Edit: Meo
Beta: Cassie
Mặc dù chỉ tức giận trong nháy mắt, dù biểu cảm của Túc Thiên Dục có quay trở về bình thường nhanh tới đâu đi chăng nữa, Đường Thanh vẫn nhạy bén cảm giác được.
Trong lòng chợt lạnh, nghĩ thầm trực giác của mình thật tốt. Cho dù Túc Thiên Dục không có tình cảm gì với mình, nhưng chắc chắn có một chút “hứng thú”.
Nếu tiếp tục phát triển theo motif dòng phim tình cảm thần tượng quen thuộc…
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ăn cắp thì ăn đầu buồi ăn cứt.
Không được, không thể được, không thể để chuyện này tiếp tục phát triển, phải giết ngay không cho nó đẻ trứng!
Đường Thanh nhảy số thật nhanh, xem xét từng loại giả thiết như là: tự mình giữ khoảng cách an toàn, nói dối mình có đối tượng rồi, hoặc nói là crush trong lòng mình và người nọ không có điểm tương đồng, cân nhắc hết một lượt
Giữ khoảng cách an toàn là điều đầu tiên bị loại. Túc Thiên Dục cả người đen đủi, nếu cách xa cậu thì chắc chắn sẽ gặp xui xẻo, như vậy sao gọi là báo ân được?
Còn việc nói dối mình có đối tượng rồi, bị phát hiện không chừng còn đem lại hiệu quả ngược lại.
Từ chối vì không phải hình mẫu lý tưởng của mình lại càng không khả quan. Với tính cách bá đạo của Túc Thiên Dục, nói ra mà chịu bỏ qua mới lạ, đảm bảo hắn sẽ nói, không thử sao biết không phù hợp?
Ai mà chưa thấy qua màn lật mặt này! Hãy vào trang chính chủ đọc nhé.
Thể hiện ra mình có người trong lòng… đây là cách ít nguy hiểm nhất nhưng hiệu quả mang lại không cao. Hơn nữa không thể tự nhiên khai ra, quá đột ngột dễ bị phát hiện có vấn đề.
Càng nghĩ càng không ra được cách giải quyết phù hợp, Đường Thanh thật đau đầu, lần đầu tiên biết rằng từ chối người khác khó khăn ra sao.
Nếu không phải vì cần báo ân thì cậu đã chạy từ sớm rồi!
Đường Thanh không vui, mà phía Túc Thiên Dục cũng chẳng khá hơn là bao, hắn nâng ly trà đã nguội từ bao giờ lên uống, đứng dậy không ngắm trăng nữa.
Nói lời chúc ngủ ngon với đối phương xong, hai người tự trở về phòng riêng, Túc Thiên Dục gửi tin nhắn thoại cho Bạch Trạc: [Đêm tôi sẽ tới tìm cậu.]
Đường Thanh về tới phòng nhào ngay vào ổ chăn, biến thành mèo con điên cuồng lăn qua lộn lại.
Cuộc sống của mèo cũng thật khó khăn. Đọc tại wordpress Butterfly nhé.
Tại sao một con mèo lại bị vấn đề như vậy làm phiền chứ.
Hơn nữa cậu đã cố gắng thu mình lại, không quá nổi bật, tại sao đối phương còn nảy sinh hứng thú với cậu chứ? Vì không có lai lịch rõ ràng à?
Mèo con rất khó chịu, đạp đạp tấm chăn, rồi ôm đuôi tiếp tục nghĩ biện pháp giải quyết.
Cậu ngủ không ngon, nghĩ ngợi hết một đêm, cuối cùng mới đưa ra hai quyết định quan trọng. Một là phải nhanh chóng trả ơn, để giải quyết cục diện rối rắm hiện tại rồi còn mau chào tạm biệt, mặt khác là phải giả bộ đã có người trong lòng, muốn rời đi sớm để nhanh chóng được hội ngộ.
Trăm nhân ắt có quả, thật là chu toàn!
Đường Thanh vô cùng hài lòng, nghe thấy tiếng động truyền tới từ dãy đình viện bên kia nên cũng không còn hứng ngủ nữa, hăng hái rời giường. Hôm nay phải hăng hái xông lên, giải quyết vấn đề cho mọi người.
Nói được làm được, sáng sớm cậu đi thỉnh tượng mèo chiêu tài về luôn.
Tượng này và tượng mèo chiêu tài vẫn bán ngoài cửa hàng không giống nhau. Toàn thân nó màu trắng tuyết, sau lưng là chín cái đuôi mập xù, nhìn qua thấy giống Cửu Vĩ Hồ hơn, nhưng cái bụng nhỏ tròn vo, con ngươi được khắc tỉ mỉ, được đính thêm lam ngọc, người khác sẽ không nhìn nhầm.
Đường Thanh đặt bên trái bàn làm việc, tiện tay vuốt ve thêm hai phát, đến khi cả tượng dính đầy luồng khí may mắn, cẩn thận lấy ra chuông lục lạc cầu phúc thêm một lần mới yên tâm.
Túc Thiên Dục đứng bên cạnh xem, ánh mắt nhìn theo chuông nhỏ không dời. Cho dù công việc đang bận rộn, thấy Đường Thanh lấy chuông ra kêu leng keng liền chú ý, đến khi kết thúc nghi lễ cầu phúc mới dừng việc quan sát.
Ánh mắt tập trung đến mức, Đường Thanh luôn cho rằng đối phương đang nhòm ngó chuông lục lạc của mình. Mỗi lần sử dụng đều giấu kỹ trong lòng bàn tay, giấu không cho hắn nhìn.
Đây là chuông lục lạc bản mệnh của cậu, không thể cho người khác được, bỏ cuộc đi!
Túc Thiên Dục cũng nhận ra hành động này cong môi cười, nhịn không được đi chọc mèo: “Chuông này chỉ có cậu Đường mới có thể dùng hay sao?”
Đường Thanh chắc nịch gật đầu: “Ừm.” Ăn cắp hãm số hai không hai số một.
Túc Thiên Dục tiếc nuối: “À ra vậy.”
Đường Thanh: “…” Ă.n c.ắp hãm số hai không hai số một.
Tiếc nuối cái gì hả? Đừng đọc ở trang ăn cắp nữa các bạn ơi hu hu.
Hắn quả nhiên là đang thèm thuồng chuông lục lạc của mình!
Nếu ở nguyên hình mèo, Đường Thanh đã sớm ôm chuông nhỏ và cuộn lại một cục rồi, cho dù hành động lúc này của cậu cũng không khác là mấy.
Túc Thiên Dục phì cười, rất có hứng thú đối với biểu hiện lúc thì thông minh lúc thì ngốc nghếch của mèo con, đôi khi lại thuận miệng trêu chọc vài câu. Quyền Lê ở bên cạnh không chịu nổi bầu không khí này, vội lôi sự chú ý của mọi người về lại chuyện chính.
“Cậu Thẩm hành động thật nhanh nhẹn, có lẽ nhờ chúng ta chống lưng nên tự tin hẳn ra. Cậu ta không hành động âm thầm mà thái độ rất cứng rắn, dùng thủ đoạn bản thân kéo theo chủ tịch Thẩm vào “biển lửa” trong nhà, hiệu quả còn không tồi.”
“Còn gia chủ Quản gia…” Quyền Lê nhắc đến ông ta thì bật cười: “Tự nhiên bị trùm bao tải đánh một trận, lại còn lên hot search, chắc cũng đoán ra ai làm nhưng vì không tìm ra được bằng chứng gì nên cũng đang tức chết.”
Túc Thiên Dục không lo lắng, hỏi thăm tình hình của viện nghiên cứu và bên Đường gia.
Hai người rì rầm nói chuyện mà Đường Thanh tinh thần sáng láng cũng bị cơn buồn ngủ đánh ngã, ngáp một cái, gục xuống bàn làm việc ngủ quên.
Sau giờ trưa là thời gian ngủ trưa tuyệt vời nhất huống hồ đêm qua Đường Thanh thức trắng đêm không ngủ, giờ nghe xung quanh bàn chuyện công việc không khác gì nghe bản tin thời sự, âm thanh như thôi miên, không tài nào mở nổi mắt.
Đường Thanh thiếp đi. Truyenhd thật là hãm , ăn cắp đéo biết nhục à?
Túc Thiên Dục đêm qua rời nhà đi đánh người cũng không ngủ, nhìn cậu ngủ ngon vậy không kìm được ngáp một cái, chỉ đợi Quyền Lê báo cáo các hạng mục công việc xong cũng tranh thủ nghỉ ngơi.
Nhưng Quyền Lê chưa chịu đi, y nhìn mèo con đang ngủ say, nhỏ giọng nói: “Nghe nói tối hôm qua Bạch Trạc cũng bị rơi xuống cống.”
Túc Thiên Dục mặt không đổi sắc: “Người ta gọi đó là trời xanh có mắt.”
Quyền Lê: “Thôi đi, tôi đoán chỉ có cậu làm chứ không ai khác.”
Y híp đôi mắt hồ ly hẹp dài nhìn về phía mèo con, khẳng định chắc nịch: “Tôi còn đoán được lý do tại sao nữa cơ.”
Túc Thiên Dục cười, nhẹ nhàng lên tiếng: “Cậu thông minh vậy, ở thời cổ đại là sẽ bị chém đầu.”
Quyền Lê: “…”
Y cười gượng: “Tôi chỉ muốn hỏi, cậu có cảm giác gì đối với mèo con? Nếu như có thể thành thì tôi bảo bọn họ chú ý một chút, còn không thì cậu cũng nên cẩn thận, đừng để mình hãm sâu quá.”
Lần này Túc Thiên Dục im lặng, ánh mắt rơi lên thân hình nhỏ nhắn của mèo con, như đang suy nghĩ.
Quyền Lê kiên nhẫn chờ đợi, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng: “Đừng nói là cậu chỉ thích đôi mắt của cậu ta nhé?”
Vậy mà Túc Thiên Dục không phủ nhận: “Đôi mắt cậu ấy rất đẹp, nếu như là ngọc quý, thì tôi đã sớm cất thật kỹ rồi, ngày nào cũng lôi ra ngắm, không rời người nửa bước.”
Quyền Lê gật đầu: “Cũng đúng, cậu thích đá quý như vậy nên yêu thích cậu ấy là đúng rồi, nhưng mà có chừng mực thôi.”
Y nói xong định rời đi, lại nghe Túc Thiên Dục ở phía sau không nhanh không chậm nói tiếp: “Nhưng gần đây, tôi lại thấy cậu ấy rất đáng yêu, rõ ràng chuyện lớn có lúc thì thông minh đột xuất, lúc lại ngốc nghếch giận dỗi, ở chung với nhau rất vui vẻ.”
“Quan trọng nhất là, mèo con không chỉ xinh đẹp, lại biết chiêu tài, đây không phải là mỏ vàng biết đi sao, chỉ cần ngáp một cái cũng rơi ra viên gạch vàng. Là cậu thì liệu có buông tay cho cậu ấy rời đi không?”
Quyền Lê: “… Không buông được.”
Túc Thiên Dục cười đầy thâm ý: “Đúng vậy, làm sao mà buông được.”