Hôm nay Khuynh Nhan đến thăm Mộ Dung Bạch, vết thương của hắn đã ổn, hắn cũng sắp quay về Tây Lương. Đến viện của hắn, xa xa đã nghe tiếng sáo véo von, tiếp đó là hình ảnh một nam nhân bạch y, gương mặt tuấn lãng, khí chất sạch sẽ như không nhiễm bụi trần, tay đang cầm một cây sáo đưa lên môi vang lên những thanh âm như tiên nhạc, nếu không phải đã biết hắn, Khuynh Nhan sẽ tưởng rằng người trước mắt là tiên nhân.
Mộ Dung Bạch cảm ứng được có người bước vào liền dừng lại, ngước mắt đã thấy Khuynh Nhan nhẹ nhàng nâng váy đi đến, phía sau nàng không có nha hoàn đi cùng. Hắn nhẹ nhàng mỉm cười với nàng.
Nàng đi đến bàn tròn, liền lười biếng ngồi xuống, cười hỏi:
“Vết thương đã ổn hẳn rồi chứ?”
“Ừ”
“Cảm ơn ngươi khi ấy đã cứu ta” Nàng chân thành nói lời cảm ơn hắn, dù hắn cũng tham gia vào việc bắt cóc nàng, nhưng thời gian đó hắn đối với nàng không tệ, lại còn xả thân đỡ cho nàng một mũi tên nữa chứ.
“Việc ta nên làm thôi” Hắn vẫn mỉm cười ôn nhu như cũ.
“Ta có thể hỏi ngươi một chuyện hay không?”
“Được, nàng hỏi đi”
“Khi đó ngươi không trúng thuốc?” Cuối cùng cũng hỏi ra khúc mắc trong lòng.
Hắn không đáp, chỉ gật đầu, sau đó lẳng lặng nhìn nàng.
“Tại sao lại như vậy chứ?” Nàng chu môi, khó hiểu, cùng một chút không cam lòng, nàng tin là thuốc nàng điều chế không có vấn đề, vậy tại sao chứ.
Hắn nhìn vẻ mặt nàng, liền ôn nhu giải thích:
“Giống hoa ấy là của một người bạn cho ta mang về trồng, hắn hành y nên cũng cho ta biết tác dụng của hoa này và cả cách giải độc, lúc ta liếc thấy trong phòng nàng có đặt hoa ấy, ta đã nghĩ đến có lẽ nàng cũng biết và có khả năng dùng đối phó ta, nên ta đã có chuẩn bị”
“Hóa ra là vậy, thì ra ngươi cố tình xem ta diễn kịch” Người nào đó lẩm bẩm.
Mộ Dung Bạch lại nói tiếp:
“Ta vốn không tin một người mới đây còn oán hận ta, lát sau lại có thể suy nghĩ ở bên ta, huống hồ người đó lại là nàng”
“…” Người nào đó im lặng, giả vờ tự mình rót một ly trà, thầm nghĩ ‘Èo, Xem ra mình diễn chưa sâu lắm’.
……………………………………………………………….
Ngự thư phòng,
“Trung Chu gửi thư nói trước đó đã trục xuất Đông Phương Tề.” Chính Đức đế nhàn nhạt nói. Tam đệ và Liễu Dương điều dâng tấu đánh Trung Chu, nhưng kết quả bây giờ hẳn là không có lý do để đánh.
“Chưa từng nghe qua tin tức này.” Vũ Văn Trác lạnh nhạt nói.
Chính Đức đế thở dài, hắn đồng cảm với Vũ Văn Trác, nếu là hắn thì..hắn cũng không dám nghĩ đến mình sẽ làm ra chuyện gì nữa. Nhưng nếu cứ vậy mà khai chiến, sẽ khiến thiên hạ đại loạn, nhân dân lầm than, có khi còn oán hận Hy Thiên quốc hiếu chiến, tàn ác.
“Trẫm biết đệ muốn báo thù, nhưng suy cho cùng chuyện này chỉ một tay Đông Phương Tề gây ra, hiện tại hắn đã bị trục xuất, trẫm cho đệ toàn quyền xử lý hắn, có được hay không?”
“Hoàng huynh, huynh thật không muốn mở rộng bờ cõi?” Vũ Văn Trác mặt không biểu cảm nêu lên câu hỏi bấy lâu hắn muốn hỏi.
“Mở rộng bờ cõi để làm gì?” Chính Đức đế hỏi ngược lại.
“Thống nhất thiên hạ” Vũ Văn Trác ánh mắt kiên định phun ra bốn chữ hắn ấp ủ từ lâu.
“Trẫm lại hỏi đệ, thiên hạ hiện giờ có thái bình hay không?”
“Thần đệ cho là có”
“Ừ, vậy thống nhất để làm gì, trẫm chỉ muốn con dân bình yên, no ấm là được.”
“Nhưng..”
Vũ Văn Trác vẫn không cam tâm, vẫn muốn phản bác, Chính Đức đế ngăn lại, ngắt lời hắn:
“Được rồi, cứ như vậy đi, đệ lui ra đi”
“Thần đệ cáo lui” Vũ Văn Trác vẻ mặt tối sầm lại, lui ra ngoài.
Chính Đức đế nhìn theo bóng lưng mạnh mẽ mà cô độc của đệ đệ mình, khẽ lắc đầu thở dài. Từ bé đến nay đệ đệ này của hắn luôn quyết liệt và cố chấp như vậy. Thống nhất thiên hạ, vị vua nào mà không mơ ước nhưng nói thì dễ, làm thì rất khó, có khi lại đẩy dân chúng vào nơi lầm than, hiện tại thiên hạ thái bình dân chúng khá ổn định, cơm no áo ấm, không thể vì sự tham lam ích kỷ của bản thân mà phá hủy cục diện khá tốt đẹp này.
“Hoàng thượng có vẻ đang gặp chuyện khó xử?” Giọng nói lạnh lẽo cùng cách nói ngạo mạng này, không phải Hàn Khanh thì là ai.
“Đa tạ Hàn huynh quan tâm” Chính Đức đế trưng ra bộ mặt cảm kích không thôi.
“Hừ” Hàn Khanh khinh thường hừ một tiếng, cái tên hoàng đế hồ ly này chẳng phải thứ tốt đẹp gì, quá gian trá, quá thâm hiểm.
Chính Đức đế không để vẻ khinh thường của đối phương vào mắt, môi mỏng nhếch lên, đôi mắt cong cong cười ôn nhu vô cùng.
“Hàn huynh hôm nay đến đây là muốn trẫm viết chiếu chỉ truyền ngôi?”
“Xem ra ngươi vẫn còn nhớ” Hàn Khanh nhếch môi cười một tiếng.
“Chiếu chỉ trẫm đã viết sẵn, đây” Chính Đức đế không chút để ý ném chiếu chỉ cho Hàn Khanh.
Hàn Khanh bắt lấy liền mở ra dùng bộ mặt ghét bỏ nhìn chiếu chỉ, sau đó hắn tung chiếu chỉ lên không trung, vung đao lên chém. Chiếu chỉ màu vàng kim óng ánh phút chốc nát vụn. Hắn nhìn lên, thấy Chính Đức đế vẫn một bộ mặt thản nhiên, cười cười liền nổi giận, mẹ nó chứ, suốt ngày cười, thật mỏi mồm dùm hắn.
“Ta đổi ý, ngươi mang hoàng hậu của ngươi về đi là được”
Chính Đức đến nghe vậy liền trưng ra vẻ mặt đau thương, rồi nói:
“Hoàng hậu của trẫm đã an nghĩ”
“Ta sẽ bố cáo với thiên hạ, hoàng hậu của ngươi vẫn còn sống” Hàn Khanh vẻ mặt âm hiểm, uy hiếp.
“Người giống người, chuyện đó Hàn huynh chắc không còn lạ” Chính Đức đế thản nhiên nói.
“….”
Hàn Khanh tức đến nghẹn họng, chỉ có thể đứng đó nghiến răng nghiến lợi. Nữ nhân chết tiệt kia có phải hay không mỗi ngày đều viết thư kể lại những chuyện phát sinh hằng ngày của hắn và nàng ở Thiên Môn?
Thật ra Hàn Khanh lúc đầu tốt ý muốn giúp đỡ tìm tung tích Khuynh Nhan, dù sao ở cái thế giới xa lạ này, gặp được người cùng cảnh ngộ cũng cảm thấy có chút thân thiết, hắn nói muốn ngôi vị chẳng qua là muốn làm khó một chút thôi, hắn là muốn thấy bộ dáng khó xử khi phải chọn giữa mỹ nhân và giang sơn của tên hoàng đế kia nhưng hắn thấy thất vọng vô cùng, tên hoàng đế ghê tởm này lại sảng khoái vì mỹ nhân mà từ bỏ tất cả.
Việc này khiến hắn bỗng nhớ đến ký ức của kiếp trước, đã từng có một cô gái dịu dàng trong sáng luôn bên cạnh hắn mỗi khi hắn phiền muộn vì chuyện gia tộc, nhưng rồi thì sao? Hắn vẫn phụ cô gái ấy để thiết lập mối quan hệ với con gái đối tác, nếu không phải hắn gặp tai nạn thì bây giờ có lẽ hắn đã kết hôn với con gái đối tác lâu rồi.
“Biểu tỷ của trẫm có khỏe không?” Giọng nói Chính Đức đế vang lên cắt ngang suy nghĩ của Hàn Khanh. Nhắc đến nữ nhân kia hắn lại thấy một trận đau đầu ập đến.
“Hoàng thượng hình như rất quan tâm biểu tỷ, lúc nào gặp ta cũng hỏi về nàng ấy?”
“Hàn huynh không cần ăn giấm chua như vậy, trẫm với biểu tỷ là tình cảm tỷ đệ đơn thuần thanh khiết” Chính Đức đế cong mắt cười rạng rỡ.
Mẹ nó tên hoàng thượng chết tiệt này cùng với nữ nhân kia đúng là tỷ đệ tình thâm, luôn biết cách chọc cho hắn điên tiết. Nghĩ đến đây, hắn liền đen mặt, lập tức phi người biến mất trong đêm tối.
Khi Chính Đức đế đi đến Phong Lữ Cung, người nào đó đã nằm trên giường ngon giấc. Hắn thay quần áo rồi lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhìn thấy bụng tròn của nàng, nhịn không được lại vuốt vuốt, xoa xoa một chút. Bé con giống như cảm nhận được phụ thân vuốt ve nên cũng khẽ quơ tay quơ chân đáp lại, điều này khiến mẹ bầu nào đó choàng tỉnh giấc.
“Chọc nàng tỉnh luôn rồi, thật có lỗi” Chính Đức đế nói xong lại cúi xuống hôn lên môi nàng.
“Người đã về rồi” Người nào đó thật sự tỉnh táo sau nụ hôn khi nãy, liền có phản ứng.
“Ừ, nàng ngủ tiếp đi”
“Trông người có vẻ mệt mỏi vậy? Đã dùng cơm chưa?”
“Ừ, trẫm không thấy đói”
“Người là sắt, cơm là thép, bỏ bữa rất có hại cho dạ dày, không được, tần thiếp gọi người chuẩn bị một chút thức ăn cho người” Nói xong liền ngồi dậy, bò qua người hắn, mang dép xuống giường, khoát thêm áo ngoài, sau đó ra ngoài gọi người.
Chính Đức đế im lặng, thích ý nhìn người nào đó, vác cái bụng tròn tròn đi qua đi lại.
Vì lúc chiều Khuynh Nhan có dặn để lại một ít thức ăn, nên bây giờ chỉ cần hâm nóng lại liền có thể dùng được, rất nhanh chóng một bàn thức ăn nóng hổi, thơm phức đã được bày lên trên bàn. Hai người bắt đầu ngồi xuống, cùng nhau dùng bữa, vì Khuynh Nhan đã dùng bữa rồi nên phần lớn là nàng gắp thức ăn cho hắn sau đó ngồi nhìn mỹ nam tao nhã dùng bữa. Đột nhiên hắn nói:
“Tam đệ muốn lấy cớ Đông Phương Tề hại chết tam vương phi và liên kết với Mộ Dung Bạch bắt cóc nàng để tiến đánh Trung Chu và cả Tây Lương nhằm thống nhất đất nước”
“Người hẳn là không muốn?”
“Ừ, trẫm thấy bố cục như bây giờ rất tốt”
Hắn đáp lời nhưng thấy nàng im lặng, tiếp tục gắp thức ăn cho nàng, lại hỏi:
“Nàng có muốn chiến tranh không?”
“Đương nhiên là không” Người nào đó theo phản xạ liền ngay lập tức đáp lại. Đùa gì chứ, đang sống rất tốt lại đòi đánh, đòi giết nhau, tên Vũ Văn Trác này đúng là quá rảnh rỗi rồi.
Chính Đức đế nhìn nàng, lại cười cười, vui vẻ nói:
“Ừ, không đánh”
Sâu gạo nào đấy nghe thấy, liền thở phào nhẹ nhõm, trong lòng liên tục nguyền rủa Vũ Văn Trác.