Dương thị có chút chuyện muốn nói với Lâm Y, nhưng vừa thấy biểu hiện lạnh nhạt của nàng lại không nghĩ nói nữa, phất phất tay cho nàng đi xuống.
Lâm Y ngẩn ra, Dương thị đặc biệt gọi nàng tới chỉ để nói cho nàng biết thiếp của Trương Đống mang thai? Phần còn lại thì sao?
Trong khoảnh khắc nàng sững sờ, Dương thị thay đổi ý định trở lại, hỏi nàng. “Ta nhớ rõ khi con và Nhị lang thành thân, ta có cho con một phương thuốc, con còn nhớ không?”.
Phương thuốc kia còn đặt dưới đáy rương, tới bây giờ chưa phát huy công dụng lần nào. Lâm Y đáp. “Đương nhiên là nhớ rõ, vẫn ở chỗ con”.
Dương thị nhẹ giọng nói. “Đó là cho nữ uống, còn một phương thuốc nữa cho nam”.
Lâm Y nhất thời chưa hiểu, ngẫm nghĩ mới giật mình —- Dương thị sợ Trương Đống sinh con trai với thiếp, sao lại dám yên tâm lớn mật quay về Đông Kinh một mình? Chỉ sợ đã sớm cho Trương Đống uống thuốc tuyệt dục. Nếu thật là vậy, đứa nhỏ trong bụng thiếp thất kia là của ai?
Lúc này Lâm Y mới thật sự run rẩy kinh hãi, nhìn về phía Dương thị.
Dương thị đoán được nàng đã nghĩ tới đâu, gật đầu nhìn nàng, không biết đang hỏi nàng hay đang hỏi chính mình. “Phải làm sao?”.
Đoán đúng rồi sao? Lâm Y hít sâu một hơi, thốt ra một chữ. “Tra”.
Dương thị gật đầu, trên mặt hơi lộ vẻ vui mừng. “Con dâu nghĩ giống ta”.
Nếu phải tra, việc này không nên chậm trễ, Dương thị lập tức chọn nhân mã, từ Lưu Hà dẫn dắt lao tới Cù Châu, âm thầm dò la người thiếp kia rốt cuộc kết giao thân thiết với ai.
Nói thật, Lâm Y không ôm hy vọng Lưu Hà sẽ tra ra điều gì, khỏi nói đến có tìm được người đàn ông kia hay không, cho dù tìm được, chuyện liên quan đến mạng người, hắn sẽ dễ dàng thừa nhận sao? Người cổ đại không có kĩ thuật xét nghiệm DNA, chỉ cần không bắt được thông dâm tại giường, hắn nhất định sẽ một mực phủ nhận.
Dương thị dường như đã định liệu được trước, Lưu Hà vừa đi, bà liền bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị vào Đông Kinh ở cùng Trương Đống. Lâm Y thầm nghĩ, chẳng lẽ bà diệt cỏ tận gốc, vừa tìm kiếm kẻ gian díu vừa ngầm xuống tay trừ khử người thiếp đang mang thai kia? Nhưng ngay trước mặt Trương Đống mà làm vậy có quá lớn mật không?
Dương thị vẫn hồi kinh, Lâm Y còn nguyên tâm tình bất an tiễn bà ra cổng, cứ nhìn con đường dẫn đến Đông Kinh mãi, thật lâu không chịu trở về phòng.
Trương Trọng Vi vẫn cảm giác mấy ngày nay Lâm Y trở nên cực kỳ thần bí, cứ đóng cửa nói nhỏ với Dương thị hoài, bây giờ lại thẫn thờ nhữ vậy, nhịn không được lên tiếng hỏi.“Nương tử, đang êm đẹp, sao mẫu thân lại quay về Đông Kinh?”.
Lâm Y tưởng chàng nhận ra chuyện gì, đột nhiên giật bắn người, trấn định xuống mới miễn cưỡng cười. “Phụ thân ở Đông Kinh, chẳng lẽ vợ chồng không nên đoàn tụ sao?”.
Trương Trọng Vi làm quan mấy năm, thông minh rất nhiều, lập tức bác bỏ. “Nếu mẫu thân muốn đoàn tụ, lúc trước đã chẳng rời khỏi Cù Châu”.
Lâm Y tiếc nuối chàng quan nhân ngốc của mình ngày xưa, nói. “Hẳn là lâu ngày không gặp, tưởng niệm đi”.
Trương Trọng Vi vẫn không tin, tiếp tục bác bỏ. “Nếu đã tưởng niệm, lúc phụ thân mới đến Đông Kinh, sao mẫu thân không đi theo, lại chờ mấy ngày sau mới xuất phát?”.
Lâm Y không bịa được lý do nào nữa, chơi xấu. “Chính chàng hỏi mẫu thân đi, làm sao em biết”. Nói xong quăng tay áo về phòng.
Trương Trọng Vi đi theo nàng, vào trong phòng, cho người hầu lui, đóng cửa lại hỏi nàng.“Chúng ta vợ chồng nhiều năm em còn giấu ta? Tại sao Lưu Hà đột nhiên lại dẫn người đi Cù Châu?”.
Lý do Lưu Hà đi Cù Châu, Dương thị đã sớm chuẩn bị sẵn, xưng với bên ngoài rằng khi bà còn ở Cù Châu từng hứa nguyện trong miếu, cầu Bồ Tát phù hộ Trương Đống thăng quan, hiện giờ nguyện vọng đã thành sự thật, cố ý phái Lưu Hà về lễ tạ thần ý.
Giờ đây Lâm Y bị Trương Trọng Vi chất vấn, lôi lý do này ra, dù sao người là Dương thị phái đi, Trương Trọng Vi có hỏi cặn kẽ nàng sẽ chối không biết. Nhưng Trương Trọng Vi nghe xong, không nói gì, chỉ nhìn Lâm Y thật sâu không chớp mắt hồi lâu, sau đó xoay người đi ra ngoài. Chàng như vậy là đang giận, Lâm Y có chút thấp thỏm lo âu, nhưng không thể đuổi theo kể rõ chân tướng cho chàng được, dù sao Trương Đống không những là phụ thân trên danh nghĩa của chàng mà còn là bác ruột, quan trọng hơn, chính chàng cũng là một người đàn ông. Dù rằng người đàn ông ấy chân tâm không muốn nạp thiếp, cũng tuyệt đối không thể trông cậy vào anh ta có thể nhìn vấn đề ở góc độ của một người phụ nữ.
Mục đích thực sự Lưu Hà đi Cù Châu, Lâm Y có thể nói cho Trương Trọng Vi biết, cái nàng sợ sẽ bị truy hỏi chính là không có ai làm chứng, làm sao Dương thị dám kết luận chắc nịch rằng thiếp thất của Trương Đống mang thai ngoài giá thú?
Nếu Trương Trọng Vi thật sự truy hỏi điều đó, phương thuốc của Dương thị sẽ bại lộ, tiếp theo hẳn sẽ là Trương Trọng Vi giận tím mặt, thâm hận Dương thị chặt đứt hương khói của bá phụ chàng? Phân nửa khả năng còn có thể mật báo cho Trương Đống, khiến ông ta bỏ Dương thị.
Bình tĩnh xem xét, Lâm Y cũng không đồng ý cách làm của Dương thị, quá mức độc ác. Nhưng nàng cũng là phụ nữ, bất giác thương cảm cho Dương thị, dù sao Dương thị thật sự đối xử với nàng rất tốt, Trương Đống vô sinh đã là kết cục đã định, có một số việc giấu giếm cả đời thì hơn.
Lâm Y suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, đột nhiên nhớ ra phương thuốc Dương thị đưa, vì thế đứng dậy, kéo rương quần áo cũ dưới giường, mở ra, bắt đầu lật tìm. Càng lật càng hoảng, phương thuốc kia thế nhưng không thấy bóng dáng đâu!
Lâm Y lật tung lên, trong lòng loạn như tơ vò, trên trán đổ mồ hôi ướt đẫm. Đột nhiên Trương Trọng Vi quay lại, đứng tựa vào cửa, nói. “Đừng lật nữa, phương thuốc ở chỗ ta”.
Lâm Y cứng đờ toàn bộ người, ngồi bệt xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn chàng.
Trương Trọng Vi vẫn đứng ở cửa, không lại gần nàng, nói. “Không phải ta cố tình lục lọi, là ngày đó Ngọc Lan lật loạn váy áo của em, ta hảo tâm sắp xếp lại dùm nên mới thấy”.
Trong đầu Lâm Y là một mảnh hỗn độn, rốt cuộc hiểu được vì sao ban nãy Trương Trọng Vi nhìn mình im lặng. Nếu chàng đã tìm được phương thuốc, hẳn cũng biết dược hiệu là gì, nội tâm nhất định phi thường tức giận? Lâm Y một lòng chỉ lo lắng làm sao giấu giếm thay Dương thị, lại không đoán trước được người lâm vào khốn cảnh trước lại chính là nàng. Lâm Y biết không nói gì là không được, nàng không muốn bán đứng Dương thị, đành phải lãnh hết lên người mình. “Tính em luôn ghen tuông, có thứ này cũng không có gì lạ, may mà vẫn chưa có cơ hội phát huy tác dụng”.
Trương Trọng Vi nói, pha nhiều phần buồn bực. “Sự đã tới nước này em vẫn còn gạt ta”.
Lâm Y cẩn thận nghĩ khắp nơi, cũng không phát hiện lỗ hổng nằm ở đâu, ngạc nhiên nói.“Em có gạt chàng gì đâu?”.
Trương Trọng Vi cả giận. “Em không phải là người như thế, nếu ta thật sự nạp thiếp, chỉ sợ em đã sớm dứt áo đi rồi, không thèm quay đầu nữa chứ đừng nói, làm sao còn nhớ cho bọn họ uống thứ thuốc này?”.
Lâm Y sửng sốt, lập tức cảm động tràn đầy, nàng không ngờ Trương Trọng Vi lại hiểu nàng tới mức đó. Mắt nàng ngân ngấn nước, nghẹn ngào hỏi. “Chàng không trách em giữ phương thuốc như vậy?”.
Trương Trọng Vi thấy nàng khóc, trái tim đã mềm đi ba phần, hoà hoãn ngữ khí. “Dù sao ta cũng không nạp thiếp, em có giữ thuốc cấm dục hay không thì có gì khác nhau đâu?”.
Lâm Y nhào qua, đánh vào lòng chàng hai cái, sẵng giọng. “Vậy mà chàng còn làm mặt hung dữ với em”.
Trương Trọng Vi nghe vậy lại nổi nóng. “Chuyện vốn chẳng có gì, em lại đi gạt ta, em đặt ta ở chỗ nào trong lòng em?”. Lại nói nhỏ. “Phương thuốc là mẫu thân đưa cho em?”.
Lâm Y thấy không gạt được chàng, đành phải gật đầu.
Trương Trọng Vi lại hỏi. “Chuyện hai người giấu ta cũng có liên quan đến phương thuốc đúng không?”.
Lâm Y lại cứng đờ người, năn nỉ. “Trọng Vi, chàng đừng hỏi, em mà nói sẽ thành người bất tín nghĩa. Dù sao việc này không liên can đến chúng ta, coi như không biết đi”.
Trương Trọng Vi là người đọc sách, theo quan điểm của chàng, hành vi bội bạc chữ tín rất nghiêm trọng, vì thế chàng ngẫm nghĩ, còn thật sự nói. “Không liên can đến chúng ta thật hả?”.
Lâm Y cũng ngẫm nghĩ, chỉ vào chàng, lại chỉ vào mình. “Không liên can đến chàng, không liên quan đến em, càng không liên quan đến con gái chúng ta”.
Thật ra Dương thị động thủ trên người Trương Đống, Trương Trọng Vi đã đoán được mấy phần, lúc trước người ngờ vực vì sao Trương Đống lại đơn bạc đường con cái như vậy chính là chàng, cũng là chàng nói cho Lâm Y biết. Chàng nghĩ trái nghĩ phải, cảm thấy chỉ chăm lo cho ba người nhà mình thật sự có chút ích kỉ, nhưng lương tâm giao chiến mấy hiệp xong, vẫn gật đầu, nói. “Nếu không liên quan đến chúng ta, em đừng liên luỵ vào, cẩn thận lửa cháy lan qua thân”.
Lâm Y đốt nến, thiêu phương thuốc kia thành tro bụi, vỗ tay. “Em không dây vào, em không biết gì hết”.
Trương Trọng Vi ôm chầm nàng, ghé vào bên tai thủ thỉ. “Về sau có việc không được giấu ta”.
Lâm Y mạnh mẽ gật, cũng ôm chàng gắt gao. Hai người trải qua chuyện phương thuốc, tâm ý lại trở nên minh bạch, thân thiết ngọt ngào hơn nhiều, suốt ngày dính cùng một chỗ, cứ như thuở mới thành thân, khiến người hầu bên dưới cũng cười trộm.
Chớp mắt hai tháng trôi qua, Đông Kinh gió êm sóng lặng khiến Lâm Y gần như quên mất chuyện thiếp thất kia, thẳng đến lúc Lưu Hà quay về, dẫn theo một người đàn ông lạ mặt, nàng mới bừng tỉnh, cùng Trương Trọng Vi chạy vào kinh. Nàng không phải đến tham gia, chỉ đơn thuần lo lắng Dương thị, không muốn bà bị tổn thương.
Lúc trước Lâm Y đã dự liệu đúng, kẻ thông dâm dễ bắt, nhưng muốn hắn thừa nhận khó vô cùng, người nọ nhìn thấy Trương Đống, quỳ xuống kêu oan, xưng rằng mình là biểu huynh của thiếp thất kia, Dương thị lại vu hãm bọn họ tư thông, mong Trương Đống làm chủ trả lại trong sạch cho bọn họ.
Làm gì có người đàn ông nào chấp nhận bị cắm sừng trên đầu, Trương Đống hận Dương thị nhiều chuyện, trừng mắt hung hăng liếc qua bà. Dương thị không chút hoang mang, vỗ vỗ tay, người trong phòng bước ra xếp một hàng, theo thứ tự là nha hoàn hầu hạ bên người thiếp thất kia, gã sai vặt canh cổng ngoài và bà tử giữ cửa hậu viện ở Cù Châu.
Cuối cùng nha hoàn kia kể lại sự tình một lần, xưng rằng biểu huynh của người thiếp, vì không cho người ta nói ra nói vào, mỗi lần đều quang minh chính đại lấy cớ nghênh ngang đi vào cổng chính, đương nhiên trước đó đã hối lộ canh cổng trong ngoài rồi. Nha hoàn hầu cận thiếp thất nói ra, người ta đương nhiên tin phục, mặt của Trương Đống nháy mắt liền tái đi.
Lâm Y nhìn Dương thị đứng vững như bàn thạch, bội phục tự đáy lòng, thì ra bà đặc biệt chạy vào Đông Kinh ở hơn hai tháng không phải vì muốn xuống tay với người thiếp kia, mà để những người xung quanh cô ta khai thật, dù thông qua ép buộc hay dụ dỗ thì đã chẳng còn quan trọng nữa.
Trương Trọng Vi nhìn màn này, tảng đá trong lòng biến mất, thì ra Lâm Y và Dương thị giấu chàng một cọc dèm pha, chuyện như vậy khỏi biết cũng được.
Trương Đống nổi trận lôi đình, đến mức không biết phản ứng như thế nào, hô gọi người hầu lôi thiếp thất và biểu huynh của cô ta ra đánh chết.