Gia đình nhà gái đề nghị trước thì gọi là ly hôn, thực chất không khác bỏ chồng là bao, Trương Lương vừa nghe liền phát hỏa, cả giận nói. “Nói hưu nói vượn, chúng ta ly hôn khi nào?”.
Quản sự nhà họ Phương đáp. “Đã không ly hôn, Nhị phu nhân nhà các người ở nhà mẹ đẻ đã hơn hai tháng, sao không thấy người đi đón?”.
Trương Lương nhìn mặt hắn ta mơ hồ có ý cười, lập tức hiểu ra đây là đang ép mình đi đón người. Nhất thời cảm thấy mất mặt hết sức, hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi. Lí Thư đứng nhìn, vốn không muốn lên tiếng, thím Chân lại góp lời. “Nhà họ Phương gia thế lớn, lại nắm trong tay Trương Bát nương, Nhị phu nhân sẽ không dễ dàng bị bỏ, đã thế, Đại thiếu phu nhân sao không khiến bà ta nợ mình một ân tình?”.
Lí Thư ngẫm nghĩ thấy có lý, liền nhấc tay bảo quản sự nhà họ Phương đang tranh cãi ầm ĩ trước nhà chính khoan hãy gấp gáp. Theo vào nhà, khuyên Trương Lương. “Nhị lão gia, vừa rồi lão gia nói muốn nuôi ngỗng, con dâu cảm thấy tốt lắm, chỉ là chưa bao giờ làm qua mấy chuyện như vậy, không biết phải làm sao, chi bằng lão gia tiếp Nhị phu nhân về nhà, cho phu nhân quản”.
Quản sự nhà họ Phương không quan tâm làm thế nào, chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ Vương thị giao là được, vì thế cũng tới cửa nói dối như thật. “Nhị phu nhân biết sai rồi… Nhị phu nhân rất muốn về… Nhị phu nhân nhớ Nhị lão gia…”.
Trương Lương nghe xong câu cuối, nét mặt có chút phiếm hồng, vội ngắt lời bọn họ. “Đã biết sai thì ta xem ở mặt mũi các con, cho bà ta một cơ hội”.
Lí Thư thấy ông ta đồng ý, liền chỉ hai tức phụ tử và hai nha hoàn trong phòng mình đi đón. Đã là người của Lí Thư, gặp Phương thị ắt hẳn có việc cần nói. “Lão gia liên tục không đồng ý, là Đại thiếu phu nhân mỏi miệng năn nỉ nửa ngày mới đả động được lão gia”.
Phương thị ngày thường chẳng quan tâm, nay gặp nạn có kẻ tương trợ mới nhận ra con dâu thật tốt, về nhà dù chưa nói lời cảm ơn Lí Thư nhưng sắc mặt ôn hòa hơn lúc trước nhiều.
Trương Lương vẫn giữ một bộ trịch thượng, giáo huấn Phương thị. “Sau này chớ có làm việc tùy ý, mọi thứ phải hỏi qua ta trước”.
Phương thị mới trở về, nào dám nói nửa chữ không, vội hạ thấp người nói dạ.
Trương Lương đi rồi, Phương thị lên ngồi ghế trên, cảm giác như người vừa sống sót qua tai nạn. Lí Thư vẫn đối xử với bà ta cung kính như trước, hầu hạ bà ta uống trà, lại chủ động trả lại sổ sách trong nhà.
Phương thị dù cảm kích Lí Thư, việc nên làm vẫn không hề hàm hồ, không nói một câu khách sáo, liền nhận lấy sổ sách. Bà ta lật vài tờ, lông mày nhíu lại, hỏi. “Tại sao chỉ còn nhiêu đó tiền?”.
Nhà họ Trương hiện giờ có sáu mươi mẫu ruộng, vốn chẳng hề giàu có, thêm bà ta đổ hết hai mươi quan vào Phương Đại Đầu, không còn nhiêu đó thì còn bao nhiêu. Lí Thư đáp. “Hai vị thiếu gia mang đi lộ phí, tiền trong sổ sách giảm phân nửa, thêm hai tháng nay các hạng mục chi tiêu, xác thực còn lại không nhiều”.
Phương thị lầm bầm. “Còn không phải vì cô nuôi cả đống người hầu…”.
Thím Chân nghe không lọt tai, chen vào. “Nhị phu nhân lúc đi, người hầu trong phòng Đại thiếu phu nhân đều do thiếu phu nhân tự bỏ tiền hồi môn ra nuôi sống, chưa từng dùng một xu trong sổ sách”.
Phương thị hận không thể bắt Lí Thư bỏ tiền nuôi cả cái nhà họ Trương này, nhưng bà ta mới được Lí Thư cứu giúp, ngượng mồm nói ra câu ấy, liền ngồi than ngắn thở dài. “Sổ sách không có tiền, cả nhà cần nuôi sống, làm sao mới tốt đây”.
Lí Thư chưa từng nghe nửa câu lời hay từ miệng Phương thị, mới không thèm nuôi cả nhà thay bà ta, chỉ điểm chủ ý. “Nhị lão gia muốn kết phường nuôi ngỗng với Lâm Tam nương, nghe nói Nhị phu nhân từng hợp tác rồi, không bằng vẫn như cũ?”.
Phương thị tỉnh táo tinh thần, lật lật sổ sách, thấy tiền lời nuôi ngỗng là hai mươi bốn quan, bỏ một quan tiền vốn và tiền mua nợ gạo Chiêm Thành, còn lại hai mươi quan. Bà ta mừng rỡ la lên. “Nuôi ngỗng kiếm tiền được vậy sao!”.
Lí Thư ước gì Phương thị kiếm ra tiền, mới không tính kế của hồi môn của con dâu, vội giật dây bà ta đi tìm Lâm Y, thương lượng việc hợp tác tiếp. Phương thị gom hết sổ sách, hoan hỉ đến tìm Lâm Y, thấy nàng đang nhàn nhã cắt giấy chơi, không khỏi ngạc nhiên. “Tam nương tử không ra ruộng làm việc?”.
Lâm Y mới nghe nói bà ta đã về, không ngờ lại mau như vậy, đáp. “Tá điền đều đã quen tay, không cần tôi lúc nào cũng nhìn chằm chằm”.
Phương thị ngồi xuống, nhặt giấy cắt lên xem, khen ngợi vài tiếng khéo tay, mới nói ý đồ đến. “Ta vẫn kết phường nuôi ngỗng với Tam nương tử chứ?”.
Lâm Y đã đoán trước sớm hay muộn bà ta cũng sẽ đến, lấy ra khế ước đã viết xong, nói. “Tôi vẫn phân cho Nhị phu nhân một phần lợi nhuận, tiền vốn mỗi người một nửa”.
Phương thị đương nhiên vừa lòng cách chia, nhận lấy khế ước xem, thấy bên trên viết bà ta phải bỏ ra hai mươi quan tiền vốn, lập tức sửng sốt. “Sao lại nhiều tiền như vậy?”.
Lâm Y giải thích. “Tôi thấy nuôi ngỗng có lời, vừa tăng thêm bảy mẫu cỏ linh lăng, nuôi nhiều hơn, trong viện không nhốt hết, phải dựng hai chòi ngỗng ở phụ cận, trong hai mươi quan ấy có tiền mua ruộng và phí tổn dựng chòi”.
Phương thị bất mãn. “Tại sao tiền mua đất cũng bắt ta bỏ ra?”.
Thanh Miêu trợn mắt liếc bà ta. “Nhị phu nhân, đã kết phường hợp tác, tại sao bắt một mình Tam nương tử nhà tôi bỏ tiền mua ruộng? Lúc trước ba mẫu cỏ linh lăng kia chẳng hề tính của phu nhân một đồng, lúc này mười mẫu, không thể lại bắt Tam nương tử nhà tôi bỏ hết”.
Phương thị không nói được lời nào, lại không lấy đâu ra được mười bảy quan nữa, do dự nói. “Nếu không thì khấu trừ vào hoa hồng?”.
Thanh Miêu phì cười. “Nhị phu nhân, ai lại làm như vậy”.
“Sao không được?”. Phương thị sốt ruột.
Lâm Y đã sớm nghĩ ra cách đối phó với bà ta, vội nói. “Nhị phu nhân nếu tạm thời không có tiền, tại sao không góp vốn mấy mẫu ruộng?”.
Phương thị thấy có cách giải quyết, liền hỏi. “Như thế nào?”.
Lâm Y đáp. “Giống như trước, kết phường nuôi năm mươi con, thế nào?”.
Phương thị đồng ý, rồi lại nghi ngờ. “Vậy mấy mẫu còn lại cô tính sao?”.
Lâm Y cười. “Thì phải một mình tôi gánh vác”.
Phương thị âm thầm kinh ngạc, không ngờ hai tháng vắng mặt, Lâm Y lại tài đại khí thô như vậy, có năng lực gánh vác phí tổn lớn. Bà ta kí xong khế ước năm mươi con ngỗng, về cảm thán với Lí Thư. “Ai mà ngờ được Lâm Tam nương cũng có ngày phát tài”.
Lí Thư lơ đãng nói. “Nhị phu nhân nói quá lời, chỉ là nuôi nhiều hơn vài con ngỗng thôi, phát tài cái gì”.
Phương thị ghét bỏ con dâu không có mắt nhìn, tính toán cho cô nghe, mười mẫu cỏ linh lăng của Lâm Y, nuôi năm trăm con ngỗng, ít nhất có thể kiếm được hơn ba trăm quan. Lí Thư vẫn đáp. “Ba trăm quan cũng chẳng bao nhiêu”.
Phương thị hận nói. “Ngỗng không phải heo, rất mau xuất chuồng, hơi hai tháng đã kiếm được lời rồi”.
Một năm thu vào không đến bạc triệu thì chưa lọt được vào mắt Lí Thư, chẳng qua cô lười cãi nhau với Phương thị, tùy tiện đáp. “Đã có lời như vậy, Nhị phu nhân kết phường với cô ấy cũng có thể kiếm được không ít”.
Phương thị tiếc nuối nói. “Đáng tiếc tiền vốn của ta không nhiều, chỉ hợp tác nuôi được có năm mươi con”.
Lí Thư hỏi. “Nếu hợp tác nuôi hết, Nhị phu nhân cần bỏ ra bao nhiêu vốn?”.
Phương thị thấy cô có ý định cho mượn tiền, mừng quá vội nói. “Không nhiều lắm, mười bảy quan”.
Lí Thư sắp đồng ý, thím Chân đứng sau lập tức kéo áo cô, cô đành phải im miệng, nói chút việc không mặn không nhạt khác. Phương thị thất vọng, vô tình đáp vài câu, phất tay áo cho con dâu lui.
Lí Thư về phòng, hỏi thím Chân. “Mười bảy quan đáng gì, sao không cho bà ta lấy lòng?”.
Thím Chân nói. “Đại thiếu phu nhân nhìn không ra sao? Chỉ cần Nhị phu nhân đắc ý, bà ta sẽ không để người khác sống vui vẻ nổi, chỉ có để bà ta sống khổ sở chút, thường thường bị Nhị lão gia răn dạy mới tốt”.
Lí Thư nghĩ thầm, quả nhiên là vậy, hai tháng Phương thị bị đuổi về nhà mẹ đẻ là hai tháng thoải mái thích ý nhất, vì thế liền nhoẻn miệng cười. “Thím Chân từng này tuổi, hóa ra lại là người xấu như vậy nha”.
Một lúc sau, Trương Lương từ phòng Đông Mạch đi ra, biết Phương thị kết phường nuôi ngỗng với Lâm Y chỉ nuôi năm mươi con, rất là thất vọng, nói. “Trong nhà chẳng còn bao nhiêu tiền, lúa lại chưa chín, mấy tháng sắp tới phải sống qua ngày sao đây?”.
Phương thị trả lời. “Tôi cũng muốn nuôi thêm, nhưng không có đủ vốn, biết làm sao?”.
Vì sao không đủ vốn, còn không phải vì Phương thị phá của, Trương Lương trừng bà ta. “Bà đã đương gia, phải nghĩ ra cách, không thể để cả nhà đói bụng”.
Phương thị rầm rì. “Con dâu có tiền mà không chịu bỏ ra”.
Trương Lương cũng không dám đòi tiền Lí Thư, dặn dò Phương thị. “Các con ở kinh thành phải dựa vào quan hệ của Lí thái thú, bà chớ có đến đắc tội với con dâu”.
Phương thị mới từ nhà mẹ đẻ về, còn nhớ rõ phải bớt bớt tính tình lại, liền gật đầu đồng ý, lại sầu não. “Sắp đến lễ, đi đâu moi ra tiền đây, thật sự là sầu chết người”.
Trương Lương hận bà ta kém cỏi, quở trách. “Ai bảo bà chỉ biết tiêu xài, không biết kiếm, nhìn Lâm Tam nương cách vách đi, lẻ loi một mình, chỉ có một đứa nha hoàn giúp đỡ, vậy mà đời sống còn đầy đủ hơn chúng ta”.
Phương thị cúi đầu nghe mắng, đang nghe đột nhiên vỗ tay. “Tôi có một kế tuyệt hảo, lập tức phát tài ngay!”.
Trương Lương nửa tin nửa ngờ. “Bà thì có ý gì hay nổi, đừng giống như lúc trước, tiền mất tật mang”.
Phương thị không đáp, về phòng lục tung tìm ra một tờ hôn ước đã ố vàng, cẩn thận vuốt nếp gấp, lấy ra cho Trương Lương nhìn, cười gian xảo. “Dựa vào cái này, hằng năm nhà chúng ta đều có thể thêm ngàn quan tiền lời, hơn cũng có thể”.
Trương Lương vẫn nghi ngờ, Phương thị lần lượt kể cho ông ta nghe, Lâm Y có ruộng nước, có ruộng cạn, có chuồng heo, đàn ngỗng, nói lại nói, mặt mày hớn hở, nước miếng bay tứ tung, cứ như là sản nghiệp đó đã thuộc về nhà họ Trương bà ta rồi.
Trương Lương cũng kinh hỉ, Lâm Y là bé gái mồ côi không nơi nương tựa, dễ dàng bị niết trong tay hơn là Lí Thư, bắt nó lấy tiền trợ cấp gia dụng, không sợ nó không chịu. Nhưng trong lòng ông ta vẫn ghi hận chuyện Kim Tỷ, lo lắng nói. “Lâm Tam nương chẳng phải đứa lương thiện, nó muốn vào nhà chúng ta, lại thả cho thiếp của ta chạy mất, làm sao mới tốt?”.
Rốt cuộc là ai thả Kim Tỷ chạy đi, Phương thị rõ ràng hơn ai hết, bà ta chột dạ trong bụng, vội quay mặt đi nơi khác, đáp. “Chuyện cũ năm nào rồi, còn nhắc lại làm chi, tôi thấy Lâm Tam nương không tồi, vừa biết kiếm tiền vừa ngoan ngoãn hơn vợ Bá Lâm, dù là nuôi heo hay nuôi ngỗng đều biết phân cho tôi một phần cổ phần”.