Lâm Y đáp ứng, buổi tối cố ý không an bài công việc cho Thanh Miêu, để cô đi gặp Như Ngọc. Chưa đến thời gian cầm đèn, Thanh Miêu mang vẻ mặt nhăn nhó quay về, hỏi mới hay, thì ra Như Ngọc muốn cô hỗ trợ thêu hài, trả công mười văn tiền, có điều Thanh Miêu không biết làm nên lỡ mất cơ hội kiếm tiền.
Lâm Y nói. “Cô ấy có mười văn, thêm chút tiền nữa vào thành mua một đôi là được, tội gì tìm em làm?”.
Thanh Miêu trả lời. “Cô ấy có cái ‘chi’ cần thêu lên hài, bên ngoài mua không có mới nơi nơi cầu người”.
“Chi”? Lâm Y suy nghĩ một lúc lâu, đi đến bàn học lấy bản chữ mẫu cho Thanh Miêu nhìn, hỏi. “Là như thế này phải không?”.
Thanh Miêu không nhận ra mấy chữ, mơ hồ nhớ lại, do dự gật đầu. “Đại khái là này”.
Lâm Y hỏi. “Như Ngọc khâu hài cho ai?”.
Thanh Miêu bĩu môi. “Ngoại trừ cho đại thiếu gia ra còn ai nữa?”.
Cô nàng còn đang ảo não vì không kiếm được mười văn tiền, Lâm Y nhìn buồn cười, nhân tiện nói. “Như Ngọc muốn thêu bài từ nào, em mau đi cầm lại đây, ta dạy em làm hài”.
Thanh Miêu kinh hỉ nói. “Tam nương tử biết làm?”.
Lâm Y gật đầu. “Thím Dương dạy ta. Mau đi nhanh, chậm trễ sắp tới giờ lên đèn, mười văn tiền không bù lại được tiền dầu thắp”.
Thanh Miêu vội dạ, chạy đi mất, đảo mắt mang về một tờ giấy đưa cho Lâm Y nhìn. Lâm Y nhận lấy, bên trên viết hai câu : Kiểm mạn tiếu doanh doanh, tương khán vô hạn tình.
(Khuôn mặt cười khe khẽ, nhìn nhau vô hạn tình)
Thì ra là bài thơ tình, nhìn ra là bút tích của Trương Bá Lâm, Lâm Y vừa hỏi, quả nhiên là anh ta viết tặng Như Ngọc.
Thanh Miêu tỏ ra hâm mộ. “Đại thiếu gia đối đãi Như Ngọc thật tốt, còn đặc biệt viết ‘chi’ cho cô ấy, cô ấy ngâm cho em nghe cái gì mà ‘Thư trung tự hữu nhan như ngọc’, nói ‘Như ngọc’ trong đó chính là cô ấy, thật sự là quái đản, người bỗng dưng vào ở trong sách à?”.
Lâm Y bật cười. “Không phải ‘chi’, là ‘từ’. Về phần vì sao có nhan như ngọc trong sách… Đợi đến lúc nông nhàn, ta dạy em học chữ, em đọc mấy quyển sách sẽ hiểu”.
*2 chữ Chi ‘chí’ và từ ‘cí’ đọc gần như nhau nên Thanh Miêu nhầm.
Thanh Miêu gật đầu, còn nghiêm túc nhìn nàng thêu hài, nhìn một lúc đột nhiên nghi hoặc hỏi. “Dù em không biết cái gì gọi là ‘từ’, nhưng hiểu được đó là thứ tốt, vậy sao Như Ngọc phải thêu lên hài nha, để chân thối của Đại thiếu gia dẫm lên?”.
Lâm Y buồn cười không thôi, buông kim khâu và hài xuống, nằm gục trên bàn cười ha ha, Thanh Miêu ngốc, cũng cười theo một tràng.
Qua mấy ngày, hài thêu xong, Như Ngọc thanh toán tiền, thêm cho hai văn mua chuộc, lấy danh nghĩa mình tặng đôi hài cho Trương Bá Lâm. Trương Bá Lâm xem thấy bên trên có thêu thi từ, thẳng khen ngợi Như Ngọc biết tình thú, khoe ra với Trương Trọng Vi. “Ai bảo cậu tặng nha hoàn cho người khác, bằng không cậu cũng có người khâu hài thêu hài cho”.
Thật ra nhân bọn họ sắp xa nhà, thím Dương đã làm xong mấy đôi hài đưa đến, nhưng đều là kiểu dáng bình thường, nào đẹp bằng đôi hài ‘tình thi’ này, Trương Trọng Vi ngoài miệng nói không thèm, trong lòng lại hâm mộ không thôi, ngày hôm sau ngăn đón Lâm Y trong rừng trúc gần ruộng lúa. Lúc này Phương thị còn đang giả bộ bệnh, thím Nhâm túc trực hầu hạ, không có hai cặp mắt theo dõi đó, Lâm Y cũng không né tránh như bình thường, chỉ hỏi. “Có việc sao?”.
Trương Trọng Vi nhìn chằm chằm một gốc măng dưới đất, nói. “Sắp sửa đến Tết”.
Lâm Y không hiểu, mờ mịt gật đầu. “Đúng vậy, thì sao nha?”.
Trương Trọng Vi tiếp tục nhìn chằm chằm gốc măng đó. “Ăn Tết xong tôi sẽ đi Nhã Châu”.
Lâm Y tiếp tục mờ mịt, đi Nhã Châu vẫn chưa ra đất Thục, không coi là đi xa, vì sao đặc biệt nhắc đến? Nàng không biết đáp gì, đành ngây ngốc trả lời. “Thuận buồm xuôi gió”.
Trương Trọng Vi một cước đá gãy gốc măng, đề cao giọng chút. “Tôi sắp đi Nhã Châu đó”.
Lâm Y chưa bao giờ thấy chàng lòng vòng như thế, cũng mất bình tĩnh, nói. “Có việc nói thẳng, không nói tôi đi đây”.
Trương Trọng Vi thấy nàng thật sự muốn quay đi, vội lắp bắp. “Đường xa… Cần đi nhiều…”.
Lâm Y ngẫm nghĩ một trận, thử hỏi. “Anh không có giày mang? Cũng phải, tôi mua một đôi cho anh?”.
Trương Trọng Vi lộ vẻ mặt vui mừng, nói ngay. “Không cần, làm đôi hài là được”.
Lâm Y dở khóc dở cười, luẩn quẩn nửa ngày liền vì đôi hài mà thôi, vì sao không nói dứt khoát đi, đây cũng không giống tính chàng.
Trương Trọng Vi lại lần lữa lúc lâu, nhăn nhó nói. “Như Ngọc mới thêu cho ca ca một đôi hài có thơ tình trên ấy, em cũng thêu cho tôi một đôi đi”.
Lâm Y nhìn quen Trương Trọng Vi thẳng tính, lần đầu thấy chàng thẹn thùng như vậy, thực cảm thấy thú vị vô cùng, nhìn mặt chàng biến dần dần sang đỏ ửng, im lặng một lúc mới cười đáp ứng. “Anh muốn thêu bài gì nha?”.
Trương Trọng Vi nghe xong lại đổ buồn bực, giận nói. “Này em còn hỏi?”.
Lâm Y rõ ràng không làm sai cái gì, lại cảm giác chột dạ một cách khó hiểu, không dám nhìn vào mắt chàng, đồng ý lung tung một câu, ra vẻ trấn định quay lại ruộng, tùy tiện cầm cuốc bắt đầu xới đất.
Thanh Miêu đứng bên kinh hãi la lên. “Tam nương tử, chúng ta cần dẫn nước về, chủ tử xới đất làm chi nha, bẻ gẫy cả mầm non”.
Lâm Y cuống quýt buông cuốc, nói. “Ta hơi khó chịu trong người, về trước nghỉ ngơi một chút, em ở đây giám sát”.
Thanh Miêu nhìn mặt nàng đỏ bừng, thật giống như bị bệnh, vội hỏi. “Em đi mời đại phu?”.
Lâm Y vội vàng lắc đầu, chạy một mạch về nhà, bước vào cửa phòng đột nhiên tự hỏi : nếu không có quan hệ gì với Trương Trọng Vi, Dương thị có còn sảng khoái cho nàng thuê nhà không? Giương mắt nhìn xung quanh, giường, tủ, đều là Trương Trọng Vi đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, còn có giấy trúc sang quý trên bàn, bảng chữ mẫu đóng cẩn thận… Ngày thu hoạch cải trắng, Trương Trọng Vi thay nàng ngăn lại kẻ trộm… Lưu manh tới cửa, toàn bộ dựa vào Trương Trọng Vi chắn… Lâm Y nàng bây giờ có thể bình yên ở đây, được nhà họ Trương che chở, không phải vì Trương Trọng Vi hay sao? Nhưng nàng lại một mặt cự tuyệt, đẩy chàng ra ngoài, mỹ miều gọi rằng đau dai dẳng chẳng bằng đau một lần — Một bên hưởng thụ hết những thứ tốt chàng mang đến, một mặt lại bày tư thái như vậy, có gọi là vong ân phụ nghĩa không? Có càng đáng xấu hổ hơn cả đã cự còn nghênh không? Lâm Y càng nghĩ sâu xa càng cảm thấy thống hận chính mình. Bất tri bất giác lâm vào mê muội, cầm kim muốn thêu mà không biết phải thêu bài từ nào mới có thể biểu đạt tâm tình mẫu thuẫn của bản thân lúc này, rốt cuộc cái gì cũng không thêu, để trống.
Hài làm xong, Phương thị thôi không giả bệnh nữa, bắt đầu ra khỏi phòng hoạt động, tuần tra chung quanh, Lâm Y không tiện tự tay đưa cho Trương Trọng Vi, đành nhờ Thanh Miêu đi hộ. Thanh Miêu nhìn đôi hài trống trơn, khó hiểu hỏi. “Tam nương tử khéo tay, vì sao không thêu đóa hoa lên”.
Lâm Y liếc cô một cái. “Thi từ em không hiểu, hoa cỏ thì lại hiểu nhanh lắm”.
Thanh Miêu rụt cổ, nhận đôi hài đã gói ghém cẩn thận, cầm đi đưa cho Trương Trọng Vi.
Trương Trọng Vi nhận gói giấy, khẩn cấp mở ra, lại thấy hài trống, không có thơ từ mình muốn, thậm chí cả đóa hoa cũng không, nghi ngờ hỏi. “Tam nương tử không biết thêu?”.
Thanh Miêu ưỡn ngực phản bác. “Mới không phải, Tam nương tử nhà nô tỳ khéo tay lắm”.
Trương Trọng Vi huơ huơ đôi hài. “Vậy đây là vì sao?”.
Thanh Miêu lắc đầu. “Thiếu gia là người đọc sách còn không hiểu, nô tỳ sao hiểu được nha”.
Chờ Thanh Miêu rời đi, Trương Trọng Vi một mình khổ nghĩ, vẫn nghĩ không ra đáp án, muốn đi hỏi Lâm Y, bất đắc dĩ Phương thị nhìn chằm chằm, đành phải đi cách vách thỉnh giáo Trương Bá Lâm.
Trương Bá Lâm chính đang nhìn Như Ngọc mặc áo hoa mới đến thất thần, muốn lấy đây làm đề viết một bài từ hay, nghe xong yêu cầu của Trương Trọng Vi, không yên lòng nói. “Đầy bụng tâm tư không biết nói thế nào, đương nhiên là để trống”.
Cái này gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê? Thuận miệng nói ra lại vô tình đoán trúng. Trương Trọng Vi nghe xong lời này, nhìn thím Nhâm đứng bên ngoài như lính gác, có chút giác ngộ, từ đó về sau vô sự không đi tìm Lâm Y nữa, tránh cho nàng thêm phiền toái.
Lúa mạch ngoài đồng được dẫn nước, từng nhà bắt đầu sửa soạn qua năm mới, giàu thì giết heo, nghèo thì giết gà. Ngoài đồng đã không còn chuyện gì quan trọng để làm, chỉ chờ năm sau lúa mạch non xanh tươi trở lại, Lâm Y mỗi ngày chỉ cần ra đồng xem xét một lần, thời gian còn lại vội giúp Đại phòng nhà họ trương chuẩn bị lễ mừng năm mới.
Ngày hôm đó, Nhị phòng nhà họ Trương giết heo tổng kết, chiếu theo quy củ sẽ mời hàng xóm và thân hữu quen biết ăn cơm huyết heo. Nhà họ Phương cũng nằm trong số được mời, Lâm Y vốn tưởng họ sẽ không đến, không ngờ Trương Bát nương lại được Vương thị đặc biệt cho phép cùng Phương Chính Luân về nhà mẹ đẻ.
Lâm Y mừng rỡ, không để ý có mặt Phương thị, vào nhà ngồi nghe Trương Bát nương nói chuyện. Thì ra Bát nương đã có bầu ba tháng Vương thị mới cho cô về. Lâm Y trong lòng cao hứng thay cô, Phương thị kích động đến mức theo Dương thị đi tụng kinh, Trương Lương không để ý đang lúc giữ tang, bên ngoài uống rượu với Phương Chính Luân đến say mèm, luôn miệng hô hào con gái ta đã có chỗ dựa vào.
Phương thị tâm tình tốt, nhìn ai cũng thuận mắt, trò chuyện với Trương Bát nương xong, cho phép cô vào phòng Lâm Y ôn chuyện. Lâm Y cẩn thận đỡ Trương Bát nương chậm rãi bước đi, Trương Bát nương cười. “Chỉ là có bầu thôi, đại sự gì đâu”.
Lâm Y không nghe, vẫn kiên trì thả chậm, Trương Bát nương bất đắc dĩ cười cười, cũng bám vào cánh tay nàng, thân ái vào phòng ngồi xuống, tâm sự cuộc sống sau kết hôn.
Lâm Y thấy Trương Bát nương trên mặt đều là ý cười, liền yên tâm đặt câu hỏi. “Phương Chính Luân bây giờ đối xử với chị được không?”.
Trương Bát nương thành thân chưa tính lâu, nói về này đó còn mang chút xấu hổ, cúi đầu gật gật, nói. “Chị có bầu, hắn sẽ không đi thanh lâu, chỉ nhận một thông phòng”.
Cái này gọi là “đối xử được” đó hả? Lâm Y cứng họng, đang muốn “đánh thức” cô, đột nhiên nhớ tới trong lòng cô cũng nghĩ đàn ông nạp thiếp là sự thường, ý tưởng này ở Đại Tống là đúng vậy, nhưng cô nhu nhược, lại không có nội tâm sâu xa, Lâm Y rất lo lắng cô có quản được hay không, nói đoạn uyển chuyển nhắc nhở. “Chị có thể khoan dung, là chị hiền lành, nhưng nhớ kĩ thê thiếp có khác, đừng để bọn họ lộng hành”.
Trương Bát nương cười. “Chị thiệt tình đối xử với thiếp, cô ta cũng ổn thỏa đối đáp, hai bên thành tâm tương đối lẫn nhau, tự nhiên mọi sự thuận hòa”.
Lâm Y trải qua quá nhiều đau khổ, xưa nay tính tình bất giác có chút hờ hững, nhưng chuyện liên quan đến Trương Bát nương nàng liền hấp tấp, hận không thể nhảy dựng lên gõ cho cô hai cái, để cô tỉnh tỉnh. Nàng hiểu được, có một số chuyện nói cho Trương Bát nương nghe cũng vô dụng, chỉ hỏi cô những thứ thú vị lúc mang thai, chờ cô đi, mới lặng lẽ đi tìm Phương thị kể chuyện Phương Chính Luân thu thông phòng, nói. “Bát nương tử nói chị ấy thiệt tình đối xử với nha đầu thông phòng kia, nếu nó là người tốt thì thôi, lỡ là đứa tâm địa xấu xa, Bát nương tử chẳng phải bị hại, có chút chuyện tôi nói chị ấy không nghe, Nhị phu nhân khuyên chị ấy đi”.