Sau một hồi lăn lộn, Chính Đức đế ôm Khuynh Nhan vào ngực, vuốt ve tấm lưng trần trắng mịn, hắn bất chợt hỏi:
“Nhan Nhi muốn trẫm ban thưởng gì?”
Người nào đó đang chuẩn bị đi tìm Chu Công, nghe vậy liền tỉnh ngủ, bây giờ không tranh thủ thì còn chờ lúc nào.
Chính Đức đế liếc thấy tia sáng vui mừng phấn khích lóe lên trong mắt nàng, nhếch miệng cười giễu cợt ‘cũng chỉ có vậy’. Lại nghe nàng nói:
“Hoàng thượng có thể cho tần thiếp một thánh chỉ là bất cứ ai muốn đến Phong Lữ Cung, nếu không có sự đồng ý của tần thiếp thì không được vào, có được hay không?”
Không ngờ nàng lại xin như vậy, hắn có chút bối rối, cũng có chút xấu hổ vì suy nghĩ vừa rồi. Nghĩ vậy mắt hồ ly lại cong lên như trăng khuyết, khóe miệng nhếch lên, treo một nụ cười ôn nhu, khẽ hôn lên vầng trán nàng rồi đùa cợt:
“Bất cứ ai là bao gồm cả trẫm sao?”
“Tần thiếp nào khiến mình chịu thiệt như vậy, nữ nhân hậu cung có ai lại không mong hoàng thượng đến chứ, tần thiếp cũng không ngoại lệ nha” Nói rồi cọ cọ vào ngực hoàng đế, trong lòng lại thầm khinh bỉ một triệu lần, chị đây chính là muốn bao gồm cả ngươi đấy!
Mặt rồng nghe vậy liền rạng rỡ, cười sang sảng, mỹ nhân trong ngực lại cọ cọ khiến tâm hắn nhộn nhạo, lại lật người đè nàng xuống dưới, bắt đầu một màn nóng bỏng.
Khi cảm nhận được ‘hung khí’ như sắt như thép của người ở trên, người nào đó chỉ có một suy nghĩ: ‘Tự tạo nghiệt là không thể sống mà’. Huhu
…………………………………………………………………………
Sau tiết mục thỉnh an, nàng ghé qua cung hoàng hậu trò chuyện và cũng là thử váy áo hoàng hậu tự tay may và thêu tặng nàng, sau đó Khuynh Nhan được Tiểu Mãn và Bích Dao hộ tống về lại Phong Lữ Cung.
Thoáng liếc mắt nhìn thấy Vân quý phi và Trịnh phi ngồi ngay giữa phòng khách, Khuynh Nhan gọi một tiếng
“Tiểu Anh Tử”
“Có nô tài!”
“Sau này không có sự đồng ý của ta, trừ thái hậu, hoàng thương, hoàng hậu và Niệm Nhi, bất cứ ai cũng không cho vào.”
“Dạ, nương nương”
Người nào đó thong thả vào trong, bình thản hành lễ với Vân quý phi sau đó nhẹ giọng nói:
“Tần thiếp có chút không khỏe, thứ không thể tiếp đón, tần thiếp cáo lui”
“Tĩnh phi thật to gan” Trịnh phi nổi giận, chỉ tay vào mặt Khuynh Nhan
“Người đâu, tiễn Trịnh phi về học lại lễ nghi cấp bậc” Khuynh Nhan nhíu mày, vẻ không kiên nhẫn.
“Tĩnh phi muội muội nói Trịnh phi cần học lễ nghi cấp bậc, chả lẽ muội đối với bổn cung như vậy là hiểu lễ nghi cấp bậc? Hửm?” Vân quý phi nắm được nội dung liền lạnh giọng trách tội.
“Quý phi tỷ tỷ hiểu lầm, hôm nay muội muội thật sự mệt mỏi, hoang thượng có nói qua những lúc như vậy muội muội có thể từ chối không gặp”
“Ngươi!” Vân quý phi nghẹn một bụng, tiện nhân này càng ngày càng không coi ai ra gì.
Thời gian sau đó, cuộc sống của người nào đó trở lại như khi còn ở phủ tướng quân. Mỗi ngày đều cùng Niệm Nhi vui vui vẻ vẻ bày đủ mọi trò chơi.
…………………………………………………………………………
Thấm thoát lại qua một năm, mùa xuân trăm hoa đua nở, hoàng gia lại tổ chức săn bắn, tất cả con quan đại thân, hoàng thân quốc thích đều có mặt.
Người nào đó từ khi xuyên không đến nay trừ lần ngồi kiệu tiến cung thì đây là lần ra ngoài đầu tiên, nhưng đối với một con sâu gạo mà nói, mấy chuyện tốn sức này không có chút hấp dẫn nào, động lực duy nhất để nàng tự an ủi bản thân và nâng cao tinh thần là có thể ăn thịt rừng chế biến tại chỗ.
…………………ta là đường phân cách săn bắn……………………
Bãi săn cũng rất đặc biệt, nằm trên một ngon núi xanh tốt, lúc nàng cùng hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu và các phi tần đến bãi săn, những người khác đã đến đầy đủ, quy củ hành lễ. Nơi đây cờ sặc sỡ bay bay trong rừng cây xanh mát, hôm nay tất cả các nam thanh nữ tú, cáo mệnh phu nhân ai cũng y phục rực rỡ, tiếng trống chiêng vang rền, tiếng cười đùa trò chuyện rộn rã..Quang cảnh thật khiến một người hiện đại như nàng phải choáng ngợp.
Khuynh Nhan đứng từ xa ngắm nhìn khung cảnh một lát, sau đó theo mọi người đến chỗ lọng che, bắt đầu thời gian nhàm chán. Vì sao nói là nhàm? Rất đơn giản vì nàng một không biết bắn tên, hai không rành cưỡi ngựa nên chỉ có thể cùng ngồi một chỗ trò chuyện cùng thái hậu.
“Thái hậu cát tường” Thanh âm trong trẻo vang lên, thì ra là Liễu Tiên Nhan, bụng có chút nhô cao, nghe nói nàng ta mang thai được hơn bốn tháng. Nàng ta vừa định tiếp tục hành lễ với các vị phi tần thì thái hậu khoát tay bảo miễn, ban ngồi.Liễu Tiên Nhan tạ ơn sau đó chậm rãi ngồi xuống, tay vuốt ve bụng khẽ thâm tình nhìn Khuynh Nhan nói:
“Tỷ tỷ không phải là rất thích cưỡi ngựa sao?” Nàng và Vân Nguyệt đã sắp xếp ổn thỏa, lần này tỷ tỷ thân yêu, tỷ có đi mà không có về đâu. Nàng hận Liễu Khuynh Nhan, vì nàng ta giả vờ giả vịt, vì nàng ta lạt mềm buột chặt mà vương gia từ khi đại hôn luôn lạnh nhạt nàng, cái thai này là do hôm vương gia uống say ở vườn trúc, ân ái với nàng miệng lại goi ‘Khuynh Nhan’. Nàng cũng hận vương gia, nếu đã không yêu thì tại sao lại cưới nàng chứ.
“Đúng nha, nha đầu này năm nào đi săn cũng hăng hái, là câu nệ thân phận phi tần sao? Không sao, con cứ thoải mái đi”
Chính Đức đế liền đi đến, cầm lấy tay Khuynh Nhan vỗ vỗ nói:
“Nhan Nhi, nàng đi cùng trẫm” Hắn nhớ không lầm thì nha đầu này mỗi lần đi săn luôn quấn lấy tam đệ.
Vũ Văn Trác cũng quay sang liếc nhìn Khuynh Nhan, sau đó lại thật nhanh quay đi.
Mà nhân vật chính lúc này đang không biết làm thế nào cho phải, cưỡi ngựa thì còn may ra chứ bắn cung thì dốt đặc. Theo như phản ứng này ‘nàng’ trước đây là một tay cưỡi ngựa, săn bắt lão luyện, nếu hôm nay nàng không làm được có khi nào sẽ bị nghi ngờ là giả mạo không? Không, thân xác này đích thật là của Liễu Khuynh Nhan nha, nhưng đây là cổ đại, có khi nào bị xem là yêu quái mà thiêu sống hay không?
Ông trời ơi, tại sao xuyên không lại là nàng mà không phải là một sát thủ tỷ tỷ nào đó chứ?