Phương thị đứng ở cửa, ánh mắt quét vào trong mấy lần, chỉ thấy gia cụ đặt vừa khéo, bà ta tức đến khó thở, bắt đầu ăn nói hàm hồ. “Cô làm sao có tiền mua những thứ này, hay là ăn cắp tiền của nhà họ Trương mà ra”.
Dù bà ta chưa ngồi xuống, Lâm Y vẫn giữ đúng lễ tiết, rót một chén trà nhỏ đẩy ra trước mặt bà ta, cười. “Nhị phu nhân đúng là quý nhân hay quên, tôi khâu hài, kết nút thắt kiếm tiền, có mấy trăm đồng đang được Nhị phu nhân giữ hộ, không biết Nhị phu nhân khi nào trả tôi?”.
Phương thị ngực phập phồng kịch liệt, định tìm từ để mắng nàng, nhưng quả thật lúc đến lục soát bà ta có lấy cớ đó nên không phản bác được. Nói không xong, hành động thay, bà ta đưa tay hất chén trà Lâm Y bưng, tức giận ra cửa. Lâm Y nhìn chén trà lăn quay trên mặt sàn, lăn về phía chân bàn đánh cái cộc, miệng chén mẻ một miếng, nàng vội vàng đuổi theo ra cửa, hướng về phía Phương thị kêu lên. “Nhị phu nhân, chén trà do phu nhân tự làm vỡ, tôi không đền tiền đâu”.
Nàng nhìn Phương thị trượt chân lảo đảo, đè nửa người qua thím Nhâm đỡ, đột nhiên tâm tình tốt vô cùng, quay đầu thấy thím Dương tròn mắt há hốc miệng, do dự nói. “Cháu hẹp hòi quá phải không?”.
Thím Dương phục hồi tinh thần, lại đột nhiên vỗ đùi khen. “Phải vậy mới tốt, cháu cũng không phải người hầu, tội gì hạ thấp bản thân nịnh nọt bà ta”.
Lâm Y cười, xách nước lau bàn ghế, nàng thầm nghĩ : sau này mình tay làm hàm nhai, không bao giờ nhìn sắc mặt ai nữa. Nàng ngâm nga cười khẽ, bàn tay lưu loát lau đến khi cái ghế sáng bóng mới dừng lại, trở rương tìm váy cũ của Trương Bát nương, sửa lại thành bức màn treo lên.
Buổi tối, Lâm Y đang lo trên giường không có đệm chăn, thím Dương đưa đến một bộ còn mới phân nửa, nói. “Không phải mới hoàn toàn, nhưng mấy ngày trước đây thím có tháo giặt rồi, đừng ghét bỏ”.
Lâm Y vội tạ ơn. “Sao có thể, cháu đang lo buổi tối phải nằm ván gỗ không”.
Thím Dương giúp đỡ nàng trải giường. “Ngày mai thím mang đệm cỏ đến cho, ngủ êm hơn”.
Lâm Y cúi người cười. “Cũng may có thím Dương”. Xong việc, nàng kéo bà ngồi xuống, hỏi. “Nhị phu nhân có phạt Trọng Vi không? Nếu vì cháu mà anh bị phạt làm sao cháu không lo đây”.
Ánh mắt thím Dương lóe lên, quay đầu nhìn nhìn bên ngoài, đứng dậy nói. “Trời tối đen, thím về phòng ngủ”.
Lâm Y giữ chặt bà. “Lúc thím tới trời đã tối rồi, đừng giấu cháu, rốt cuộc làm sao vậy?”.
Thím Dương bị nàng kéo không thể nhích người, đành phải ngồi xuống, giận dữ nói. “Ban ngày Nhị phu nhân định phạt Nhị thiếu gia, bị Đại phu nhân thấy cản lại, lúc thím sang chỗ cháu, nhìn thấy bà ta lại đi phía phòng ngủ Nhị thiếu gia, cũng không biết phải làm gì”.
Lâm Y nghe vậy, vội đẩy bà. “Thím không phải vú nuôi của anh sao? Mau đi cứu anh”.
Thím Dương ngạc nhiên. “Cháu muốn thím đi, sao bản thân không đi?”.
Lâm Y thầm nghĩ, nàng không muốn gả vào nhà họ Trương, đi chọc người ta hiểu lầm làm chi? Thím Dương mơ hồ đoán ra tâm tư nàng, tiện thể nói. “Đâu phải thím không muốn đi, nhưng mẹ dạy con là chuyện bình thường ở đời, ai ngăn đón cho được?”.
Lâm Y vẫn đẩy bà, nói. “Thím trốn đi xem một cái, nếu mắng vài câu đánh vài cái thì thôi, nếu nhìn không xong phải đi thông báo Đại phu nhân”.
Thím Dương thầm nghĩ lúc trước Dương thị ngăn Phương thị chẳng qua là tiện đường, đâu phải đặc biệt rảnh rỗi mà quan tâm đến. Dù bà nghĩ vậy, nhưng rốt cuộc vẫn không yên lòng Trương Trọng Vi, theo lời Lâm Y, thừa dịp trời tối núp ngoài cửa sổ phòng Trương Trọng Vi, thấm nước miếng ngón tay chọt một lỗ hổng trên cửa sổ, nhìn trộm bên trong.
Phòng trong, Phương thị ngồi ngay ngắn cạnh bàn, thím Nhâm túc trực bên cạnh, Trương Trọng Vi quỳ dưới đất, đang phân trần. “Nếu là hàng xóm cách vách gặp nạn còn phải đi giúp đỡ một hồi, con chỉ khiêng hộ Tam nương tử mấy món gia cụ, thật sự không coi là quá mức”.
Phương thị giống như bị chọc tức, không để ý hình tượng vỗ cái bàn, cả giận nói. “Nó là gì của anh? Vì nó mà anh cãi lại mẹ của mình?”.
Trương Trọng Vi hơi ngước lên nhìn bà ta một cái, lại lập tức cúi xuống, giọng nói pha chút ngại ngùng. “Nàng… Nàng là… của con… Hôn ước…”.
Lời nói vụn vỡ, Phương thị lại nghe hiểu được, chỉ vào chàng, quay phía thím Nhâm. “Nhìn đứa con bất hiếu này xem, rõ hiểu ta không nhìn trúng Lâm Tam nương mà vẫn nhắc đến hôn ước, nhìn đi, sớm mai ta báo cho Nhị lão gia, hủy hôn ước”.
Thím Nhâm cười. “Nhị phu nhân không nên tức giận, phu nhân ngẫm lại xem, việc này Nhị lão gia đương nhiên có cùng ý tưởng với phu nhân, sao phải lo lắng?”.
Phương thị đại khái nghĩ đến thái độ của Trương Lương đối với Lâm Y, khóe miệng mang cười gật gật đầu.
Trương Trọng Vi nghe vậy hoảng hốt, ngẩng đầu nói. “Mẹ nói sai rồi, nếu con hủy hôn mới là bất hiếu”.
Phương thị lại vỗ bàn tiếp, mắng. “Nói bậy”.
Trương Trọng Vi biện hộ. “Hôn ước là bà nội lúc còn sống đã đặt ra, nếu con từ hôn, ngỗ nghịch ý bà nội, đó không phải bất hiếu thì là gì?”.
Thím Dương nhìn đến đó, trái tim nhảy lên thật cao, thầm nghĩ : đứa nhỏ hồ đồ này, giáp mặt chống đối Phương thị làm chi, bà ta không làm gì được Lâm Y, chẳng lẽ không làm gì được con trai chính mình?
Quả nhiên, Phương thị giận không thể át. “Anh đang chỉ trích tôi bất hiếu với lão phu nhân?”.
Thím Dương nói thầm. “Bà bất hiếu với lão thái gia, cả thôn đều biết, còn sợ bất hiếu thêm một người?”.
Phương thị không nghe được, vẫn giận Trương Trọng Vi, phạt chàng quỳ gối trên sàn một đêm, nghĩ cho thông suốt, sáng mai lại đi thỉnh tội. Thím Dương nóng nảy, mặc dù mới đầu thu nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, quỳ suốt cả đêm trên sàn lạnh buốt thế này mai thể nào cũng sinh bệnh, hơn nữa hai đầu gối chưa chắc chịu nổi. Bà không kịp chạy đi báo Lâm Y, trước chạy đến phòng Dương thị, cầu xin. “Đại phu nhân, Nhị phu nhân phải phạt Nhị thiếu gia quỳ một đêm, làm sao được?”.
Dương thị tâm phiền ý loạn vì Trương Tam lang, không chịu quản chuyện con người khác, nhắm mắt nằm trên trường kỷ. “Ban ngày đã cản một hồi, hết sức, giờ đây bất lực thôi”.
Thím Dương khổ cầu vài câu, Dương thị thủy chung không mở miệng, bất đắc dĩ, thím Dương phải đi tìm Lâm Y xin chủ ý. Lâm Y nghe bà nói xong, buồn cười. “Lần trước là đánh thước, bây giờ là phạt quỳ, quả thật cũng thay đổi đa dạng”.
Thím Dương trào phúng cười. “Đó là bà ta mới bị đập cho sưng đầu, không có khí lực đánh”. Bà vội một hồi, thấy Lâm Y không thèm để bụng, la lên. “Cháu không nghĩ kế cứu Nhị thiếu gia?”.
Lâm Y ngạc nhiên nói. “Đây còn muốn người ta cứu sao? Đâu có ai theo dõi anh chứ, ban đêm ngủ một giấc, sáng mai lại quỳ, không phải giống nhau?”.
Thím Dương giậm chân. “Tam nương không phải không biết, nhà chúng ta, Đại thiếu gia cứng đầu nhất, Nhị thiếu gia thành thật nhất, Nhị phu nhân bắt thiếu gia quỳ một đêm, tuyệt đối thiếu gia sẽ quỳ đến canh ba”.
Lâm Y im lặng, giận dữ. “Đêm hôm khuya khoắc còn có biện pháp gì, nếu phải đi cầu xin, thím cứ đi cầu hai vị lão gia, nếu cầu không được thì mặc cho Nhị thiếu gia quỳ”. Nói xong oán thầm không thôi, Trương Trọng Vi này cũng thành thật quá, thật là… ngu hiếu.
Thím Dương chạy đi, định đến cầu Trương Lương trước, sực nhớ ra ông ta tán thành việc từ hôn, làm sao cứu Trương Trọng Vi, vì thế đổi hướng đi phòng Trương Tam lang tìm Trương Đống. Trương Đống nghe bà nói, còn đang do dự, Trương Tam lang thều thào. “Ban đêm lạnh lẽo, tội gì trong nhà thêm một người bệnh”.
Trương Đống nghe giọng con suy yếu, trong lòng đau xót, liền đồng ý. Đêm đã khuya, ông này không thể trực tiếp đi tìm Phương thị, gọi Trương Lương ra giảng giải, Trương Lương từ trước đến nay đối với lời huynh trưởng nói chỉ có nghe theo, hỏi cũng không hỏi, liền sai thím Nhâm gọi Trương Trọng Vi đứng lên.
Thím Dương theo đuôi thím Nhâm, chính mắt nhìn thấy Trương Trọng Vi đứng lên mới xem như thả lỏng tấm lòng, đi báo cho Lâm Y. Lâm Y thầm nói. “Một sự kiện đơn giản như vậy, đến lượt Nhị thiếu gia lại hóa phức tạp”.
Thím Dương lau mồ hôi trên trán, cười. “Thành thật tốt hơn dối trá nhiều”.
Lâm Y không cãi bà, dặn dò. “Sau này nếu Trọng Vi muốn giúp cháu, thím nên ngăn đón anh, bị Nhị phu nhân phạt đến phạt đi như vậy cũng giỡn chơi đâu”.
Thím Dương cũng là sợ Phương thị, vội gật đầu, đột nhiên nhớ tới chuyện bà nghe lén, kể nàng nghe Phương thị nói từ hôn.
Lâm Y cũng không lo lắng, cười nói. “Bà ta tức mới nói vậy, chưa mãn tang, Nhị lão gia sẽ không để bà ta sinh sự”.
Thím Dương vội la lên. “Tang kì nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, cháu mau sớm tính toán”.
Lâm Y thấy bà còn lo lắng hơn bản thân mình, vội an ủi. “Yên tâm, cháu đều có tính toán cả”.
Thím Dương biết nàng luôn luôn có chủ đích, nghe vậy thoáng yên tâm, đi ra ngoài.
Đối với việc hôn nhân này, từ lúc Lâm Y thành khách thuê nhà họ Trương, nàng đã nghĩ xong phải làm thế nào, nhưng trước tiên phải kiếm tiền đã. Trong lòng có mục tiêu, chuyện gì xảy ra cũng không ảnh hưởng đến tâm tình, nàng nằm trên giường ngủ thoải mái, ngày thứ hai đi vào thành tìm Đinh môi giới, căn cứ giá lúc trước đã thương lượng xong, mua mẫu đất một năm sản hai thạch của nhà Lí Tam. Nàng dù mượn danh nghĩa “bà cô”, nhưng trên khế đất vẫn viết tên “Lâm Y”, không ảnh hưởng đến năm sau làm “Nhuận niên đồ”.
Lâm Y trốn trong phòng, đọc đi đọc lại khế đất có đóng dấu đỏ của quan phủ, lại cẩn thận đặt cùng với giấy hộ khẩu, chuẩn bị năm sau làm “Nhuận niên đồ”. Qua tháng tiếp theo chính là mùa thu hoạch, ngay cả Đinh môi giới cũng khen nàng mua mẫu đất này có lời, hiện giờ giá lương thực tuy xuống chút, nhưng một đấu cũng bán được ít nhất bốn trăm năm mươi văn tiền, một thạch mười đấu, hai thạch hai mươi đấu, mẫu đất này sản ra phần lãi gộp là chín ngàn văn.
Lâm Y ngồi một mình bên cạnh bàn cười ngây ngô lúc lâu mới nhớ lúa trên đất đó không tự gặt lấy, phải có người đi thu lúa, nhưng xem ra không khó, cùng lắm thì nhờ Đinh môi giới mướn người đến hỗ trợ. Việc này không nên chậm trễ, chi bằng mướn sớm, mặc dù chưa đến mùa thu hoạch nhưng dù sao cũng phải có người trông nom. Nàng lần đầu làm tiểu địa chủ, chờ không đến ngày hôm sau, lập tức đứng dậy ngay đi vào thành.
Đinh môi giới nghe qua ý định của nàng, thay nàng ra chủ ý. “Hiện nay sắp đến vụ thu hoạch, mướn tá điền hơi khó, không bằng tôi gọi Lí Tam giúp cô trông ruộng, đợi thu hoạch xong, cô trả tiền công cho hắn, nếu hắn làm việc tốt, sang năm lại thuê”.
Nháy mắt chủ đất đã thành kẻ làm thuê, Lâm Y âm thầm cảm khái, cúi người tạ ơn Đinh môi giới hảo tâm chỉ bảo, làm nàng khỏi tốn kém vô ích. Ra khỏi chỗ của Đinh môi giới, nàng đi dọc mấy cửa hàng san sát ngã tư đường, tìm được một nhà độc quyền về gia cụ, chiếu theo mấy thứ trong phòng mình, hỏi chưởng quầy. “Tổng cộng bao tiền?”.
Chưởng quầy nhìn nàng tuổi nhỏ, lại ăn mặc như thôn cô, lười lên tiếng, giơ ba ngón tay lên quơ quơ. Lâm Y thầm tính toán : ba ngàn văn tiền, cũng không trả giá, xoay người về nhà.
Ngày hôm sau, trưởng hộ đến nhà họ Trương tặng “Tùy tử”, tiện đường đem bản của Lâm Y đến luôn, lặng lẽ đưa cho nàng. Lâm Y nhỏ giọng tạ ơn, giấu vào tay áo, làm như không có việc gì về phòng mở ra xem, thì ra “Tùy tử” là giấy thông báo nộp thuế, bên trên ghi mức thuế thu tương ứng, cộng với chín thăng* lương thực. Nàng bỏ “Tùy tử” chung với khế đất các thứ, cẩn thận giấu đi, lần đầu từ lúc xuyên qua đến nay có được cảm giác an toàn.
*Thăng = 1/10 đấu
Lâm Y giấu kĩ “Tùy tử”, đi đến bàn học nhấc bút, mở tập tre ra, bên môi không khỏi cười khổ, ngây người lúc lâu mới đề bút ghi : Ba ngàn văn. Nàng cất tờ giấy luyện chữ đi chỗ khác, bắt đầu tính toán sổ sách. Trong tay hơn năm quan tiền, giao xong tiền cơm canh, trả phí trung gian và tiền mua đất kì đầu, còn dư hơn hai quan, vốn nàng định lấy kinh doanh nho nhỏ, nhưng hiện giờ nàng đã có hộ khẩu độc lập, trong tay cần giữ lại chút tiền phòng khẩn cấp, hơn nữa là nữ nhi gia, xuất đầu lộ diện không ổn, đành phải ghìm ý tưởng này xuống.