Edit: Nhu Nhu
Beta: Agehakun
Tốc độ chạy của mèo vốn đã nhanh rồi, gã vừa sơ sẩy một chút, nháy mắt bầy mèo đã giống như những viên pha lê lăn thật xa, người xem đến đầu váng mắt hoa cũng chẳng thể thấy được phương hướng của chúng.
Sếp hết cách, chỉ đành cố gắng mở trừng mắt tìm con màu trắng trong mấy trăm con mèo.
Tuy rằng cũng có đấy, chỉ là mèo màu trắng chạy rất nhanh, nhìn từ xa cứ như một tia sáng, cần phải quan sát kĩ mới nhận ra hình dáng của nó được.
Trong đó, có một con mèo cả người trắng tinh chạy nhanh nhất, nó vẫy đuôi hai ba cái rồi nhảy lên trên tường của trạch viện, thoắt cái đã mất tăm.
Sếp nheo mắt lại, đuổi theo nó.
Mèo chạy nhanh cỡ nào cũng không bì kịp hung thú biết bay, chưa tới ba giây đã bị xách gáy lên.
Đáng tiếc, đây chỉ là một chú mèo vô tội bình thường đi ngang qua, ngay cả linh trí còn chưa mở.
Cũng không biết là mèo chiêu tài nhà ai nuôi, rất dính người, lúc được thả xuống còn chủ động lộ cái bụng trắng đòi xoa.
Trong lòng sếp giật nảy, lần mò theo dấu vết lần trước mình để lại đuổi theo xem xét, kết quả lại bắt được một con mèo hoàn toàn không phải mèo chiêu tài, bị xách gáy là tự khắc cúi đầu, đáng thương rũ chân nhỏ không dám động đậy.
Không phải màu trắng sao?
Lẽ nào dùng thuật che mắt?
Không đúng, gã không tin một con mèo con chưa tới ba trăm tuổi mà có thể dùng thuật che mắt lừa nổi gã.
Sếp thả chú mèo trong tay xuống, đột ngột quay đầu lại nhìn trạch viện, sắc mặt khẽ thay đổi.
Không sai, từ đầu Đường Thanh đã không chạy theo ra khỏi phòng. Thứ nhất là vì nguyên hình của cậu quá dễ nhận biết, bản thân lại không biết pháp thuật, thứ hai là vì tin tưởng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.
Đúng như dự đoán, số lượng mèo khổng lồ và tốc độ chạy trốn mau lẹ khiến người kia hoảng loạn, vô thức đuổi theo bọn chúng, dù cho đối phương phát hiện mình bị lừa thì cũng đã kéo thêm không ít thời gian cho cậu.
Vào đời sao mà không có tí thủ đoạn tự vệ được chứ!
Đường Thanh mở túi tiền nhỏ của mình ra, lấy một viên hoả tinh phách màu đỏ đặt xuống đất. Viên đá quý đã từng rắn chắc lập tức vỡ vụn vang lên một tiếng “choang”, một con phượng vàng đỏ có chiếc đuôi thật dài bay ra, hót một tiếng réo rắt, vung cánh bay trên bầu trời trạch viện hai vòng rồi hóa thành kết giới.
Đường Thanh sợ không đủ lại lấy thêm hai viên nữa, lấy một chiếc mai rùa màu xanh đậm ném lên.
Mai rùa này với mai rùa đen không khác nhau là bao, nhưng khi nó chạm với kết giới vừa vàng vừa đỏ thì bỗng phát ra tiếng như tiếng bổ củi, ngay sau đó dung nhập với kết giới biến thành một tầng khinh giáp.
Đường Thanh kiểm tra lần nữa, cảm nhận lực áp bức đang cấp tốc đến gần, bèn tránh về Tây sương phòng âm thầm quan sát.
Sếp quay lại rất nhanh, sắc mặt vốn đã âm trầm nhưng trong khoảnh khắc thấy được hai tầng kết giới kia, đột nhiên trở nên kì lạ.
Gã nhìn chăm chú mấy giây, lại ngoảnh đầu nhìn phương Bắc và phương Nam, rồi im lặng.
Theo hiểu biết của gã, trong tứ linh nhập thế hiện tại chỉ có Chu Tước phương Nam sở hữu hỏa tinh phách, và cũng chỉ có Huyền Vũ phương Bắc sở hữu giáp Vạn Niên.
Tạm không nhắc tới Chu Tước có cho người khác hỏa tinh phách không, với cái điệu bộ cổ hủ chính trực của Huyền Vũ, vật tùy thân như giáp Vạn Niên, sao có thể tặng cho người khác chứ?
Trừ phi có mối quan hệ thân thiết.
Lẽ nào…
Bỗng nhiên sếp giơ tay lên chụp hình lại, add hai người kia vào một group hỏi: [Đây là con của hai người?]
Chu Tước: [???]
Tính xấu của Chu Tước bùng nổ trong nháy mắt: [Cậu muốn chết hả Thao Thiết?]
Sếp: [Vậy hỏa tinh phách của cô là sao đây?]
Chu Tước: [Sao mà bà đây biết được, bà đây chỉ biết là cậu đang vấy bẩn thanh danh của tôi!]
Huyền Vũ chậm rãi nhắn tin: [Không phải con tôi.]
Sếp: [Thế giáp Vạn Niên kia lại là sao đây? Các người không đến mức bị ăn trộm chứ?]
Chu Tước: [Cái mồm của cậu đúng là như cái bô.]
Sếp: [Cảm ơn đã khen nha.]
Chu Tước: [Hừ.]
Huyền Vũ lại tiếp tục chậm rãi nhắn tin: [Không phải giáp Vạn Niên của tôi.]
Sếp: [Ý anh là còn Huyền Vũ khác nữa?]
Chu Tước: [Nói không chừng còn có Chu Tước khác nữa á. Đây là từ đâu ra vậy?]
Sếp: [Từ nhà Tỳ Hưu.]
Chu Tước: [Hai người thật tình…]
Huyền Vũ cố gắng bắt nhịp: [Không phải Huyền Vũ khác, là Huyền Quy.]
Sếp: [Huyền Quy sẽ tùy tiện tặng giáp Vạn Niên cho người khác à?]
Chu Tước: [Chắc là không đâu, dù sao mai rùa cũng có ý nghĩa đặc biệt với họ.]
Sếp: [Giống như lông vũ của cô đó sao?]
Chu Tước gửi icon mỉm cười: [Lông vũ của tôi xinh hơn mai rùa nhiều nhá!]
Sếp đáp lấy lệ: [Ừ ừ ừ, xinh lắm.]
Huyền Vũ bắt không kịp nhịp điệu của họ nên trực tiếp chat voice, một đoạn dài mà ngữ điệu vẫn chậm rì rì: “Ý nghĩa thật sự của giáp Vạn Niên là mai rùa vạn năm, không dễ có được, cho dù không phải vật tùy thân nhưng ắt cũng truyền cho con cháu để phòng thân, sẽ không tùy ý tặng người khác đâu.”
“Ngoài ra cả tộc Huyền Quy sống gần tôi ở phương Bắc, vạn tuổi trở lên tôi gặp cả rồi, hiếm hoi lắm cũng chỉ có ba người, giáp Vạn Niên của họ còn chưa rời thân nên không thể tặng người khác được.”
Hai người còn lại trong group cuối cùng cũng nghe xong, thở ra một hơi thật dài.
Chuc Tước: [Nghe mà phát mệt luôn.]
Sếp: [Ừ.]
Chu Tước lại bảo: [Tôi đi tìm Tỳ Hưu hỏi thử vụ hỏa tinh phách, cậu tự lo cho thân mình đi.]
Sếp: [Tôi chả sợ hắn.]
Chu Tước: [Mỉm cười:)]
Thế là, không đợi Huyền Vũ nhắn thêm câu nào, chiếc group tạm bợ trực tiếp giải tán luôn.
Huyền Vũ: […]
Im lặng.
Trong thời gian Huyền Vũ đang load, Chu Tước đã nhanh như sấm rền gió cuốn tìm tới Tỳ Hưu: “Cậu ra đây!”
Túc Thiên Dục: “Có việc?”
Chu Tước gửi tấm hình qua hỏi: “Cậu lấy hỏa tinh phách từ đâu ra? Trước mắt chỉ có một con Chu Tước vào đời hiện thân là tôi đây, cậu mà nói không ra nhẽ là tôi sẽ xem như cậu ăn trộm đấy nhé.”
Túc Thiên Dục mở tấm ảnh ra xem, ý cười bên khóe lập tức đóng băng: “Hình này từ đâu ra?”
Chu Tước: “Thao Thiết gửi đó.”
Túc Thiên Dục khẽ cười, cười tới mức con ngươi đen thấm vẻ lạnh lẽo sắc nhọn, trả lời: “Tôi đi tìm gã tâm sự chút, chờ đi.”
Chu Tước: “…”
Nhắn tin qua qua lại lại cũng không mất nhiều thời gian lắm, nhưng cộng thêm thời gian mà Đường Thanh kéo thêm được cũng kịp để Quyền Lê chạy về.
Từ xa y đã thấy Thao Thiết đang đứng trước cửa xem xét kết giới, tim đập hẫng một nhịp, vội vã hiện thân đi đến: “Sếp Thao thủ hạ lưu tình!”
Sếp Thao quay đầu nhìn y, cất giọng hỏi: “Quản Hào đâu?”
Gia chủ Quản gia bị tụt lại đuổi đến: “Sếp, tôi đây.”
Sếp Thao nghiêm túc hỏi: “Có đồ ăn chưa?”
Gia chủ Quản gia lập tức sờ túi áo, cũng không biết giấu ở đâu, miễn cưỡng lấy ra một đống đồ ăn. Tất cả đều là sản phẩm của Vân gia Tây Sơn.
Quyền Lê tính giá cả thử, lại xem xét tốc độ ăn cơm của vị kia, ánh mắt pha lẫn sự đồng tình nhìn về phía gia chủ Quản gia.
Bảo sao toàn bộ sản nghiệp nhà họ Quản, chi phí tiêu tốn lúc nào cũng cao gấp mấy lần.
Đây có phải ăn cơm đâu, là ăn vàng ăn bạc đấy.
Có điều rất nhanh Quyền Lê cũng đã biết vì sao vị này lại không quan tâm y, mà lại dành thời gian ăn cơm lấp đầy bụng.
Bởi vì chủ tịch Túc trở về rồi.
Luồng vận rủi khí thế hùng hổ kéo đến, giống như mây đen che lấp thái dương, phủ tối cả nửa vùng trời, cứ như mưa gió sắp trút xuống tới nơi vậy.
Quyền Lê sờ mũi nghĩ thầm: Ồ, lần này giận thật rồi.