Lâm Y đã biết suy nghĩ của Trương Trọng Vi, không sợ, đẩy chàng một phen, thúc giục chàng ra ngoài gặp Phương thị, tiện thể vấn an dùm mình.
Trương Trọng Vi ra cửa viện, nhìn thấy Phương thị đang lo lắng đi qua đi lại như con thoi, hành lễ thỉnh an bà ta. Phương thị nói rõ ý định, bảo chàng đến trước mặt Trương Lương cầu xin dùm mình, xưng rằng một mình ở Đông Kinh quá mức đau khổ, hy vọng có thể đoàn tụ với người nhà.
Trương Trọng Vi miệng thì đồng ý, nhưng nói thêm. “Cháu nhất định sẽ nói với thúc thúc chuyện này, nhưng thúc thúc có đồng ý hay không, cháu không dám cam đoan”.
Phương thị rất tin tưởng chàng, nói. “Thúc thúc đang ở ké nhà cháu, đương nhiên phải nể mặt rồi”.
Cách một ngày sau, trong bữa cơm, Trương Trọng Vi thuận tiện nhắc Trương Lương về việc này, Trương Lương vừa thuê nhà mới, sắp sửa chuyển qua, không buồn ngẩng đầu lên nói. “Không thuê phòng trống cho bà ta ở”.
Qua mấy ngày, thím Nhâm thay mặt Phương thị đến hỏi thăm tin tức, Trương Trọng Vi thuật lại thái độ của Trương Lương, cũng nói cho hay Trương Lương và Trương Bá Lâm cùng mọi người đã thuê nhà mới chuyển đi rồi, về sau muốn tìm bọn họ thì đừng tới nhà Đại phòng nữa.
Trương Trọng Vi trước nay luôn có hiếu với Phương thị, thế mà nay cũng không hoan nghênh bà ta nữa, là ra làm sao? Thím Nhâm ngẩn người, cực không tình nguyện quay về. Bà ta làm sao hiểu được, Trương Trọng Vi bây giờ ghét nhất là nạp thiếp, tự chàng đã nghiệm ra chân lý thiếp thất khiến gia đình không yên, không phải Lâm Y bắt buộc chàng. Phương thị không nghe chàng khuyên, nhất định muốn nhét người vào phòng chàng, trong mắt chàng chính là muốn phá hư cuộc sống tốt đẹp chàng đang có, chàng nghĩ vậy cũng chẳng oan uổng cho bà già Phương thị là bao, chính bà ta muốn thế còn gì?
Đông Kinh, Phương thị nghe thím Dương hồi bẩm, cảm thấy tuyệt vọng. “Chẳng lẽ muốn ta đi cầu Đại phu nhân?”.
Dương thị luôn chướng mắt Phương thị, sao chịu giúp bà ta? Thím Nhâm cảm thấy đường này không lối vào, vì thế khuyên Phương thị. “Đại phu nhân ước gì Nhị phu nhân khốn khổ đâu, vỗ tay vui sướng còn không kịp, sao chịu giúp phu nhân? Còn chẳng bằng tự mình tính cách khác”.
Phương thị bây giờ không có chủ ý nào, nghe thím Nhâm nói xong, giống như bắt được khúc gỗ khi sắp chết đuối, vội hỏi. “Bà có cách gì khác?”.
Thím Nhâm không trả lời bà ta, mà hỏi câu khác. “Nhị phu nhân, theo phu nhân thấy, nếu Đại thiếu gia cầu xin Nhị lão gia cho phu nhân thì có bao nhiêu phần thắng?”.
Phương thị cẩn thận suy xét, nói. “Khẳng định có tám chín phần mười sẽ thành, ít nhất có trọng lượng hơn lời nói của Trọng Vi, dù sao hiện giờ bọn họ đã không ở Đại phòng nữa, mà Nhị lão gia phải dựa vào học quán của Bá Lâm, sao dám phất mặt mũi của nó?”. Bà ta nói xong, lại than. “Nhưng mà thái độ của Bá Lâm bà biết rồi, nó không chịu đi đâu”.
Thím Nhâm cười. “Có một người có thể nói động được Đại thiếu gia”.
Phương thị sửng sốt, bình tĩnh lại, buồn bực nói. “Ý bà là Lí thị? Bá Lâm giống hệt em nó, đều là có vợ liền quên mẹ”.
Thím Nhâm gật đầu. “Đúng là cô ta, nếu cô ta giúp khuyên Đại thiếu gia thay cho phu nhân, Đại thiếu gia nhất định đồng ý”.
Phương thị nói. “Lúc trước Bá Lâm ngồi tù, là ta mở miệng đuổi cô ta đi, cô ta hận ta lắm, sao chịu giúp ta?”.
Thím Nhâm cười. “Tuỳ tiện đến đương nhiên sẽ không giúp, chi bằng khiến cô ta thiếu chúng ta một lần, vậy mới có cơ sở”.
Trong lòng Phương thị dâng lên hy vọng, vội nói. “Thiếu gì, mau nói ra”.
Thím Nhâm hỏi tiếp. “Lúc trước Lí thị rời khỏi nhà có cam tâm tình nguyện không?”.
Phương thị khẳng định. “Đương nhiên là không, cô ta là gái đã có một đời chồng, lại có con nhỏ, nếu không có tiền tài trong tay thì sống sao được?”.
Thím Nhâm vui vẻ cười rộ lên. “Một khi đã như vậy, sao Nhị phu nhân không làm bà mối, tác hợp cô ta và Đại thiếu gia lại?”.
Đầu tiên là Phương thị phẫn nộ, lúc trước Lí Thư vào cửa, bà ta đã không đồng ý rồi, cho rằng con gái nhà quan lớn không dễ cầm nắm, hiện giờ khó khăn đuổi đi được, lại muốn đón về lại? Nhưng sau đó cẩn thận cân nhắc, Lí Giản Phu nay đã rơi đài, hiện giờ nhà mẹ đẻ Lí Thư còn chẳng bằng bà ta, cho dù đón về đi nữa, thần khí cũng chẳng được như xưa, muốn tròn hay méo còn không phải tuỳ ý mẹ chồng là bà ta?
Bà ta thở ra một hơi, chậm rãi quyết tâm, trên mặt cũng tràn ra nụ cười, khen thím Nhâm.“Chủ ý không tồi”.
Thím Nhâm thấy sự tình có hy vọng, cũng cao hứng lắm, dặn dò Phương thị thêm. “Nhị phu nhân, việc này không thể nóng vội, trước đừng nhắc gì về chuyện của phu nhân, chờ Lí thị vào cửa lần nữa, cảm kích phu nhân hết lòng, mới nhắc tới”.
Phương thị không đồng ý, sợ Lí Thư vong ân phụ nghĩa, vào cửa rồi sẽ phủi tay bà ta, thím Nhâm vụng trộm liếc trắng bà ta một cái, nghĩ bụng, thường nghe đàn ông nhà họ Trương đọc sách có câu “Lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử”, quả nhiên không sai, Phương thị chính là người như vậy, nghĩ ai cũng như bà ta.
Lời này thím Nhâm không dám nói ra, đành phải nhẫn nại giảng đạo lý cho Phương thị.“Nhị phu nhân, Đại thiếu phu nhân rất mạnh mẽ, nếu Đại thiếu phu nhân biết người khác có mục đích mới tiếp cận mình, sẽ không chịu đâu. Cô ta đã không chịu, phu nhân biết tìm ai giúp phu nhân đây?”.
Khuyên can mãi, rốt cuộc khiến Phương thị nghe lọt tai, đồng ý tác hợp Lí Thư và Trương Bá Lâm trước, lại lo chuyện cầu xin sau.
Thím Nhâm cho rằng đàn ông nhà họ Trương đều là chịu mềm không chịu cứng, nếu muốn đạt được mục đích phải dùng tình cảm đá động. Ngày hôm sau thím Nhâm dậy thật sớm, ra tửu lâu nhà họ La mượn cối xay về xay một đống bột gạo nếp, chưng bánh, để Phương thị thừa dịp nóng mang tới cho Trương Bá Lâm, dọc đường lại mớm ít câu thương cảm cho bà ta nói.
Phương thị tới học quán tìm được Trương Bá Lâm, đưa bánh hấp nóng hổi cho anh ta, lại sờ mặt anh ta, nói. “Lúc trước gặp đã thấy con gầy, hôm nay cố tình dậy sớm làm ít bánh hấp, mau cầm vào đi, thừa dịp nóng hai cha con ăn cho ngon miệng”.
Trương Bá Lâm thật sự nghĩ bà ta cố ý đến đưa bánh, cảm động rơm rớm nước mắt, mang vào nhà xong lập tức quay ra, mời Phương thị vào một gian phòng nghỉ, châm trà cho bà ta uống.
Phương thị thấy con chịu ngồi xuống nói chuyện với mình, kinh hỉ dị thường, thầm khen thím Nhâm quả nhiên cao minh. Bà ta nhận chén trà Trương Bá Lâm đưa, cũng không uống, chỉ nhìn anh ta. “Con của mẹ, nhìn con gầy yếu, xem ra thiếp thất không thể trông cậy vào, thiếu vợ cả ở bên đúng là không được”.
Trương Bá Lâm nghe xong, tưởng bà ta tới khuyên mình tục huyền cưới người khác, tâm thần trở nên căng chặt.
Nhưng Phương thị lại nói. “Lí thị tuy mạnh mẽ chút, nhưng liệu lý việc nhà đâu ra đó, hơn nữa còn sinh cho nhà họ Trương cháu đích tôn, mẹ không so đo với nó nữa, chi bằng con chọn ngày tốt, đón nó về đi”.
Chuyện người khác khuyên Trương Bá Lâm đón Lí Thư về không khiến bản thân anh ta kinh ngạc, dù sao vợ chồng Trương Trọng Vi đã nhiều lần khuyên anh ta như vậy, nhưng từ chính miệng Phương thị nói ra khiến anh ta chấn kinh quá mức, nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại.
Anh ta nhìn chằm chằm Phương thị, cứ cảm thấy câu sau còn có hai chữ “Nhưng mà…”. Anh ta đoán không sai, Phương thị không bao giờ làm chuyện gì không có mục đích, bà ta mà chấp nhận làm người tốt sao, chỉ là bà ta được thím Nhâm dặn dò, che giấu nguyên nhân đằng sau, bởi vậy Trương Bá Lâm đợi nửa ngày vẫn không nghe được phần cuối.
Trương Bá Lâm ăn năn hối lỗi, thuê phòng ốc là có ý muốn đón Lí Thư quay về, buồn rầu một nỗi không biết nói cho Trương Lương thế nào, giờ phút này thấy Phương thị có cùng tâm tư với mình, mừng rỡ như điên, vội nói. “Mẹ có tính toán như vậy, sao không nói cho cha biết?”.
Phương thị cười khổ. “Cha con hận mẹ lắm, sao chịu nghe mẹ nói?”.
Trương Bá Lâm thất vọng. “Con là vai con, càng không thể nói ra, xem ra cuộc đời này con và cô ấy đành hữu duyên vô phận rồi”.
Đang nói, có đệ tử tới thỉnh, Trương Bá Lâm liền cáo lỗi đi về phòng học.
Phương thị ra khỏi học quán, nghĩ đến đi một chuyến uổng công, tâm tình rất không xong, tát hết lửa giận lên người thím Nhâm. Thím Nhâm ấm ức, nói. “Đại thiếu gia đâu có nói không chịu, chỉ nói Nhị phu nhân đề cập với Nhị lão gia thôi, sao Nhị phu nhân không đồng ý?”.
Phương thị cả giận. “Nhị lão gia chịu nghe ta?”.
Thím Nhâm cãi lại. “Có nghe không nói sau chứ, Nhị phu nhân cứ như vậy, phá hỏng hết đường tiến tới của bản thân”.
Hai chủ tớ ai cũng cho là mình có lý, một đường cãi nhau về tới Đông Kinh.
Tâm tình Trương Bá Lâm không thể bình tĩnh nổi, ngay cả Phương thị cũng nhớ tới Lí Thư, chính mình còn chờ gì nữa đây? Hiện giờ nhà cũng thuê được rồi, tiền cũng kiếm được rồi, có thể nuôi gia đình, là thời cơ tốt đón Lí Thư quay về, nhưng anh ta chần chờ mãi, không biết mở miệng với Trương Lương thế nào.
Không phải anh ta ngượng ngùng, mà lúc trước đuổi Lí Thư đi, Trương Lương có một phần trách nhiệm, hiện giờ Trương Bá Lâm là con đề nghị đón Lí Thư về, chẳng phải đánh lên mặt lão cha mình ư? Vốn trông cậy vào Phương thị hỗ trợ, lại bị cự tuyệt, biết làm sao cho phải?
Buổi tối đệ tử tan học xong, anh ta không muốn về nhà, liền chia tay Trương Lương trước cửa học quán, một mình tới hậu nha quan phủ, muốn tìm Trương Trọng Vi uống chén rượu. Trương Trọng Vi đang ôm tiểu Ngọc Lan chơi đùa, thấy anh trai sầu khổ, vội hỏi nguyên do.
Trương Bá Lâm cười khổ thốt lên phiền muộn, nói với Trương Trọng Vi. “Nếu không cậu nói với cha dùm anh?”.
Trương Trọng Vi còn chưa trả lời, Lâm Y đã gạt bỏ. “Đàn ông các anh thật nghĩ đến phụ nữ yếu mềm không có cốt khí? Đại ca muốn đón Thư tỷ tỷ về, sao không hỏi xem người ta có muốn về hay không?”.
Trương Bá Lâm trợn tròn mắt, lại không thể không thừa nhận Lâm Y có lý, tính tình Lí Thư như thế nào anh ta biết rõ, nếu không hỏi ý kiến của cô, tuỳ tiện tới cửa đón, cô nhất định sẽ không về. Mấy tháng nay đủ loại nguyên nhân, xấu hổ, tự ti, anh ta chưa bao giờ đến gặp Lí Thư dù chỉ một lần, bảo cô không giận, chính anh ta cũng không tin.
Lâm Y nhìn Trương Bá Lâm vẻ mặt suy sụp, có chút không nỡ, dạy anh ta. “Nếu không biết tâm tư người ta thì nên nghĩ cách hỏi một câu”.
Trương Bá Lâm nghĩ tâm tư phụ nữ chỉ có phụ nữ thấu hiểu, vì vậy khiêm tốn thỉnh giáo nàng. “Tam nương chỉ điểm đi, Đại ca vô cùng cảm kích”.
Trương Trọng Vi cũng giúp đỡ khuyên. “Tác hợp nhân duyên chính là tích phúc”.
Lâm Y vốn nguyện ý hỗ trợ, hai người bọn họ nói xong, lập tức suy tư, nàng nhớ tới Lí Thư từng nhắc Trương Tuấn Minh, liền nói. “Em nhớ rõ sắp tới sinh nhật Tuấn Minh rồi, sao không lấy cớ này gửi thiệp mời Thư tỷ tỷ?”.
Trương Bá Lâm do dự nói. “Cô ấy đối đãi Tuấn Minh không hề tệ, nhưng dù sao cũng không phải con ruột, cô ấy có chịu nể mặt mà đến không?”.