lôi ra ngoài. Cô ta làm sao biết, vì cô ta có suy nghĩ ám hại Thanh Miêu, Lâm Y rất hận cô ta, cũng may cô ta thất bại, bây giờ nàng chỉ hận không thể đuổi cô ta đi cho khuất mắt.
Điền thị bị cứng rắn lôi đi mấy bước, phục hồi tinh thần lại, dùng sức giãy dụa, quay đầu hét lên. “Nhị tẩu, chị bán nha hoàn của em, cũng phải cho em mua một đứa mới chứ”.
Lâm Y muốn quả quyết cự tuyệt yêu cầu của cô ta, nhưng cả người môi giới và nha đầu đều ở trước mặt, nàng không muốn truyền ra ngoài tin đồn chị em dâu bất hoà, đành phải nói thím Dương đỡ Điền thị quay lại, nâng ghế cho cô ta ngồi.
Điền thị chỉ muốn lén nói chuyện với Lâm Y, không phải muốn mua nha hoàn, vì thế coi như im lặng, mặc kệ Lâm Y hỏi gì đều gật đầu tán thưởng.
Lâm Y nhìn cô ta liền nổi nóng, nổi cáu bẳn, cô ta khen ai đều đuổi hết, tuỳ hứng như thế một phen, không chọn được nha hoàn nào. Người môi giới đã gặp quá nhiều khách hàng soi mói, không thấy gì lạ lùng, chỉ dẫn các nha đầu lui ra, xưng ngày khác lại tới.
Người môi giới rời đi, Điền thị rốt cuộc cũng đợi được cơ hội ở riêng với Lâm Y, vội nói. “Nhị tẩu, cho người hầu lui đi, em có chuyện cần nói”.