Cuộc Sống Sau Khi Gả Cho Tên Gian Hùng

chương 1: 1: cầu hôn

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mùa đông khắc nghiệt vào tháng chạp vừa hay là mùa hồng mai nở.

Tuyết rơi dày đặc suốt cả đêm.

Ngày hôm sau trời quang mây tạnh, ánh sáng chói lọi chiếu xuống những đóa hồng mai rực rỡ như ngọc lưu ly, xua tan đi mây mù, trả lại một khung cảnh thịnh vượng.

Vạn gốc hồng mai ở phủ Việt Quốc Công vốn nổi tiếng trong và ngoài kinh thành, lúc này đang thiết yến và tổ chức gánh hát, mời mọi người vừa thưởng thức hồng mai vừa xem diễn kịch.

Lầu son bên cạnh cây hồng mai cao vút, lò sưởi trong phòng ấm áp tinh xảo, có hình dáng như một ngọn núi được đúc bằng vàng đen, làn khói bay ra mỏng manh như tơ, chậu than xông khắp cả gian phòng đều ấm áp.

Những người ngồi bên trong đều là cao môn quý nữ, toàn thân lụa là gấm vóc, ngọc ngà châu báu.

Dưới lớp trang phục quý lệ là lời nói tràn đầy sự cay nghiệt.

"Ngụy Du Đồng hôm nay có đến không? Chúng ta đã ngồi chờ ở đây hơn nửa ngày rồi." Có người hỏi.

"Gây ra chuyện xấu như vậy, nàng ta còn mặt mũi đến đây hay sao?"

Có người che miệng cười nói: "Nếu đổi lại là ta, làm ra loại chuyện lấy cái chết để uy hiếp rồi nhảy xuống hồ băng để tự sát, cho dù được người cứu sống, ta đây cũng xấu hổ muốn chết."

"Nàng ta chính là da mặt dày.

Nghe nói hôm qua còn đi Kim Quang Tự, thắp nhang cho Bồ Tát, cầu Phật Tổ chỉ điểm." Một người khác cười nhạo, trong giọng nói ẩn chứa châm chọc, "Muốn ta nói, Phật Tổ cho dù có từ bi thế nào đi nữa, cũng sẽ không độ một con người chẳng biết xấu hổ như nàng ta đâu.

Rõ ràng Duệ Vương điện hạ chướng mắt nàng, nàng ta còn quấn quýt không buông."

"Dù sao nàng ta nằm mơ cũng muốn leo lên cành cao, mắt thấy bị người khác lấy mất, ha ha!" Một tiếng cười vui vẻ phát ra.

Trong phòng nghị luận sôi nổi, mọi người tranh nhau nói, nhiều từ ngữ tràn đầy sự khinh thường cùng khinh miệt, ngẫu nhiên xen lẫn một giọng nói bình thản, "Cũng do nàng ta cuồng dại, yêu quá sâu đậm..."

Ngay lập tức bị người khác phản bác cắt ngang

"Đây mà là cuồng dại sao? Duệ vương điện hạ cưới Từ tỷ tỷ, ý chỉ đều ban xuống rồi, trong kinh thành ai không biết chứ? Nàng ta còn đi khóc lóc ầm ĩ ép buộc người ta, cái này gọi là da mặt dày, mộng tưởng hão huyền! "

"......"

Từng lời nói lọt vào trong tai, tuy nói náo nhiệt, thật chất nghe tới nghe luii cũng chỉ có năm sáu người thay nhau cười nhạo.

Cách trướng rèm thật dày, Du Đồng đang đứng bên ngoài Noãn Các, giữa lông mày xẹt qua một tia phiền não.

Nha hoàn Xuân Thảo đi theo bên người nghe không được nữa, cặm hận oán giận nói: "Giọng nói kia chắc chắn là của Từ Miểu, nhất định là nàng ta muốn hủy hoại thanh danh của tiểu thư.

Nếu hôm nay tiểu thư bỏ qua cho nàng ta, sau này nàng ta sẽ được nước làm tới đó tiểu thư à..."

"Ta đã biết." Du Đồng cắt ngang lời Xuân Thảo, cúi đầu nhẹ nhàng phất ống tay áo.

Nàng đương nhiên biết Từ gia đang tính toán điều gì, cũng biết nguyên nhân có buổi nghị luận ngày hôm nay.

Cái tên Ngụy Du Đồng, rất nhiều người trong kinh thành đều từng nghe qua.

Ông nội của nàng là thư đồng bên cạnh Hoàng Đế Văn Xương, năm đó giao tình với hoàng gia rất sâu sắc, thường xuyên làm bạn đi theo xa giá của vua.

Tên của nàng cũng là do Văn Xương Đế lấy - "Hòa lan ung dung, vạn phúc du đồng", bên trong lại giấu ý tứ phượng tê ngô đồng (Phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng).

Đặt tên như vậy, có thể hiểu Văn Xương Đế xem trọng nàng như thế nào.

Ngụy Du Đồng khi còn nhỏ cũng thường được ôm vào cung chơi đùa, Hoàng Đế cực kỳ yêu thích nàng.

Hoàng tôn yêu thương nhất của Hoàng Đế Văn Xương là Hứa Triều Tông sau này phong Vương, lớn hơn Ngụy Du Đồng ba tuổi.

Hoàng Đế rất thích triệu hai người vào cung làm bạn bên cạnh, nghe nói còn cùng Ngụy lão thái gia đề cập qua hôn ước, chờ hai đứa nhỏ lớn lên, trở thành "Loan Phụng hòa minh, sắc cầm hảo hiệp".

Tin tức này là thật hay giả, sau khi hai lão nhân gia lần lượt qua đời không ai biết được, càng không ai nhắc tới.

Bất quá hai người là thanh mai trúc mã, cho dù Văn Xương Hoàng Đế băng hà, tình cảm vẫn rất sâu đậm, chưa từng trở nên nhạt nhòa.

Con cháu hoàng gia tất nhiên đều là thanh tú như ngọc, Du Đồng càng là tuổi trẻ mỹ mạo, thiên tư quốc sắc, trong kinh không ai có thể sánh bằng.

Đến khi tới tuổi biết yêu, nam nữ trẻ tuổi lưỡng tình tương duyệt, Hứa Triều Tông nói không phải nàng không cưới, Ngụy Du Đồng cũng một lòng đối đãi y, quan tâm đầy đủ, săn sóc chu đáo, thậm chí mấy lần ở trong tình cảnh nguy hiểm liều mạng cứu y.

Du Đồng thật lòng xem Hứa Triều Tông là một người để nàng yêu thương, che chở cho nàng.

Toàn bộ kinh thành đều cho rằng Hứa Triều Tông sẽ cưới Ngụy Du Đồng, mà người cháu dâu chuẩn bị cưới vào hoàng thất này lại đặc biệt khách khí.

Ngụy Du Đồng cũng tự nhận bản thân khác thường, toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt lên người Hứa Triều Tông.

Chưa nói đến lâu nay nàng vẫn được sủng ái, tâm khí dần dần cao, đối đãi với người khác thỉnh thoảng sẽ có chút ngạo mạn, sau đó thanh danh kiêu ngạo liền rơi xuống người nàng.

Những cô nương khác ở trong kinh thành, tuy rằng nhìn bề ngoài thì ôn hòa, bên trong lại âm thầm khua môi múa mép, chỉ là e ngại Hứa Triều Tông nên không dám lên tiếng.

Hai tháng trước Hứa Triều Tông vừa tròn mười bảy tuổi chuẩn bị lễ cầu hôn, trong lúc mọi người đỏ mắt chờ mong y tới cửa Ngụy gia, thì y lại hướng về phía Thái phó Từ gia - người mà đương kim Hoàng Thương coi trọng nhất, cầu hôn cháu gái Từ Thục của Thái phó.

Tin tức vừa truyền ra giống như trời quang đánh xuống tia sấm sét, hung hăng cắt vào lòng Ngụy Du Đồng.

Từ Thục là khuê mật thân thiết nhất của nàng, ra ngoài du ngoạn luôn như hình với bóng, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, Hứa Triều Tông lại cưới người khác.

Mà người kia, lại chính là bạn tốt của nàng.

Không đợi Du Đồng bình tĩnh lại, những lời đồn đại trong kinh thành liền cuốn tới như trời đất.

Trong một đêm, từ sự ngưỡng mộ ngày xưa lập tức chuyển thành bỏ đá xuống giếng, bọn họ đều cười nhạo giấc mơ đẹp của nàng thất bại.

Du Đồng đi tìm Hứa Triều Tông, muốn hỏi y cho rõ ràng, vị kia lại cố tình tránh mặt không gặp.

Cho đến lần thứ ba cô khóc lóc đến cửa, y mới chịu lộ diện, nói hai người cuối cùng là duyên phận quá nông cạn, kiếp này khó kết duyên, chỉ mong cô có thể tìm kiếm một giai ngẫu khác tốt hơn.

Nhưng rõ ràng giữa hai người là thứ tình cảm đã hơn mười năm, không ít lần Du Đồng vì nó mà trả giá đắt, bây giờ chỉ một câu duyên phận đã cạn là có thể cắt đứt hay sao?

Nam nhân mà nàng dành hết tình cảm chân thành lại thay lòng đổi dạ, khuê mật tín nhiệm nhất hoành đao đoạt ái, Ngụy Du Đồng vô cùng thương tâm, như thế nào cũng không chịu tin, cũng không để ý người nhà khuyên can, năm lần bảy lượt chạy đến phủ Duệ Vương, mong Hứa Triều Tông có thể giải thích rõ ràng, hồi tâm chuyển ý.

Nhưng Hứa Triều Tông giống như có một trái tim sắt đá, thủy chung tránh mặt không gặp.

Mà ở chỗ tối, đủ loại lời đồn đãi nảy sinh.

Chỉ dựa vào chuyện nàng chạy tới phủ Duệ Vương đã thêm mắm thêm muối không biết bao nhiêu, đủ loại tin đồn khó nghe đều có, thậm chí ngay cả chuyện nàng lấy sắc dụ dỗ, lấy cái chết bức bách, bởi vì yêu mà sinh hận nguyền rủa Hứa Triều Tông cùng Từ Thục chết không tử tế cũng truyền ra.

Bọn họ nói như thể chính mình tận mắt chứng kiến hết thảy mọi việc.

Ngụy Du Đồng sống trong nhung lụa mấy năm nay, còn mang thêm thanh danh kiêu căng ngạo mạn, vốn đã dẫn đến rất nhiều đố kỵ.

Lời đồn như vậy ập tới ào ào, có người vốn ôm vài phần đồng tình với nàng cũng chuyển thái độ, khiển trách nàng không biết điềm đạm xấu hổ, Ngụy gia không biết giáo dưỡng nàng.

Ngụy Du Đồng mười bốn năm qua ăn ngon mặc đẹp, chưa từng trải qua tình cảnh bị người khác nghị luận như vậy.

Lời đồn đãi cùng nước bẩn giống như một mũi tên sắc nhọn đâm vào người, khiến nàng trăm vết thương ngàn vết loét, thương tích đầy mình, mà thái độ tránh né của Hứa Triều Tông lại càng giống như một thanh loan đao vui vẻ, khiến trái tim ấm áp của Ngụy Du Đồng chảy không còn một giọt máu.

Nàng cả ngày trốn trong phủ rơi lệ, không dám ra ngoài gặp người khác.

Cuối cùng, vào nửa đêm gió lạnh thấu xương, Du Đồng thương tâm tuyệt vọng ra khỏi phòng, phóng người nhảy vào trong hồ băng lạnh lẽo thấu xương.

Khi tỉnh lại, liền đổi linh hồn khác, trở thành Du Đồng hiện tại.

Chống lại thân thể lạnh ngắt bên dưới hồ băng, Du Đồng mất không ít công sức mới làm rõ ký ức của nguyên chủ.

Một màn trong quá khứ rõ ràng hiện lên.

Khi còn nhỏ cùng nhau đùa giỡn, hai đứa nhỏ vô tư cùng nhau kết bạn, xuân qua thu đến, mặc dù khi nàng nhớ lại tâm không có sóng gió gì, nhưng nàng biết lúc đó nguyên chủ vui mừng, thấp thỏm, tưởng nhiệm như thế nào.

Hồi tưởng lại chuyện cũ, Du Đồng có thể tin tưởng, nguyên chủ thật lòng yêu Hứa Triều Tông.

Có rất nhiều lần, khi con gấu hung mãnh trong thú uyển phá vỡ hàng rào lao ra, tảng đá dưới chân núi bỗng nhiên rơi xuống, khi Hứa Triều Tông bị người khác ám toán...!Ngụy Du Đồng đều không chút suy nghĩ che ở phía trước, liều mạng cứu giúp, cho dù vì thế để lại vết sẹo, suýt nữa hủy dung, mất mạng, cũng không do dự nửa phần.

Nhưng mà thật lòng của nàng lại đổi lấy tình cảnh như hiện tại, vẫn chỉ là một câu duyên phận quá nông cạn, cùng với lời đồn thổi từ trên trời rơi xuống.

Trước khi xuyên qua, nàng từng chứng kiến vô số tin đồn, Du Đồng đương nhiên biết loại lời đồn nghiêng về một phía này đáng sợ đến bao nhiêu.

Nhưng cho dù mũi tên có bắn đầy trời, nàng cũng không thể lùi bước tránh né.

Nếu không, nàng sẽ phụ tâm ý của Từ gia...

Lúc đầu mọi người chỉ là trào phúng Ngụy Du Đồng mộng tưởng hão huyền, da mặt dày, sau đó lấy chuyện nàng nhảy xuống hồ tự vẫn làm đề tài càng nói hăng say hơn, dùng mọi khả năng buông lời phỉ báng cực kỳ cay độc, lấy dư luận lôi cuốn mọi người đến phỉ nhổ Ngụy gia, Từ gia đơn giản chính là hy vọng Ngụy Du Đồng không chịu nổi đả kích sẽ tìm đến cái chết thêm lần nữa.

Nhưng người đào chân tường, hoành đao đoạt ái của người khác cũng đâu phải nàng, dựa vào cái gì bắt nàng đi chết chứ?

Từ gia trông mong nàng không chịu được, nàng lại muốn đi ra ngoài, càng muốn sống cho thật tốt!

Giờ phút này, đứng trước gác mái hồng mai của phủ Quốc Công, đủ mọi lời nói trào phúng lọt vào tai, Du Đồng bất giác thẳng lưng, hai tay giấu trong áo choàng, khép lại trước ngực, nghiêng đầu nói: "Xuân Thảo, ngươi nhìn lớp trang điểm của ta, có gì không ổn không?"

"Tiểu thư ngày thường xinh đẹp, cho dù không tô son điểm phấn, mấy người kia đỏ mắt cũng không so sánh được!"

Du Đồng nghe xong chỉ mỉm cười, hắng giọng, nâng bước đi về phía cửa, duyên dáng lãnh đạm, thong dong bình tĩnh.

Nhấc tấm rèm dày lên, bên trong có thêm một tấm màn lụa che lấy căn phòng làm bằng gỗ đàn hương, trong phòng tiếng nói cười oanh oanh yến yến, khói hun nồng đậm hương thơm ngọt ngào.

Du Đồng đi vòng qua màn lụa, không chút để ý quét một vòng, sau đó đi về phía chỗ ngồi còn trống ở hàng cuối.

Nàng là vội vàng đến đây trước khi buổi diễn xướng bắt đầu nhưng những người khác thì không như vậy.

Các quý nữ đều ở trong phòng tụ họp đầy đủ, lại ôm thái độ xem kịch, đợi nàng bước vào cửa, mọi ánh mắt trong phòng liền tập trung về phía nàng.

Không thể không nói, khuôn mặt ngày thường của Du Đồng thật sự gây chú ý.

Đầu tóc đen mềm mại như mực, hai mái tóc mai như quạ, khuôn mặt lại đặc biệt trắng nõn, giống như loại sứ mịn thượng đẳng, không thấy nửa điểm tỳ vết, khí sắc của nàng cũng không tệ, hai gò má nhẹ nhàng đánh tí phấn, mềm mại sáng bóng.

Ánh mắt kia đẹp nhất, đôi mắt dưới mi to như quả hạnh, như bức tranh danh gia đặt bút vẽ ra, linh hoạt mà dịu dàng, vô cùng tự nhiên, thêm vài phần uyển chuyển xinh đẹp, sóng mắt thu liễm lại vừa phải.

"Yêu tinh!" Từ Miểu âm thầm mắng một câu, nhìn trộm thần sắc, không thể không cảm thấy thất vọng.

Vốn cho rằng trải qua chuyện như vậy, Ngụy Du Đồng nhất định sẽ chịu một đả kích lớn, cho dù cố gắng chống đỡ đến dự tiệc, cũng nên có nét gì đó buồn bực mất mát.

Ai ngờ người trước mắt mặc dù gầy đi rất nhiều, nhưng vẫn tỏa sáng, đôi mắt kia thần thái sáng láng, sinh động rực rỡ, so với trước đây càng thêm vài phần mỹ miều.

Đó là chưa nói đến việc bây giờ có thêm trâm ngọc tô điểm, áo gấm trang sức, khuôn mặt như Vương Chiêu Quân khảm bên trong áo khoác lông hồ ly trắng, đứng ở giữa trời tuyết càng kinh diễm động lòng người.

Đam Mỹ Trọng Sinh

Với dung mạo như vậy, tỷ tỷ nàng ta ăn mặc như thế nào đi nữa so ra vẫn kém hơn.

Nhưng như thế thì đã sao? Người cuối cùng được chọn gả vào hoàng thất vẫn là tỷ tỷ của nàng ta, mà Ngụy Du Đồng chỉ còn lại thân xác này cùng lời mắng chửi của cả kinh thành.

Từ Miểu nghĩ đến đây, tức giận trong lòng giảm bớt một chút, trở về trạng thái xuân phong đắc ý, cười như không cười, "Ngụy cô nương hôm nay đến đây, thân thể đã khỏe hơn rồi sao?

"Tốt hơn nhiều, đa tạ quan tâm." Du Đồng quay người cởi áo choàng đưa cho Xuân Thảo, hồng châu bên tai khẽ lắc lư, giống như không phát hiện ánh mắt của mọi người xung quanh.

Từ Miểu nhíu mày, tựa như không tin.

Bên cạnh có vị cô nương qua lại thân thiết với nàng, cười nói: "Còn tưởng rằng chịu lạnh trong hồ băng, cần phải tịnh dưỡng vài tháng trong phủ không thể gặp mặt người khác.

Ngụy cô nương, về sau đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy, không bàn đến chuyện làm cho người ở trong phủ xấu hổ, danh tiếng nữ nhi còn bị hủy, về sau không có cách nào làm người."

"Thật đúng là...!Ngu ngốc.

" Du Đồng phảng phất như không nghe ra lời châm chọc chế nhạo, kéo dài hai từ cuối, ánh mắt chậm rãi quét qua mọi người.

Hơn phân nửa là cười nhạo xem kịch, cũng có người đồng tình quan tâm, chỉ vì ngại lời đồn, đều do dự nghi ngờ, không chịu đối mặt với nàng.

Nàng cười cười, đem ánh mắt đặt trên người Từ Miểu.

"Thật ngu ngốc." Nàng lại thở dài, "Trước đây là ta quá ngây thơ, cho rằng trên đời phần lớn đều là người tốt, cảm thấy những lời người khác nói đều là móc tim móc phổi, cho nên dễ dàng tin tưởng.

Đáng tiếc biết người biết mặt không biết lòng.

Lòng người chung quy chỉ là một cái bụng."

Mọi người ở đây còn đang chờ nàng oán giận Hứa Triều Tông bạc tình, nghe nàng khóc lóc tố khổ, ai ngờ Du Đồng lại nói tiếp: "Từ cô nương, tỷ tỷ ngươi cùng ta cũng coi như có khoảng thời gian làm bạn, trước kia ở Thượng Lâm Uyển, ta còn cứu nàng ấy một mạng.

Lúc này không thấy nàng ấy ở đây, chắc hẳn là đang vội vàng chuẩn bị gả cho đấng lang quân vừa lòng đẹp ý.

Ngươi trở về thay ta chuyển đến nàng ấy một tiếng, bảo nàng ấy về sau chú ý nhiều hơn, nhất là những người bên cạnh luôn nhiệt tình làm thân thì càng phải đề phòng cẩn thận.

Cũng đừng học tập ta, bị người khác giẫm lên tính kế cũng không biết, còn cho rằng người ta là thật lòng đối xử với mình."

Lời này quả thật giống như một chậu nước nóng đổ xuống làm cho Từ Miểu mặt đỏ tai hồng.

Từ Thục lúc trước đi theo, làm bạn chốn khuê phòng với Ngụy Du Đồng, mục đích để được gặp Hứa Triều Tông, trên dưới Từ gia đều biết rõ điều này.

Bây giờ bị người ta chọc đến chỗ chột dạ, nhất thời thẹn quá hóa giận.

Nàng ta đỏ mặt, đứng dậy, chỉ vào Du Đồng nói: "Ngươi..."

"Ta chính là vết xe đổ trước mắt, tốt bụng khuyên bảo tỷ tỷ ngươi một tiếng.

Ngươi gấp gáp cái gì?" Du Đồng chậm chạp đứng dậy: "Kịch sắp bắt đầu rồi, chúng ta đến đó uống trà hạ hỏa."

Nàng chỉ nói thêm một chút liền ngừng lại, không tiếp tục dây dưa.

Ở bên ngoài, thiếu phu nhân của phủ Quốc Công vừa lúc mỉm cười đi tới, mời các vị cô nương đi nghe kịch thưởng mai.

Từ Miểu dù sao cũng là khách, thừa dịp chủ nhân không có ở đây tụ tập nói xấu người khác thì thôi, nào dám ở chỗ này nháo, đành phải đè nén cơn tức.

Sau đó từng người một ngồi xuống, trong lúc xem kịch thỉnh thoảng rỉ tai thì thầm với nhau, Du Đồng cũng chỉ coi như không nhìn thấy, an tâm ngồi xem kịch.

Ngự trù của phủ Việt Quốc Công so với ngự trù trong cung không kém bao nhiêu, cực kỳ giỏi làm các loại bánh ngọt, trước mặt nàng là một đôi chim uyên ương ánh vàng, hương vị ngọt ngào mềm mại, cực kỳ hợp khẩu vị.

Du Đồng chậm rãi nếm thử, đợi lượt diễn xướng lần thứ hai kết thúc, lại thấy đại nha hoàn Kim Châu bên cạnh mẫu thân vội vàng đi tới.

"Phu nhân nói có việc gấp, bảo tiểu thư cùng phu nhân nhanh chóng trở về phủ." Kim Châu vừa nói vừa giúp nàng lấy áo choàng.

Du Đồng kinh ngạc, "Có chuyện gì gấp sao?" "

"Nghe nói..." Kim Châu cắn môi chần chờ một chút, tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói: "Là có người tới cửa cầu hôn."

Có người tới cầu hôn? Toàn thành đều đồn đãi chuyện xấu của nàng, thời gian này Du Đồng đứng mũi chịu sào bị người khác chửi rủa, nhưng lại có người đến cửa cầu hôn?

Du Đồng ngây dại.

- ---------------------------

Chú thích:

Hoành đao đoạt ái: đại loại là người thứ 3 chen chân vào tình yêu của người khác ý..

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio